Thế Gia Danh Môn 2

Chương 1


Tưởng Nhược Nam từ từ mở mắt, ánh đỏ nhức nhối, mọi thứ mơ mơ hồ hồ.

Nàng chớp chớp vài cái, trước mắt dần hiện lên rõ ràng hơn, nến đỏ, lụa đỏ, trướng đỏ, tất cả đều rực rỡ chói mắt.
Đầu óc Tưởng Nhược Nam choáng váng, u mê.
Đây là đâu? Chẳng phải nàng đang nằm ngủ trong căn phòng xập xệ đi thuê của mình ư? Sao vừa mở mắt đã nhìn thấy những thứ này? Nàng nhớ mình đâu có trang trí phòng ốc một cách khủng bố như thế!
Lẽ nào đang nằm mơ?
Còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, hai bóng người một trước một sau xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Ồ, nam thanh nữ tú, nam khuôn mặt anh tuấn, mày thanh mắt sáng, mái tóc dài màu đen bồng bềnh, nhìn rất có phong thái của các nam tử lạnh lùng mà tiểu thuyết ngôn tình hiện đại thường miêu tả.

Nữ da trắng như tuyết, mắt mày như hoa, mềm mại đáng yêu, rất giống các nữ chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao.

Chỉ là… Phong cách của hai người này cũng thật tầm thường, nhìn xem trên người họ mặc gì kia, một màu đỏ rực, hệt như quả ớt, xấu chết đi được!
Có điều, nếu bỏ qua cách ăn mặc khó coi ấy, thì hai người họ trông cũng thật đã mắt, khiến người ta nhìn mà nước miếng phải chảy ròng ròng…
Nằm mơ, nhất định là nằm mơ! Tưởng Nhược Nam nàng chưa từng quen biết những nhân vật có nhan sắc thế này.

Vẻ đẹp của đôi trai gái đó, cho dù trong các bộ phim điện ảnh hay truyền hình thì cũng rất hiếm thấy.
Lúc này, nam nhân đột nhiên mở miệng, hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sự khinh ghét, “Tưởng Nhược Lan, ta nói cho cô biết, bổn Hầu muốn đi đâu sẽ đi đấy, hôm nay cô không quản được, sau này cũng đừng hòng quản! Cô đã gả vào Hầu phủ thì sẽ là người của Hầu phủ, từ nay về sau, phải tuân theo quy tắc ở đây.

Cô cũng sớm dẹp ngay cái tính khí ấy đi cho ta, nếu còn dám ngang bướng dùng roi đánh người, đừng trách ta dùng gia pháp khiến cô phải mất mặt!” Nói rồi, hắn dùng sức quất cây roi đen xì, to bằng ngón tay cái lên người Tưởng Nhược Nam, khiến cho nàng đau đớn quằn quại.
Tưởng Nhược Nam kêu lên một tiếng, ôm ngay lấy chỗ vừa bị roi quất, lúc này mới phát hiện trên người mình cũng đang mặc bộ y phục còn đỏ hơn cả quả ớt, hơn nữa giọng của nam nhân anh tuấn kia mặc dù rất gấp gáp nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta nghe mà trong lòng không hiểu phải nghĩ thế nào, quan trọng nhất là, hắn đang nói gì, sao nàng chẳng hiểu câu nào hết?
Nhưng hắn vừa gọi tên nàng, hình như còn rất thân thiết nữa, có điều nàng lấy danh dự của mình ra thề, nàng chưa từng gặp nam nhân này bao giờ! Nàng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải là mơ, người ta thường nói nằm mơ sẽ không có cảm giác, nhưng cảm giác đau đớn của nàng lúc này rất rõ ràng.


Hơn nữa, nàng phát hiện cách hóa trang của họ cũng rất không bình thường, tóc nam nhân dài thế kia không nói làm gì, nhưng trên đầu còn đội mũ ngọc buộc lụa đỏ, nữ nhân thì đầu cài đầy trâm, nhìn giống như bị trúng ám khí vậy…
Khốn kiếp, rốt cục chuyện này là thế nào?
Đột nhiên nữ nhân thét lên một tiếng, đến tiếng thét cũng rất “Quỳnh Dao”, nàng ta một tay chỉ thẳng Tưởng Nhược Nam, một tay bịt miệng, trong đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.
“Thiệu Khang, tỷ tỷ chảy máu rồi!”
Một màu đỏ đến kinh hoàng!
Nam nhân chau mày, lạnh lùng hừ một tiếng, “Là nàng ta tự chuốc lấy.”
Tưởng Nhược Nam chỉ thấy đầu óc quay cuồng, trước khi ngất đi, nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nam nhân và khóe miệng của nữ nhân nhếch lên cười nhạt như có như không.
Một lần nữa tỉnh lại là ở trên giường, nhưng thật đáng tiếc, không phải trên chiếc giường đệm Simmons êm ái, mà là một chiếc giường lớn được chạm khắc tinh xảo, sa hồng tung bay, rất giống khuê phòng của các tiểu thư thời cổ đại.

Hồi nhỏ khi còn ở cô nhi viện, mỗi lần xem phim truyền hình, nàng đều ao ước có một ngày sẽ được nằm ngủ trên chiếc giường lớn cổ kính đầy lãng mạn này.
Tưởng Nhược Nam véo vào lòng bàn tay mình một cái, đau thót tim! Không phải nằm mơ…
Trước khi ngất đi nàng đã nghi ngờ rồi, gần đây đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, lẽ nào, nàng cũng xuyên không rồi?
Trời ơi, hôm qua nàng vừa ký được một đơn hàng lớn, sắp thăng chức tăng lương, nhận món tiền thưởng hậu hĩnh, có thể đổi sang một căn nhà khác, sống một cuộc sống tốt hơn, vì hợp đồng này, nàng đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết…
Bây giờ tất cả đều trở nên vô nghĩa, muốn khóc mà không có nước mắt…
Bên tai như có năm trăm con vịt đang kêu quang quác.
Ngay cạnh nàng vang lên một giọng nữ sắc lẹm: “Thật quá đáng! Cùng vào phủ một ngày thì cũng thôi! Nạp con hồ ly chuyên cám dỗ người khác ấy làm quý thiếp thì cũng thôi! Nhưng lại vứt bỏ tiểu thư nhà chúng ta vào đêm động phòng hoa chúc, đến phòng của con hồ ly kia! Tiểu thư nhà chúng ta mới là chính thất! Thế chẳng khác nào cho tiểu thư nhà chúng ta một cái bạt tai hay sao? Tiểu thư lên tiếng, Hầu gia lại dám đánh tiểu thư bị thương! Thật quá đáng, đến khi đó phải bảo tiểu thư tố cáo Hầu gia trước mặt Thái hậu, nhất định khiến Hầu gia phải hành lễ xin lỗi tiểu thư mới được!”
Trái một tiếng “Tiểu thư chúng ta” phải một tiếng “Tiểu thư chúng ta”, xem ra là a hoàn rồi, chỉ là a hoàn này thật dũng cảm!
Tưởng Nhược Nam muốn hiểu thêm về tình hình một chút, nên không lên tiếng, mặc bọn họ tiếp tục nói.
Ngay sau đó một giọng phụ nữ hơi khàn khàn vang lên: “Hồng Hạnh, con đừng thêm dầu vào lửa nữa, hôm qua ta đã nói rồi, không cho phép con được mách với tiểu thư việc Hầu gia tới phòng của di nương, thế mà con cứ nói, còn xúi bẩy tiểu thư đến tận nơi tìm, kết quả tiểu thư dùng roi đánh bị thương di nương, vì vậy Hầu gia mới đẩy tiểu thư ra, khiến tiểu thư ngã đập đầu vào cạnh bàn.

Mặc dù cách giải quyết của Hầu gia không thỏa đáng, nhưng tiểu thư đánh người cũng là sai, chạy tới tìm Thái hậu cũng chẳng ích gì đâu, đừng mong Hầu gia hành lễ với xin lỗi gì cả!”
Lằng nhằng hỗn loạn gì thế này! Tưởng Nhược Nam coi như đã hiểu, tên Hầu gia gì đó kia cùng một ngày cưới “cái xác” này và một người con gái khác, có lẽ chính là mỹ nữ mà tối qua nàng đã gặp.


Nhưng thê thiếp có thể cưới về cùng một ngày sao?
Thôi được, tạm thời gác lại vấn đề này ở đây đã, bây giờ việc rõ ràng nhất là, Hầu gia thích mỹ nữ kia nhiều hơn “cái xác” nàng đang mang, đến nỗi vứt bỏ chính thất vào đêm động phòng hoa chúc, chạy sang phòng vợ lẽ, như thế kể ra thì cũng thật quá đáng! Không thích có thể không lấy mà, xem ra đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích, có mục đích, nhưng nếu đã là vì lợi ích thì cũng phải cho người ta sự tôn trọng tối thiểu chứ?
Hay bên trong còn có nội tình gì đó?
Nhưng “thân xác” nàng mang này là một người con gái bị chi phối bởi tư tưởng tam tòng tứ đức, lại dám cầm roi tới dạy dỗ tiểu tam, Tưởng Nhược Nam thật sự phục nàng ta!
Chỉ có điều hành động kiểu ấy không được mọi người chấp nhận và dung thứ trong thế giới này, vì vậy người phụ nữ kia mới lo lắng như thế.
Nhưng Hầu gia lại đánh phụ nữ, rõ ràng là một tên khốn!
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế, con đâu có đổ thêm dầu vào lửa! Lẽ nào con nói sai? Tiểu thư nhà chúng ta là ai chứ? Tiểu thư là con gái duy nhất của Khai quốc tướng quân! Tiên đế coi trọng tiểu thư nhà chúng ta biết bao! Suýt chút nữa thì tiểu thư trở thành phi tử của đương kim Hoàng thượng rồi! Đến Thái hậu còn yêu quý và coi trọng tiểu thư như con gái ruột của mình, thân phận tiểu thư nhà chúng ta tôn quý nhường nào? Vu Thu Nguyệt có thể so sánh với tiểu thư ư? Chẳng qua chỉ là con gái của một quan tứ phẩm, lại cùng vào cửa một ngày với tiểu thư, còn vọng tưởng đạp lên đầu chính thất! Hầu gia thật quá đáng!”
Gia thế của “thể xác” này không tệ, con gái Khai quốc tướng quân, Thái hậu cũng coi nàng ta như con gái ruột…
Nhưng, không đúng, nếu có một nền tảng vững chắc như vậy thì Hầu gia kia sao dám khinh miệt nàng ta nhường ấy?
Một loạt những âm thanh ú a ú ớ vang lên, hình như người phụ nữ kia đã xông tới bịt miệng Hồng Hạnh, “Con nói nhỏ thôi, tường nào là tường không thông gió, đừng để Hầu gia nghe thấy.

Con chẳng qua cũng chỉ là một a hoàn, ngài dám đánh chết con lắm!”
Hồng Hạnh như giằng được khỏi người phụ nữ đó, giọng vẫn lanh lảnh: “Con sợ gì, con một lòng một dạ vì tiểu thư, tiểu thư nhất định sẽ bảo vệ con! Mẹ, mẹ thật yếu đuổi! Cả ngày chỉ biết sợ sệt cái này lo lắng cái kia, làm người phải dũng cảm gan dạ một chút, giống như tiểu thư vậy, ai dám đắc tội với tiểu thư là tiểu thư lập tức vung roi.

Mẹ xem, từ trước tới nay có ai dám bắt nạt chúng ta đâu! Các ngươi thấy có đúng không?” Câu cuối cùng này hình như là nói với người khác.
Ngay sau đó mấy giọng nói cùng vang lên, giọng thì trong trẻo, giọng thì non nớt.
“Đúng thế, đúng thế, tiểu thư nhà chúng ta chưa từng phải chịu thiệt thòi!”
“Hồng Hạnh tỷ nói đúng, tiểu thư nhà chúng ta cao quý, chỉ người mới có thể ức hiếp người khác, ai dám ức hiếp người chứ!”
Nghe tới đây, Tưởng Nhược Nam suýt nữa lăn khỏi giường, “Ai dám đắc tội với tiểu thư là tiểu thư lập tức vung roi”, “Chỉ người mới có thể ức hiếp người khác, ai dám ức hiếp người chứ!” Thế này nghe thật giống bà la sát quá?
Phụ nữ thời cổ đại chẳng phải rất coi trọng tam tòng tứ đức ư? Sao lại có những lời này? Loại người kia đừng nói là ở thời cổ đại phụ nữ luôn luôn có địa vị thấp kém nhất trong xã hội, mà ngay cả ở thời hiện đại nam nữ bình đẳng cũng không được ai ưa.
Hồng Hạnh phát hiện Tưởng Nhược Nam có cử động, bèn chạy tới đầu tiên.
Một khuôn mặt khá xinh xắn lọt vào tầm nhìn của nàng, mắt to, mặt tròn, miệng chúm chím, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, cũng có vài phần mỹ lệ.

Cô ta thấy Tưởng Nhược Nam đã tỉnh, vui mừng ra mặt: “Tiểu thư, người tỉnh rồi, còn đau đầu không?”
Tưởng Nhược Nam sờ sờ đầu, trên trán quấn vải, xem ra đã được bôi thuốc băng bó ổn thỏa rồi, không còn đau đớn nhiều nữa.

Nàng khẽ cử động, muốn ngồi dậy, Hồng Hạnh thấy thế, vội vàng đỡ nàng, cầm một chiếc gối tựa lớn bọc vải lụa màu xanh nhét ra sau lưng, để nàng tựa được dễ chịu hơn.
“Thế này được không ạ?” Hồng Hạnh hỏi.
“Rất dễ chịu, cảm ơn.” Tưởng Nhược Nam buột miệng một câu vốn là thói quen của người hiện đại, nhưng lại khiến Hồng Hạnh ngẩn người, cô bé ngước mắt lên nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: “Hồng Hạnh hầu hạ tiểu thư là điều đương nhiên, sao tiểu thư lại khách sáo thế?”
Tưởng Nhược Nam cũng nhận ra mình lỡ lời, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, nàng còn chưa ngốc tới mức nói rằng mình không phải là tiểu thư của Hồng Hạnh, ngộ nhỡ bị người ta coi là yêu quái, cho lên giàn hỏa thiêu thiêu tới chết thì thật chẳng vui vẻ gì!
Nàng cố gắng bình tĩnh đáp: “Đầu hơi đau nên nhất thời hồ đồ.” Rồi thầm nhắc nhở mình sau này ăn nói phải cẩn thận.
Hồng Hạnh không nghi ngờ gì nữa, ngồi xuống bên giường, nhìn Tưởng Nhược Nam hỏi: “Tiểu thư, người định thế nào? Lát nữa vào cung gặp Thái hậu kể tội Hầu gia đi! Không những phải khiến Hầu gia hành lễ nhận lỗi với người, mà còn khiến ngài phải trừng phạt con hồ ly kia mới hả!”
Tưởng Nhược Nam chau mày nhìn Hồng Hạnh, cô nhóc này là một a hoàn nhỉ, mặc dù nàng không hiểu quy củ thời cổ đại nhưng cũng biết, ngôn ngữ hành động của Hồng Hạnh lúc này dường như đã vượt chức phận! Có kiểu a hoàn dám ăn nói với tiểu thư như thế sao?
Còn chưa đợi Tưởng Nhược Nam trả lời, một phu nhân mặc chiếc váy dài màu xanh da trời khoác áo choàng xanh lục đi tới trước giường.

Phu nhân đó khoảng ba, bốn mươi tuổi, khuôn mặt có vài nét tương đồng với Hồng Hạnh, chỉ có điều đôi mày khẽ cau lại, bộ dạng vô cùng lo lắng, nhìn đã thấy là một người yếu đuối.
Tưởng Nhược Nam biết, đây là người vừa nói chuyện với Hồng Hạnh, được Hồng Hạnh gọi là “mẹ” đó.
Nhìn thấy bà, Tưởng Nhược Nam đột nhiên như có linh cảm, buột miệng gọi: “Phương ma ma.” Nói xong mới thấy kỳ lạ.

Hả? Sao nàng biết bà ta là Phương ma ma?
Phu nhân đó nghe nàng lên tiếng, vẻ mặt chẳng thể hiện gì nhiều, rõ ràng Tưởng Nhược Nam đã gọi đúng.

Bà cúi người xuống, nắm lấy tay Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, người sao rồi?”
Nói xong nước mắt lã chã rơi: “Tiểu thư đáng thương của ta… Nếu lão gia còn sống…” Sau đó dùng tay áo lau nước mắt.
Tưởng Nhược Nam nhìn bà, trong đầu lại xuất hiện một vài thông tin nữa, phu nhân này là vú nuôi của “thể xác” nàng đang mang, còn Hồng Hạnh là con gái bà ta.
Trái tim nàng như nhảy lên vì vui sướng, lẽ nào nàng vẫn còn giữ được ký ức của người trước kia.

Tốt rồi, thế này sẽ không sợ bị người ta nhận ra nữa! Tưởng Nhược Nam đang thầm vui trong lòng nên không chú ý tới những lời của Phương ma ma.
Khi nàng muốn nghĩ đến những ký ức của “thể xác” này nhiều hơn thì đầu óc lại bắt đầu hỗn loạn, giống như nhất thời xuất hiện quá nhiều tin tức, nhưng mỗi dòng tin đều không rõ ràng, khi gắng sức suy nghĩ, đầu bắt đầu đau.


Tưởng Nhược Nam đành từ bỏ, xem ra chuyện này phải từ từ thôi, không thể vội được.
Hồng Hạnh nhìn Phương ma ma khóc, bắt đầu bực bội, chau mày nói: “Mẹ, vừa mới sáng sớm, mẹ khóc gì thế? Tiểu thư mới xuất giá, thế là không may mắn đâu!”
Phương ma ma nghĩ cũng phải, vội vàng ngưng bặt, bà lau lau mặt, nhìn Hồng Hạnh nói: “Hồng Hạnh, con cũng biết tiểu thư mới xuất giá, hôm nay là ngày đầu tiên, con lại bảo tiểu thư đi tố cáo Hầu gia, nếu Hầu gia mất mặt, chẳng phải sẽ càng giận tiểu thư nhà chúng ta hơn sao?”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, nếu Hầu gia thật sự nể sợ Thái hậu thì đã không có chuyện thê thiếp cùng được đón về một ngày.

Cáo trạng này chỉ e không có tác dụng gì thôi!
Hồng Hạnh chớp mắt còn định nói gì nữa, Tưởng Nhược Nam đã dứt khoát ngắt lời cô ta: “Được rồi, đừng nói nữa, việc này ta tự có tính toán của mình!” Đâu đến lượt một tiểu nha đầu như ngươi phải dạy?
Giờ nàng còn đang mơ mơ hồ hồ, đợi nàng hiểu rõ mọi chuyện rồi hẵng hay.
Hồng Hạnh không ngờ Tưởng Nhược Nam lại ngắt lời mình, bình thường tiểu thư rất nghe lời cô ta, có chuyện gì cũng thích hỏi chủ ý của cô, hôm nay làm sao thế này?
Cô ta nhìn Tưởng Nhược Nam, nếu là bình thường, gặp phải những việc thế này tiểu thư đã nổi trận lôi đình, lại được cô ta nhắc nhở, tiểu thư nhất định sẽ lập tức nhảy lên chạy vào cung, nhưng bây giờ, tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh, tâm trạng bình thản, bộ dạng ung dung, chẳng thấy một chút gàn dở ẩm ương.
Lẽ nào tiểu thư bị ngã đập đầu nên não bộ tổn thương rồi? Hồng Hạnh thầm lẩm bẩm.
Tưởng Nhược Nam không biết tiểu nha đầu trước mặt đang thắc mắc về mình, nàng quay đầu, quan sát căn phòng, kiểu trang trí rất cổ xưa, đồ đạc chạm trổ hoa văn sơn màu đen, gương đồng sáng bóng, trên trà kỉ là một bình sứ men xanh, trong bình hoa tươi khoe sắc, rèm trướng màu lục, thứ nào cũng đều thanh nhã xinh đẹp, vô cùng tinh vi, lặng lẽ thể hiện sự phú quý của chủ nhân.
Trong phòng, ngoài Hồng Hạnh và Phương ma ma ra, còn có ba cô gái ăn vận trang phục của a hoàn, tuổi chỉ tầm mười mấy, mặt mũi xinh xắn, trong đó một người có khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhìn người con gái này, trong đầu Tưởng Nhược Nam tự nhiên lại xuất hiện một cái tên.
“Ánh Tuyết.” Nàng bật ra.
“Dạ, tiểu thư có gì sai bảo?” Cô gái thanh tú đó đáp một tiếng, giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào.
Tưởng Nhược Nam chẳng qua chỉ muốn thử độ chính xác của trí nhớ mà thôi, không có gì sai bảo cả, bèn tiện miệng nói: “Rót cho ta ly trà lại đây.”
“Vâng.” Ánh Tuyết quay người đi ra ngoài.
Hồng Hạnh đứng bên cạnh khẽ nói: “Tiểu thư, những việc như thế người bảo em làm là được, Ánh Tuyết là nha đầu trong viện mà.”
Trong viện? Nha đầu mà còn phân biệt trong viện ngoài viện? Tưởng Nhược Nam có chút không hiểu, nhưng không lên tiếng.
Lúc này, bên ngoài có a hoàn thông báo: “Hai vị ma ma của Tùng Hương viện đến.”
Tưởng Nhược Nam đang thắc mắc, Tùng Hương viện là cái gì thì Phương ma ma đứng bên cạnh đã giải thích cho nàng: “Tùng Hương viện chẳng phải là chỗ lão phu nhân ư? Xem ra người đã biết chuyện tối qua rồi, không biết sai hai vị ma ma này tới đây có gì muốn nói?”
Hồng Hạnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Sao lại chỉ sai hai vị ma ma đến, xảy ra chuyện lớn như thế, lão phu nhân cũng nên đích thân tới thăm mới phải chứ! Còn cả Hầu gia nữa, đến giờ không thấy bóng dáng đâu!”
Lúc này Tưởng Nhược Nam đang nghĩ, lão phu nhân mà họ nói có phải là mẹ của Hầu gia, mẹ chồng nàng không? Nếu đúng vậy, lời mà Hồng Hạnh nói trước mặt hai vị ma ma quả thật có chút không thích hợp, lão phu nhân là trưởng bối, lén lút bàn luận về trưởng bối đã là không nên, huống hồ còn dám ngang nhiên nói những lời như thế trước mặt hai vị ma ma hầu hạ cạnh bà.
Hồng Hạnh này, ăn nói thật không biết chừng mực!.

Bình Luận (0)
Comment