The Cutting Edge

Chương 7

Tessa đã từng bị tổn thương trước đây, nhưng không có gì từng làm cô cảm thấy đau đớn như lúc này cô đang cảm thấy khi cô bước ra khỏi phòng khách sạn của Brett. Đó là một nỗi đau quá lớn, quá méo mó, đến nỗi cô không thể hình dung được ảnh hưởng của nó, nhưng theo một nghĩa nào đó thì nó chính là điều may mắn, vì sự choáng váng nó gây ra làm cô tê liệt. Anh ta không chỉ không yêu cô, mà còn lợi dụng cô suốt từ lúc đó! Cô đã nghĩ họ có gì đó thành thật, một điều gì đó vô cùng quý giá giữa hai người, thế mà chỉ để nhận ra rằng anh ta đã theo đuổi cô chỉ vì cuộc điều tra của anh ta. Tình yêu cô đã từng chắc chắn ở sự tồn tại của nó chỉ có trong trí tưởng tượng của cô. Nếu anh ta cảm nhận một chút gì với cô , đó chỉ là ham muốn. Anh ta đã sử dụng thân thể cô vì cô đã dâng hiến, và nó chẳng có ý nghĩa gì với anh ta sau những giây phút thoả mãn xác thịt.

Bây giờ, với sự sáng suốt muộn màng, cô nhớ lại tất cả những câu hỏi hững hờ, chung chung mà anh ta đã đặt ra cho cô lần đầu tiên anh ta mời cô đi ăn. Một tiếng cười khàn khàn rát bỏng họng cô. Cô đã nghĩ anh ta dẫn dắt câu chuyện cho vui, để dễ dàng hiểu cô, nhưng thay vì thế anh ta đã moi móc thông tin!

Cô cảm thấy…nhớp nhúa, bẩn thỉu. Sự kinh hoàng của việc bắt giữ, của việc bị lấy dấu tay, đã không làm cô cảm thấy thế này, vì cô tự biết mình vô tội với tội danh họ gán cho cô, với tội danh mà Brett đã khởi kiện cô. Nhưng bây giờ cô cảm thấy bị cưỡng đoạt, cả tâm hồn và thể xác. Cô đã trao tình yêu cho anh ta theo mọi cách mà cô biết, cởi mở, tin tưởng, và anh ta đã sử dụng cô một cách vô tình, dung tục như vẫn luôn sử dụng bất cứ một con điếm nào vô tình lọt vào tay anh ta. Anh ta đã quay lưng lại với cô, không thèm quan tâm rằng anh ta đã chà đạp lên tình cảm của cô, không thèm quan tâm rằng cô cảm thấy nhơ nhuốc và chết lặng trong lòng.

Nó như một cục u trong họng làm cô không thể thở được. Cô nuốt mạnh xuống, nhìn quanh ngạc nhiên. Cô đã ở trong căn hộ của chính mình, vậy mà cô chẳng nhớ cô đã về đây bằng cách nào. Cô không nhớ được bất cứ một điều gì kẻ từ giây phút cô rời khỏi phòng khách sạn của Brett, mặc dù đồng hồ trên tường cho cô biết chỉ rất ít thời gian trôi qua và cô chắc đã từ đó về thẳng nhà luôn.

Đã có vài lần trong quá khứ cô cảm thấy bị đốn gục, nhưng cô luôn luôn bật dậy được, luôn luôn tìm lại được khả năng để cất tiếng cười và vui sống. Bây giờ có lẽ tiếng cười không còn với cô nữa, giờ chỉ còn sắt thép trong cô, cái sắt thép giữ cho cô không bị khuất phục. Cô sẽ không ngoan ngoãn vào tù vì một việc mà cô không làm, cho dù là Brett Rutland đã làm tan vỡ trái tim cô. Cô sẽ làm bất cứ điều gì có thể để chứng minh mình vô tội. Anh có thể làm cô suy sụp nếu cô cho phép anh làm vậy, nhưng cô sẽ không. Tất cả những gì còn lại của cô bây giờ chỉ là lòng kiêu hãnh, và sự nhận thức rằng cô vô tội; với chỉ như thế, cô sẽ sống sót. Cô phải quay lưng lại với nỗi đau, đẩy Brett khỏi tâm trí cô, vì nếu cô cho phép những ý nghĩ đau đớn luẩn quẩn bên anh, cô sẽ phát điên.

Với quyết định đó, như một cách cửa đã đóng sập lại trong tâm trí cô. Nét mặt cô đã hoàn toàn lấy lại được vẻ bình tĩnh khi cô bước tới nơi để điện thoại. Cô muốn một người chắc chắn không bao giờ quay lưng lại với cô.

“Cháu yêu, thật vui khi được nghe giọng cháu đấy nhé!” Silver la lên thích thú, từ xa hàng trăm dặm và cả ba múi giờ. “Dì vừa chợt nghĩ đến cháu. Cháu gọi điện để kể cho dì kế hoạch cho đám cưới hả?”

“Không,” Tessa nói bình tĩnh. “Dì Silver, cháu vừa bị bắt. Cháu cần dì.”

Năm phút sau, khi Tessa bỏ điện thoại xuống, lời hứa chắc như đinh đóng cột của Dì Silver vẫn văng vẳng trong tai cô, Dì hứa sẽ tới đây ngày mai. Nếu Tessa cần một ví dụ cho tình yêu thương và lòng tin để so sánh với cách cư xử của Brett, Silver đã tặng nó cho cô. Sự ủng hộ của Dì cô là vô điều kiện , tức thời, và quá hung dữ đến mức nếu Silver có khả năng có Brett trong tầm tay lúc này, thì anh sẽ bị đánh cho thâm tím mặt mũi trước khi anh có cơ hội tự bảo vệ mình.

Cô đang đặt máy xuống thì chuông cửa reo. Ký ức của đêm qua khi cô mở cửa cho hai viên thám tử, một cơn choáng đặc biệt tàn khốc khi cô đã đoán rằng đó là Brett quá hăm hở tới sớm, làm Tessa tê liệt một lúc. Lại có chuyện gì không đúng nữa à? Có thể giấy bảo lãnh tạm tha của cô bị huỷ bỏ chăng?

“Tessa? Cậu có sao không?”

Hoá ra là giọng Billie, và giọng cô nàng có vẻ lo âu. Khi Tessa mở cửa cho cô bạn, cô tự hỏi Billie đã nghe được bao nhiêu phần câu chuyện, và nếu như việc cô bị bắt đã được tất cả mọi người trong văn phòng biết thì sao?

Cặp mắt Billie lo lắng khi cô nàng bước hẳn vào trong căn hộ. “Cậu ốm à?” cô nàng hỏi. “Không ai biết tại sao cậu không đến làm việc hôm nay. Mình đã cố gọi cậu buổi trưa, nhưng không thấy cậu nhấc máy.”

“Cậu có muốn một tách cà phê không?” Tessa mời, giọng cô điềm tĩnh và ôn hoà. Billie đã trả lời một trong những thắc mắc của cô. Lý do vắng mặt của cô vẫn chưa được thông báo rộng rãi, mặc dù tất nhiên nó sẽ tới chẳng sớm thì muộn. Những lời đồn thổi có thể lách qua từng kẽ hở, giống như bụi có thể xuyên qua những vết nứt vỡ trên bề mặt.

“Mình muốn câu trả lời, nhưng mình cũng sẽ uống một tách cà phê.” Billie đáp lại gắt gỏng.

Thôi được, tại sao lại không nhỉ? Tại sao cô lại phải lẩn tránh sự thật nhỉ? Cô chẳng làm gì sai cả. “Mình nghĩ mình bị đuổi việc rồi.” Một nụ cười thoáng vẻ chế giễu méo xệch trên môi cô. Cô đã thật sự được phép bảo lãnh, nhưng lệnh bắt giữ của cô vẫn còn hiệu lực.

Đi theo cô vào bếp, Billie lắp bắp hỏi cô. “Đuổi việc? Đừng có nực cười - Cậu đang nói về việc gì vậy? Tại sao lại có ai đó muốn đuổi việc cậu? Thế Brett nói gì?”

Cầm bình pha cà phê ở trên giá xuống, Tessa bình tĩnh thực hiện đầy đủ quy trình pha cà phê. “Brett đã xin lệnh bắt giữ mình.” cô lạnh nhạt nói rõ cho Billie hiểu. “Vì tội tham ô. Hoá ra anh ấy chỉ quan tâm đến mình dưới con mắt điều tra thôi.”

Cô quay lại và quan sát Billie, thầm tự hỏi sự thẳng thừng không giấu giếm của cô có là hồi chuông báo tử cho tình bạn của họ không. Tại thời điểm này, cô chẳng đặt nhiều lòng tin vào ai hết, trừ Silver.

Billie tím mặt. “Cậu thật chứ?” cô gặng hỏi giọng khàn khàn.

Tessa không nói câu nào, nhưng hiển nhiên cái nhìn trên khuôn mặt nhợt nhạt, vô cảm của cô đã thuyết phục Billie. “Tại sao lại là thằng con hoang đui mù thâm hiểm ấy!” Billie gầm gừ, đôi bàn tay bé nhỏ của cô cuộn lại thành hai nắm đấm. “Cậu còn ít là kẻ cắp hơn…hơn mẹ mình! Hắn lấy đâu ra cái ỷ tưởng điên rồ như vậy? Hắn có bằng chứng gì mà dám nói thế?”

“Mình không biết. Mình đã thuê một luật sư hôm nay; mình nghĩ anh ta sẽ tìm ra.” Một phần trái tim băng giá của cô được sưởi ấm bởi lời biện hộ của Billie, nhưng nó chỉ là một phần nhỏ. Phần lớn hơn trong tim cô đã chết từ một giờ trước rồi.

Billie nhìn Tessa, nhận ra sự trống rống trong cặp mắt bạn mình, và môi cô run rẩy. “Ôi Trời, mình không thể chịu được điều này,” cô thì thầm, đưa tay ra ôm chặt Tessa. “Cậu đã quá hạnh phúc, và hắn thì nện cho cậu một quả vào giữa mặt thế này…Mình sẽ gửi đơn thôi việc ngay ngày mai! Mình sẽ không làm việc cho một con quái vật như vậy đâu!”

“Mình sẽ ổn thôi,” Tessa nói trầm lặng. “Mình tự biết mình vô tội ; đấy là điều quan trọng nhất. Câu không cần phải thôi việc vì mình. Cậu sẽ cần khoản lương đó cho tât cả những thứ mà cậu phải mua khi cậu và Patrick làm đám cưới.”

“Nhưng…”

“Xin cậu. Không cần thiết phải thế đâu.”

Cô bình tĩnh thuyết phục Billie không thôi việc, nhưng tính nóng nảy đặc trưng của những người tóc đỏ như Billie đã bị khuấy động, và cô nàng sầm sập đi đi lại lại quanh căn hộ, luân phiên đe dọa xẻ thịt Brett và bồn chồn lập kế hoạch phản công cho Tessa. Tessa giữ im lặng, không thật sự quan tâm đến lời nói của cô nàng. Cô chỉ quan tâm đến tương lại theo một cách rất trừu tượng, vì cô thực sự chẳng còn một tương lai nào nữa. Nếu cô bảo vệ được thanh danh của mình - không, khi cô bảo vệ được nó - thì cũng chỉ một nửa của cô còn sống, khi tiếp tục tham gia các hoạt động của cuộc đời mà không hề cảm nhận được niềm vui, chỉ còn là một cái vỏ trống rỗng chứa đựng những âm thanh vọng lại của tiếng cười mà thôi.

Khi Billie đã bình tĩnh lại, cô nàng và Tessa ngồi bên bàn và uống cà phê. Billie cố làm Tessa vui lên, và Tessa cũng cố hưởng ứng, để tâm trí Billie được thoải mái, nhưng vấn đề cứ như một cái răng đau. Dù cho họ có cố nói chuyện về một cái gì khác, thì cuối cùng họ cũng lại quay lại vấn đề đang phải lo lắng.

“Sẽ không có một chút manh mối nào hở ra trong văn phòng đâu,” Billie hoài nghi nói. “Mình thề là ngay Perry cũng không biết chút gì.”

Mắt cô chua xót, Tessa nói, “Mình sẽ chẳng cố che giấu điều gì hết. Mình không phải kẻ cắp,và mình sẽ không hành động như mình là tội phạm. Có lẽ Brett và Evan có lý do của họ trong việc giữ bí mật, nhưng mình không quan tâm, cứ để cho mọi người biết, và để họ biết rằng mình có ý định chiến đấu cho dù mình có mất tất cả.

“Cậu muốn mình kể tung lên à?” Billie nghi ngờ hỏi.

“Tại sao không? Cậu biết câu tục ngữ cũ về cách bảo vệ tốt nhất là_”

“Là tấn công trước. Mình hiểu rồi. Cậu sẽ làm cho hắn phải vắt tay lên trán mà nghĩ đấy nhỉ?”

“Mình không quan tâm anh ta nghĩ gì. Mình chỉ đấu tranh cho đời mình thôi.” Tessa nói phẳng lặng.

Khi Billie đã về, Tessa cẩn thận kiểm tra xung quanh căn hộ, chắc chắn mọi thứ đã được khoá kỹ, nhưng ngay cả thế cô vẫn cảm thấy dễ bị tổn thương và như bị lột trần, giống như có một cặp mắt tọc mạch đang nhìn qua bốn bức tường. Cô có một suy nghĩ khủng khiếp: Không biết căn hộ có bị nghe trộm không? Cuồng dại cô nhìn quanh phòng, trước khi tự trấn an bằng một cảm giác bình thường rằng những phương thức đó khó mà được sử dụng trong trường hợp của cô. Cô cố ép mình đi tắm và chuẩn bị lên giường, nhưng khi cô vào phòng ngủ, đột nhiên cô sững người lại giữa đường, nhìn chằm chằm vào cái giường. Không có cách nào cô có thể ngủ trên cái giường đó được. Brett đã ngủ trên đó với cô, đã dạy cho cô làm quen với những thân mật nồng cháy của ái ân, ôm cô suốt cả đêm_và tất cả đều là dối trá. Tình yêu mà cô quá chắc chắn là thật hoá ra chỉ là ảo tưởng, một kế hoạch phản trắc được dựng lên để chiếm lòng tin của cô. Chẳng có chút an toàn nào trong vòng tay anh ta, chỉ là lừa lọc.

Run rẩy, cô lấy một cái chăn dự trữ ra và trở ra phòng ngoài, co ro trên ghế đệm như cô đã làm đêm trước. Nằm đó trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào bóng tối với cặp mắt mở to trống rỗng, cô tự hỏi khi nào cô mới cảm thấy cơn giận dữ đầu tiên tới với cô. Tại sao cô không thể nổi giận? Vì cơn giận sẽ trở thành sức mạnh, sức mạnh mà cô cần, nhưng tình cảm duy nhất mà cô có thể cảm thấy là nỗi đau trống rỗng vì bị phản bội, và nỗi đau đó quá sâu sắc đến nỗi mắt cô khô khốc, chẳng có chút nước mắt. Cô đã khóc một lần, buổi sáng hôm đó trong khi tắm, nhưng không hiểu sao việc đó có vẻ như đã quá xa vời, giống như nó đã xảy ra từ rất nhiều năm trước, với một ai đó khác. Sáng nay, mặc dù lúc đó cô đã biết rằng Brett liên quan đến việc cô bị bắt giữ, cô vẫn không tin nên không dám đổ tội cho anh. Cô bị đau đớn, nhưng cô đã nghĩ anh cũng bị đau đớn như cô, rằng anh đã phải đối mặt với những chứng cứ quá thuyết phục để phải có hành động chống lại cô. Thậm chí không hề đặt dấu hỏi về việc đó, cô đã tha thứ ngay cho anh, vì cô yêu anh quá nhiều. Buổi sáng hôm nay, cô vẫn còn khả năng để hy vọng.

Bây giờ thì chẳng còn gì cho cô ngoài những năm dài hoang lạnh phía trước. Sau Andrew, dù cho trong lòng chua xót, nhưng cô vẫn biết rằng vẫn có cả một cuộc đời vui vẻ đang chờ cô. Cô không bị suy sụp; cô chỉ tức giận và đau khổ, nhưng chưa bao giờ suy sụp, vì cô đã không yêu Andrew sâu sắc đủ để sự phản bội của anh ta có thể rạch nát tim cô. Thôi thì, cô gái hội hè cuối cùng cũng phải trả những món nợ cũ là điều không thể tránh được. Cô nhảy nhót khỏi những mối quan hệ mà chẳng tổn thất chút tinh thần nào đã quá nhiều lần rồi, và lần này cô sẽ không nhảy nhót được nữa. Thậm chí chứng minh là cô vô tội cũng chẳng thay đổi được sự thật là Brett không yêu cô, và không bao giờ yêu cô.

Cô đã quá chắc chắn vào sức quyến rũ của mình, cô cay đắng nhận ra; đó là phần thưởng cho cái tốt đã trừng phạt cái xấu. Cô đã được quá nhiều đàn ông dâng hiến tất cả của họ cho cô, vậy nên cô chưa bao giờ bận tâm rằng Brett sẽ không làm như họ. Cả đời cô, cô đã có khả năng lẩn tránh đàn ông bằng nụ cười chậm rãi và hàng mi chớp chớp, nhưng Brett Rutland hoàn toàn sắt đá, và anh ta có thể lạnh lùng mỉm cười hài lòng với mình khi anh làm tổn thương được cô chỉ bằng ngón tay út của anh, trong lúc đó vẫn cho phép cô tin tưởng rằng cô là người quyến rũ anh.

Nhưng, lạy Trời, cô chưa bao giờ cố tình làm hại ai bằng những trò tán tỉnh của cô! Cô có đáng phải chịu đau đớn như thế này không?

Trong một đêm đen tối nhất cuộc đời cô, thậm chí còn tồi tệ hơn cả đêm trước đó, ít nhất lúc đêm qua cô còn bị tê liệt đi và cuối cùng cũng ngủ được. Đêm nay thì chẳng có cách nào giấc ngủ tới với cô được hết. Cô nắm thức chong chong, ớn lạnh ngay cả khi đã trùm chăn kín mít , và không một cái nào trong số những lời cầu nguyện của cô có thể xua bớt bóng tối trong tim cô. Tim cô đập chậm, nặng nề, như là nó không bao giờ nữa sẽ đập nhanh hơn vì hạnh phúc hay đập mạnh hơn với niềm thích thú được ở trong vòng tay một người đàn ông mà cô yêu thương.

Lúc bình minh, cô thức dậy và chuẩn bị bữa sáng, nhưng chỉ có thể tự ép mình ăn một lát bánh mỳ. Còn mấy tiếng nữa máy bay của Silver mới tới, cô cũng chẳng có việc gì làm để giết thời gian. Cô mặc quần áo và lái tới sân bay L.A. International, nơi cô ngồi hàng giờ trong quán cà phê uống hết tách cà phê này đến tách khác cho đến khi dạ dày cô nôn nao và cô bắt buộc phải mua một vỉ thuốc để làm giảm axít trong dạ dày. Tâm trí cô trống rỗng chẳng nghĩ được gì ngoại trừ điều thực tế nhất là cô đang ngồi trên một cái ghế bất tiện và chờ máy bay của Silver.

Nó hạ cánh lúc một giờ ba mươi, và cô đang đứng đợi khi Silver ra khỏi đường ống. Ngay khi cô nhìn thấy Dì cô, Tessa cảm thấy một phần gánh nặng tuột khỏi vai mình, và cô mỉm cười thật sự.

“Tessa, cháu yêu.” giọng Silver ấm áp trầm trầm trong cổ, rất giống giọng của Tessa, vang bên tai cô trong lúc vòng tay ấm áp bao bọc cô, và hai người phụ nữ ôm nhau với tình yêu thương và tận tuỵ sâu sắc.

“Cháu rất mừng vì dì đã đến đây với cháu,” Tessa nói đơn giản.

“Cháu biết là dì sẽ tới mà, và dì sẽ ở lại cho đến khi nào cháu vẫn còn cần dì. Gatlinburrg vẫn có thể tự xoay xở được nếu thiếu dì một thời gian.”

Họ lấy va ly của Silver, và trên đường đi tới chỗ để xe, Silverr đã lập ra rất nhiều kế hoạch. Bà sẽ không để cô cháu gái yêu quý của mình bị bắt vào tù mà không có một cuộc chiến sẽ có khả năng làm cho Brett Rutland nghĩ rằng anh ta đã nắm phải đuôi con mèo rừng, mà không có cách nào để thả nó ra. Điều đầu tiên cần làm là gặp luật sư mà Tessa đã thuê và tự bà sẽ xét đoán xem anh ta có khả năng chiến đấu hung dữ như Tessa hay không.

Đến giữa trưa, không còn một người nào đang làm việc cho Carter Engineering là không biết Tessa Conway vừa bị bắt giữ vì tội tham ô, và Brett điên giận đến tàn bạo. Mẹ kiếp, anh đã làm hết khả năng để giữ nó kín đáo lâu hết mức có thể. Bất chấp việc cô đã làm, anh vẫn muốn tha thứ cho Tessa hết mức anh có thể. Nhận thức anh sẽ không có khả năng bảo vệ cô khỏi điều tồi tệ nhất ăn mòn anh, giống như một con vật đang đang gặm nhấm bên trong. Anh thậm chí đã không có khả năng giữ những tin đồn trong vòng kiềm toả chỉ hai ngày ngắn ngủi. Người duy nhất đã biết, ngoài anh, là Evan, mặc dù Helen thừa thông minh để đoán được sự thật lúc này. Nhưng khi anh hỏi họ, họ đều chối rằng không hề hé một lời nào cho ai khác. Helen nhìn khuôn mặt sắt đá của anh lo ngại. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đang sống mà trông giống người chết như vậy. “Tôi đã được ít nhất mười người khác nhau hỏi về việc này trong sáng nay.” Cô nói. “Ông có muốn tôi lần ngược tới người tung tin ra không? Phải có ai đó nói cho họ chứ.”

“Tìm đi,” Bret ra lệnh cụt ngủn.

Helen đủ thành thạo va đủ kiên quyết nên Brett không nghi ngờ gì cô sẽ có khả năng tìm ra kẻ tung ra tin đồn trước khi hết ngày làm việc, và anh chỉ hy vọng anh sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn vào lúc anh biết đích danh tên kẻ đó. Nhưng, mẹ kiếp, còn ai khác có thể biết được?

Anh chưa bao giờ là một gã được mến mộ nhất. Công việc của anh biến điều đó thành không thể, và tính cách xa vắng của anh chỉ làm tăng thêm khoảng cách giữa anh và những người anh phải giao thiệp. Nhưng chưa bao giờ trước đây cảm thấy mình tẩy chay như sáng hôm nay. Mọi người khắp trong toà nhà đều trừng trừng nhìn anh giận dữ, kể cả người gác cửa. Sức quyến rũ của Tessa đã lừa bịp và làm thương cảm mọi người cô gặp, làm họ mù quáng đến nỗi họ sẵn sàng bỏ qua các bằng chứng và vội vã bảo vệ cô.

Gần một giờ sau, Martha Billingsley, bạn Tessa, đứng trong phòng làm việc của anh với hai tay khoanh trước ngực và mặt cô đầy vẻ thù địch. “Tôi nghe nói ông đang cố tìm ra làm thế nào tin tức lại bị lọt ra ngoài à?” cô nói lạnh lùng. “Tôi làm đấy.”

Brett đứng dậy, dừng lại sừng sững trước mặt cô nàng tóc đỏ nhỏ bé, người tuy vậy vẫn tiếp tục nhìn anh trừng trừng. “Tôi nghĩ cô là bạn của cô ấy chứ,” anh ngắt lời.

“Đúng thế. Bạn bè thân thiết đủ để tôi muốn mọi người biết cô ấy bị đối xử không công bằng như thế nào. Cả đời Tessa chưa bao giờ ăn cắp một xu nào. Nếu anh không thích điều tôi đang nói, thì cứ đuổi việc đi.”

“Ai nói với cô về việc này?” anh hỏi, lờ đi lời tuyên bố cuối cùng của cô nàng.

“Tessa.”

Chẳng biết tại sao, nhưng anh đã không chờ cô làm thế. Anh đã nghĩ Tessa sẽ cố giấu giếm nó cho đến khi nào cô còn giấu được. “Cô ấy gọi cho cô à?”

“Không. Tôi tới chỗ cô ấy đêm qua.”

Hai nắm tay anh chậm chạp xiết chặt lại. Khuôn mặt cô, khi cô rời khỏi phòng khách sạn của anh, trắng nhợt và trống rỗng. Những lời cuối cùng của cô vọng đi vọng lại trong tâm trí anh, nhưng anh vẫn không thể nắm bắt được ý nghĩa của nó. Không, tôi không nghĩ nó sẽ thay đổi bất cứ cái gì, cô đã nói, giọng cô xa vắng, rồi cô quay lưng và lặng lẽ bỏ đi. Có lẽ cô muốn nói rằng cô nghĩ anh vẫn tiếp tục theo đuổi vụ kiện cáo thậm chí cả khi cô mang thai hay sao? Cô quá nhợt nhạt đến nỗi anh bắt đầu cất bước theo cô, nhưng niềm kiêu hãnh của anh đã giữ chân anh lại. Anh sẽ không cun cút chạy theo cô như một con chó chạy theo một con chó cái động dục đâu nhé, không đâu khi anh đã biết cô là một kẻ nói dối và ăn cắp.

“Cô ấy thế nào?” Anh hỏi nhanh như không thể kìm được.

Billie nhìn anh khinh miệt. “Anh quan tâm đến điều gì hả?”

“Mẹ kiếp, cô ấy thế nào?” anh gầm lên, một bắp cơ giật giật trên má anh khi anh cảm nhận mình đang mất tự chủ.

Bản năng gây gổ trong tính cách của Billie không cho phép cô chùn bước. “Nếu anh quá quan tâm đến thế thì hãy tự mình đến mà xem, dù tôi rất nghi ngờ rằng Tessa sẽ để anh bước qua cửa.” Cô lao nhanh ra ngoài như một cơn bão, và thậm chí còn sập cửa cái “rầm” sau lưng. Brett ngứa ngáy muốn chộp lấy con mụ tóc đỏ bé nhỏ mà lắc, nhưng cùng lúc anh cũng miễn cưỡng cảm thấy kính trọng cô. Rất ít người dám dũng cảm đương đầu với anh như vậy.

Bồn chồn, anh bước về phía cửa sổ. Tessa đang chơi trò gì vậy? Cô nghĩ rằng nếu cô xúi giục mọi người trong Carter Engineering đủ để họ ủng hộ cô, thì vụ kiện chống lại cô sẽ bị xếp xó hay sao? Ai mà biết được cái gì đang nung nấu trong đầu cô? Cô là một kẻ cắp. Một người đàn bà có kinh nghiệm đủ để lừa gạt đến nỗi anh đã bị cô hoàn toàn cho vào bẫy cho tới lúc những bằng chứng bắt buộc anh phải chấp nhận sự thực. Cô có khả năng chơi trò lá mặt lá trái giỏi tới nỗi trong đầu anh vẫn tồn tại song song cả hai hình ảnh của cô. Anh đơn giản không thể hoà trộn cả hai hình ảnh đó vào một con người.

Và anh muốn cô. Lạy Trời thương anh, anh vẫn ham muốn cô.

Tessa lột khăn trải giường bẩn và thay một cái mới sạch. “Dì có thể ngủ trên giường,” cô bình thản nói với Silver. “Cháu sẽ ngủ ở ghế đệm.”

“Dì sẽ không chơi trò ấy đâu,” Silver vặn vẹo, giúp Tessa vuốt phẳng chăn đệm. “Dì sẽ ngủ trên ghế.”

“Chật lắm, nếu cả cháu và dì cùng ngủ ở đó,” Tessa nói. Cô không nhìn lên. “Cháu không thể ngủ đây đâu. Cháu đã ngủ ở ghế đệm từ khi_”

Cô ngừng bặt, hai tay cô vẫn giả vờ bận rộn, và Silver theo dõi cô cháu gái vẻ lo lắng. Tessa đã thay đổi, không chỉ đơn giản là cô đã bị rối loạn vì bị bắt giữ, mặc dù như thế cũng đủ để làm bất cứ ai suy sụp tinh thần. Nhưng Tessa không bị suy sụp tinh thần; cô bình tĩnh, thật quá không bình thường. Ánh lấp lánh vẫn thường thắp sáng tâm hồn cô đã biến mất. Silver không muốn nghĩ nó đã tắt vĩnh viễn,nhưng bà chưa thấy Tessa như thế này bao giờ, không thậm chí cả sau khi chia tay Andrew.

Silver nhìn cái giường, rồi quay lại nhìn Tessa. “Anh ta đã cám dỗ cháu, phải không?”

“Lúc đó, cháu đã nghĩ anh ấy yêu đương cháu,” Tessa nói, sau một lúc im lặng. Cô mỉm cười với Silver, nhưng nụ cười không hề có trong ánh mắt cô. “Cháu sẽ ổn thôi. Ít nhất thì cháu cũng không có mang.”

“Cháu có chắc không?”

“Có ạ. Sáng nay.” Bây giờ Brett không còn chuyện gì để phải lo lắng nữa. Anh có thể khởi kiện cô với lương tâm hoàn toàn trong sạch rồi đó. Rồi cô tống khứ anh ra khỏi tâm trí cô, vì cô không thể nghĩ về anh lâu hơn nữa mà không tan nát cõi lòng, một việc mà cô từ chối để mình mắc phải. Cô phải giữ không cho nỗi đau lại gần mình, hay cô sẽ phải có khả năng làm được nhiệm vụ đó. Để đạt được kết quả đó, cô giữ ý nghĩ của cô bận rộn với hiện tại. Hâm nóng lại những giây phút cô chia sẻ với anh sẽ chẳng mang lại điều gì ngoại trừ huỷ hoại cảm xúc của chính cô.

Cô mệt mỏi, rất mệt mỏi sau một đêm mất ngủ vừa rồi. Nhưng cô tự hỏi đêm tới có khá hơn chút nào không. Mắt cô bỏng rát, nhưng cô vẫn cảm thấy khó có thể nhắm mắt lại cho chúng nghỉ ngơi được.

Điện thoại reo. Tessa giật mình nhảy dựng lên; rồi mặt cô lại kín bưng, mắt cô trống rỗng. “Dì trả lời đi,” cô ngắn gọn nhờ Silver. “Để cháu làm giường nốt.”

Cau mày, Silver bước ra phòng ngoài và nhấc điện thoại lên. “Hello.” Tesa có thể nghe tiếng Silver nói chuyện rất rõ từ phòng ngủ, và cô căng thẳng. Việc gì sẽ xảy ra nếu đó là Brett? Không, cô đang có ý nghĩ ngu xuẩn. Brett sẽ không gọi cô. Anh ta đã trốn đi theo cách của anh ta để chắc chắn cô không thể túm được anh ta trên điện thoại rồi, vậy nên anh ta cũng chẳng thích thú gì để gọi lại cô. Cô nhanh chóng vuốt phẳng tấm trải giưòng cho xong, rồi vào phòng tắm và đóng cửa lại, vặn vòi cho nước chảy để cô không thể nghe thấy bất cứ gì Silver nói.

Sau một lúc, Silver gõ cửa phòng tắm, và Tessa hấp tấp tắt vòi nước. “Đấy là cô bạn Billie của cháu.”

Tessa mở cửa. “Cháu cảm ơn,” cô nói lặng lẽ, biết rằng không cần thiết một lời giải thích nào lúc này.

Ý nghĩ của Silver vẫn còn đang mắc míu với những điều Billie vừa nói với bà, nhưng bà quyết định ngược lại. Tessa đã làm rõ rằng cô hoàn toàn không muốn thảo luận về Brett.

Tuy nhiên, thật không thể yên lòng được khi Tessa ngay lập tức đi tới chỗ điện thoại và rút dây ra.

Tessa có một buổi hẹn với luật sư của cô ngày hôm sau, và Silver đi cùng cô. Nếu Calvin Stine không đồng ý với sự hiện diện của một người khác, anh ta cũng không tỏ dấu hiệu gì. Cặp mắt xám của anh ta có vẻ sắc sảo hơn hôm trước khi anh ta quan sát Tessa.

“Tôi vừa nói chuyện với John Morrison, Chưởng lý quận. Ông ta có vẻ cho rằng trong vụ của cô thì tội chứng đã rất rõ ràng.”

Nhìn vào mắt anh ta, cô thấy anh ta không tin rằng cô vô tội, và máu cô lạnh đi. “Tôi không lấy tiền,” cô nói, giọng cô vô cảm. “Một ai khác đã làm việc đó.”

“Vậy một ai đó đã làm rất giỏi trong việc để cho sự việc nhìn giống như cô làm ,” anh ta chỉ rõ.

“Không phải việc của anh là tìm ra người đó là ai sao?” Silver ngắt lời, trừng trừng nhìn anh ta.

Anh ta có một cặp mắt quá lạnh lẽo, Tessa nghĩ. “Không, thưa bà, đấy là việc của nhân viên điều tra. Việc của tôi là cố gắng hết sức đưa cho cháu gái bà những lời khuyên hợp pháp và đại diện cho cô ấy ở toà. Công việc của tôi là đưa ra những chứng cứ mâu thuẫn với họ, hay gây áp lực cho bồi thẩm đoàn phải nghi ngờ chứng cứ khởi kiện.”

“Và nếu cách duy nhất để chứng minh cho sự vô tội của tôi là tìm ra kẻ thật sự là tội phạm thì sao?” Tessa nhẹ nhàng hỏi.

Anh ta thở dài. “Cô Conway, cô đã xem quá nhiều lần thám tử “Perry Mason" rồi. (Thám tử Perry mason là nhân vật chính trong khoảng 80 cuốn tiểu thuyết và truyện ngắn của tác giả Erle Stanley Garner. Một số truyện cũng đã được chuyển thể thành phim trong khoảng những năm 30-40 thế kỷ trước, và có một số phim truyền hình được phát hồi những năm 80-90.) Bây giờ không như xưa nữa đâu. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ trộm tin học. Không có hoá đơn có chữ ký rõ ràng, không dấu tay, không dao súng, không giống như trước. Tất cả mọi việc đều được làm trên một hồ sơ điện tử.”

“Và tên tôi bị sử dụng."

“Tên cô được sử dụng,” anh ta đồng ý.

Lưng cô thẳng lên, giọng cô cũng đều đều như giọng anh ta. “Rất tốt, vậy thì, tiền ở đâu? Tôi đã làm gì với chúng? Tôi đã tiêu chúng à? Nếu đúng, thì tiêu vào cái gì? Anh có nghĩ rằng kẻ tham ô ăn cắp tiền để tích trữ đâu đó và không sử dụng đến không?”

“Điều ấy đã được tính đến.” Lông mày anh ta nhếch lên. “Nếu tiền được đầu tư dưới tên một người khác, hay đơn giản là giấu trong một tài khoản an toàn đâu đó, và kẻ tham ô có thể chấp nhận bị tù một thời gian ngắn , rồi lấy lại tiền khi hắn ta hay ả ta được phóng thích và đơn giản là biến mất.”

“Vậy không có cách nào để chúng minh tôi vô tội ngoại trừ kẻ thật sự tham ô đứng ra nhận tội à?”

“Lại một điều nữa không giống trong phim rồi. Việc cô vừa nói không bao giờ xảy ra.”

Tesa đứng lên. “Vậy tôi cho rằng điều đó phụ thuộc vào tôi?” cô lịch sự nói với anh ta. “Cám ơn vì đã dành thời gian cho tôi.”

Anh ta đứng lên theo cô, hơi cau mày. “Cô nói thế có nghĩa gì, điều đó phụ thuộc vào cô ư?”

“Để chứng minh tôi vô tội, tất nhiên.”

“Cô sẽ làm thế nào?”

“Lần ngược lại tới kẻ tham ô thật sự. Tôi biết một người có thể giúp.”

Khi họ đã ngồi trong xe, Silver nói gay gắt, “Tessa, cháu không cần anh ta. Dì nghĩ cháu cần thuê một luật sư khác.”

“Cháu không nghĩ thuê một luật sư khác sẽ có gì tốt hơn.” Tessa chờ một lát cho đường quang rồi tăng tốc độ nhanh chóng. “Anh ta đã trung thực với cháu, và cháu thích điều đó hơn là một ai đó sẽ chỉ giả vờ tin vào cháu.”

Sau một lúc, Silver gật đầu. “Cháu sẽ làm gì bây giờ? Người cháu biết có thể giúp đỡ không?”

“Cháu không biết anh ấy có làm không, nhưng cháu sẽ hỏi. Tên anh ấy là Sammy Wallace. Anh ấy là một thiên tài máy tính. Nếu có người nào có thể lần theo dấu vết và tóm được hắn, thì chính là Sammy.” Rồi cô cau mặt. “Cháu không muốn anh ấy đánh liều việc làm của anh ấy, mặc dù vậy. Anh ấy làm việc ở Carter Engineering, và anh ấy có thể bị đuổi việc nếu ai đó biết anh ấy đã cố giúp cháu.”

“Dù sao thì cũng nên hỏi anh ta,” Silver hối thúc. “Để anh ta tự quyết định trong việc đó. Phải tìm một công việc mới không tồi tệ bằng phải vào tù!”

Lần đầu tiên từ khi bị bắt, Tessa mỉm cười, thực sự mỉm cười, mặc dù chỉ là nụ cười thoáng qua. “Không, cháu không nghĩ nó tệ hơn.” Cô đã đối mặt với nhà tù, một nơi quá khủng khiếp đến nỗi tâm trí cô né tránh ngay ý nghĩ về nó. Đột nhiên cô tự hỏi cô có đấu tranh để chứng minh mình vô tội không nếu cô chỉ bị đuổi việc, thay vì bị khởi tố. Cô có chấp nhận vết nhơ là một kẻ trộm không nếu cô không phải chiến đấu cho tự do của cô mà chỉ là thanh danh của cô? Cô có cảm giác xấu hổ vì đã có ý nghĩ đó. Nó có thể là con đường dễ nhất. Nhưng không phải bây giờ. Cô đã học được gía trị của danh dự. Cảm giác của chính cô về danh dự là tất cả còn lại với cô bây giờ, điều đó và tự do của cô, và tự do của cô đang lâm vào cảnh hiểm nghèo.

Silver hăm doạ bắt cô phải ăn gần hết xuất ăn khổng lồ nhất cô đã có từ khi cơn hoạn nạn bắt đầu; rồi họ cùng nhau dọn dẹp và nói chuyện về cửa hàng ở Gatlinburg, và những người bạn của Tessa ở Tennessee. Được cập nhật những tin tức mới làm cô bận rộn cho đến giờ cô biết Sammy thường về nhà. Anh có thể từ chối, tất nhiên. Sammy phải nhận thức được giúp đỡ cô là một công việc mạo hiểm. Nhưng tất cả cô có thể làm là nhờ anh.

Cô để chuông kêu thật lâu, biết rằng nếu Sammy đang mắc mớ với Nelda thì chắc phải mất một lúc lâu anh ta mới nghe thấy điện thoại đang đổ chuông. Sự kiên nhẫn của cô đã được đền đáp, và sau khoảng mười hai hồi chuông thì anh chàng mới nhấc máy, giọng có vẻ hơi lơ đãng khi cất tiếng, “Hello?” giống như tâm trí anh chàng đang để ở đâu khác.

“Sammy, Tessa đây.”

“Tessa! Em ở đâu đấy? Anh nghe nói…thôi, tin đồn thôi mà, nhưng_”

“Không phải tin đồn đâu. Em vừa bị bắt vì tội tham ô đấy.”

“Điên à,” anh nói mạnh mẽ.

“Em không làm thế.”

“Tất nhiên là em không làm. Em nghĩ em cần bảo anh điều đó hả?”

“Không tất nhiên là không rồi,” cô nói nhẹ nhàng. “Sammy, em cần anh giúp tìm ra người thật sự làm nó. Nhưng …anh sẽ phải trả giá bằng việc làm của anh đấy nếu có ai phát hiện ra anh giúp em. Nên nếu anh không muốn liều, em cũng sẽ hiểu mà.”

“Anh sẽ qua đó,” anh chàng nói với giọng rất kiên quyết. “Địa chỉ của em ở đâu?”

Cô nói cho anh, và anh treo máy. Sự ủng hộ ngay tức khắc của anh, giống Billie, làm mắt cô cay xè. Nếu chỉ_ Không! Cô cắt ngay ý nghĩ trước khi nó kịp thành hình.

Mất một tiếng Sammy mới tới được nhà cô; mái tóc vàng của anh rối bù, nhưng dáng vẻ mờ nhạt của anh đã biến mất. Anh ôm Tessa, ấp ủ cô vào thân thể cao lòng ngòng của mình một lúc. “Đừng lo,” anh nói tự tin. “Anh sẽ tìm ra ai làm nó và kéo em ra khỏi đống rác rưởi này. Em muốn anh sử dụng bọn máy tính phải không?”

“Vâng, nhưng nó sẽ không dễ dàng đâu,” cô cảnh báo.

Anh chàng cười toét, và cô có thể thề rằng viễn cảnh trí thông minh của anh chàng đối chọi với máy tính làm anh chàng rất thích thú. “Kể cho anh nghe em biết gì nào.”

Co không thực sự biết nhiều, nhưng cô đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần trong đầu, và đã hình dung ra sự việc gần đúng nhất. Một tài khoản ma đã được tạo ra để có thể trả cho các giao dịch, và máy tính được lệnh phát hành séc cho tài khoản này. Sau đó những séc được chuyển vào tài khoản uỷ thác ở một ngân hàng, và việc rút tiền mặt được thực hiện ở tài khoản đó. Nhưng cô không biết tên của tài khoản ma, và việc thiếu chi tiết vô cùng quan trọng đó làm Sammy cau mày. “Anh phải có cái tên đó, nếu không anh sẽ chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.”

Silver nói không màu mè, “Hỏi ai đó biết ấy.”

Sammy nhìn hoảng hốt, rồi anh mỉm cười. “Bác định nói, đến chỗ ông Rut_”

“Không, đừng hỏi anh ta,” Tessa phũ phàng ngắt lời. “Dì muốn nói đấy là công việc của anh. Anh không thể để bất cứ ai cũng biết anh đang làm điều này.”

“Sẽ không ai biết đâu. Anh có thể làm không để lại dấu vết gì, nhưng anh phải có cái tên. Anh sẽ nhòm ngó ở công ty vậy.” Trán anh nhăn lại, rồi anh nói. “Họ phải dùng các máy tính ở công ty để săn tìm thời gian xuất phát tài khoản ma. Họ cũng để lại dấu vết như những người dùng máy tính khác. Nếu anh có thể tìm ra gì đó theo cách này, anh sẽ dò hỏi xung quanh. Ai đó sẽ biết. Có thể Perry sẽ biết đấy. Dù sao đi nữa, em cũng làm việc trong phòng anh ấy mà.”

Đã làm việc, tâm trí cô sửa lại cho đúng lời anh. Thời quá khứ. Mọi việc đều ở thời quá khứ.

Điện thoại đổ chuông, và Silver đứng dậy trả lời. Sợ hãi loé trong mắt cô, Tessa vội vàng hỏi Sammy, “Dạo này Hillary làm ăn thế nào?”

“Anh không biết. Anh nghĩ cô ấy điên với anh, nhưng anh chẳng đoán được tại sao cô ấy lại thế.’

Thói quen quan tâm chăm sóc cho đến Sammy khó mà bỏ được. “Hãy để ý tới cô ấy nhiều hơn,” cô khuyên.

“Để ý tới cô ấy? Em nói là phải đưa cô ấy đi chơi à?”

“Vâng, tại sao không? Nó làm anh đau à? Anh thích cô ấy mà, không phải sao?”

“Ừ, có. Nhưng Hillary không_”

“Hillary cũng có.” Tessa khẳng định với anh chàng, mỉm cười uể oải. “Cô ấy nghĩ mặt trời lặn và mọc theo tâm trạng anh đấy. Rủ cô ấy đi chơi đi.”

Silver mắc điện thoại lên giá và quay lại ngồi xuống, trán bà nhăn lại vì lo lắng. “Có việc ở nhà rồi,” bà thở dài. “Dì để lại số điện thoại của cháu ở cửa hàng, phòng trường hợp họ cần phải liên lạc với dì.”

“Thế có chuyện gì ạ?”

“Một sự cố nhỏ xíu thôi mà, thật đấy. Một đơn đặt hàng đến muộn, Mái nhà bắt đầu bị hư hỏng vì cơn bão đêm qua và một khách hàng đặt mua một con búp bê để tặng sinh nhật bà nội đã để con búp bê trên ghế, và con chó của bà ta chơi đùa với nó rồi xé nó ra từng mảnh vụn. Đấy là một con búp bê được thửa riêng.” Silver thở dài. “Bây giờ bà ấy lại muốn một con khác, vào Chủ nhật.”

Sau một lúc, Tessa nói, “Cháu nghĩ dì cần về nhà thôi.”

“Không cần đâu, bọn họ nên học cách làm việc mà không có dì. Dì không thể để cháu một mình lúc này.”

“Dì có thể quay lại lúc nào cũng được mà,” Tessa chỉ ra. “Sẽ chẳng có gì xảy ra bây giờ cho đến khi bồi thẩm đoàn triệu tập, và nó sẽ không ít hơn hai tuần nữa đâu.”

Silver lưỡng lự. Tính thực dụng mạnh mẽ của bà công nhận điều Tessa đang nói là sự thật, mặc dù vậy, bà vẫn rất miễn cưỡng phải bỏ Tessa lại một mình. Nếu Tessa đã giậndữ, và nếu cô khóc lóc hay gọi Brett bằng mọi cái tên mà cô có thể nghĩ ra, thì Silver đã không phải lo lắng, nhưng không điều nào trong số đó đã xảy ra. Nó đã hoàn toàn bị khoá kín trong tim Tessa, bị che đậy đằng sau bộ mặt lặng lẽ và thái độ cẩn trọng, bình tĩnh của cô, một nỗi đau nung nấu vì bị lăng nhục và phụ tình. Kẻ đàn ông đó đáng bị hỏi tội.

“Cháu sẽ ổn thôi,” Tessa quả quyết với bà. “Dì về đi. Gọi đặt chỗ ngay bây giờ mới kịp chuyến bay ngày mai. Dì có thể trở lại ngay khi sắp xếp ổn thoả mọi thứ cơ mà, nếu việc đó làm Dì cảm thấy khá hơn. Sammy và Billie ở đây rồi, Dì biết đấy. Cháu sẽ không bị cô đơn đâu.”

“Không. Cháu sẽ gọi điện hoặc đến đây mỗi ngày,” Sammy hứa.

“Thôi cũng được.” Silver nhượng bộ. “Nhưng dì cũng sẽ gọi cháu hàng đêm đấy.”

Điều đó có nghĩa cô sẽ phải trả lời điện thoại trở lại, Tessa nhận ra. Cũng tốt, thế thì có gì quan trọng? Brett sẽ không gọi cho cô. Đó chẳng qua là vì cô cứ phóng đại nỗi sợ hãi ngu ngốc trong việc trả lời điện thoại hay chuông cửa thôi. Cô phải vượt qua điều đó, cũng như cô phải vượt qua nhiều việc khác. Nhưng sâu thẳm trong lòng cô, vẫn văng vẳng một tiếng than thở khe khẽ của xót xa, vì Brett sẽ không gọi cô nữa.
Bình Luận (0)
Comment