Thay Tim

Chương 6

Giờ cơm trưa, Chu Ninh Dạ đi mua cơm hộp, khi trở về chỗ, cô liền gọi điện thoại cho Lâm Giang. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm chính thức, không biết tình hình như thế nào rồi?

Từ khi hắn bắt đầu đi làm, cô liền mua cho hắn một cái điện thoại di động, để đảm bảo cô có thể liên lạc với hắn bất cứ lúc nào, xác định hắn vẫn khỏe. Lâm Giang nói, mọi người đối với hắn tốt lắm.

“Anh sẽ tự lo cho mình, Ninh Dạ không cần lo lắng”.

“Ừ” – Để thưởng cho hắn, cô đồng ý tối sẽ làm món bò beefsteak mà hắn thích. Kể từ lần đầu tiên được ăn món bò beefsteak, hắn liền nhớ mãi không quên, nhìn bộ dáng hắn muốn ăn lại không dám mở miệng nói với cô thật đáng yêu. Trêu chọc hắn đủ, cô mới đồng ý hôm nay tan việc sẽ làm cho hắn ăn.

Cúp điện thoại, cô yên lặng vùi đầu ăn cơm hộp.

Đồng nghiệp phòng kế toán của cô đều tranh thủ thời gian nghỉ trưa làm việc theo nhóm. Trong văn phòng thường có mua bán một số sản phẩm tốt với số lượng lớn, từ mỹ phẩm đến các sản phẩm ăn vặt nổi tiếng đều có. Cô chưa từng tham dự, nhưng bây giờ hình như đang có món thịt bò ngon chất lượng cao a. Đúng rồi, Lâm Giang thích ăn món này, nếu mua về, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.

“Vậy… có thể mua dùm tôi một phần hay không ?”

Toàn văn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn trái nhìn phải mới xác định được tiếng nói từ chỗ cô vọng lại.

“Cô… muốn tham gia ?”

“Ừ, có thể không?”

“À…… ừ…… Có thể chứ……” – Đồng nghiệp sửng sốt trả lời.

Một người bình thường lạnh lùng, cao ngạo, đối với hoạt động của bọn họ hoàn toàn không có hứng thú, hôm nay đột nhiên dùng giọng điệu mong đợi khẩn cầu các cô, khó trách cả đám bị dọa đến kinh ngạc.

Ngày đồ đặt được đưa đến, các đồng nghiệp tuy rằng cảm thấy cô lạnh lùng khó gần nhưng vẫn nhịn không được chia sẻ vài bí quyết nhỏ cho cô. Ngày hôm sau liền thấy cô đem một ít bánh ngọt đến, thận trọng nói cảm ơn.

“Tôi làm theo phương pháp của cô, thịt rất non, anh ấy ăn rất vui vẻ, thật sự cám ơn cô”.

Từ trước tới nay sao họ không phát hiện Ninh Dạ là người rất có nề nếp, làm việc gì cũng rất nghiêm túc ? Không những thế còn rất đáng yêu. Vì thế, các cô lại dạy cho cô ấy vài cách làm thịt bò khác. Nghe nói người đàn ông trong nhà Ninh Dạ là người cuồng yêu thịt bò, nhìn bộ dáng cô ấy nghiêm túc ghi chép, đột nhiên cảm thấy người này thật ra không lạnh lùng, khó thân cận như vậy.

Sau này, có mua đồ, mọi người đều thuận tiện hỏi cô một chút : “Cô có muốn mua tôm không ?”. Sau khi cô cúp máy kiền trả lời : “Anh ấy muốn ăn, cho tôi hai phần”.

Vì thế dần dần, mọi người đã có thể cùng nhau tán gẫu vài câu, ngẫu nhiên còn hẹn nhau ra ngoài dùng cơm.

“Cô thật cưng chiều người đàn ông nhà cô nha” – Căn cứ theo quan sát của mọi người, cô ấy còn cưng chiều người đàn ông kia lên đến trời.

Cô cười cười, không phản bác.

“Cô có biết trước kia, vì sao mọi người đều xa cách cô không ?” – Một đồng nghiệp đột nhiên nói : “Cô không bao giờ cười, cũng không cùng mọi người qua lại, sẽ làm người ta cảm thấy cô thật lạnh lùng cao ngạo, không đem ai để vào mắt”.

Cô ngửa đầu.“Không có chuyện gì có thể cười.”

Đúng, vấn đề chính là ở đây.

Có một số người trời sinh tính tình điềm đạm, thiếu thốn tình cảm, người ngoài không dễ tiếp xúc với cô. Bởi vì cô đơn, ít có chuyện gì đáng để vui vẻ nên cô không cười, người ngoài liền xa cách cô, như thế cô lại càng thêm cô đơn, cứ vậy làm thành một vòng tuần hoàn.

Nhưng mà, bây giờ cô có niềm vui.

Bây giờ, cô có thể cảm nhận được trái tim của mọi người, cuộc sống có mục tiêu, ánh mắt dịu dàng hơn, trên môi luôn là nụ cười nhẹ, khắp nơi đều là biểu hiện của sự thay đổi của cô. Cô có niềm vui, hiểu được mỉm cười là như thế nào.

“Trước kia không biết cô, cách nhìn lại dễ chịu ảnh hưởng của dư luận bên ngoài, sau này từ từ phát hiện, rất nhiều chuyện thấy vậy chứ không phải như vậy. Cô không oán hận người hãm hại cô kia sao ?”

Chuyện đó đã không phải là bí mật ở công ty này. Năm đó công ty tổ chức thi tuyển nhân viên, Chu Ninh Dạ thi vào phòng tiêu thụ với điểm cực cao, tất cả quản lý phỏng vấn đều đánh giá cao, thành tích đầu vào đã như vậy, biểu hiện sau đó của cô quả thật là xuất sắc tỏa sáng, một đường lên tới trưởng phòng phòng tiêu thụ, chức quản lý ở ngay trước mắt, ai dè lại xảy ra chuyện kia……

Kế hoạch là sao chép, đây là chuyện đặc biệt nghiêm trọng, nhất là sao chép của công ty khác! Tất cả hoạt động chuẩn bị cho tuyên truyền đều bị dừng lại khẩn cấp, cuối cùng công ty chọn kế hoạch của một đồng nghiệp khác, mà cô bị giáng chức xuống làm trợ lý, nhưng thực ra không khác nhân viên sai vặt là mấy.

Nhưng những người đã từng tiếp xúc với cô, thật sự không tin cô là người làm ra loại chuyện sao chép này. Cho tới nay, biểu hiện của cô đã khẳng định một điều, có thực lực như vậy cần gì phải sao chép? Tin tưởng cấp trên cũng hiểu được điểm này, luyến tiếc nhân tài xuất sắc nổi trội như vậy, nhưng phạm lỗi là sự thật, không thể không luận xử, bằng không, cô phạm lỗi sao chép tối kỵ như vậy, họ đã sớm đuổi việc cô.

“Không trách ai được cả, không cẩn thận là sơ suất của tôi, làm công ty bị tổn thất cũng là sự thật” – Cô thản nhiên nhận trừng phạt.

Chính là vậy. Cho tới nay, mọi người đều chỉ nghe được lời của vị đồng nghiệp nhờ việc đó mà được thăng chức, bản thân cô lại rất lạnh nhạt, không tranh không biện, bị ai hãm hại cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, khó tránh khỏi miệng lưỡi của những người có định kiến với cô, càng góp phần chứng thực tội danh.

“Tôi cảm thấy cô phải tích cực một chút, trước kia một mình cô có thể không để ý, về sau cô sẽ phải kết hôn đúng không ? Nếu cô có thực lực như vậy, chẳng lẽ cô không muốn có cuộc sống tốt hơn sao ?” – Đồng nghiệp hỏi lại cô.

Cuộc sống tốt hơn ?

Lời của đồng nghiệp, làm cho cô suy nghĩ sâu xa.

Có liên quan đến “Tiền”, đôi khi thực tế làm cho người ta cắn răng thầm hận, cô không có cách nào phản bác.

Buổi tối, cô ngồi ở trong phòng, một mặt suy nghĩ, một mặt chờ Lâm Giang về. Hắn hôm nay tăng ca.

Qua tám giờ, hắn đã về, đi vào phòng tắm tắm rửa xong, dùng khăn tắm vây quanh người rồi đi ra, khi mở tủ quần áo ra lấy quần áo, cô nhìn thấy vết bầm sau lưng hắn.

“Bả vai làm sao vậy ?”.

Hắn quay đầu ra sau nhìn, thế nào cũng nhìn không được: “Chắc là lúc chuyển đồ không cẩn thận đụng vào” – Ba ngày sẽ tan hết.

Chu Ninh Dạ mở ngăn kéo đầu giường lấy cao thuốc, vỗ vỗ đùi gọi hắn lại.

Đã lâu không dựa vào đùi mềm mại của cô, bởi vì phải đi làm, ở bên ngoài đều là hình người, không thể biến về bộ dáng sói thân cận cô, thời gian để ở bên cô ít đi hẳn. Hắn hắt xì một cái, được cô dịu dàng dùng tay xoa thật thoải mái, rất muốn ngủ –

Đúng rồi, hôm nay lĩnh lương. Hắn dụi dụi mắt bò xuống giường, lấy tiền lương trong túi áo khoác đưa cho cô. Cô nhìn thấy lòng bàn tay hắn có vết thương bị xướt da nho nhỏ.

Đây là điều khó tránh khỏi, khi chuyển vật nặng ngẫu nhiên sẽ bị trầy sướt như vậy, cô giữ chặt cánh tay hắn muốn kéo về, đem mặt vùi vào vào lòng bàn tay kia, từ từ hôn.

“A !” – Má hắn nóng lên, tai đỏ hồng, lại không rút tay về, ngượng ngùng để cho cô hôn lòng bàn tay mình.

“Đây…… Là phần thưởng sao?” – Hắn ngơ ngác hỏi. Giống như lần trước vậy, nhưng mà lần đó là hôn môi, bắt đầu từ ngày đó về sau, hắn luôn luôn ôm cô ngủ, mỗi đêm trước khi ngủ, hai người sẽ làm một số chuyện. Cô nói, không cần biến về hình sói. Cho nên hắn cố gắng kiếm tiền, làm cho cô hạnh phúc quả nhiên là đúng !

“Ngu ngốc, không liên quan đến tiền”.

Vậy, liên quan đến cái gì ?

“Bởi vì anh muốn làm cho em hạnh phúc”.

“Chẳng lẽ không phải sao?” – Hắn đáp đương nhiên.

Cô mỉm cười dịu dàng, khẽ vuốt tóc hắn, mặt hắn : “Ừ, đúng vậy”. Giống như cô cũng muốn làm cho hắn hạnh phúc. Muốn bảo vệ một người, nên tích cực một chút.

“Hôm nay em không về nhà ăn cơm, tủ lạnh có soup, nếu anh đói nhớ hâm lại rồi ăn, tối nay em sẽ mua bữa ăn khuya về”.

Đây là giọng của Ninh Dạ nhắn lại trong hộp thư thoại. Một người có chút cô đơn, hắn hâm nóng bánh sủi cảo, vừa ăn vừa xem tivi chờ cô. Kim đồng hồ gần chỉ đến số chín, cô đã về, còn mua cho hắn bánh cuốn thịt bò để ăn khuya.

“Ăn ngon không ?” – Cô ngồi bên cạnh, nhìn hắn ăn với khuôn mặt thỏa mãn.

Hắn gật đầu, đem bánh cuốn đút đến bên miệng cô : “Muốn ăn không ?”

Chu Ninh Dạ liền cắn một miếng nhỏ nơi hắn đã ăn qua: “Ừ, cũng không tệ, lần sau lại mua về cho anh ăn”.

“Không cần, rất đắt” – Bây giờ hắn đã biết thưởng thức thức ăn, mùi vị tinh xảo như vậy, nhất định không rẻ.

“Hôm nay là quản lý mời cơm, không phải em thanh toán” – Bởi vì đối phương kiên trì không cho cô tự trả, cô cũng không muốn cùng hắn giằng co trước mặt mọi người.

“Là người thích em kia sao ?” – Hắn nhớ vị quản lý đó thực thích cô.

“Chỉ bàn chuyện công việc mà thôi”.

“Ừ” – Nhìn ra hắn có chút buồn, vì thế lần sau chuyện tương tự, cô liền quyết định không nói cho hắn, nhưng mà khi quản lý đưa cô về, hắn đứng trên ban công vẫn thấy.

“Quản lý mời cơm, em không có cách từ chối” – Đây là lời giải thích của cô.

Vậy trước đó vì sao có thể ?

Hắn nghe không hiểu, lại không hỏi ra miệng.

“Lâm Giang, bây giờ em chỉ là một trợ lý nho nhỏ mà thôi” – Nếu quản lý muốn chèn ép, cô hẳn là không có cơ hội thăng tiến nào.

“Trợ lý…… Không tốt sao ?” – Có lẽ hắn thực sự quá ngu ngốc, vẫn nghe không hiểu lời của cô.

“Trợ lý không phải không tốt, nhưng mà với năng lực của em, có thể kiếm được tiền lương cao gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp nhiều lần bây giờ, anh không cảm thấy em thật uất ức sao ?”

Lấy quy định công ty mà nói, rời đi nơi này cô không hẳn sẽ có điều kiện phát triển tốt, nếu muốn ở lại, cô chỉ có thể là một trợ lý nhỏ, luôn phải làm việc sửa sang lại các số liệu, đánh máy, cùng với một vài việc buôn bán nhỏ, vĩnh viễn là một trợ lý phụ việc có cũng được mà không có cũng không sao. Muốn có cơ hội tham dự kế hoạch lớn một lần nữa, trở lại lĩnh vực chuyên nghiệp của cô, quản lý là người có quyền điều phối nhân viên. Quản lý là người thông minh, hắn rất có con mắt nhìn người.

“Công ty có sản phẩm muốn bao bì, tôi nghĩ em có thể hoàn thành tốt, tư liệu liên quan tôi để ở nhà rồi. Nhưng mà em không cần quá lo, bên cạnh nhà tôi có quán cà phê, chúng ta có thể vừa uống cà phê vừa bàn bạc chi tiết”.

Cùng cô uống một ly cà phê, giải tỏa áp lực căng thẳng, trong hoàn cảnh không áp lực đó nghe cô nêu vài ý tưởng kế hoạch, ai có thể nói hắn không đúng ? Hắn rất biết cách lợi dụng quyền chức, lại không thể nói hắn quấy rầy người khác.

Một mặt đen tối như vậy, cô không muốn để cho hắn biết.

Trước kia cô có thể không để ý tới, dù sao một mình không chết đói là tốt rồi, nhưng mà bây giờ cô có Lâm Giang. Cô muốn ở bên cạnh hắn, muốn đem hạnh phúc bây giờ kéo dài, càng lâu về sau, cô muốn có tương lai, hắn hiểu không?

Về sau, Lâm Giang dường như cũng không hỏi lại những chuyện này.

Cô về nhà trễ, hắn liền tự mình nấu ăn, nói cô không cần lo lắng, sau đó ngoan ngoãn chờ cô về.

Có đôi khi, Y Nỉ gọi hắn qua cùng nhau đi ăn, dạy hắn chơi những trò chơi giết thời gian, nhưng mà cũng không thường xuyên, hắn đã đồng ý với Ninh Dạ rồi, không thể làm cho Ninh Dạ buồn.

Ngẫu nhiên, lúc ở một mình, hắn sẽ suy nghĩ. Ninh Dạ hai mươi bảy tuổi, ở thời đại này, cô là gái đã đến tuổi nên gả, sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô, quản lý theo đuổi rất nồng nhiệt, sau đó từ từ, nói không chừng cô sẽ động lòng……

Ninh Dạ có nhân duyên của cô, khi cơ duyên đến, có ngăn cản thế nào cô vẫn sẽ kết hôn. Hắn không hiểu, có phải chính là người đàn ông này hay không?

Nói thẳng ra, hắn vẫn sợ……

Hắn cho rằng có thể làm bạn với cô thật lâu. Ít nhất, ít nhất đừng nhanh như vậy, vẫn chưa đến nửa năm mà…… Là hắn tham lam sao ?

“Sói ngốc, cậu đang buồn cái gì vậy?” – Tôn Y Nỉ nhịn không được, châm chọc hắn hai câu. Cùng cô ăn bữa cơm chiều thực sự uất ức có phải không ? Trên bàn là khay bánh bảo nhỏ, khuôn mặt trước mắt cũng nhăn thành cái bánh bao, trong thời gian ngắn cô nhìn thấy bánh bao liền buồn nôn a.

Hắn vậy mà muốn kéo dài nhân duyên của Ninh Dạ, hại cô biến thành bà cô già, hắn tự nhận thấy suy nghĩ ấy rất đáng xấu hổ, không mặt mũi nói ra miệng, đành phải tiếp tục trầm mặc.

“Có cần kêu bà bà đi dọa hắn hay không?” – Tôn Y Nỉ đương nhiên cũng biết điều mà hắn do dự, dám theo đuổi người của phố bọn họ, cũng phải xem tên kia có đủ bản lĩnh hay không, bà bà đã muốn “Chào hỏi” hắn ta lâu rồi!

“Không cần !” – Nếu đây là dây tơ hồng nguyệt lão buộc, an bài cô gả cho quản lý mới có thể hạnh phúc vui vẻ cả đời,vậy hắn tuyệt đối không thể phá hư !

“Cậu, cậu, cậu… ” – Tôn Y Nỉ tiếc nuối, quả thực muốn bóp chết hắn. Xem hắn uất ức thành ra như vậy, người con gái của mình bị người ta dòm ngó cũng không hé răng, có phải óc heo không chứ ?

Bị hắn làm tức đến sắp nội thương, tức giận, cô giận chó đánh mèo : “Cậu! Đều là lỗi của cậu! Người ta cũng là yêu tinh tu luyện thành người, rồi hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, hái âm bổ dương, người người không phải xinh đẹp bức người thì chính là anh tuấn mị hoặc, nhưng còn cậu thì sao?! Cậu thì sao?! Cậu sao có thể thành như vậy, rốt cuộc là sai lầm ở đâu a a a –”

“Tôi, tôi cũng không biết ……” – Hắn khẽ đáp, bị cô hung hăng mắng như vậy, hắn không dám tranh cãi với cọp mẹ đang nổi bão.

Sau khi biến đổi hắn chính là cái dạng này a, hắn cũng không biết vì sao hồ yêu, xà yêu, hoa yêu…… Ngay cả cô đều đẹp không thể tin được, cũng chỉ có hắn là như vậy……

Hơn nữa…… Hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình từng tu luyện.

“Cậu, cậu là con sói ngốc mơ mơ hồ hồ !”

Có yêu quái ngốc như vậy sao ? Tu luyện thành người thế nào cũng không biết, bảo hắn làm vài chiêu yêu pháp thì lại thấy hắn mê mê mang mang, nếu đem hắn đẩy xuống ban công không khéo còn té gãy xương, sở trường chủ yếu là từ sói biến thành người, sở trường thứ yếu là từ người biến thành sói, chuyện hắn giỏi nhất là làm cho Ninh Dạ vui vẻ còn có cố gắng làm việc kiếm tiền…… Chưa thấy qua yêu quái nào thất bại hơn hắn, một ngày nào đó cô sẽ bị hắn làm tức chết !

“Tôi không biết anh ấy như bây giờ có gì không tốt” – Tiếng nói trong trẻo từ cửa truyền đến, Chu Ninh Dạ đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi vào: “Xin lỗi, tôi tới đón Lâm Giang, cửa không khóa nên tự mình vào”.

Sau đó vừa khéo nghe thấy Tôn Y Nỉ phê bình diện mạo của hắn.

Yêu quái tu luyện thành người là dạng gì cô không rõ, nhưng cô cảm thấy Lâm Giang tốt lắm. Là loại mà bất cứ cô gái nào thấy cũng đều động tâm, tướng mạo đoan chính, ánh mắt rõ ràng, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, cho dù không phải quá đẹp, đi ra ngoài cũng tuyệt đối là một người đàn ông hấp dẫn ánh mắt các cô gái, cô không dám sắm sửa nhiều cho hắn, sợ sẽ làm một đám ong bướm bu tới, đó là một chút tâm cơ cẩn thận của cô.

Hôm nay Ninh Dạ đón hắn về nhà !

Lâm Giang buông bánh bao đang ăn một nửa đứng dậy, bị Tôn Y Nỉ bắt lấy tay, hắn hoang mang nhìn lại cô.

Ngồi xuống! Ăn bánh bao của cậu, chị đây muốn làm rõ vài chuyện! – Cô dùng ánh mắt ra lệnh.

Vừa thấy Chu Ninh Dạ mắt liền sáng rực, chỉ kém không biến thành hình sói, vui vẻ ngoắc đuôi chạy vội qua, thật không có tiền đồ a !

“Chu Ninh Dạ, tôi có thể hỏi cô một chút hay không, bây giờ cô đang làm gì ?” – Biết rõ Lâm Giang sẽ khó chịu còn cùng người đàn ông khác đi ăn cơm, nếu cô thực sự để ý cảm nhận của Lâm Giang như biểu hiện bên ngoài, vậy vì sao còn làm chuyện hắn không thích ?

“Tôi cho rằng, cô rất rõ quy tắc ngầm của xã hội này. Rất nhiều chuyện, không phải chúng ta muốn là có thể làm được” – Việc dù không muốn làm vẫn phải làm có rất nhiều, Lâm Giang không hiểu, cô cũng không hiểu sao ?

“Vậy cô cho rằng cô có lý do mình không muốn làm sao?” – Người có điều cầu, mới có thể bị người khống chế.

Chu Ninh Dạ cười cười : “Không phải là vậy sao ?”

Danh, lợi, địa vị xã hội.

“Tôi nghĩ, cô không thèm để ý đến những thứ đó.” – Khi mới gặp, cô tiếp xúc với bên ngoài cực ít, vì sao hôm nay lại thay đổi suy nghĩ, thậm chí còn không thèm để ý đến tâm trạng của Lâm Giang ?

“Không phải không để ý, trước kia là không cần dùng đến” – Trước kia, cho dù có được toàn thế giới, đối với cô mà nói cũng không có gì khác, nhưng bây giờ cô có Lâm Giang, tâm học được cách tham lam.

“Tiền quan trọng như vậy sao ?”

“Ở giai đoạn này mà nói, quả thật là vậy”.

“Tốt lắm, bổn cô nương rất hợp ý Lâm Giang, bán hắn cho tôi đi ! Mười triệu có đủ hay không ?”

Cô yêu tiền, tôi cho cô yêu đủ !

Chu Ninh Dạ không thể tin trừng cô: “Cô xem Lâm Giang là cái gì ?”

“Không đủ sao ? Tôi có thể trả thêm !” – Tôn Y Nỉ ngoài cười nhưng trong không cười.

“……”

“Cộng thêm căn nhà cô đang ở, được không?” – Càng nói càng cố ý.

Lâm Giang ở phía dưới bàn ăn giật nhẹ ống tay áo cô, ám chỉ cô không cần làm quá nữa, Ninh Dạ rất tức giận. Chu Ninh Dạ lạnh lùng liếc cô một cái, trực tiếp quay qua hắn: “Lâm Giang, chúng ta về nhà.”

“Ừ !” – Hắn chậm rãi đến bên cạnh cô, để cô nắm tay hắn đi về nhà, âm thầm quay đầu lén nhìn Tôn Y Nỉ một cái.

Y Nỉ rõ ràng không có ý như vậy, vì sao lại cố ý nói những lời này chọc giận Ninh Dạ ?

Trắng mắt — hắn nghe được từ này ở trên tivi, khi đó Ninh Dạ không giải thích ý nghĩa xác thực của nó, nhưng mà bây giờ hắn cảm thấy hành vi của Y Nỉ hoàn toàn giải thích cho hai chữ này.

Trên đường về nhà, hắn cảm giác bàn tay kia nắm lấy hắn rất chặt.

“Lâm Giang, em sẽ không bán anh, cho dù nghèo hơn nữa cũng sẽ không.” – Cô nhẹ nhàng nói.

“Ừ” – Hắn biết.

Cô đột nhiên dừng bước, hắn không hiểu nghiêng đầu đang muốn đặt câu hỏi, thân thể mềm mại thơm ngát không hề báo trước nhào vào ngực hắn, thắt lưng cũng bị cô ôm thật chặt.

Hắn bị dọa giật mình : “Ninh Dạ –”.

“Anh đối với em, rất quan trọng” – Gương mặt trong ngực hắn thấy không rõ biểu cảm, mơ hồ truyền ra tiếng nói khẽ, tăng ngữ khí nhấn mạnh: “Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đem anh bán đi”.

Ngực ấm áp, ánh mắt cũng nóng nóng, hắn vươn tay, rất nhẹ, thực dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, học cách cô vuốt ve hắn, từ từ trấn an cô.

“Hay là, anh lại tìm thêm việc……” – Buổi tối còn có thời gian, bây giờ công việc đang làm cũng có vài ngày nghỉ có thể tranh thủ……

Người trong lòng ngửa đầu trừng hắn : “Anh không tin em ?”

“Không phải……” – Bởi vì cô nói, tiền rất quan trọng.

Những lời cô cùng Y Nỉ nói, đa số hắn vẫn nghe không hiểu, nhưng mà câu này hắn nghe hiểu.

Giữa tiền và hạnh phúc có quan hệ gì, hắn vẫn không hiểu lắm, nhưng mà cô vẫn không đủ hạnh phúc, cho nên thực phiền não.

Hắn nghĩ, hắn hẳn là phải cố gắng thêm……

“Không cho ! Việc này em sẽ xử lý, anh ngoan ngoãn, chăm sóc tốt bản thân là được”.

Hắn nhìn cô, không lên tiếng trả lời.

“Lâm Giang, anh đã đồng ý sẽ nghe lời em !”

“…… Ừ.”

Hắn đã từng đồng ý, cho nên, cái gì cũng sẽ nghe theo cô.
Bình Luận (0)
Comment