Thê Chủ Tà Mị

Chương 32

Khởi Vân lắc đầu, lần nữa ‘hảo tâm’ giải thích: “Vương gia không phải là ghét bỏ ngươi sinh ra không tốt, Vương gia chỉ muốn nói ngươi trong lòng ngài ấy cái gì cũng đều không phải.”

Mắt Vân Tư Vũ nhìn Khởi Vân, đột nhiên nói ra: “Hề, ngươi có thể hay không cho Khởi Vân tiền công phình lên một chút?” Hắn phát hiện Khởi Vân thật sự là rất hợp làm tiểu thị.

Khởi Vân mím môi cười nói: “Khởi Vân tạ ơn Vương Quân.”

Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dáng cao hứng kia của Khởi Vân, không khỏi cảm thấy buồn cười, cô giống như không bạc đãi qua bọn họ đi?

Dường như bị lời nói của Khởi Vân đả kích, Mộng Tâm nhìn Phong Lăng Hề hỏi: “Là ta không đủ đẹp phải không?” Nói xong nhìn về Vân Tư Vũ, ý kia rõ ràng chính là cảm giác mình so với Vân Tư Vũ đẹp hơn nhiều.

“Ai…” Khởi Vân đồng tình nhìn hắn một cái, nói như thế nào đều chính như vậy không thông suốt đây? “Ta nói tất cả, ngươi ở trong lòng Vương gia cái gì cũng đều không phải, ngươi có đẹp hay không cùng Vương gia có quan hệ như thế nào? Mà Vương Quân là thịt trong lòng Vương gia, tự nhiên như thế nào cũng đều là tốt, huống chi chỉ bằng ngươi chết ba lần Vương gia cũng không tha, muốn bay lên ngọn cây thay đổi thành Phượng Hoàng, điểm này cũng đã không có tư cách cùng Vương Quân so sánh.”

Hoàng Vũ Hiên liếc nhanh Khởi Vân, cười nói: “Lăng Hề, tiểu thị này của ngươi há mồm thật đúng là không phải lợi hại bình thường.”

Mặc dù được nữ hoàng bệ hạ khen ngợi, nhưng Khởi Vân lại tương đối ung dung, khiêm tốn nói: “Là do Vương gia có cách dạy bảo.” Nhưng hắn đã được chứng kiến bản lãnh giận điên người của Phong Lăng Hề, bất quá hắn thân là tiểu thị sẽ vì chủ tử phân ưu, có hắn ở đây tự nhiên không thể để mọi chuyện đều muốn Phong Lăng Hề tự mình mở miệng.

Phong Lăng Hề nhìn nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: “Hậu cung ngươi lại thiếu người rồi?”

Hoàng Vũ Hiên cứng lại, không khỏi cả giận nói: “Ta chỉ là đơn thuần khen ngợi một chút, ngươi có thể đừng nghĩ ta bỉ ổi như vậy hay không?”

Phong Lăng Hề lười biếng nói một câu: “Ngươi mới biết được ngươi bỉ ổi?”

Hoàng Vũ Hiên không phục nói: “Thân là nữ hoàng, tam cung lục viện là chuyện bình thường, điều này cũng gọi bỉ ổi?”

Vân Tư Vũ đột nhiên nắm lấy tay áo Phong Lăng Hề nói ra: “Hề, ngươi về sau hay là ít cùng nữ hoàng bệ hạ ở chung một chỗ, sẽ học cái xấu.” Hắn cũng không muốn Phong Lăng Hề cũng có cái tam cung lục viện.

“Được.”

Hoàng Vũ Hiên khóc không ra nước mắt, nàng phát hiện Phong Lăng Hề sinh ra chính là để chọc tức nàng, rõ ràng nàng ấy không bình thường, vì cái gì ngược lại thành nàng không bình thường? Đúng rồi, còn có cái Vương Quân này của nàng ấy cũng không bình thường, nam tử nhà ai sẽ lớn lên nói lung tung như vậy, chính là biểu hiện ra hành vi ghen phu. Hết lần này tới lần khác bộ dáng của Phong Lăng Hề còn vui vẻ như vậy.

Nữ hoàng bệ hạ đau thương oán trách một chút, đột nhiên mặt biến đổi, nghiêm túc nói: “Ta có việc cùng ngươi nói.”

Phong Lăng Hề nhíu nhíu mày, cho Khởi Vân mang Mộng Tâm mang đi, căn bản không để ý tới Mộng Tâm la lên.

Tô Văn cũng tự giác mở miệng nói: “Dật, ngươi cùng Thu Ngâm về phủ tướng quân trước đi, tối nay ta mới về.”

Xem vẻ mặt nghiêm túc của nữ hoàng bệ hạ chỉ sợ là muốn thương lượng quốc gia đại sự, Vân Dật gật đầu nhẹ, đứng dậy nhìn về phía Vân Tư Vũ hỏi: “Nhị đệ có muốn đi cùng không?”

Không đợi Vân Tư Vũ mở miệng, Phong Lăng Hề liền cự tuyệt nói: “Không cần, Tư Vũ ở cùng với ta.” Nói xong rồi hướng Vân Tư Vũ: “Ta cho người đi lấy ngân phiếu mang tới cho ngươi được hay không?”

Vân Tư Vũ suy nghĩ một chút, vẫm cảm thấy thê chủ so với bạc quan trọng hơn một chút, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu.

Vân Dật thấy nữ hoàng bệ hạ cũng không phản đối đành phải mang theo Thu Ngâm đi, nhưng trong lòng rất là phức tạp. Vốn là hắn cho rằng Nhàn vương không cố kỵ gì mà biểu hiện thân mật với Vân Tư Vũ, bất quá bởi vì nguyên nhân muốn làm người khinh rẻ, huống chi dưới ban ngày ban mặt lại có hành vi quá mức thân mật như vậy, đối với cô gái ngược lại không có gì, nhưng lại sẽ làm cho nam tử bị người chỉ chỏ, nếu quả như thật tâm sủng ái cũng sẽ không đem Vân Tư Vũ đặt vào hoàn cảnh đó, cho nên mặc dù hắn hâm mộ hành vi thân mật như vậy, nhưng lại biết căn bản cũng không phải là chuyện tốt gì.

Nhưng là từ chuyện hôm nay xem ra, Nhàn vương cũng không phải đối với người nào cũng như lần này, cái Mộng Tâm kia mặc dù xuất thân hèn mọn một chút, nhưng bộ dạng xác thật so với Vân Tư Vũ thật đẹp, phải làm cái Thị quân cũng tính không tệ, Nhàn vương rõ ràng nhìn cũng không nhìn, thậm chí hắn phát hiện ngay cả lúc Giải Ngữ tuyệt sắc kia lên đài, Nhàn vương cũng không liếc mắt một cái, một lòng đều để dụ dỗ Vân Tư Vũ. Bộ dáng vẻ kia là của người phong lưu thành thói quen? Hơn nữa, vương phủ dường như một cái Thị quân cũng không có, nếu quả thật phong lưu như vậy, hậu viện vương phủ như thế nào lại không có người?

Trước khi vừa nhắc tới Nhàn vương, liền muốn nói đến thói quen của nàng xem thanh lâu là nhà, lại chưa từng phát hiện vấn đề rõ ràng như vậy, bây giờ nhìn lại chỉ sợ là lời đồn đãi đã sai. Hơn nữa nữ hoàng bệ hạ coi trọng Nhàn vương nhìn qua cũng không giống chỉ là bởi vì ân tình, nếu như Nhàn vương thật sự không biết tiến thủ như vậy, nữ hoàng bệ hạ như thế nào lại chuyên môn lưu nàng lại thảo luận quốc gia đại sự như vậy? Chỉ sợ tất cả mọi người đã nhìn sai vị Nhàn vương này a!

Tất cả mọi người cho rằng bộ dạng nghiêm trang của nữ hoàng bệ hạ là muốn thương lượng quốc gia đại sự, nhưng kết quả lại là nữ hoàng bệ hạ lắc lắc cái đuôi không nhìn thấy, cầm lấy tay áo diêu diêu của Phong Lăng Hề nói: “Lăng Hề, ngươi mới vừa về không bao lâu a! Ngươi nhẫn tâm bỏ ta xuống sao? Không cần đi sao…” Âm điệu kia khẽ kéo dài.

Thái dương Phong Lăng Hề nhảy lên, rốt cuộc không thể nhịn được nữa một cước đá văng nàng, cắn răng nói: “Hoàng Vũ Hiên, ngươi chớ quên ngươi là nữ hoàng, ngươi có thể chú ý hình tượng của mình một chút hay không?”

Cô thật sự là ngã tám đời nấm mốc mới có thể nhất thời luẩn quẩn trong lòng đi cứu nàng, kết bằng hữu vô ý a! demcodon_ddlqd

Vân Tư Vũ thấy buồn cười, ba vị khác tương đối lại không nói gì; Hoàng Vũ Mặc còn hơi tốt một chút bởi vì nàng cũng phải lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của hoàng tỷ nhà mình; Văn Vũ Khinh không nhịn được nhíu nhíu mày, nhìn về phía Phong Lăng Hề trong ánh mắt mang theo tò mò; mà Tô Văn còn lại là nghĩ không ra nữ hoàng bệ hạ vì cái gì không rời bỏ Nhàn vương như vậy, không đến mức là vì Nhàn vương điện hạ đã cứu mệnh nữ hoàng bệ hạ nên nữ hoàng bệ hạ lại cảm thấy Nhàn vương ở bên sẽ tương đối an toàn đi?

Hoàng Vũ Hiên rất ủy khuất, đáng thương nói: “Lăng Hề, ngươi đáp ứng ta, ta liền sẽ chú ý hình tượng, ngươi không thể nán lại một hồi sao?”

Phong Lăng Hề hí mắt nói: “Ngày mai ta sẽ đi.” Dứt lời, không đợi nữ hoàng bệ hạ lại đến quấn lên, liền lôi kéo Vân Tư Vũ đi, hoàn toàn bất chấp nữ hoàng bệ hạ thương tâm gần chết.

Kỳ thật cô chỉ là báo trước cho Hoàng Vũ Hiên một tiếng cô sẽ rời đi một thời gian, cũng không có tính toán đi ngay lập tức nhưng là dựa vào tình huống hiện tại, xem ra cô nếu không phải đi, vậy trong khoảng thời gian kế tiếp này cũng đừng nghĩ sống an bình.

Nữ hoàng bệ hạ trơ mắt nhìn hai người rời đi, không khỏi thở dài, nói thầm nho nhỏ: “Thấy sắc quên bạn, thật sự là quá kỳ cục.” Vì cái gì nàng không thể đi ra ngoài chơi đây? Thật sự là đau lòng mà.

Nữ hoàng bệ hạ sau khi thương tâm xong nhìn về phía ba vị tâm phúc yên lặng không nói gì, cau mày nói: “Các ngươi như thế nào vẫn còn ở đây?”

Hoàng Vũ Mặc căm giận nói: “Chúng ta người lớn ngồi ở chỗ này như thế, hoàng tỷ đều không nhìn thấy?”

Hoàng Vũ Hiên sờ sờ mũi, nàng đang nghĩ thầm như thế nào đem Phong Lăng Hề lưu lại, liền không cẩn thận đem các nàng quên đi sao? Đáng tiếc là Phong Lăng Hề quyết tâm phải đi, ai…nàng mới nhẹ nhàng được mấy ngày thôi.

Kỳ thật nàng cũng không phải là thật sự cần Phong Lăng Hề làm cái gì, chỉ cần nàng ấy ở kinh thành, nàng có thể buông lỏng rất nhiều, nàng luôn cảm thấy cho dù có chuyện gì cũng còn có người có thể dựa vào, Phong Lăng Hề là người duy nhất có thể cho nàng loại cảm giác này, bởi vì nàng ấy là một người duy nhất có năng lực đủ mạnh, có thể làm cho nàng hoàn toàn tín nhiệm.
Bình Luận (0)
Comment