"Phong tiểu thư biết giặt quần áo sao?"
"Không biết." Tiệm giặt quần áo đều dùng làm gì?
"Phong tiểu thư biết nấu cơm sao?"
"Không biết." Không phải có nhà hàng hay sao?
"Phong tiểu thư biết quét dọn sao?"
"Không biết." Tập thể làm thêm giờ từ chức à?
...
Một góc quán cà phê, người đàn ông có vẻ ngoài lịch sự không ngừng hỏi ra các loại vấn đề, vĩnh viễn lấy lại được là hai chữ không thay đổi, ngay cả giọng nói lười biếng hình thành đều không thay đổi, người đàn ông lông mày càng nhíu thật chặt, đẩy mắt kính trên sống mũi dứt khoát trực tiếp hỏi: "Vậy Phong tiểu thư biết làm gì?" Nhìn xem cô gái lười biếng dựa vào tấm thủy tinh dưới đất, trong lòng hắn đã không ôm hy vọng gì.
Hắn thừa nhận cô gái trước mắt rất đẹp, giống như hồ ly chuyển thế, câu hồn đoạt phách. Nhưng hắn không phải là người nông cạn chỉ ham mê sắc đẹp, hắn muốn là một người vợ dịu dàng hiền thục, nhưng cô gái trước mắt cái gì cũng không biết, dáng người còn có khả năng làm cho hắn cắm sừng. Nói thật, hắn đối với đối tượng để gần gũi và có tình cảm này đặc biệt không hài lòng.
Rốt cục Phong Lăng Hề thu hồi ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhếch môi nói: "Vị tiên sinh này, ngươi phải cần là bảo mẫu, mà điểm này thì ta không thiếu tiền!"
Nghe được lời này, người ngồi ở bên cô gái sắc mặt đã hoàn toàn bóp méo, sớm mất đi lúng túng lúc ban đầu, gương mặt kia thanh tú nhưng tất cả đều là hung ác, bộ dạng rất muốn đem người bên cạnh cắn chết.
Đúng rồi! Cô là tổng giám đốc lớn của tập đoàn Phong thị làm sao sẽ thiếu tiền? Nhưng là cô có thể hay không quan tâm chung thân đại sự phiền toái của mình? Người đàn ông thở dài liếc nhanh nhìn hai người, cảm thấy cũng không cần thiết ngồi cùng: "Phong tiểu thư, tôi còn có việc xin đi trước!"
Người đàn ông vừa đi, liền có cô gái thanh tú đáng yêu nhào thẳng tới Phong Lăng Hề, một bộ dạng muốn bóp chết hình dạng của cô. Phong Lăng Hề đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy, hoàn toàn không để trong lòng, trong miệng cười nói: "Lần này tìm người không sai." Ít nhất không có nhìn cô mà chảy nước miếng.
Diệp Lê hừ lạnh nói: "Đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ ta qua loa, nếu quả thật không sai thì ngươi sẽ làm cho người ta tức giận bỏ đi?"
Diệp Lê dù hận nghiến răng nghiến lợi, cô cũng không có cách nào đối phó với Phong đại tiểu thư có võ cổ đệ nhất gia tộc, cô thì không đánh lại cho nên cô chỉ có thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói lảm nhảm: "Ngươi nói một chút đi, đây là người thứ mấy bị ngươi trêu tức rồi?"
Phong Lăng Hề có chút bất đắc dĩ nhìn cô một cái thở dài nói: "Diệp Lê, một mình ta rất tốt, ngươi cũng thấy đấy, những người này không phải vì sắc chính là vì tiền vì quyền, người vừa đi xem như là tương đối khá, bất quá ta đối với làm bảo mẫu không có hứng thú." Cô quản lý một gia tộc - một tập đoàn làm sao có thể nhàn hạ thoải mái đi làm người vợ hiền gương mẫu? Nói thế nào cô cũng không có cái hứng thú kia.
Kỳ thật cô cũng không rõ, cô vì cái gì phải đem mình gả ra ngoài, một mình thật tốt cần gì phải bắt một cái túi mang trên vai? Quả thật chính mình tự tìm khổ ăn!
Đối với cô mà nói đàn ông không khác bao đồ, trên đời này chỉ sợ cũng rất ít có người đàn ông đi chung cùng cô, mà muốn cô xem thuận mắt thì càng khó tìm.
Diệp Lê liếc mắt hừ lạnh nói: "Vậy rốt cuộc ngươi thích người đàn ông như thế nào?"
"Có thể làm cho ta thích người đó." Trừ phi có thể làm cho cô thích đến cam tâm tình nguyện gánh lên gánh nặng này, nếu không hết thảy không bàn nữa, nhưng cô là loại người ở vào quyền lực tranh đấu, lâu dài sớm đã vô tâm vô tình, nếu không thể mất đi mà đi thích một người, thật sự có chút ít khó khăn.
"Ngươi..." Diệp Lê lần nữa tức giận đến cắn răng, nói như vậy rõ ràng liền là lừa gạt. "Ta mặc kệ, năm nay ngươi nhất định phải gả ra ngoài cho ta!"
Phong Lăng Hề nhíu mày buồn cười nói: "Ta chẳng lẽ phiền đến ngươi?"
Diệp Lê bĩu môi hừ nói: "Ta là muốn tốt, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được một người quá cô đơn hay sao?" Mi mắt cụp xuống, che lại đáy mắt chợt lóe lên ảm đạm.
Phong Lăng Hề lơ đễnh: "Không biết là nếu như đàn ông chỉ là vì làm bạn, ta cảm thấy được còn không bằng nuôi con chó, ít nhất trung thành hơn so với đàn ông, cũng không có yêu cầu nhiều như vậy."
Diệp Lê không nói gì, cô cảm thấy mỗi lần cùng Phong Lăng Hề nói chuyện thì mình cũng sẽ bị chọc giận gần chết, luôn cảm thấy thần kinh não của cô với vóc dáng không quá giống nhau, lập tức không cả giận nói: "Vậy ngươi xem như tìm đàn ông đến thỏa mãn dục vọng của ngươi được chưa?"
Phong Lăng Hề mày nghiêng mắt phượng làm cho vạn người yêu mến, trong miệng lại thốt ra lời nói làm cho Diệp Lê tức giận đến hộc máu: "Kia còn không bằng mở mấy kỹ viện Ngưu Lang chẳng phải dễ dàng hơn, không có trói buộc còn có thể tùy lúc thay đổi khẩu vị." Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng cảm thấy buồn cười, cô nhìn qua có như chưa thỏa mãn dục vọng sao?
"Ngươi...Ta muốn bị ngươi tức chết rồi!" Diệp Lê tức giận vỗ vỗ bộ ngực phập phồng không ngừng, cầm túi sách lên, bước chân nặng nề đạp trên sàn mà đi về hướng toilet, nàng hiện tại cần tỉnh táo.
Phong Lăng Hề đưa khủy tay lên trên mặt bàn, tay chống đầu, vài sợi tóc bởi vì tư thế lười biếng của cô mà trượt xuống, trên không trung nhẹ nhàng lay động vài cái, môi đỏ mọng khẽ giơ lên, mắt phượng sáng ngời lưu chuyển, làm cho người người không dám nhìn thẳng, sợ bị hút mất linh hồn, cho dù ai nhìn cũng cảm thấy cô gái này chính là một yêu tinh.
Bất quá, cô mặc dù có thái độ và dáng vẻ như con mèo lười biếng, giữa hàng lông mày cũng tận cùng là vui vẻ, nhưng chỉ cần người có cảm giác nhạy cảm liền nhất định cô không phải là cô gái yếu đuối nhu nhược có thể khi dễ.
Nhìn xem bóng dáng Diệp Lê biến mất, Phong Lăng Hề không khỏi lắc đầu, cô thật là không muốn lập gia đình, thật không biết Diệp Lê vì cái gì mà gấp như vậy, bất quá Diệp Lê là bạn thân duy nhất của cô, cho nên cũng cho phép náo loạn, nếu đổi lại là người khác dám làm phiền cô như vậy, cô đã sớm giải quyết đâu còn sẽ cùng nhau điên khùng.
"A..."
Một tiếng thét chói tai truyền đến, Phong Lăng Hề ánh mắt lạnh lẽo trong chớp mắt là vị trí vốn đã không có người.
"Diệp Lê..." Phong Lăng Hề dùng tốc độ thật nhanh nhất vọt đến toilet, cô nghe được âm thanh vừa rồi được kêu lên là Diệp Lê truyền tới, Diệp Lê chỉ là người bình thường nhưng đã dính dáng cùng cô từng lần gặp qua bắt cóc, cho nên cô để một ảnh vệ bên cạnh Diệp Lê.
Ảnh vệ của Phong gia năng lực tự nhiên không kém, nhưng nếu như chống lại người Phong gia liền khó nói, chính cô cũng không dùng ảnh vệ, nhưng những người khác của Phong gia bên cạnh đều không chỉ có một cái ảnh vệ.
Bởi vì rõ ràng hết thảy, cho nên cô cho Diệp Lê ảnh vệ kỳ thật chỉ là phòng bị những người khác. Về phần người Phong gia, cô cố ý làm cho Diệp Lê một món vũ khí bí mật thích hợp của cô, mặc dù Diệp Lê không biết võ nhưng chỉ cần đánh úp xem như là ảnh vệ như vậy tồn tại cũng có thể đến áp đảo.
Trông thấy ảnh vệ của Diệp Lê ngược lại trong gian rửa tay, Phong Lăng Hề ngoéo môi một cái, đồng dạng cười lại tất cả đều là lãnh ý. Đây mới thật là câu hồn đoạt phách, tin tưởng không người nào nguyện ý nhìn thấy, bởi vì kia là tử thần mỉm cười.
Phía sau tiếng hít thở không yên tự nhiên chạy không khỏi cảm giác của Phong Lăng Hề, xoay người nhìn lại, Diệp Lê đột nhiên từ phía sau cửa lao ra ôm lấy cô: " Lăng này..." Thanh âm mang theo nghẹn ngào, điềm đạm đáng yêu.
Diệp Lê toàn thân run rẩy lại ôm thật chặt Phong Lăng Hề như bình thường ôm lấy cây cỏ cứu mạng.