Thẻ Đọc Tâm

Chương 1

1. Dửng dưng xem cuộc sống thay đổi

“Cuộc sống như một bàn trà đầy những chiếc cốc[1]”, đây là lời giải thích về cuộc sống phổ biến nhất trong năm 2010.

[1] Ở đây, có cách chơi chữ: “chiếc cốc” (杯具) có phiên âm là “bei ju”, đồng âm với từ “bi kịch” (悲剧). Ý của câu này muốn nói, cuộc sống đầy những bi kịch.

Bạch Tiêu không hiểu tại sao mọi người đều có dáng vẻ “bi thương ngược dòng thành sông[2]” như vậy. Vì trên bàn trà cô luôn bày những món điểm tâm thơm ngon, không biết những “chiếc cốc” ấy được đặt ở đâu?

[2] Tên một cuốn tiểu thuyết của Quách Kính Minh, nội dung kể về câu chuyện tình tàn khốc bi thương. Tiểu thuyết Bi thương ngược dòng thành sông (悲伤逆流成河) kéo người ta vào sự u buồn, bức bối, đầy thương cảm.

Thực ra điều mà những người hận đời không muốn tin nhất chính là: một số người có thiên mệnh tốt. Có thiên mệnh tốt mới là người chiến thắng một cách chân chính.

Bạch Tiêu năm nay mười tám tổi, cô mới vào đại học.

Trường của cô chất lượng rất tốt, vào hạng nhất trong nước. Cô cũng chẳng cần cặm cụi ngày đêm, không thèm đổi dân tộc, sửa hộ khẩu, hay khai là có hoàn cảnh ly thương để hưởng điểm ưu tiên, thế mà vẫn thi đỗ ngon lành. Ngoài ra, cô còn có cha mẹ hiền lành, luôn coi cô là báu vật; một gia đình hạnh phúc và không bao giờ xảy ra cãi vã.

Cô có một thế giới ấm áp như mùa xuân, một cuộc sống như hoa như mơ.

Bạch Tiêu rất hài lòng về cuộc sống của mình, gia đình cô có đóng góp rất lớn trong bảng thống kê chỉ số hạnh phúc của toàn dân.

Cuộc sống của cô đã chuyển từ hài kịch sang bi kịch, bước ngoặt ấy bắt đầu từ một buổi chiều mưa. Hôm đó là sinh nhật Bạch Tiêu, cô hẹn bạn bè đến dự tiệc. Ba giờ chiều, Bạch Tiêu từ ký túc đi tới cổng trường để đợi xe. Một chiếc ô tô dưới làn mưa nhỏ, cho dù thiếu một cô gái buồn thì hình ảnh cũng tuyệt đẹp và vô cùng yên tĩnh.

Đến cổng trường, Bạch Tiêu bỗng nhìn thầy một đám người ở phía trước. Cô liền chạy chen vào đám đông đang xúm đen xúm đỏ đó.

Mọi người đang đứng vây quanh một bà lão, xì xèo bàn luận.Một bà lão rất bình thường, khoảng hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc, đôi dép cao su lấm đất, chiếc ô cũng bị hất ngược. Bà lão ngả ngửa trên mặt đất. Xe cộ tấp nập, rất đông người đứng vây quanh để xem.

Quần áo của bà lão ướt sũng nước mưa, chiếc quần lấm lem bùn đất dính sát đôi chân khô gầy. Bà ngồi quỳ trên mặt đất kêu rên, mấy lần định đứng lên, nhưng không biết bà bị thương ở đâu, cứ đứng lên lại ngã quỵ. Người già động tác vụng về, cứ một lần bị ngã xuống bùn là bùn đất lại bắn tứ tung.

“Hay là, để em nhặt ô giúp bà ấy, trời mưa càng lúc càng to như thế …”, một nữ sinh còn chưa nói hết câu nói đã bị bạn trai ngăn lại.

“Em đừng làm gì, em mà nhặt ô cho bà ấy thì sẽ phá hỏng hiện trường! Hơn nữa, có khi bà ấy còn ăn vạ là bị em xô ngã đấy, lúc đó xem em làm thế nào.”

Cô gái vừa bước được mấy bước thì dừng lại.

Bà lão đau khổ kêu than ai oán, cố gắng nói: “Là tôi bị ngã, thực sự là tôi bị ngã, ai đỡ tôi dậy với, giúp tôi cầm ô che mưa cũng được …”.

Mọi người xung quanh dần quây kín, một vòng, hai vòng, rồi ba vòng …

Nhưng không ai đưa tay ra giúp đỡ, không ai tiến lên dù chỉ một bước, cũng chẳng có ai đỡ bà lão dậy.

Bởi ai cũng sợ làm việc tốt có khi bị vu oan là người gây ra vụ việc. Tất cả chỉ dửng dưng đứng xem cuộc sống thay đổi.

Bạch Tiêu sau hai phút chen lấn trong đám người, cô quyết định đưa tay ra đỡ bà lão dậy. Bà lão nắm tay Bạch Tiêu như nắm lấy phương thuốc cứu mạng, không ngừng nói: “Cảm ơn cháu gái, cảm ơn cháu!”.

Tay bà lão lạnh ngắt, những đường vân hằn sâu và nước mắt cứ thế tuôn rơi. Bạch Tiêu đau lòng đến nỗi đôi mắt rưng đỏ.

Bà lão đứng dậy nhưng gần như không còn sức để đi tiếp, bỗng ngã nhào vào Bạch Tiêu, bùn đất trên quần áo bà dính đầy vào chiếc váy trắng mà cô đang mặc.

Bạch Tiêu nhặt ô lên, rút điện thoại ra gọi 120, trong lúc đợi xe cứu thương, mọi người dần tản đi hết.

Có một cô trung niên với mái tóc đen tuyệt đẹp nói: “Cháu gái, cô cho cháu số điện thoại, khi nào cần, cô sẽ là nhân chứng chứng minh cháu vui vẻ giúp đỡ người khác, chứ không phải là người xô ngã bà lão”.

Bạch Tiêu mỉm cười lắc đầu. Cô vốn không tin trên thế gian này lại có nhiều người xấu như thế, từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng gặp ai xấu xa.

Mười lăm phút sau khi bà lão và Bạch Tiêu đến bệnh viện thì một anh chàng tầm hai mươi tuổi đi đến. Anh ta là cháu của bà lão, lại học cùng trường với cô.

Sau khi rối rít cám ơn, anh lưu số điện thoại của Bạch Tiêu. Vì anh muốn trả lại một nghìn nhân dân tệ tiền viện phí mà Bạch Tiêu đã giúp anh thanh toán. Lúc đến đây vì vội quá nên anh không mang theo tiền và thẻ ATM, nên đành nhờ cô trả giúp.

Thành phố đông như thế, đi đi về về đã mất bao nhiêu thời gian rồi, hơn nữa Bạch Tiêu đã hẹn những người bạn học cùng cấp ba đến dự sinh nhật mình, cô cũng không có thời gian ở lại thêm với bà lão. Vì thế, Bạch Tiêu nhận thẻ học viên của anh ta rồi rời đi.

Bên ngoài trời vẫn mưa, Bạch Tiêu cẩn thận bước đi. Bởi cô lo rằng, nếu không cẩn thận mà bị trượt chân ngã thì liệu có người nào tình nguyện đỡ mình đang lấm lem bùn đất dậy không.

Lên xe, Bạch Tiêu lấy thẻ học viên của anh ta ra xem, trên đó viết:

Khuất Sái, học viên cao học Viện Sinh học, khoá 2010.

Bạch Tiêu cầm lấy thẻ học viên đó và vội vàng chạy đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật. Hôm đó, cô không vui lắm, vì các bạn sau khi nghe câu chuyện về bà lão trên đường, đều tỏ ra nghi ngờ về chỉ số IQ của cô.

Mang tâm trạng buồn rầu trở về trường học, ngay cả chính những người bạn ở cùng phòng cũng cho rằng Bạch Tiêu đã bị lừa. Có người nói cô đọc sách nhiều quá nên đầu óc mụ mẫm. Chỉ có Phí Nhan bảo Bạch Tiêu nhanh chóng đến Viện Sinh học để xác minh xem có học viên nào tên Khuất Sái không.

Nếu không có tên đó thì phải lập tức đi báo cảnh sát vì đích thực cô đã bị lừa.

Bạch Tiêu nghe mọi người nói như thế cũng thấy hoang mang, cô do dự, im lặng một lúc. Cô không biết mình làm sai điều gì, coi việc giúp người là niềm vui mà cũng bị soi mói. Các bạn cứ thì thà thì thầm với nhau, nhìn Bạch Tiêu bằng ánh mắt khinh thường, giống như đang nhìn sinh vật lạ vậy.

Cuối cùng, vẫn là Phí Nhan đứng lên bênh vực Bạch Tiêu, cô ấy nói: “Bạch Tiêu là người tốt, tại sao các cậu lại nói cậu ấy như thế chứ? Hơn nữa, đáng ra cậu ấy phải được khen thưởng một vạn tệ vì đã làm việc tốt. Chẳng lẽ các cậu không xem thời sự hay sao?”.

Bạch Tiêu cảm kích nhìn Phí Nhan. Ở trường học này, Phí Nhan là người bạn tốt nhất và luôn luôn giúp đỡ cô. Bạch Tiêu nghĩ: Lần sau, nếu Phí Nhan bị bắt nạt, mình cũng sẽ đứng lên bênh vực cậu ấy.

Cũng có người nói giọng mỉa mai: “Cũng đúng, nói không chừng cậu cũng giống anh chàng ở Thâm Quyến, được học bổng vì đã ra tay làm việc nghĩa. Giúp người bây giờ đã trở thành nghề có thu nhập cao rồi, giúp một người có thể kiếm được một vạn tệ đấy”.

Không khí trong phòng còn pha lẫn sự im lặng ngượng ngùng và những tiếng cười châm biếm khe khẽ.

Đúng lúc đó, điện thoại ký túc đổ chuông phá vỡ không khí ngột ngạt, khó xử này. Bạn trai của Bạch Tiêu – Phạm Sam – gọi đến.

Bạch Tiêu nóng lòng kể sự việc đó cho Phạm Sam nghe, mong anh lên tiếng ủng hộ, cô nói giọng nũng nịu: “Anh nói người ta có làm sai điều gì không, đi mà!”.

“Em không làm gì sai cả, chỉ là ngốc nghếch thôi”, Phạm Sam lạnh lùng nói.

Đúng là đôi khi lòng lương thiện có mối quan hệ trăm tơ nghìn mối với sự ngu đần.

Bạch Tiêu không nhận được sự ủng hộ của bạn trai, cô cảm thấy vô cùng thất vọng. Gác điện thoại, cô lại lấy thẻ học viên của Khuất Sái ra, cảm thấy anh ta là người đàng hoàng, không hề có dáng vẻ của một tên lừa đảo.

Nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, cứ để người khác nghĩ mình là đứa đần độn cũng được. Chẳng qua chỉ là bị tổn thương chút tự tôn mà thôi. Được người ta coi mình là người thông minh quả là đen đủi – nếu bạn thông minh thì luôn bị mọi người đề phòng. Dường như họ cho rằng núi vàng núi bạc của họ bị người thông minh như bạn chiếm mất vậy.

Nghĩ thế, Bạch Tiêu lại vui vẻ lên giường ngủ, không băn khoăn suy nghĩ nữa. Vừa chìm vào giấc ngủ, cô lại nhận được điện thoại của một người lạ.

“Bạch Tiêu, chào em, anh là Khuất Sái. Bà anh đã khoẻ rồi, số tiền một nghìn tệ đó, em xem lúc nào tiện để anh qua trả?”

Bạch Tiêu nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi tối rồi. Véo mình mấy cái, cảm thấy đau đau. Hoá ra không phải là mơ.

Khuất Sái lại hỏi dồn: “Bây giờ anh muốn trả tiền cho em, em ở tầng mấy? Anh đang đứng ở sân ký túc”.

“Em ở tầng chín.” Tắt điện thoại, Bạch Tiêu mặc áo khoác, chạy xuống sân để gặp Khuất Sái. Cô đi đôi giày hiệu Hello Kitty màu hồng phấn ôm chặt bàn chân mềm mại.

Thời tiết rất lạnh, gió rét quất vào da thịt như dao cắt. Cái lạnh ở Phương Nam lạnh đến thấu da thấu thịt. Bạch Tiêu co ro đứng ngóng về phía cổng chính của ký túc. Bỗng phía sau có người vỗ nhẹ vai cô.

Một anh chàng dáng người bình thường, tóc xoăn, đứng sau Bạch Tiêu đưa cho cô một phong bì màu trắng, nói: “Bạch Tiêu phải không? Em đợi Khuất Sái à?Đây là bức thư mà cậu ấy nhờ anh gửi cho em”.

Bạch Tiêu nhận lấy phong bì, cô chưa bóc ra vội mà hỏi: “Thế anh ấy đâu?”

“Cậu ấy phải ở bệnh viện chăm sóc bà.”

“À”, Bạch Tiêu tỏ vẻ biết chuyện.

“Em còn chuyện gì muốn nói không? Nếu không thì anh đi trước nhé!”, trông bộ dạng anh chàng tóc xoăn có vẻ đang vội đi.

Bạch Tiêu gật gật đầu rồi vẫy tay nói: “Tạm biệt”.

Mãi đến khi lên tầng, Bạch Tiêu mới chợt nhớ ra là mình vẫn chưa đếm tiền trong phong bì. Phong bì màu trắng, không dày cũng chẳng mỏng, sờ thì có vẻ đủ một nghìn tệ.

Bạch Tiêu vừa đi vừa mở phong bì ra. Bỗng cô dừng bước. Trong phong bì không phải tiền, mà là tệp thẻ phát sáng có viền răng cưa màu vàng và một tờ giấy. Bạch Tiêu thở dài một tiếng chán nản. Đúng là gặp phải tên lừa đảo!

Bạch Tiêu run run rút tờ giấy trong phong bì ra, trên một mặt giấy có viết:

Thẻ đọc suy nghĩ.

Mặt khác của tờ giấy lại viết:

Sử dụng thông minh:

Cảm ơn bạn đã cứu một người máy tên là Nam Kha. Nam Kha là người máy mà Giáo sư Dương Chân Lý ở Phòng Thực nghiệm Tổ B, trường Đại học A của chúng tôi đã nghiên cứu và tạo ra. Người bị thương trên đường hôm đó chính là người máy Nam Kha được tạo hình giống như một bà lão.

Trái tim của con người trên hành tinh này là một khối gồm nhiều góc cạnh, thậm chí nếu nhìn ở các góc độ khác nhau thì màu sắc cũng không giống. Màu sắc và ánh sáng đều có khác biệt rất lớn, sóng điện tim lại càng muôn hình vạn trạng, giống như một quả tim do vô vàn trái tim chắp vá thành. Điều kỳ lạ là, thiết bị khoa học trị liệu bình thường lại không thể kiểm tra được. Trước khi thiết bị y học phổ biến, tim người chỉ là một khối thịt bình thường.

Phòng Thực nghiệm của chúng tôi vì thế đã nghiên cứu ra một thiết bị có thể nhìn thấu suy nghĩ của con người, đem máy đó đặt vào trong cơ thể người máy của Nam Kha, không ngờ Nam Kha chưa thể thích ứng với tình hình giao thông hỗn loạn trên đường phố, vừa ra khỏi phòng thí nghiệm thì đã bị xe đâm vào. Điều khiến người máy càng khó tưởng tượng hơn chính là trong thành phố này, không ai dám đỡ người bị ngã dậy.

Chiều nay, trong một nghìn người đứng vây quanh để xem, bạn là người duy nhất khảng khái đưa tay ra giúp đỡ.

Bây giờ bạn có thể thay thế Nam Kha để hoàn thành thí nghiệm này. Chỉ cần viết tên của một người nào đó lên Thẻ đọc suy nghĩ, ấn vào nút hơi gồ lên ở giữa tấm thẻ, bạn có thể đọc được suy nghĩ của đối phương. Đây là một phương pháp nhận biết nội tâm thực sự của con người.

Ngoài ra, điều cần phải nói là, may mà bạn chưa kiểm tra xem trong phong bì có tiền không, nếu không thì, chúng tôi sẽ nói là đưa nhầm, sau đó sẽ lấy phong bì đựng một ngàn tệ để thay thế cho phong bì đựng Thẻ đọc suy nghĩ.

Chúng tôi tuyển nhân viên thực nghiệm rất nghiêm ngặt, chỉ có người thực sự lương thiện mới có hành động như thế. Chúc mừng bạn đã nhận được cơ hội này.

Sở Nghiên cứu Phân tích tâm lý con người, Phòng Thực nghiệm Tổ B, trường Đại học A.
Bình Luận (0)
Comment