Ngoại truyện 2
Tôi mang thai rồi
Nói đúng ra là tôi mang thai đã hai
tháng rồi, tôi đã xác nhận lần này đến lần khác cũng khoảng hai mươi lần rồi mới
chấp nhận chuyện này là thật.
Được rồi, nếu như là tôi sáu năm trước
đây, tôi nhất định cảm thấy mình điên mất thôi.
Thế nhưng… Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt
tuấn tú vui mừng đến mức có chút mê muội động kinh của Chu Dật thì tôi… tôi đè
nén việc cào da anh một trận, nhưng cũng không thể làm cho tôi bớt khẩn trương.
Lẽ nào tôi đã sớm bước vào thời kì u buồn
của phụ nữ mang thai sao?
Tuy rằng bụng của tôi chưa cảm giác thay
đổi gì hết, nhưng từ trên người của Chu Dật tôi sâu sắc cảm nhận được một từ.
Từ này gọi là ngoan ngoãn phục tùng.
Từ lúc tôi mang thai, Chu Dật cuối cùng
cũng bỏ bớt mấy bữa tiệc xã giao ăn chơi trác táng của anh, mỗi tối đúng 6 rưỡi
đã có mặt trước cửa để báo danh, so với việc phát sóng tin thời sự của đài truyền
hình trung ương còn đúng giờ hơn.
Ngày thứ hai thì mua về nhà món gà muối
hấp tôi thích nhất.
Cuối tuần thứ hai thì mang về cháo gạo
đen dẻo thơm ngon.
Cuối tuần thứ ba về nhà lại có canh đậu
xanh ngọt mát…
Nhiều tôi dằn vặt như vậy, anh đều thủy
chung cười hì hì, một câu bực tức cũng chưa từng phát ra, còn vô cùng ân cần, hầu
như cuối tuần nào cũng bắt tôi đến bệnh viện!
Tôi thực sự đánh giá thấp sự kiên trì của
anh, vì vậy xảo trá vô cùng hỏi anh: “Chu Dật anh sẽ không phải là bứt rứt với
em chứ? Có phải anh có cô gái khác ở bên ngoài cho nên mới áy náy với em hay
không hả? Anh thành thật nói cho em biết đi, nếu như tâm tình của em tốt đêm
nay sẽ mở cho anh một con đường sống!”
Anh vốn đang ngồi ở đầu giường đọc tạp
chí, ai ngờ bị tôi hỏi như thế, tiện tay cuộn tạp chí lại không nặng không nhẹ
đánh lên đỉnh đầu tôi, liếc mắt phượng, tức giận nói: “Chu Đạm Đạm, có phải cả
ngày em không có việc gì làm nên ngứa da hay không hả, nhanh đi ngủ cho anh.”
Tôi chết sống không nghe theo, đưa tay
đoạt lấy tạp chí của anh ném ra phía sau: “Điêu dân to gan! Đúng là xảo quyệt,
đừng hòng đánh lạc hướng đề tài nhá, anh nhanh khai ra đi!”
Chu Dật nắm thời cơ bắt được cổ tay tôi,
kéo tôi vào trong người anh, nhéo mũi tôi, rất đắc ý: “Em là người của triều đại
nào dạt về đây vậy, rất khó nói chuyện với người hiện đại bọn anh đấy, nếu
không thì để thầy dạy bảo em đi.”
Tôi nhe răng trợn mắt giãy ra khỏi bàn
tay quỷ dữ của anh, nắm cái mũi đã đỏ ửng trừng anh: “Anh dẹp đi nhé, đừng nghĩ
là lấy thân phận thầy giáo của em thì áp chế được em nhé, ai da đau chết đi được,
Chu Dật sao anh lại ra tay mạnh như thế chứ, anh có phải có ý định trả thù em
không hả?”
Chu Dật nhếch miệng cười vác tôi lên
vai: “Qua đây anh nhìn thử xem mũi đã đứt chưa nào.” Anh vừa xoa mũi tôi vừa chậm
rãi nói: “Chu Đạm Đạm, bây giờ em là phụ nữ có thai rồi, không được phép tùy tiện
giống như trước biết không, còn có, em định lúc nào nói với lãnh đạo của em.”
“Hả?” Tôi không tình nguyện nhíu mày:
“Còn sớm mà, em mới hai tháng thôi, anh không phải là muốn em nghỉ ngơi chứ, em
cũng không vội, anh vội cái gì chứ.”
Anh rầu rĩ không vui nhìn chằm chằm bụng
tôi: “Anh không muốn em mang theo con còn phải mỗi ngày ra ngoài quay ngoại cảnh,
em da dày thịt béo căn bản không cần anh lo lắng.”
“Chu Dật, em và anh liều mạng!” Tôi cầm
gối đánh về phía anh.
“Chu Đạm Đạm anh cảnh cáo em! Bây giờ
làm bất kì chuyện gì cũng phải nhớ kĩ cho anh trong bụng em còn có một đứa bé đấy,
làm ầm ĩ lần nữa có tin hay không anh…”
“Anh muốn làm gì, anh muốn làm cái gì
đây, anh còn muốn đánh phụ nữ có thai đúng không?” Tôi vừa hét vừa cố gắng bảo
vệ cái bụng xẹp của mình.
Chu Dật hình như sớm đoán được tôi sẽ
nói như vậy, cười xấu xa tóm lấy hai tay tôi, không thanh mình gì cả đem tôi đặt
dưới thân, hà hơi bên tai tôi vừa ngứa vừa nóng: “Em nói xem, anh muốn gì chứ,
hả?...”
“…!!” Tôi cũng không có cách nào khác để
nói ra, bởi vì miệng đã bị người nào đó chặn lại.
Tôi lau…
Tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề vô cùng
nghiêm túc quên hỏi Chu Dật.
Hôm nay tôi và anh đến bệnh viện kiểm
tra xong đi ra, dọc theo đường đi Chu Dật vẻ mặt có chút suy nghĩ nhìn tôi N lần
khiến tôi rất thất vọng: “Chu Dật anh nhìn chằm chằm em làm cái gì hả? Mẹ ơi,
có phải em bị béo phì hay không?”
Bàn tay anh vỗ gáy tôi: “Mới mấy tháng
mà nghĩ béo phì hả, anh thấy đẹp.”
Tôi phản pháo: “Vậy anh lén dùng ánh mắt
lo lắng đó nhìn chằm chằm em là có ý xấu gì hả.”
“…” Chu Dật bất mãn liếc tôi, suy nghĩ hồi
lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng bỏ lại một câu: “Em ở đây chờ anh, anh đi lấy
xe.” Rồi nghênh ngang bước đi.
Tôi nhất thời há hốc mồm, lúc nào lão
nhân gia anh cũng bắt đầu lạt mềm buộc chặt, tôi ủng hộ!
Tôi đứng dưới cầu thang tránh ánh nắng mặt
trời, không nghĩ tới lại nhìn thấy hai gương mặt búp bê giống nhau như đúc.
Trời ạ! Một cặp sinh đôi đáng yêu quá!
Đôi mắt tròn to lanh lợi đảo qua đảo lại,
hai chị em thân thiết dựa vào nhau, đầu bàn tay nhỏ bé mũm mĩm là một cái bánh
ga tô nhỏ thơm ngon, chị một miếng em một miếng, miệng dính đầy bơ.
Tôi thực sự nhịn không được tâm tình muốn
trêu đùa, cuối cùng lộ mặt cười gian đi tới bên cạnh hai cục cưng bé nhỏ ngồi xổm
xuống.
Có lẽ là vẻ mặt của tôi quá nóng lòng, cặp
sinh đôi đều quay đầu nhìn tôi, tôi cũng cười ha hả nhìn h
Mắt to đối mắt nhỏ, cuối cùng có một cô
bé trong đó không kiên nhẫn được nữa đáng thương nhìn tôi: “Chị, chị không nên
cướp bánh ga tô của tụi em được không, mẹ chỉ mua cho tụi em một cái, chị cướp
rồi thì tụi em không thể ăn được.”
Tôi buồn cười, cười ha hả.
Dáng vẻ sợ sệt tủi thân của cô bé thật sự
là rất cố gắng!
Buổi tối, tôi tắm rửa xong nằm ở trên
giường, đột nhiên nhớ tới cặp song sinh lúc chiều, tâm huyết dâng trào hỏi Chu
Dật: “Anh nghĩ con chúng ta là con gái hay là con trai hả?”
Anh không hề nghĩ ngợi lại không chút do
dự nói: “Đương nhiên là con trai.”
Tôi nổi giận.
“Anh có ý gì, dựa vào cái gì mà không phải
là con gái, con gái là tri kỉ của mẹ, so với con trai đáng yêu hơn chứ. Có phải
anh trọng nam khinh nữ hay không hả?”
Chu Dật yên lặng quay đầu sang, im lặng
hồi lâu, đột nhiên bày tỏ cảm xúc: “Tâm tình của phụ nữ có thai thật là lên xuống
thất thường, haizz…” Sau đó sờ đầu tôi. “Đừng tức giận, anh cũng thích con gái,
nhưng vừa nghĩ đến con gái cục cưng của anh sau này lớn lên sẽ gả vào nhà người
khác, cảm thấy rất khó chịu.”
“Anh… Ha ha…” Tôi dở khóc dở cười chẳng
biết nên nói gì cho phải, Chu Dật luôn luôn tháo vát chững chạc lại nói ra những
lời trẻ con như thế, thực sự là khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi.
Thời kì mang thai bắt đầu rất thú vị, học
được rất nhiều những kiến thức trước đây chẳng bao giờ tiếp xúc. Về mặt tự mua
cho cục cưng thêm nhiều quần áo đồ dùng, hix, tôi và Chu Dật lại không cùng ý
kiến.
Bắt bẻ đến mức tôi muốn tự sát.
Ai nói là một người đàn ông thì không bắt
bẻ gì nha, một cái giường trẻ con mà Chu Dật anh cũng có thể lặp đi lặp lại bề
mặt giường quá thấp, hàng rào bảo vệ rất cao, hoặc là không có cái nôi nào là
không có chuyện về công dụng này nọ.
Càng đừng nói đến mấy vật nhỏ nhặt vụn vặt
khác.
Theo cái bụng càng ngày càng lớn, cũng
khiến tình tính của tôi càng khó chịu, suốt ngày hết bất mãn với người này đến
bất mãn với việc kia. Lúc tự kiểm điểm, tôi luôn cảm thấy đặc biệt hổ thẹn với
Chu Dật, anh giống như một người hầu phục vụ tôi mà không một lời oán giận.
Nhưng có một lần, tôi vô cùng chân thành
vô cùng dịu dàng bày tỏ sự áy náy dạt dào này với Chu Dật, nhưng anh chẳng hề để
ý mà vung tay lên, nhe răng cười nói: “Bà xã Chu đừng áy náy, chờ sinh con xong
rồi, anh tự nhiên sẽ nghĩ ra cách khiến em không hề cảm thấy áy náy.”
Tôi nghe xong cũng cười, thuận tiện loại
bỏ, áy náy hay gì gì đó chính là mây bay xa vời, theo khuôn mặt tươi cười cáo
già của Chu Dật nhẹ nhàng bay xa hơn…
Tôi cũng càng thêm điên cuồng ngang ngược
bóc lột anh đến cùng, ai kêu cái miệng quạ đen của anh cứ niệm chú tôi có con
trai.
Ngày trôi qua rất nhanh.
Lá cây trong tiểu khu vô thanh vô sắc đổi
màu, nhiệt độ không khí cũng bất tri bất giác chuyển lạnh thì tôi sinh con.
Nói thật thì, mãi cho đến khoảnh khắc thấy
được gương mặt của cu cậu, đáy lòng tôi mới chính thức tiếp nhận sự thật tôi đã
từ một cô gái trẻ phản nghịch quái đản trở thành một người mẹ trẻ tuổi, mà những
ngày trước khi mang thai giống như một giấc mơ ngọt ngào, khác biệt chính là,
giấc mơ này đã trở thành sự thật.
Mang thai gần mười một tháng, mặc kệ là
nửa đêm mất ngủ, ăn không ngon hay là lúc làm việc bị ngã thiếu chút nữa là
sinh non đến mức đau muốn chết, tôi cũng không khóc.
Mà khi Chu Dật mang theo khẩu trang gần
như không nhìn thấy mặt gắt gao ôm tôi vào lòng, nhẹ vỗ vào lưng tôi, cưng chiều
dỗ dành tôi: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, sau này em muốn ăn cái gì thì
ăn cái đó, anh sẽ không bao giờ ngăn cản em nữa, em muốn cái gì anh cũng đều
mua cho em có được hay không.” Thì tôi mới phát hiện ra bản thân càng giống một
đứa trẻ hơn, khóc đến mức cực kì thảm hại.
Mà con của chúng tôi, Chu Lê Tích, đang
nghe nhạc, ngây thơ đi vào giấc ngủ.