Linh hồ mặc dù khó gặp, truyền thuyết về linh hồ cũng không thiếu. Bất quá phần lớn quá mức khoa trương, chính thức hiểu rõ linh hồ cũng không có mấy người. Vừa vặn Ninh vương điện hạ đối với linh hồ này rất có hứng thú, từng nghiêm túc nghiên cứu qua, cho nên mới có thể từ một loạt trong động tác của tiểu hồ ly, biết được thân phận của nó.
Linh hồ có móng vuốt sắc bén, chém sắc như chém bùn, hàm răng mang kịch độc, máu giải bách độc, tốc độ thật nhanh, lực công kích mạnh, linh tính đỡ cho chủ. Bất quá muốn cho nó nhận chủ lại là chuyện không phải dễ dàng như vậy.
Tiểu hồ ly này cào bể hòn đá, là muốn Phong Lăng Hề biết rõ móng của nó rất sắc bén, mà động tác nó nhe răng, nếu như nó có thể nói chuyện được, phỏng đoán sẽ nói: “Cào không chết thì sẽ độc chết ngươi!”
Ninh vương điện hạ nhớ tới lời mà nữ hoàng bệ hạ đã từng nói: 'Thường là cái gì nhìn tốt nhất, vậy hơn phân nửa đều là của Lăng Hề!' Trừng mắt nhìn Phong Lăng Hề, trong mắt không khỏi tràn đầy ghen ghét. Đây là cái vận cứt chó gì? Hoặc là căn bản cũng không dừng lại là vận khí.
Hoàng Vũ Mặc không ngu ngốc, Tô Văn cũng không ngu xuẩn. Nếu như bây giờ còn không biết Phong Lăng Hề là giấu tài, vậy thì thật sự là ngu không bằng ai. Phong Lăng Hề đối phó với linh hồ vài cục đá nhìn như đơn giản, cũng không phải người bình thường có thể làm được. Đó là linh hồ không phải con thỏ, nếu như dễ dàng như vậy có thể nhiều lần chặn đường đi của nó, linh hồ cũng sẽ không bị truyền đi là thần hồ kỳ thần. demcondon-lequydon
Huống chi dọc theo đường đi bọn họ đã sớm phát hiện một vài vấn đề, khiến cho bọn họ chật vật như vậy nhưng Phong Lăng Hề giống như người đi đường nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.
Bất quá, Hoàng Vũ Mặc sớm có chuẩn bị tâm lý, Tô Văn lại rõ ràng đối với Phong Lăng Hề hết thảy mọi chuyện đều lựa chọn thái độ lạnh lùng, cho nên trong lòng hai người đều biết, lại không nói gì thêm.
Ngược lại trong lòng Hoàng Ngọc Ngạn có chút mất mát, vốn cho là Phong Lăng Hề biết võ công mà những người khác không biết được bí mật này, lại không nghĩ nàng căn bản vô tình giấu giếm. Thời điểm hắn cho rằng đến gần nàng một chút, đột nhiên hiểu đây chẳng qua là ảo giác, trong lòng tự nhiên không có tư vị gì.
Vân Dật cũng sớm có suy đoán, bất quá lúc này xác định Phong Lăng Hề văn võ song toàn, trong lòng cũng rất là phức tạp. Lúc trước cũng không biết có phải là mê muội hay không, rõ ràng bởi vì những tin đồn kia, cứ như vậy chê bai nàng, cũng chỉ có thể nói có duyên không phận thôi!
Trước khi hắn gặp được Tô Văn, hết lần này tới lần khác nàng bị người truyền đi như vậy hắn không chịu nổi, hắn quá ích kỷ. Mặc dù thẹn trong lòng, lại còn là bởi hạnh phúc của mình mà hy sinh Tư Vũ, mà nàng quá tùy ý, căn bản không thèm để ý danh tiếng đệ nhất công tử ở kinh thành này của hắn, vô tình vây đỡ, cho nên nhất định bỏ lỡ.
Hắn nhất định không chiếm được một phần tình cảm đầy đủ. Quay đầu nhìn Tô Văn, Vân Dật rũ mắt xuống, đè xuống đáy lòng bắt đầu khởi động tiếc nuối.
Trong khi thời điểm Phong Lăng Hề cùng tiểu hồ ly giằng co, Vân Tư Vũ đột nhiên vươn tay sờ da lông sau gáy tiểu hồ ly, đem nó lên.
Tiểu hồ ly một lòng đề phòng Phong Lăng Hề, mà không đề phòng người khác, vừa vặn bị hắn nhấc lên, sợ hãi không ngừng trừng mắt bắp chân, kêu xèo xèo.
Vân Tư Vũ chuyển tay một cái, đem nó chuyển hướng, lưng đưa về mặt mình, khiến nó bắt không được cắn cũng không được, mới tiến đến bên tai nó, nhỏ giọng nói gì đó.
Sau đó, Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn lòng đau nhìn tiểu hồ ly bị hành hạ, thấy tiểu hồ ly giãy giụa càng ngày càng yếu, nước trong suốt đọng trên khóe miệng rơi xuống một tiếng ‘lạch cạch’.
Tiểu hồ ly lại giật người một cái tượng trưng, hít hít nước miếng. Sau đó mệt mỏi làm ra một vẻ mặt chết cha mẹ đau thương, bất lực mà treo trên tay Vân Tư Vũ bất động.
Một mắt nhìn đi, thật đúng là cho rằng nó bị Vân Tư Vũ giày vò đến không sức lực giãy giụa, đau thương chỉ có thể nhận mệnh thôi!
Phong Lăng Hề cười lạnh một tiếng, một chưởng đem nó đánh bay. Sau đó liền thấy tiểu hồ ly linh hoạt ở trên không trung lộn mấy vòng, vững vàng rơi xuống đất. Sau đó biến thành một tia sáng trắng, bắn thẳng về phía trong ngực Vân Tư Vũ, đầu cọ cọ trên bụng hắn, trong mắt tất cả đều là nịnh nọt.
Những người khác không hiểu rõ ràng lắm chuyển biến của tiểu hồ ly, Phong Lăng Hề lại biết con này là quá không có cốt khí.
Linh hồ có một đam mệ đặc biệt, đó là độc.
Tiểu hồ ly này căn bản là coi trọng độc của Vân Tư Vũ, hiện tại đoán chừng là đuổi nó đi nó cũng sẽ không đi. Hết lần này tới lần khác còn muốn làm ra bộ dạng nó là bị buộc bất đắc dĩ, thực tế không thể trách Phong Lăng Hề muốn đập nó.
Bạc băng nhe răng nhe lưỡi, tất cả trong mắt đều là khinh bỉ. Sau đó 'oạch' một cái lẻn đi, quấn lên cổ tay Vân Tư Vũ, ngẩng cao đầu, trên cao nhìn xuống tiểu hồ ly, ý kia rất rõ ràng: nó là lão Đại!
Tiểu hồ ly làm nũng được một nửa động tác liền dừng lại, người đứng dậy, nổi giận trừng mắt bạc băng, đột nhiên một móng vuốt nó giơ lên bắt, nó nhịn con rắn ngốc này đã lâu rồi.
Phong Lăng Hề nhìn thấy động tác nguy hiểm này, trực tiếp một tay cầm một con, ném ra ngoài cửa động: “Muốn đánh đi ra ngoài đánh!” Ném hết hai con rồi cầm lấy cổ tay Vân Tư Vũ nhìn nhìn, rõ ràng là thấy lo lắng móng vuốt tiểu hồ ly sẽ làm hắn bị thương.
Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn càng không ngừng nhìn về phía ngoài động, hiển nhiên là yêu thích tiểu hồ ly, nhưng nhìn bộ dạng Phong Lăng Hề, rõ ràng cho thấy vội bắt tới cho Vân Tư Vũ chơi, bọn họ tự nhiên thẹn thùng mở miệng xin, đáy lòng chỉ có thể hâm mộ.
Ngoài động một rắn một hồ ly đánh nhau vô cùng cao hứng, khó phân thắng bại. Sau đó Ninh điện hạ lần nữa tối mặt, mặc dù nàng sớm đã cảm thấy con rắn này quá thông minh, lại cũng không có quá mức để ở trong lòng, nhưng là hiện tại con rắn này rõ ràng có thể cùng linh hồ tranh cao thấp, còn không rơi vào thế chịu thua tâm phục khẩu phục, hiển nhiên cũng không phải là vật bình thường.
Nhàn vương điện hạ đi ra một chuyến này, tiện tay liền nhặt được hai bảo bối, có thể không làm cho người ta hâm mộ ghen ghét sao? Mà nàng vất vả đi cùng một chuyến với những người khác, ngoại trừ mệt mỏi thảm một chút cũng không hề thu hoạch gì, người với người thật đúng là không thể so sánh.
Giận nhất chính là Phong Lăng Hề căn bản không đem hai kẻ dở hơi kia để ở trong lòng, chỉ là cầm lấy một trái cây thuận tay hái về, lột vỏ đưa cho Vân Tư Vũ, căn bản không quan tâm hai con bên ngoài kia ai đánh chết ai.
Sau khi một rắn một hồ ly hung hăng đánh nhau một trận, đột nhiên liền hiểu nhau không cần nói, tốt giống như một người, không đúng, phải nói tốt giống như một động vật, cảm giác không đánh nhau thì không quen biết.
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết rốt cuộc ngừng, Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ tay trong tay tản bộ trong đống tuyết. Bởi vì Khởi Vân chưa cùng đi, nên những người khác cũng không sợ Phong Lăng Hề chạy, khó được chưa có lúc đi cùng hai người. Hôm qua đi lâu như vậy trong đống tuyết, bọn họ bây giờ thật không có tâm tình tản bộ trong đống tuyết nữa.
Tiểu hồ ly hiện tại rất dính Vân Tư Vũ, trực tiếp đem đầu vai Vân Tư Vũ ôm làm lĩnh vực của mình, nằm ở trên vai Vân Tư Vũ không chịu xuống.
Thân da lông tuyết trắng kia với áo choàng cáo trắng trên người Vân Tư Vũ càng thêm trắng noãn bóng loáng, giống như vầng sáng bình thường, làm cho người vừa nhìn liền không nhịn được muốn sờ một cái.
Đối với áo choàng cáo trắng trên người Vân Tư Vũ, tiểu hồ ly không có chút phản ứng xấu xa nào. Điều này cũng không kỳ lạ, linh hồ chưa từng có trực giác là thân với hồ ly, bọn họ cho rằng những hồ ly vụng về kia căn bản không cách nào giống như bọn họ, cũng tuyệt đối không thừa nhận cùng những hồ ly ngu ngốc kia là cùng chủng tộc. demcodon-lequydon
Khó được yên tĩnh làm tâm tình của Phong Lăng Hề rất tốt, đáng tiếc tâm tình tốt của cô cũng không có duy trì được bao lâu.