Thẻ Đọc Tâm

Chương 40

Hồ Bội Bội cuối cùng cũng không tìm đến cái chết, cô đi tìm một anh chàng khác.

Anh chàng đó tên là Ngư Ngư, mười bảy tuổi, đẹp trai giống Châu Du Dân, cắt tóc ngắn, để mái lệch kiểu Hàn Quốc, trông giống như con gái vậy.

Ngư Ngư đã bỏ học từ lâu, nhà cậu ta mở một quán ăn nhỏ và hiệu sửa xe, cả ngày cậu ta lượn lờ ở con đường gần trường.

Ngư Ngư đã thích Hồ Bội Bội rất lâu rồi. Đã có lần cậu ta theo đuổi Hồ Bội Bội nhưng sau đó cảm thấy không hứng thú và bẵng đi một thời gian không để mắt tới cô nữa.

Cho nên, khi Hồ Bội Bội tìm đến Ngư Ngư, cậu ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Cho nên, khi Hồ Bội Bội chủ động hôn Ngư Ngư, lại còn tự cởi cúc áo của mình, Ngư Ngư không cự tuyệt mà càng ôm chặt cô hơn.

Cảm giác không bị người khác cự tuyệt thật thú vị, vừa ấm áp vừa bao dung.

Hồ Bội Bội trong cái ôm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng của Ngư Ngư, cũng cảm nhận được một chút ấm áp, cảm giác ấm áp mỏng manh như tơ nhện này đã hòa tan một cách mạnh mẽ cái lạnh giá mà Liêu Thanh Tùng đem đến cho cô.

Ngư Ngư kinh ngạc hỏi: “Lần đầu tiên của em à?”.

Hồ Bội Bội mặc áo, khuôn mặt vẫn không biểu cảm gì, một lời cũng không nói.

Sẽ không ai nhớ được lần đầu tiên của Hồ Bội Bội, rõ ràng là cô có quá nhiều bạn trai, đã trải qua quá nhiều cuộc tình.

Đến Hồ Bội Bội cũng không nhớ nổi, nhưng cô thật sự rất tức giận, rất tuyệt vọng, cô không biết dùng cách nào để trả thù Liêu Thanh Tùng. Cô cảm thấy người duy nhất mình yêu chính là Liêu Thanh Tùng.

Hồ Bội Bội nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chọn cách báo thù tự làm mình sa đọa như trước.

Cách báo thù ngu xuẩn nhất trên thế giới chính là tự làm mình sa đọa. Người thực sự quan tâm đến bạn sẽ không để cho bạn tự sa đọa. Người khiến bạn tự sa đọa, cho dù bạn có sa đọa biến thành một bãi bùn lầy thì anh ta cũng sẽ ghét bỏ bạn, ngay cả giẫm lên bạn, anh ta cũng sợ làm bẩn đôi giày của mình.

Chỉ có sống thật tốt mới có sức lực để giáng một đòn chí mạng lên người đã làm tổn thương mình.

Đáng tiếc là Hồ Bội Bội lại không hiểu đạo lý này. Cô cảm thấy chỉ có giả vờ yêu Ngư Ngư, tùy tiện sống cùng cậu ta mới giúp cho những đau khổ của mình giảm bớt.

Hồ Bội Bội mấy ngày liên tục không đến trường.

Giáo viên đã mấy lần gọi điện về cho cha của cô, nhưng ông ta suốt ngày đắm chìm trong hơi men và bài bạc, căn bản là không có tâm trí đâu cho việc giáo dục con cái, mỗi lần nhận được điện thoại, ông ta đều chỉ vâng vâng dạ dạ và nói với thầy giáo: “Vâng, vâng, khi nào con bé về, tôi sẽ thúc ép nó tới trường ngay”, tay này vừa bỏ điện thoại xuống thì tay kia đã xoa xoa một quân mạt chược mới, miệng thì nói: “Gã thầy giáo này thật phiền phức!”.

Những giáo viên cũng chẳng muốn gọi điện để làm mình mất mặt, hơn nữa Hồ Bội Bội trốn học cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai.

Liêu Thanh Tùng nhìn chỗ ngồi trống không của Hồ Bội Bội, có lúc thì như đang suy nghĩ gì đó, khi lại rất vui mừng.

Cô ta không đến thì không có ai quấy rầy mình nữa. Nhưng cô ta không đến thì cũng chẳng có ai ái mộ mình.

Đàn ông đều sợ những động vật phiền phức, Liêu Thanh Tùng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Hồ Bội Bội không đi học nữa thì càng tốt, tốt nhất là cô ta nên bỏ học luôn.

Nếu cô ta bỏ học, anh có thể tiếp tục phát sinh chút gì đó với cô ta. Cô ta không còn là học sinh của anh nữa thì quan hệ của họ sẽ khá an toàn. Anh vẫn có chút nhớ nhung đôi đồng tử xanh của Hồ Bội Bội, cánh tay trắng ngần và cả đôi môi mềm mại, thơm tho nữa.

Nửa tháng sau, Hồ Bội Bội đã quay lại trường học.

Liêu Thanh Tùng đang đi trên con đường ngoài sân thể dục thì nhìn thấy cô. Họ đều dừng bước, dường như những cơn gió cũng theo đó mà dừng lại, cả thế giới như đóng băng mọi hoạt động.

Hồ Bội Bội trở nên tiều tụy, khuôn mặt gầy đi rất nhiều cộng với vẻ ngoài được bao phủ bởi một lớp phấn trang điểm rất đậm, nhìn cô chẳng khác gì xác ướp.

Liêu Thanh Tùng cảm thấy mình nên nói gì đó, anh mở miệng nhưng lại không thốt nên lời.

Nói gì? Nói “Em khỏe không?”, “Tôi rất khỏe”, thôi đi, cuộc sống không phải là một thước phim.

Hồ Bội Bội mở lời trước, cô nói: “Em có mang rồi”.

Bầu trời quang đãng, Hồ Bội Bội đứng trên sân thể dục dưới ánh mặt trời gay gắt, ngại ngần thốt ra bốn chữ đó.

Liêu Thanh Tùng vô cùng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của anh chính là nhớ lại tất cả những hành động của mình vào tối hôm ấy. Đúng, không sai. Mình chỉ hôn cô ta một chút thôi. Nhưng chỉ hôn thôi thì không thể có thai được!

Thế thì, chuyện Hồ Bội Bội có thai không phải là do anh làm.

Nghĩ đến đó, Liêu Thanh Tùng thở dài một tiếng. May quá may quá, chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả.

Liêu Thanh Tùng nói một câu hời hợt: “Ờ, thế em tính làm thế nào?”.

“Bỏ đi”, Hồ Bội Bội dường như sớm đã nghĩ ra con đường lui.

“Đúng”, Liêu Thanh Tùng lại thở dài.

Trong phút chốc, mọi gánh nặng được giải tỏa, trong lòng anh còn chút ghen tuông, anh bắt đầu nghĩ rốt cuộc thì đó là con của ai. Rõ ràng là anh từ chối Hồ Bội Bội, rõ ràng vẫn còn may mắn là mình chỉ hôn cô ta thôi, vừa nghĩ đến việc mình không phải chịu trách nhiệm, lòng anh lại dấy lên cảm giác chua xót rằng món hời như thế mà để người khác chiếm sạch.

Sự tính toán chi ly của kẻ tiểu nhân được hiển hiện rõ ràng.

“Em muốn tìm thầy để mượn chút tiền”, Hồ Bội Bội nói tiếp.

Liêu Thanh Tùng không dễ dàng để cho tấm lòng thư thái của mình bị treo ngược lên nữa.

Mượn tiền? Thật là không biết liêm sỉ, sao có thể mở miệng ra thế chứ? Cô ta cho rằng cô ta là ai? Anh ta thầm khinh thường, chửi rủa Hồ Bội Bội nhưng miệng thì nói: “Ờ, em cần bao nhiêu?”.

“Một vạn”, Hồ Bội Bội nói luôn, từng câu từng chữ rất ăn khớp với Liêu Thanh Tùng.

“Đếch gì”, trong lòng Liêu Thanh Tùng văng lời thô tục. Vì anh ta lập tức hiểu ra Hồ Bội Bội đến tìm mình chỉ vì mượn tiền, hơn nữa còn dám mở miệng ra mà mượn những một vạn, đây rõ ràng là lừa bịp.

Mình chỉ hôn cô ta một cái mà đáng giá bằng mình ngủ với người đẹp sao? Một nụ hôn giá một vạn? Chẳng lẽ là hôn đồ cổ sao? Hơn nữa, chưa ăn móng lợn mà còn chưa nhìn thấy lợn chạy sao[4]? Trên xe buýt ngày nào chẳng chiếu quảng cáo dành cho các thiếu nữ:

“Nhìn từ phụ khoa đến XX[5]. Phá thai không đau, chỉ cần tám trăm tệ!” Sao có thể mượn những một vạn tệ để đi phá thai chứ?

[4] Nghĩa đen là chưa ăn thịt lợn thì cũng từng thấy lợn chạy. Ngụ ý nói sự việc tuy không đích thân trải qua nhưng đã được nhìn thấy và có chút am hiểu.

[5] XX: Từ dùng để thay thế một chữ nào đó khi không tiện cho người khác biết.

Liêu Thanh Tùng nghĩ như thế, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, liền từ chối: “Thầy không có nhiều tiền như thế. Hơn nữa, em nên đi tìm cha của đứa trẻ chứ không phải đến tìm thầy. Thầy còn phải chuẩn bị giáo án, thầy đi trước đây”.

Nhìn Liêu Thanh Tùng tuyệt tình bước đi, Hồ Bội Bội cắn môi đến mức chảy máu, nhưng cảm thấy không đau vì cô đã đau lòng đến nỗi không thể hít thở được.

Hồ Bội Bội không phải là chưa tìm đến Ngư Ngư, nhưng Ngư Ngư không có công việc nên chẳng có tiền. Khoản tiền mà cậu ta chi tiêu cũng là lấy trộm trong cửa hàng ăn và hiệu sửa xe của gia đình.

Trước đây Ngư Ngư ăn trộm rất ít, chỉ vài chục đồng nên không bị cha mẹ phát hiện. Lần này vì Hồ Bội Bội, một lần cậu ta trộm ba nghìn tệ và bị cha phát hiện, bắt tìm một chiếc ghế dài rồi hung hổ ném vào người cậu ta, mãi đến khi tìm được tiền thì mới tha cho.

Hai cô cậu thiếu niên không biết xoay xở thế nào.

Khi bọn trẻ không tìm được cách giải quyết, chúng đều nghĩ đến người lớn.

Trong lòng Hồ Bội Bội, cho dù Liêu Thanh Tùng cự tuyệt cô nhưng anh ta vẫn là người lớn đáng tin cậy nhất. Anh ta là thầy giáo, anh ta là chàng trai trưởng thành.

Hồ Bội Bội lấy hết dũng khí đi tìm Liêu Thanh Tùng, cô nghĩ, anh ta sẽ giúp mình, dẫu sao thì mình cũng yêu anh ta hết lòng như thế.

Nhưng Liêu Thanh Tùng đã từ chối giúp đỡ cô.

Không phải ai cũng cung phụng tình yêu như thần linh, không phải ai cũng cho rằng tình yêu là vô giá, không phải mỗi người được yêu đều lý giải tình yêu như thế.

Liêu Thanh Tùng quá ư cẩn thận và nhu nhược, dục vọng, sự tham lam nhỏ bé đó không đáng để nói đến.

Liêu Thanh Tùng đã đi như thế, anh ta không quay đầu lại nhìn Hồ Bội Bội lấy một cái.

Hồ Bội Bội cảm thấy mình không bằng rác rưởi.

Cảm giác bị giẫm đạp cuối cũng biến tình yêu thành thù hận.

Hồ Bội Bội thề rằng: Phải khiến Liêu Thanh Tùng biết được cảm giác đau khổ là thế nào, phải khiến Liêu Thanh Tùng hối hận vì đã ức hiếp mình như một đứa trẻ.

Hồ Bội Bội đem đầu đuôi câu chuyện kể với Ngư Ngư.

Nghe xong, Ngư Ngư tức đến nỗi nắm chặt tay đấm thụp xuống bàn.

Lúc đó họ đang chat webcam, nhìn thấy vẻ vô cùng tiều tụy của Hồ Bội Bội, Ngư Ngư liền tắt máy chạy đến quán internet.

Khi Hồ Bội Bội nhìn thấy Ngư Ngư, trong tay cậu ta đang cầm một con dao.

“Đúng là loài cầm thú, anh sẽ giết chết hắn”, Ngư Ngư căm hận nói.

Hồ Bội Bội sợ đến mức ôm chặt Ngư Ngư, xin cậu ta bỏ dao xuống, nhất định không được kích động.

Thực ra, Ngư Ngư cũng chỉ tỏ vẻ như thế. Một nam sinh ngay cả kiếm tiền cũng không dám liều mạng thì sao dám giết người chứ?

Chẳng qua chỉ là giả danh anh hùng trước mặt bạn gái để giữ thể diện thôi. Giết một con gà còn chưa dám, nhưng nếu như ngay cả khẩu hiệu giết gà mà cũng không dám nói thì thật là quá kém cỏi.

Nhưng, phụ nữ là loại động vật càng lớn càng ngu ngốc, muốn đánh lừa một nữ sinh thì chỉ cần tỏ vẻ anh hùng là đủ.

Hồ Bội Bội đã nước mắt giàn giụa vì cảm động, cô nghĩ cuối cùng mình cũng tìm được người yêu mình thực sự.

Hồ Bội Bội quyết định: Mình phải đích thân ra tay để dạy cho Liêu Thanh Tùng một bài học.
Bình Luận (0)
Comment