Thê Chủ Tà Mị

Chương 37

Minh Tuyên cuống cuồng nói: “Vương gia, nô tài là theo chân hoàng tử điện hạ ra đi chơi, kết quả vừa rồi nhiều người chạy tán loạn.”

Nghe vậy, Hoàng Vũ Mặc cũng có chút nóng nảy: “Các ngươi là ở nơi nào chạy tán loạn, bên cạnh Ngọc Ngạn còn những người khác không?”

“Còn có công tử Lăng Nguyệt.”

Lăng Nguyệt cũng là một trong bốn đại tài tử, mẫu thân là hoàng thương, mà trong khi Thái hậu là cậu ruột của hắn.

Thái hậu thân thể khó chịu, hắn vì bề ngoài hiếu tâm cũng đi theo đến sơn trang. Lăng Nguyệt là loại người hoạt bát ở sơn trang vài ngày liền không sống được muốn đi về, Thái hậu cũng biết cuộc sống dưỡng bệnh tại sơn trang có một chút nhàm chán, nghĩ tới chính mình cũng không thiếu người hầu hạ, cho nên cho Hoàng Ngọc Ngạn cùng Lăng Nguyệt hồi kinh.

Hai người nam tử lặn lội đường xa dĩ nhiên là có không ít thị vệ đi theo, chỉ là sau khi đặt chân lên trấn Đào Hoa hai người nhịn không được nghĩ muốn đi ra xem náo nhiệt, rồi lại không muốn mang theo một đoàn thị vệ của Thái hậu phái theo, liền chỉ dẫn Minh Tuyên chạy ra ngoài.

“Hồ nháo!” Hoàng Vũ Mặc không khỏi giận đến tái mặt nói tiếp: “Thậm chí ngay cả một người thị vệ cũng không mang theo, nếu là gặp gỡ người trong lòng có quỷ thì làm sao bây giờ?” Xem ra hai người này hoàn toàn không biết thế gian hiểm ác, cũng không biết dung mạo của mình dễ dàng bị người khác để mắt tới.

Minh Tuyên cúi thấp đầu không dám nói lời nào, trong lòng rất là lo lắng.

Phong Lăng Hề bởi vì tiểu thị này hại Vân Tư Vũ thiếu chút nữa té trong lòng không vui, nhưng là hai cái nam tử yếu nếu thật là gặp gỡ người trong lòng có quỷ chỉ sợ không hề có lực chống trả. Hoàng Vũ Hiên đối với người đệ đệ - Hoàng Ngọc Ngạn này vẫn có chút coi trọng, cô cũng không có đạo lý gì nhìn hắn gặp chuyện không may. Lập tức mở miệng nói: “Ninh vương điện hạ hay là trước tìm được người rồi mới nổi giận đi!”

Hoàng Vũ Mặc giận đến hồ đồ, nghe Phong Lăng Hề nhắc nhở nàng tự nhiên biết rõ nặng nhẹ, chỉ là nàng không nghĩ tới Phong Lăng Hề luôn luôn cùng nàng không hợp lại có lòng tốt như vậy.

Hiển nhiên, Ninh vương điện hạ đã quên chính nàng là người đi trêu chọc Phong Lăng Hề trước. Tranh đấu với nàng ấy thành thói quen, nay Phong Lăng Hề đột ngột có ý tốt làm cho Hoàng Vũ Mặc cảm thấy có chút không được tự nhiên, bất quá điểm khó chịu kia không ảnh hưởng toàn cục, Ninh vương điện hạ rất nhanh liền vứt qua một bên, bắt tay vào đi tìm người.

Hoàng Vũ Mặc nhìn qua lịch sự nho nhã nhưng khi làm việc lại mạnh mẽ vang dội, phân phó người khác tìm người trên đường còn nàng trực tiếp tìm quan huyện, để cho nàng ấy phát động người cùng nhau tìm.

Quan huyện đáng thương kia đang ở trên giường cùng Thị quân xinh đẹp, đột nhiên bị kéo lên mơ mơ màng màng nhìn xem kim bài kia tượng trưng cho thân phận Ninh vương điện hạ, cho là chính mình phạm vào chuyện gì, hù dọa thiếu chút nữa đã bất tỉnh. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Sau khi nghe Ninh vương điện hạ thuật lại mọi chuyện xong, quan huyện đại nhân thanh tỉnh vội vàng cho người lần lượt ra ngoài tìm hộ.

Nhiều người lực lượng lớn, công thêm Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt cũng chưa gặp chuyện gì, chỉ là bên cạnh bọn họ có nhiều cô gái du đãng một chút, rất nhanh là tìm được người rồi. Kết quả tìm được Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt, lại phát hiện mất Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ.

Tô Văn cau mày nói: “Trở về khách sạn xem một chút, bọn họ có lẽ đã trở về rồi.” Bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới, thời điểm bọn họ vừa mới chuẩn bị đi tìm người thì dường như Phong Lăng Hề chính là mang theo Vân Tư Vũ đi về phía khách sạn. Nàng vốn cho là bọn họ muốn đi hướng kia tìm người, bây giờ nhìn lại bọn họ không phải là đi thẳng về nghỉ đi?

Tô tướng quân thật là đã đoán đúng, Phong Lăng Hề mặc dù xem thể diện của Hoàng Vũ Hiên không đến mức thấy chết mà không cứu, nhưng là một chuyện tìm người nhỏ như vậy, ở nơi này cũng không tính là địa phương vắng vẻ, Hoàng Vũ Mặc là một vương gia còn có thể không có biện pháp tìm người sao, thế thì cô liền không thể không hoài nghi nàng ấy và Hoàng Vũ Hiên không cùng một cha sinh ra. Cho nên nói, cô ở lại cũng không có tác dụng lớn gì, còn không bằng đi về nghỉ ngơi. Nói thêm, không phải là cô đem Khởi Vân để lại sao?

***
“Ừ…”

“Thoải mái sao?”

“Hở… Nhẹ một chút…”

“Như vậy sao?”

“Ưm…”

Âm thanh mập mờ trong phòng truyền vào trong tai Ninh vương điện hạ ngoài cửa, khiến sắc mặt nàng biến thành màu đen. Vốn là nàng muốn đến cảm tạ một chút Phong Lăng Hề đã quan tâm Hoàng Ngọc Ngạn, mặc dù điểm quan tâm này thật sự là không có ý nghĩa, nhưng là phát sinh kia ở trên người Phong Lăng Hề chính là kỳ tích, cho nên nàng cũng không đi so đo hành vi trực tiếp rời đi của Phong Lăng Hề, dù sao Nhàn vương điện hạ chính là người không tim không phổi. Nhưng là bây giờ nhìn lại, một chút quan tâm kia đều là do nàng tự mình đa tình, bộ dáng người ta nơi đó có chút nào là quan tâm, rõ ràng sẽ không có để ở trong lòng.

Ninh vương điện hạ căm giận xoay người rời đi, nếu như có thời điểm nàng lại tin tưởng Phong Lăng Hề có ý tốt, nàng liền đem tên mình viết ngược lại.

Trong phòng, Phong Lăng Hề nhàn nhạt liếc mắt ra cửa phòng, tiếp tục động tác trên tay.

Vân Tư Vũ nằm lỳ ở trên giường, một bộ dáng buồn ngủ hưởng thụ, vẫn không quên phất tay chỉ huy nói: “Trên mặt một chút.”

Hai tay Phong Lăng Hề đang mát xa trên người hắn dời lên trên một chút, Vân Tư Vũ hừ một tiếng, lại muốn cầu nói: “Lại dùng lực một chút.”

Người luyện võ đối với huyệt đạo nắm chắc vô cùng chuẩn, Vân Tư Vũ thoải mái nằm thẳng hừ hừ, nhưng không có phát hiện Nhàn vương điện hạ đã tâm viên ý mã*.

(*Tâm viên ý mã = tâm con vượn, ý con ngựa: nghĩa là tâm trí con người ta thường bốc đồng, không kiên nhẫn, thiếu kiên định và mất kiểm soát.)

Hết lần này tới lần khác hắn còn cây ngay không sợ chết đứng, đem Phong Lăng Hề đẩy lên trên giường, tri ân báo đáp duỗi ra móng vuốt muốn mát xa lại cho nàng, kết quả ấn lấy thân liền bị đụng ngã.

“Hề…” Vân Tư Vũ chớp mắt to có chút không hiểu, làm cho Phong Lăng Hề cảm thán lớn chính mình vô cùng: cũng đã thành thân, như thế nào còn có thể thuần khiết như thế đây?

Vì vậy Nhàn vương điện hạ tà ác vươn tay vào giữa áo bào của Vân Nhị công tử, rất nhanh làm cho Vân Nhị công tử nghẹn đỏ cả khuôn mặt.

Vân Tư Vũ mím môi nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa chủ động yêu thương nhung nhớ, hôn lên cặp môi mềm mại đỏ mọng kia, hai cái móng vuốt cũng bắt đầu lôi kéo y phục trên người Phong Lăng Hề.

Phong Lăng Hề hài lòng cười cười, đưa tay để màn xuống, ôm phu lang dịu dàng say mê.

***
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Ngọc Ngạn liền nổi khí lên sớm một chút, hôm qua sau khi hắn và Lăng Nguyệt bị tìm được liền đem bọn họ đến khách sạn Phong Lăng Hề ở ngủ lại. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Ngoài ý muốn gặp phải Tam hoàng tỷ đã lâu không thấy mặt, trong lòng hắn rất là cao hứng. Tối hôm qua bởi vì trở lại quá muộn liền đi ngủ, cho nên dự định hôm nay trò chuyện thật tốt. Kết quả mới ra cửa, liền nghe được âm thanh nói chuyện với nhau càng ngày càng gần.

“Chủ tử, ngài như vậy mà sủng Quận chúa, sẽ không sợ Quận chúa bị người khác ghen tỵ sao?” Giọng nói này là của chàng trai trẻ tuổi, trong giọng nói rõ ràng mang theo vui vẻ.

Một người còn lại là giọng nói của cô gái, lời của nam tử nói xong một hồi lâu mới lười biếng vang lên: “Như thế nào? Khởi Vân nghĩ lập gia đình? Vừa ý người nào?”

Chỉ là giọng nói liền phác thảo một chút người được lòng này, làm cho người không khỏi muốn xem bộ dáng của người này ra sao.

Hoàng Ngọc Ngạn cũng không khỏi dừng bước, có chút tò mò người sủng phu lang nhiều thế nào, mới có thể sủng đến làm cho người ghen tỵ.

“Chủ tử, ngài đừng bêu xấu ta, ta đời này chỉ sợ là không ai thèm lấy.” Ra bên ngoài đến địa phương nhiều người - nhiều miệng Khởi Vân tự nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng là không có người ngoài hắn cũng mất quy củ nhiều như vậy, không hề tự xưng nô tài.

Giọng nói Phong Lăng Hề vẫn mang theo lười biếng như cũ: “Không cần phải tự coi nhẹ mình.” Khởi Vân mặc dù xuất thân không tốt, nhưng là so với những công tử thế gia kia tuyệt đối chỉ là hơn chứ không kém.

Khởi Vân mím môi cười nói: “Không phải là tự coi nhẹ mình, mà là ánh mắt cao, cả ngày nhìn xem ngài cùng Quận chúa ân ái, cô gái trên thế gian này đều còn có thể để vào mắt?”
Bình Luận (0)
Comment