Thê Chủ Tà Mị

Chương 11

Ngự hoa viên hoàng cung lúc này đèn đuốc sáng trưng, quần thần đều vào chỗ ngồi của mình, im lặng như tờ. Cung yến lần này chỉ là vì chọn Vương Quân cho Nhàn vương, cũng không phải là cung yếu chính thức, theo lý thuyết không khí cần nhẹ nhàng buông lỏng, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của nữ hoàng, ai còn có thể nhẹ nhàng được đây.

Tuy nói người hợp ý nữ hoàng Hoàng Vũ Hiên là Vân Dật, nhưng cũng làm cho các vị đại thần đem nam hài cập kê trong nhà đều dẫn theo, dù sao việc này nàng cũng chỉ muốn tôn trọng ý tứ của Nhàn vương.

Nhưng nhìn xem những người trước mắt này đã làm chút ít chuyện tốt gì? Nguyên một đám vốn là nam tử như ngọc như hoa lại mạnh mẽ giả trang xấu đi, quá đáng nhất là Vân Vũ Dương, biết rất rõ Vân Dật hợp ý nàng, thế mà lại dám làm cho Vân Dật giả bộ cải trang thành bệnh xấu xí đến như vậy, đây là tội khi quân!

Hoàng Vũ Hiên cũng không nhận ra đây chỉ là trùng hợp, một cái là trùng hợp, mà cả mãn ngự hoa viên đều nói trùng hợp đó chính là cố ý, huống chi vừa nhìn bốn người con trai của Vân Vũ Dương kia, nàng liền hiểu được nàng ấy có chủ ý gì, rõ ràng chính là nghĩ đẩy một đứa con trai không được sủng ái ra hy sinh, để bảo toàn cho Vân Dật. 'Thật là đáng chết!'

Nữ hoàng bệ hạ khí đến sắc mặt đều biến thành màu đen.

Đang lúc thời điểm mọi người cảm thấy bội phần áp lực thì một cái bóng dáng màu trắng bước đi không dấu vết chậm chạp lắc lư tiến đến, đi đến vị trí gần nữ hoàng, không khách khí ngồi xuống, rót ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó mới lười biếng mở miệng nói: "Nữ hoàng bệ hạ lại đang cùng ai giận dỗi đây?"

Người này tùy ý tiến vào yến hội, bên ngoài thủ vệ không nói không rằng, hơn nữa tới tham gia cung yến so với nữ hoàng còn tới trễ, nhìn thấy nữ hoàng không chỉ không hành lễ mà còn trêu ghẹo nữ hoàng. Ngoại trừ Nhàn vương, thì sẽ không ai có lá gan lớn như vậy.

Nếu nói hoàn toàn tức giận, hai từ 'giận dỗi' này dùng trên người nữ hoàng liền không thích hợp, đúng là nữ hoàng chỉ là hừ lạnh một tiếng, chẳng những không có nổi giận mà sắc mặt còn hòa hoãn ra một chút, có thể thấy được nữ hoàng đối với vị Nhàn vương này quá nhiều tin tưởng.

Phong Lăng Hề tùy ý lướt qua thịnh cảnh ngự hoa viên này có chút đau đầu, người này uy hiếp- áp bức- lợi dụng- dụ dỗ- vội vã làm cho cô trở lại kinh thành, quả nhiên không có ý tốt, nghĩ tới không khỏi quét mắt phượng đến chỗ nữ hoàng bệ hạ ngồi.

Nữ hoàng bệ hạ nhìn trời nhìn đất, mặt mũi tràn đầy vô tội. Vốn là nơm nớp lo sợ, rất sợ Nhàn vương vừa ý nam tử nào; lúc này lại thẳng mắt nhìn chằm chằm vị Nhàn vương này, kia khuôn mặt tinh xảo, mắt phượng câu nhân, sống mũi thẳng tắp, môi đỏ mọng tà mị giơ lên, khí chất lười biếng, không chỗ nào không lộ ra hơi thở hấp dẫn, làm cho lòng người không bị khống chế nhảy lên.

Một chút cũng không thể so với bốn nữ tử mà phần đông nam tử tâm tâm niệm niệm, thậm chí có thể nói hơn chứ không kém.

Lúc này, nữ hoàng bệ hạ ngồi phía trên mở miệng nói: "Lăng này, ngươi xem thích ai, tùy tiện chọn đi!" Thái độ hào phóng kia như bộ dáng nhà giàu mới nổi vung tiền như rác, ngay cả cần phải có tài nghệ biểu diễn đều giảm đi.

Phong Lăng Hề lười biếng ngồi dựa ở trên ghế, liếc mắt nhìn người ngồi ở trên, miễn cưỡng nói: "Không cần, bản vương không có tiền, nuôi không nổi!" Xem ra nữ hoàng bệ hạ thật sự là quá nhàn rỗi, lại nhàn hạ thoải mái để ý đến chuyện của cô.

"Phốc...Khụ khụ..." Nữ hoàng bệ hạ thật bất hạnh đem rượu uống trong miệng phun ra ngoài, nhíu mày nhìn xem đã làm dơ Phượng bào, cắn răng nói: "Kể từ hôm nay, Nhàn vương được tăng bổng lộc gấp bội!"

Lời này vừa nói ra, lập tức đưa tới một hồi âm thanh thì thầm 'vị Nhàn vương này đúng là hàng thật giá thật "Nhàn rỗi" vương a! Không vào triều, không làm chuyện gì mà bổng lộc lại cao hơn bọn họ- những đại thần chịu mệt nhọc rất nhiều, hôm nay còn lại tăng gấp bội? Nữ hoàng bệ hạ! coi như Nhàn vương may mắn cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi cũng không thể thiên vị như vậy a!'

Phong Lăng Hề nhíu mày nghĩ: tiền là cô chê ít, nhưng là nam nhân loại sinh vật này cũng không hay nuôi a!

Sau một hồi suy nghĩ tới như thế nào thu cây thuốc liên thu vào tay, sau đó Vân Tư Vũ chạy trốn như thế nào, lúc này mới rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, đối với nữ hoàng chính là một quỳ, lớn tiếng nói: "Nữ hoàng bệ hạ, Tư Vũ nguyện ý gả vào phủ Nhàn vương!"

Lời nói có khí phách này làm cho chung quanh lập tức lại vang lên trận trận âm thanh nói thầm thì: nào có nam tử chẳng hiểu dè dặt như thế?

Ngay cả Vân Vũ Dương cũng không khỏi nhíu mày, mặc dù là nàng hy vọng Vân Tư Vũ tích cực một chút hấp dẫn tầm mắt Nhàn vương, nhưng là cũng không thể trực tiếp như vậy a! Thực sự là không hiểu quy củ, quá sức tưởng tượng.

Các vị đại thần đảo mắt qua, liền phát hiện vị nam tử không dè dặt này là người của phủ trấn quốc tướng quân, nhìn nhìn vài vị công tử phủ tướng quân, trong lòng mọi người liền có tính toán.

Nữ hoàng giương mắt nhìn Vân Tư Vũ biết vâng lời quỳ ở nơi đó, đột nhiên cảm thấy chuyện này rất thú vị, cũng không lại tức giận nhìn về phía Phong Lăng Hề hỏi: "Lăng này, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Phong Lăng Hề mắt phượng như cười nhìn chăm chú vào Vân Tư Vũ, đáy mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, lập tức gật đầu nói: "Một cách vô ích nhặt được phu lang còn nhiều thêm bổng lộc, bản vương tự nhiên cao hứng."

Cô ngược lại muốn nhìn một chút xem con mèo hoang này muốn làm gì, cô có thể đoán ra dự định của Vân Vũ Dương, bất quá cô cảm thấy con mèo hoang này sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy tuyệt đối có chuyện lừa gạt.

Cô vừa nói xong, Vân Dật thở phào nhẹ nhõm, nam tử khác vẻ mặt nhưng lại không đồng nhất, có chút yên lòng, nhưng lại có chút tràn đầy tiếc nuối, xem ra tại kiến thức và dung mạo xuất sắc của Nhàn vương, có chút nam tử đã không hề so đo cô không muốn nhan sắc và tên tuổi mình vang dội.

Cũng có người so sánh với đặc tính, cảm thấy Nhàn vương mặc dù tướng mạo xuất chúng, bất quá nói cho cùng cũng chính là cái bình hoa, hay là bốn vị tình nhân trong mộng kia tương đối khá.

Nữ hoàng ngồi trên ghế Phượng khẽ nhíu mày, nàng là cố ý làm cho Phong Lăng Hề cưới Vân Dật, tại nàng nhìn lại những quan gia công tử trong này cũng chỉ có Vân Dật xứng đôi với cô, hơn nữa Vân Vũ Dương không có nữ nhi, sủng ái nhất chính là Vân Dật. Vân Vũ Dương dần dần già đi, nàng ấy sau trăm tuổi, binh quyền trong tay liền tự nhiên muốn chuyển đến tay những người khác. Nếu binh quyền này rơi vào trong tay Phong Lăng Hề thì nàng mới có thể hoàn toàn an tâm, chỉ là không nghĩ tới Phong Lăng Hề hết lần này đến lần khác lại tuyển cái người không được sủng ái.

Trong lòng thở dài, nữ hoàng bệ hạ nhìn về phía Phong Lăng Hề tầm mắt có chút ai oán, Phong Lăng Hể mỗi lần làm việc luôn là người đưa ra ý kiến, làm cho nàng trở tay không kịp, bất quá nhìn bộ dáng của cô giống như đối với Vân Tư Vũ này cảm thất rất hứng thú, làm hảo tỷ muội như vậy, nàng như thế nào cũng không thể phá hư nhân duyên của cô. Dù sao có Phong Lăng Hề giúp nàng, quốc gia này cũng loạn không được, nàng không cần thiết lo lắng quá nhiều.

"Nếu Nhàn vương đã đồng ý, kia hôn lễ liền định tại ba ngày sau đi! Vân Nhị công tử, ngươi qua ngồi bên cạnh Nhàn vương đi!" Hôn sự này cứ như vậy định ra thôi.

Chúng thần không lời: nữ hoàng bệ hạ! ngươi đâu có cấp nhiều a? Ba ngày có thể chuẩn bị tốt sao?

"Vâng." Vân Tư Vũ ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Phong Lăng Hề, biết vâng lời ngồi xuống.

Phong Lăng Hề lười biếng nghiêng lệch ở trên ghế, ly rượu trong tay chuyển động, khiêu mi nhìn xem hắn, trong lòng cảm thấy hết sức buồn cười, tiểu mèo hoang này biến thành tiểu thỏ bạch rồi? Thân thể vừa động, áp vào trên người Vân Tư Vũ, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Vân Nhị công tử, ngươi không cần câu nệ như vậy, bản vương sẽ không 'ăn' ngươi."

Vân Tư Vũ nhướng mày, trong lòng mắng to sắc lang, nhưng lại mắt nhìn mũi- mũi nhìn tâm, không nói bất động, định lực phi phàm.

"Ha ha..." Phong Lăng Hề thấp cười ra tiếng, rốt cuộc làm cho Vân Tư Vũ nhịn không được nhìn cô một cái, cái nhìn này làm cho hắn trong nháy mắt trợn tròn vốn là hai mắt rất tròn, ngón tay chỉ về phía cô càng không ngừng run run: "Ngươi...Ngươi..."
Bình Luận (0)
Comment