Thẻ Đọc Tâm

Chương 32

“Trước đây anh ấy không như vậy, tại sao anh ấy lại đối xử với tớ như thế chứ? Anh ấy đã từng rất yêu tớ, tớ cũng rất yêu anh ấy, quan hệ của chúng tớ rất tốt… Tớ muốn biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì.”

Ngũ Hạnh Nguyệt đi dưới những bóng cây râm mát bên đường, thế giới yên tĩnh như thế, tiếng khóc của cô cũng thật thảm thiết.

Bạch Tiêu nhớ đến Thẻ đọc suy nghĩ của mình, nhìn cô gái giàu có trước mặt, bỗng nảy ra ý định “lấy của nhà giàu chia cho người nghèo”.

Cô nói: “Nếu tớ có thể giúp cậu biết được Tiêu Tiếu nghĩ gì thì cậu sẽ trả tớ bao nhiêu tiền?”.

“Thật sự có thể sao? Nếu thật sự có thể, tớ sẽ nói cha tớ tặng cho cậu một căn nhà”, Ngũ Hạnh Nguyệt lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

Nhiều người phấn đấu suốt đời, thậm chí đánh đổi cả tình yêu lẫn máu mủ của mình mà cũng không có nổi một căn nhà. Vậy mà cô tiểu thư nhà giàu này lại tùy tiện hứa hẹn như vậy.

Thế giới này, từ trước tới nay, hai chữ “công bằng” đều chỉ là trò cười mà thôi.

Bạch Tiêu cảm thấy nghi hoặc, cô bổ sung thêm: “Tớ còn muốn cả gia sản nhà cậu, dùng cả đời cũng không phải trả phí. Chẳng phải mọi người nói nhà cậu có nhiều vàng lắm sao? Nhân viên an ninh cũng ăn mặc giống như đang biểu diễn nghệ thuật vậy”.

“Được. Thế cậu có cách gì để đọc được tất cả những suy nghĩ của bạn trai tớ?”, Ngũ Hạnh Nguyệt không hề nghi ngờ Bạch Tiêu.

“Tớ có một vật quý, có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Nhưng hiện tại tớ không mang theo, lúc nào về mới lấy cho cậu được”, Bạch Tiêu cũng rất thật thà.

“Bạn xuyên không trở về cổ đại nên nhặt được thứ đó sao?”, Ngũ Hạnh Nguyệt trừng mắt kinh ngạc. Cô không hề nghi ngờ về sự thật giả của báu vật đó, chỉ hiếu kỳ về xuất xứ của nó.

Bạch Tiêu nhìn Ngũ Hạnh Nguyệt, thầm nhủ: Xuyên không, chỉ biết đến xuyên không thôi sao? Lẽ nào chỉ có người cổ đại mới có báu vật còn các nhà khoa học hiện nay không có? Đúng là một chút năng lực tưởng tượng cũng không có, cậu bị bại não rồi sao?

Hai người đợi mãi mà không bắt được taxi, đành lên một chiếc xe buýt, lắc lư trở về trường.

Bác tài xế đương nhiên là cũng có khí phách của tay đua xe, đi với tốc độ rất nhanh, dường như gắng hết sức để đạt được mục tiêu. Một cú phanh gấp, tất cả những người trên xe nhất định sẽ đồng loạt làm động tác nghiêng trước đổ sau.

Sau một lần phanh gấp, những hành khách trên xe đều tràn đầy bất mãn đối với bác tài: “Lái xe kiểu gì thế?”, “Có biết lái xe không đấy?”.

Chỉ có Ngũ Hạnh Nguyệt hết lên một tiếng “Á”. Tiếng hét đó cao vút mà hoảng sợ, giống như tấm vải bông đẹp đẽ bị xé làm đôi.

Sau đó, xe vừa tới trạm đỗ, cửa vừa mở, Ngũ Hạnh Nguyệt đã lôi tay Bạch Tiêu nhảy xuống.

“Thế nào rồi?”, Bạch Tiêu hoảng hốt nhìn Ngũ Hạnh Nguyệt, lại nhìn những người xung quanh. “Còn chưa tới bến mà, sao đã xuống xe trước rồi?”

“Lúc mới lên xe có người trêu ghẹo tớ”, hai má của Ngũ Hạnh Nguyệt ửng đỏ, cô có vẻ rất khó nói.

“Trên xe buýt sao? Yêu râu xanh? Quấy rối tình dục? Thế là cậu chạy sao, cậu nên hét lớn để mọi người cùng mắng cho hắn một trận chứ? Cậu sợ đến nỗi bỏ chạy xuống xe thì hắn ta sẽ đi quấy nhiễu những cô gái khác”, Bạch Tiêu không thể hiểu nổi Ngũ Hạnh Nguyệt. Tuy cô cũng là con gái rất nhát gan đối với những chuyện thị phi, cô luôn phán doán theo công thức giáo điều.

Trước sự phê phán của Bạch Tiêu, Ngũ Hạnh Nguyệt bỗng tức giận, cô hất tay Bạch Tiêu rồi chạy đi, không thèm quay đầu lại. Hình ảnh vô cùng quyến rũ, hai chân thon dài trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển. Bạch Tiêu bỗng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Ngũ Hạnh Nguyệt, trong phút chốc, cô đã tha thứ cho đối phương.

Ban đầu, Bạch Tiêu cũng rất tức giận. Nhưng các cô gái khi tức giận đều khó hiểu như thế cả, đều nóng nảy bỏ đi.

Về đến phòng trọ, Bạch Tiêu thấy Ngũ Hạnh Nguyệt đã ngồi ở cầu thang, gục đầu xuống gối, mái tóc đen dài hơi xõa xuống.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ngũ Hạnh Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ, hình như cô đã khóc rất lâu rồi, cô nói với giọng khẩn thiết: “Tớ không tin là cậu có vật quý đó, đừng lừa dối tớ nữa. Nhưng cậu có thể giúp tớ một việc không? Cậu có thể giúp tớ đến thăm Tiêu Tiếu và đưa cho anh ấy một bức thư không?”.

Nói xong, Ngũ Hạnh Nguyệt lấy từ balo màu hồng phía sau lưng ra một bức thư màu trắng được gấp thành hình mặt mèo.

Không hiểu vì sao, Bạch Tiêu cảm thấy mình không thể từ chối Ngũ Hạnh Nguyệt. Ánh mắt đáng thương của cô ấy khiến người khác không đủ dũng khí để nói không. Giống như một miếng thủy tinh mỏng, chỉ cần một cơn gió nhỏ cũng có thể khiến nó rơi xuống đất, tan thành từng mảnh.

Bạch Tiêu nhận lấy bức thư, bấy giờ Ngũ Hạnh Nguyệt mới rời đi. Bóng dáng cô ấy đi xuống cầu thang vẫn đẹp như thế.

Bạch Tiêu nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô vẫn không mở bức thư đó ra.

Cô tự hào vì mình đã chiến thắng được ham muốn của bản thân.

Cảm giác tự hào giúp cô ngủ một giấc ngon lành.

Hôm sau, vừa mới hết giờ học, Bạch Tiêu lại ngồi xe buýt rất lâu để đến bệnh viện tâm thần.

Lần này, thái độ của cậu ta rất bình tĩnh, nhìn không có vẻ gì là người mắc bệnh tâm thần, chỉ có điều anh chàng này sống khá nội tâm.

Bạch Tiêu đưa bức thư gấp thành hình mặt mèo cho Tiêu Tiếu.

Tiêu Tiếu không hỏi gì, nhận bức thư và mở ra đọc.

Theo từng dòng chữ trong bức thư, tay Tiêu Tiếu cũng bắt đầu run run, càng lúc càng nhanh, sau đó một tiếng “ầm”, cậu ta ngã vật xuống, hai tờ giấy đó cũng theo gió mà rớt xuống nền nhà.

Trước sự vội vàng của các y tá, Bạch Tiêu lúng túng nhặt bức thư lên, vò lại và nhét vào túi áo. Cô sợ y tá nhìn thấy bức thư, biết đây chính là nguyên nhân của việc cậu ta ngã sẽ trách cô, thậm chí sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.

Mấy nhân viên mặc áo blouse trắng khỏe mạnh khiêng Tiêu Tiếu giống như khiêng một chú gấu đi vào phòng bệnh, Bạch Tiêu cũng đi theo.

Cô nhìn thấy họ tiêm cho cậu ta một mũi, rồi lại cho uống thuốc, động tác rất thô lỗ, máy móc, dường như họ coi Tiêu Tiếu là một động vật bị bỏ đi hoặc như một thực vật sắp chết, muốn làm gì thì làm.

Bạch Tiêu nhìn thấy thế nên cảm giác rất khó chịu, hóa ra bất kỳ bệnh viện nào cũng đều khiến người ta có cảm giác đó không phải là nơi tôn nghiêm.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”, một y tá lớn hơn cô vài tuổi hỏi.

“Tôi không biết nữa, cậu ấy bỗng nhiên như thế. Cậu ấy có sao không? Có tỉnh lại không?”, Bạch Tiêu đã nói dối.

“Không sao, khoảng hai tiếng sau là cậu ta sẽ ổn thôi. Cậu ta đẹp trai như thế, tiếc thật. Bệnh tình hình như ngày càng trầm trọng rồi”, y tá lộ rõ sắc mặt lấy làm tiếc.

Bạch Tiêu quyết định đợi cậu ta tỉnh lại.

Cô đi đến một vườn hoa trong bệnh viện, thẫn thờ ngồi đó, nhìn tòa nhà lớn màu trắng giống như sừng của một chú trâu húc vào trời xanh, có cảm giác đìu hiu vắng lặng mà không biết nói thế nào cho rõ.

Ở trong tất cả các bệnh viện đều có cảm giác như thế.

Ở bệnh viện mới có thể cảm nhận được sự mong manh của những tính mạng trong một cự ly gần, không có gì lưu lại vì bạn, cũng chẳng có gì cứu bạn. Tất cả mọi thứ đều kết thúc một cách yên tĩnh.

Tâm trạng Bạch Tiêu trống rỗng, đút tay vào túi áo, lúc này cô mới sờ thấy bức thư đó.

Cô do dự một lát rồi cẩn thận giở bức thư đã bị vo tròn ấy ra.

Bức thư chỉ có một đoạn.

Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, em đều nhớ anh. Em không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh rời xa em. Càng không ngờ rằng, có một ngày khi chúng ta gặp lại, địa điểm chính là một bệnh viện trắng xóa như thế. Có thể trong trái tim anh vẫn có những ký ức về em, cũng có thể anh đã quên em, nhưng em sẽ đợi anh suốt đời, mãi mãi yêu anh.

Bạch Tiêu đọc xong, sống mũi cô cay cay.

Phải có trái tim mạnh mẽ như thế nào thì mới viết nên những dòng thư tình nói về tình yêu của mình và nỗi nhớ nhung, chờ đợi cậu ta một thời gian dài như thế: Hứa hẹn cả đời, còn nói sẽ mãi mãi yêu.

Nếu bức thư này là của người khác viết, Bạch Tiêu sẽ cho rằng nó giống như tình yêu sau lớp phấn son lòe loẹt, là một loại phô bày tình cảm. Nhưng đây là bức thư do Ngũ Hạnh Nguyệt viết nên Bạch Tiêu tin rằng đó là sự thật. Bởi Ngũ Hạnh Nguyệt rất đẹp.

Bạch Tiêu lấy Thẻ đọc suy nghĩ từ trong cặp ra, cô nghĩ, lần này nếu có thể giúp một đôi gương vỡ lại lành thì sẽ bù đắp phần nào cho sự áy náy của mình đối với Trâu Bác, để cho Thẻ đọc suy nghĩ chính thức phát huy tác dụng.

Bạch Tiêu vừa viết tên của Tiêu Tiếu lên Thẻ đọc suy nghĩ rồi cản thận cất vào túi áo, đi vào phòng bệnh.

Tiêu Tiếu vừa mới tỉnh dậy.

Cậu ta nằm trên giường.nhìn Bạch Tiêu bằng đôi mắt thẫn thờ.

“Tiêu Tiếu, cậu tỉnh rồi à? Cậu đã đọc hết bức thư chưa? Cậu có gì muốn nói với Ngũ Hạnh Nguyệt không?”, Bạch Tiêu hỏi.

Tiêu Tiếu không để ý tới cô, cậu hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

“Cậu có muốn trả lời thư không?Tôi lấy giấy và bút giúp cậu”, Bạch Tiêu tiếp tục hỏi.

Tiêu Tiếu quay đầu, miệng lẩm bẩm: “Tâm thần”.

Hóa ra người bị bệnh tâm thần cũng biết dùng tên của căn bệnh này để mắng người khác.

Bạch Tiêu không nói, cô ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ ở trong túi. Một luồng điện bỗng từ đầu ngón tay truyền lại, Bạch Tiêu giống như vừa mở máy tính, tay cô run run, dòng chữ hiển thị trên ngực Tiêu Tiếu bắt đầu xuất hiện.

Lần này, Bạch Tiêu đã đọc được một câu chuyện tuổi trẻ khác.
Bình Luận (0)
Comment