Cận Thiệu Khang mỉm cười, nghe lời nàng há miệng ra, sau đó cũng múc một thìa cháo, đưa lên miệng Tưởng Nhược Nam, cũng học cách của nàng, nói: “A…”
Tưởng Nhược Nam cũng đón lấy, hai người ngồi đối diện, mỉm cười nhìn nhau, trong lòng cảm giác còn ngọt hơn cả bánh.
Bữa điểm tâm được họ kết thúc trong không khí vô cùng ngọt ngào như thế.
Ăn xong, Tưởng Nhược Nam lại sai người dâng trà Vũ Tiền Long Tỉnh, loại hắn thích nhất lên.
Trước khi kết hôn, người đàn ông sẽ tìm mọi cách để lấy lòng người phụ nữ, lúc nào cũng dịu dàng chăm sóc.
Khi ấy, người phụ nữ có thể làm mình làm mẩy.
Nhưng sau khi kết hôn, nếu người phụ nữ vẫn giữ thái độ ấy thì quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ có vấn đề.
Bất kể người đàn ông nào cũng muốn tìm được một nửa dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc chứ không phải muốn tìm một trưởng bối để mình hiếu kính, hoặc tìm một vãn bối để mình phải chăm sóc.
Trước kia, nàng chẳng quan tâm tới hắn, luôn đối đầu với hắn, khi ấy tình cảm của hắn dành cho nàng đang nồng thắm, đương nhiên hắn sẽ hạ mình, bao dung tha thứ cho mọi trò mình mẩy của nàng.
Nhưng nàng hiểu, tình cảm không phải bất biến, nó cũng sẽ nhạt dần theo năm tháng.
Nếu nàng vẫn giữ thái độ như trước kia thì chỉ khiến tình cảm của hắn nhạt nhanh hơn mà thôi.
Muốn tên đàn ông đại phong kiến này một lòng một dạ với mình, chỉ dựa vào lời hứa của hắn thôi thì không đủ.
Vì vậy Tưởng Nhược Nam cố gắng làm tròn bổn phận của mình, tận tâm tận lực cai quản gia đình, hiếu kính với Thái phu nhân, lại quan tâm chu đáo tới hắn trong cuộc sống, khiến hắn hiểu được điểm tốt của nàng, từ đó càng tôn trọng nàng hơn.
Trên thế gian này làm gì có người đàn ông nào không yêu cái đẹp, Cận Thiệu Khang có thật là không vướng bận chút tâm tư nào với Thanh Đại không? Một mỹ nhân lung linh kiều diễm như thế… Vấn đề này, nàng không dám suy nghĩ sâu xa, nhưng nếu hắn thật sự quan tâm tới nàng, tôn trọng nàng, thì sẽ vì sợ mất nàng mà không dám nảy sinh chút tâm tư kia, chỉ cần hắn làm được như thế là được rồi.
Nàng không hy vọng Cận Thiệu Khang vì tấm chân tình với nàng mà coi các mỹ nhân khác như rơm như cỏ.
Cận Thiệu Khang tay cầm chiếc chén Tử Sa vẽ hoa văn hình cây trúc có nắp đậy trên tay, cười nói: “Khi tới thỉnh an mẫu thân, mẫu thân khen nàng rất giỏi giang, mọi việc trong phủ xử lý đâu ra đấy, rất hợp tình hợp lí.
Thậm chí, có những việc nàng còn chu đáo hơn cả mẫu thân, khi ấy ta đã cảm thấy rất lạ, mẫu thân đang nói về Nhược Lan đấy ư? Sau mới hiểu, thì ra từ trước tới nay ta vẫn luôn đánh giá thấp Nhược Lan rồi.”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Chàng không đánh giá thấp thiếp đâu, trước kia đúng là thiếp chẳng hiểu gì cả, nếu không nhờ mẫu thân một lòng quan tâm chỉ bảo, thì thiếp cũng không được thuận lợi như vậy.
mẫu thân thường nói, nếu giải quyết mọi việc trong nhà đâu vào đấy, Hầu gia sẽ chuyên tâm vào việc quan trường, không để người ta bàn tán lời ra tiếng vào, những lời mẫu thân thiếp đều ghi nhớ.”
Cận Thiệu Khang cầm tay nàng lên, nhìn nàng khẽ nói: “Nhược Lan, thật vất vả cho nàng rồi.” Từ một người con gái hống hách, ngang ngược, tùy tiện, thiếu hiểu biết, nay nàng đã trở thành một nhất phẩm phu nhân đoan trang giỏi giang, những nỗ lực cố gắng mà nàng bỏ ra hắn đều hiểu được, mà những nỗ lực ấy, đều là vì hắn cả.
Có được người vợ như vậy, kẻ làm chồng như hắn còn mong gì hơn.
Cận Thiệu Khang thấy lòng thật yên bình.
Hắn siết tay, kéo Tưởng Nhược Nam vào lòng, sau đó lại là những dịu dàng ngọt ngào triền miên.
Cũng may Cận Thiệu Khang là một quân tử thủ lễ, nên không tới nỗi ban ngày ban mặt mà bế nàng lên giường.
Buổi trưa hai người ăn xong cơm, thấy thời tiết đẹp, Cận Thiệu Khang bèn nói muốn cùng nàng đến Hậu hoa viên đi dạo.
Đương nhiên, Tưởng Nhược Nam rất vui, thu dọn rồi vui vẻ cùng hắn đi về phía Hậu hoa viên.
Lúc này, Vu Thu Nguyệt cũng vừa dùng xong bữa trưa, cùng a hoàn đến Hậu hoa viên tản bộ tắm nắng.
Đến Hậu hoa viên, rẽ vào một con đường nhỏ, thấy Thanh Đại đang ngồi trên chiếc ghế tròn trong rừng cây, không thấy mang theo a hoàn.
Xung quanh cây cối um tùm, giả thạch san sát, đúng là một nơi khá hẻo lánh và bí mật.
Vu Thu Nguyệt nhìn quanh thấy không có ai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, đi về phía Thanh Đại.
“Thanh di nương, ngồi một mình à? Sao không bảo a hoàn theo hầu?” Vu Thu Nguyệt tươi cười bắt chuyện.
Thanh Đại thấy cô ta, vội đứng dậy nhường chỗ ngồi, rồi lại hành lễ với Vu Thu Nguyệt.
Vu Thu Nguyệt bế bụng ngồi xuống vị trí mà Thanh Đại vừa ngồi, rất tán thưởng vì sự cung kính của nàng ta.
Thanh Đại cười đáp: “Chỉ là đi dạo trong Hậu hoa viên thôi ạ, muội không cho a hoàn theo hầu để họ có thời gian nghỉ ngơi.”
Vu Thu Nguyệt cười: “Muội thật đúng là một chủ nhân biết quan tâm chăm sóc người khác.” Nói rồi chỉ vào chiếc ghế đá bên cạnh, “Muội cũng ngồi đi, chúng ta là tỷ muội, là người một nhà, không cần giữ lễ quá.”
Lúc đó Thanh Đại mới ngồi xuống cạnh cô ta.
“Kể ra thì, muội đã vào phủ lâu như thế rồi, hàng ngày đều tới viện tử của ta thăm ta, nhưng lần nào cũng vội vội vàng vàng, chẳng có thời gian trò chuyện với muội.” Vu Thu Nguyệt tỏ ra thân thiết.
“Muội thấy tỷ tỷ ngày một nặng nề, sợ làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nên không dám ở lại lâu.” Thanh Đại cúi đầu, mặt thoáng ửng hồng.
Vu Thu Nguyệt ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng thì khinh miệt, đúng là một nha đầu ngốc.
“Xem muội nói kìa, chỉ ngồi chuyện phiếm sao có thể làm phiền ta nghỉ ngơi chứ, muội muội khách sáo rồi.”
Thanh Đại ngượng ngùng cười.
Vu Thu Nguyệt quan sát nàng ta kĩ lưỡng, thấy hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo ngoài bằng gấm, nền xanh thêu hình hoa mai, mái tóc đen mượt chỉ dùng chiếc trâm bằng bạch ngọc định hình, ăn vận trang điểm nhìn rất giản dị nhưng vẫn không làm mất đi vẻ xinh đẹp trời ban.
Vu Thu Nguyệt trong lòng đố kị, ngoài mặt lại vờ vịt thở dài thườn thượt: “Muội muội sao lại trang điểm ăn vận giản dị như vậy? Muội xinh đẹp như thế, không chịu dùng trang sức thì thật đáng tiếc.”
Thanh Đại vội vàng buông lời khiêm tốn: “Muội dung mạo rất bình thường, sao sánh được với vẻ đẹp như hoa như nguyệt của tỷ tỷ?”
Vu Thu Nguyệt cười cười: “Giờ bụng ta to thế này, còn nói gì như hoa như nguyệt nữa, muội muội đừng có cười tỷ tỷ.”
“Những lời muội nói là xuất phát từ đáy lòng.” Thanh Đại vội bày tỏ.
“Được rồi, ta tin muội là được chứ gì.” Nói đến đây, Vu Thu Nguyệt lại thở dài một tiếng, vẻ mặt vô cùng thê lương.
“Cho dù có xinh đẹp yêu kiều thì cũng ích gì, đâu có ai thèm ngắm.” Nói xong liếc mắt nhìn Thanh Đại, “Ta cũng có thể hiểu được tâm trạng của muội muội.
Muội vào phủ đã lâu như vậy rồi mà Hầu gia chưa từng nhìn thẳng muội một lần, đổi lại là ta cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà trang điểm ăn diện.
Nhưng muội muội à, tỷ tỷ thật lòng nghĩ cho muội nên mới muốn nhắc nhở muội một câu, không biết muội muội có chê tỷ tỷ lắm lời, rảnh rỗi quản việc của người khác hay không?”
Thanh Đại đáp: “Tỷ tỷ có gì muốn nói với muội sao?”
***
Về phần Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang, hai người cũng đang đi về phía Hậu hoa viên.
Họ vừa đi vừa trò chuyện, Tưởng Nhược Nam chọn những chuyện vui xảy ra trong phủ để kể, kể tới những chỗ thú vị đều khiến Cận Thiệu Khang phá lên cười ha hả.
Nếu không phải vì đang ở bên ngoài, không chừng hắn đã ôm chặt lấy nàng và thơm một cái rồi.
Sau đó, Cận Thiệu Khang có nhắc tới một chuyện với nàng: “Nàng còn nhớ khi ở bãi săn, ta đã nói với nàng rằng mình tìm được một mũi tên của cận vệ ở nơi nàng bị gấu tấn công không?”
Tưởng Nhược Nam thu lại nụ cười trên môi, “Nhớ chứ, khi ấy chàng nói, có người ở bên cạnh thiếp.”
“Đúng.” Cận Thiệu Khang gật đầu, nói tiếp: “Sau khi hồi kinh, ta vẫn luôn điều tra việc này.”
Tưởng Nhược Nam hỏi: “Có manh mối gì không?”
“Cận vệ rất đông, khi điều tra rất phiền phức.
Đầu tiên ra gặp thủ lĩnh phụ trách đội cận vệ, yêu cầu hắn cung cấp cho ta danh sách chi tiết những người có mặt ở bãi săn, nhưng số lượng cận vệ tham dự đi săn ấy cũng hơn hai trăm người, thế là ta lần lượt triệu kiến hai trăm người ấy, bảo họ cho ta biết trong thời gian xảy ra sự việc, họ đã nhìn thấy những ai.”
Tưởng Nhược Nam cười: “Đấy là một cách hay, chỉ cần có người không được ai nhắc đến, thì chắc chắn khi ấy kẻ đó không có mặt tại hiện trường, và có khả năng là vẫn luôn bám sát thiếp.”
Ánh mắt Cận Thiệu Khang thoáng lóe lên những tia tán thưởng, “Đúng thế.
Nhưng, cũng không đơn giản như nàng nói, khi ấy vì nhìn thấy cáo tuyết nên ai ai cũng kích động, người ngựa hỗn loạn, rất nhiều người không chú ý tới việc xảy ra bên cạnh mình.
Vì vậy có đến một nửa số người ta triệu kiến không nhớ nổi tình hình lúc bấy giờ.”
Tưởng Nhược Nam nhớ lại sự hỗn loạn ngày đấy, khẽ gật đầu.
“Có điều, vẫn loại trừ được tên của rất nhiều người.
Như vậy, chỉ còn sáu mươi bảy người là không có ai nhắc đến tên, hoặc có rất ít người nhìn thấy.
Ta nghĩ, một người trong số họ chính là cận vệ vẫn bám theo nàng.
Như thế, phạm vi điều tra cũng đã thu hẹp được rất nhiều, ta sẽ có cách để lôi hắn ra ngoài ánh sáng.” Hơn nữa, có một cái tên trong số sáu mươi bảy cái tên thu hút sự chú ý của hắn.
Nhưng trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, hắn vẫn chưa muốn nói ra.
“Hầu gia thật lợi hại, khi ấy có thể tìm thấy thiếp và Hoàng thượng chỉ với chút manh mối mơ hồ, lần này nhất định sẽ lôi được kẻ ném đá giấu tay kia ra.” Nàng nói vậy không phải để lấy lòng hắn, mà khả năng quan sát và nhạy bén với tình hình của Cận Thiệu Khang khiến nàng không khỏi khâm phục.
Người đàn ông nào chẳng có tính hư vinh, Cận Thiệu Khang cũng không ngoại lệ.
Được người con gái mình yêu thương tán thưởng một cách sùng bái như vậy, hắn nắm chặt tay nàng, lúm đồng tiền trên má lại lấp ló, rõ ràng tâm trạng đang rất vui vẻ.
Hai người chầm chậm bước về phía trước, hướng họ đi tới chính là nơi mà Vu Thu Nguyệt và Thanh Đại đang ngồi.
Bên này, Vu Thu Nguyệt thấy Thanh Đại hoang mang, bèn cười: “Nếu muội muội đã không chê ta lắm lời, vậy thì tỷ tỷ ta cũng chẳng ngại nói nhiều hơn một chút.”
Dứt lời, cô ta nhích gần hơn về phía Thanh Đại, hạ giọng: “Muội muội, không phải tỷ tỷ ta có ý chê bai gì muội, nhưng muội cũng chẳng chịu quan sát gì cả.
Với cách làm hiện giờ của muội, không bao lâu nữa sẽ chẳng có ai coi muội ra gì, đến khi ấy thì muội sẽ hiểu thế nào là khổ.”
Ánh mắt Thanh Đại thoáng lay động: “Muội thật không hiểu những lời này của tỷ tỷ, muội không chịu quan sát gì cơ?”
Vu Thu Nguyệt cười cười, thể hiện sự thâm sâu khó dò, lại hạ giọng nói tiếp: “Muội muội, những lời sau đây của tỷ tỷ có lẽ sẽ đắc tội với muội, nhưng tỷ tỷ coi muội như muội muội của mình, muốn tốt cho muội nên mới nói như thế.
Có gì không phải, muội muội đừng trách nhé.”
Thanh Đại cũng khẽ đáp lại: “Muội hiểu tấm lòng của tỷ tỷ, có gì xin tỷ nói thẳng.”
Lúc này, hai người họ đang ở trong một rừng cây, phía trước có giả thạch che chắn, xung quanh lại không ai qua lại, họ nói rất khẽ, vì vậy Vu Thu Nguyệt hoàn toàn không sợ nội dung cuộc nói chuyện này sẽ bị người ngoài nghe thấy.
Vu Thu Nguyệt không cười nữa, nghiêm giọng: “Nếu muội muội đã nói như thế, tỷ tỷ sẽ thẳng thắn.
Muội muội, không phải ta phán xét gì muội, nhưng muội thật chẳng biết nghĩ cho bản thân.
Thân phận hiện nay của muội thế nào chứ? Muội là một Việt nữ, ở nơi này muội không thân không thích, không người nương tựa, nói một câu khó nghe thì là muội chẳng có gì, tay không vào phủ.
Đến người hầu thân cận cũng không có, đại a hoàn trong viện tử còn là người do Thái phu nhân ban cho.
Bọn kẻ dưới trong phủ đều rất thực dụng, thấy muội như thế, trong lòng rất coi thường muội.
Lúc này thấy muội xinh đẹp yêu kiều, đàn hay múa giỏi, cho rằng muội nhất định sẽ giành được sự sủng ái của Hầu gia nên mới kính trọng coi muội muội như chủ nhân.
Còn muội thì sao? Muội xem thời gian này rốt cuộc là muội đã làm được những gì rồi…”
Nói đến đây, Vu Thu Nguyệt lắc đầu quầy quậy, bộ dạng thất vọng.
“Nói thực, trong Hầu phủ này muội có thể trông cậy vào ai? Chỉ có thể trông cậy vào Hầu gia.
Chỉ khi được Hầu gia sủng ái thương yêu, muội mới có thể đứng vững trong phủ.
Nhưng muội lại luôn đứng cách Hầu gia rất xa.
Ta đã sớm nhắc muội rằng, Hầu gia thích nghe đàn, muội vừa đàn vừa hát rất hay, muội phải tìm cơ hội hát cho Hầu gia nghe, múa cho Hầu gia xem.
Muội phải tìm mọi cách để xuất hiện trước mặt Hầu gia chứ, đằng này đến ngẩng đầu lên nhìn Hầu gia muội còn không có gan.
Chỉ e đến bây giờ hình dạng dung mạo muội ra sao Hầu gia cũng chưa nhìn rõ thôi.
Như thế làm sao muội có thể giành được sự sủng ái của Hầu gia, làm sao có được trái tim của Hầu gia?” Vu Thu Nguyệt kích động tới mức đỏ bừng cả mặt.
Thanh Đại cúi đầu, khuôn mặt nàng ta cũng đỏ ửng: “Nhưng… nhưng… muội cũng không phải là kẻ ngốc, người Hầu gia yêu là phu nhân.
Hơn nữa phu nhân, Thái phu nhân đều rất tốt với muội…”
Vu Thu Nguyệt “ha” lên tiếng một, cười nhạt liên hồi, rồi tiếp tục hạ giọng: “Muội nghĩ thế nào? Muội không trông cậy vào Hầu gia mà lại định trông cậy vào Thái phu nhân? Trông cậy vào phu nhân? Nói tới Thái phu nhân trước, Thái phu nhân tại sao lại tốt với muội? Vì bà cho rằng muội có thể hầu hạ Hầu gia thật tốt, có thể giúp Cận gia sinh con đẻ cái nối dõi tông đường.
Nhưng nếu muội không có được sự sủng ái của Hầu gia, không thể sinh con trai con gái, đến khi ấy xem bà đối xử với muội thế nào.
Còn về phu nhân…”
Vu Thu Nguyệt ánh mắt thoáng hiện vẻ oán hận, giọng nói cũng âm trầm vô cùng: “Muội muội ngốc nghếch của ta, biết người biết mặt không biết lòng, ta khuyên muội đừng nên quá tin tưởng vào phu nhân.
Muội tìm mọi cách lấy lòng phu nhân, nhưng phu nhân đã cho muội được cái gì tốt đẹp chưa? Phu nhân có để muội gặp Hầu gia không? Con người phu nhân thế nào, ta hiểu hơn muội.
Có lẽ chuyện của ta muội cũng biết được đôi chút rồi, vì sao ta lại thành ra như thế này? Giờ ta đang mang thai, nhưng Hầu gia chẳng quan tâm hỏi han thì muội biết thủ đoạn của phu nhân cao siêu thế nào rồi đấy.
Ta nói cho muội hay, lúc này muội đừng để bị phu nhân dối gạt, muội vừa vào phủ, phu nhân có lẽ còn nể mặt Hoàng thượng, không tiện thể hiện thái độ gì.
Nhưng những ngày sau còn dài, phu nhân thấy muội xinh đẹp, lại có tài nghệ, mà phu nhân là người rất ghen tuông đố kị, lẽ nào phu nhân có thể dung nạp muội? Ta chính là một ví dụ sống, tốt xấu gì ta còn có đứa con làm lá chắn, nhưng muội muội chẳng có gì, đến khi ấy kêu trời không thưa, gọi đất không linh, đến người hầu trong phủ cũng muốn đè đầu cưỡi cổ muội, lẽ nào muội muốn sống những ngày như thế?”
Thanh Đại vốn đang cúi đầu, giống như đang nghiêm túc nghiền ngẫm những lời cô ta nói, nhưng đột nhiên nàng ta đứng phắt dậy, cao giọng đáp lại: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ một lòng muốn tốt cho muội, nhưng muội không cho phép tỷ nói phu nhân như thế.”
Tiếng hét sắc lẹm như thế, khiến chim trong rừng cây cũng kinh hãi vỗ cánh bay đi.
Vu Thu Nguyệt bị nàng ta làm cho giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Thanh Đại, vỗ vỗ ngực tức giận nói: “Muốn chết à? Sao đột nhiên lại quát lên như thế? Ta chẳng qua là có ý tốt…”
Còn chưa nói xong, Thanh Đại đã rất quyết đoán ngắt lời cô ta, vẫn lớn tiếng như thế: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ nói những lời ấy với dụng ý gì, nhưng muội cho tỷ hay: Muội tin con người phu nhân.
Từ khi muội vào phủ cho tới nay, phu nhân lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho muội.
Tỷ hãy đến viện tử của muội mà xem, rất nhiều đồ đều do đích thân phu nhân chuẩn bị cho muội, phu nhân tuyệt đối không phải là người tâm tư khó dò như tỷ nói đâu.
Không cần tỷ phải nhắc, muội cũng biết, muội thân phận thấp kém, không nơi nương tựa, muội cũng biết có được sự sủng ái của Hầu gia muội sẽ có thể đứng vững trong phủ.
Nhưng tình cảm Hầu gia dành cho phu nhân muội cũng nhìn thấy, Hầu gia không thích muội, không phải vì muội không tìm cách lấy lòng Hầu gia mà vì Hầu gia đã dành tình cảm sâu sắc cho phu nhân rồi.
Muội rất ngưỡng mộ, muội cũng không muốn phá hoại tình cảm giữa họ.
Từ nhỏ muội đã biết số mệnh của mình, muội chưa bao giờ nghĩ rằng muội còn có thể sống những ngày yên ổn thanh thản như bây giờ.
Muội rất hài lòng, rất trân trọng, muội chỉ muốn yên ổn sống tiếp thôi.
Còn Hầu gia, Hầu gia thích muội, đương nhiên muội sẽ cảm kích; nhưng nếu Hầu gia không thích muội, muội cũng chẳng lấy làm phiền lòng.
Muội tin phu nhân, phu nhân nhất định sẽ không làm hại muội.
Tỷ tỷ, vì vậy nếu tỷ còn dám nói xấu phu nhân trước mặt muội, nói những lời khiêu khích như thế nữa, muội sẽ không chơi với tỷ nữa.”
Vu Thu Nguyệt tức tới mức tím cả mặt, cô ta đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mũi Thanh Đại, gào lên mà rủa: “Được lắm, đồ xướng phụ ngu xuẩn không phân biệt tốt xấu…”
Nhưng khi ánh mắt nhìn về phía sau Thanh Đại, khuôn mặt vốn đang đỏ phừng phừng, lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Toàn thân cô ta bất giác run lên bần bật: “Hầu… Hầu gia…”
Thanh Đại nghe vậy, cơ thể run lên, quay đầu lại, thấy Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam đang đứng cách chỗ họ không xa.
Lúc này, vẻ mặt Tưởng Nhược Nam lạnh lùng, còn hai mắt Cận Thiệu Khang thì như dính chặt lấy Vu Thu Nguyệt, sắc mặt đanh lại.
Vu Thu Nguyệt vẫn đang run rẩy, Thanh Đại lại quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, hoảng sợ nói: “Thanh Đại nói năng bừa bãi, Hầu gia tha mạng, Hầu gia tha mạng.”
Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại, cảm thấy càng ngày mình càng không thể nhìn thấu nàng ta, những lời vừa rồi là thật lòng hay cố ý nói cho họ nghe?.