Thế Gia Danh Môn 2

Chương 185


Tưởng Nhược Nam gật đầu, cười: “Đúng là thế.”
Tá Bá Xương cũng cười, lúc này, Tưởng Nhược Nam bỗng nhớ tới lời Tử San, “Thực ra, Tả đô đốc khi cười trông cũng rất đep…” Giờ mới nhận ra, Tử San nhận xét thật chính xác.
“Công chúa, ta sẽ liên lạc với chúng thần ký tên vào tấu dâng lên Hoàng thượng xin tha tội cho An Viễn Hầu, Công chúa đừng quá lo lắng.”
Tả đô đốc nói xong câu đó, không đợi nàng trả lời đã quay người bỏ đi.

Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng dáng cao lớn của y, đột nhiên nhận ra một điều, không phải Tả đô đốc không tốt, chỉ là nàng không bỏ tâm tư tìm hiểu để nhận ra cái tốt của y thôi.
Có điều, giờ đã có người phát hiện ra ưu điểm của y rồi, hi vọng tiểu thư kiên cường kia có thể mang lại hạnh phúc cho y.
Từ khi Cận Thiệu Khang nhậm chức Thị lang bộ Binh tới nay rất được lòng người trong triều, vì vậy sau khi hắn bị bắt giam, không ít đại thần tới cầu xin cho hắn.

Đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân khiến thái độ của Cảnh Tuyên Đế rất mơ hồ.
Cảnh Tuyên Đế bắt giam Cận Thiệu Khang nhưng không đưa hẳn ra trị tội, vì vậy chúng đại thần lần lượt suy đoán rằng Hoàng thượng không thật sự muốn làm khó hắn, có lẽ đang tìm cách để xuống thang.

Thế là họ bèn mang “thang” cho Hoàng thượng.
Lại thêm Ninh vương và Tả Bá Xương cũng thay nhau tới cầu xin Hoàng thượng, một người là thủ túc thân cận của Hoàng thượng, người kia là thần tử được Hoàng thượng vô cùng xem trọng, do đó cuối cùng Cảnh Tuyên Đế cũng đành buông lời, chỉ cần An Viễn Hầu tiếp nhận thánh chỉ, Hoàng thượng sẽ nể tình trước kia An Viễn Hầu có công bình loạn, không truy cứu tội bất kính của An Viễn Hầu.
Các đại thần rất hài lòng với với kết quả này.

Dù gì thì Hoàng thượng cũng đã mở cho hắn một con đường sống, không thể cứ nhất định đòi Hoàng thượng phải thu lại thánh chỉ đã ban.

Làm vậy thì Hoàng thượng còn biết giấu mặt đi đâu?
Thế là, các đại thần cử đại diện tới thiên lao khuyên nhủ Cận Thiệu Khang nhận thánh chỉ, chuyện lớn hóa nhỏ, quân thần hòa hợp.
“Nhưng, nếu An Viễn Hầu chịu nhận thánh chỉ, thì ban đầu đã chẳng kháng chỉ…” Thái hậu nói với Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh Thái hậu, dáng vẻ mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy.
Đúng như Thái hậu nói, thời gian này, dù ai tới khuyên nhủ, hắn cũng đều không chịu tiếp nhận thánh chỉ ban bôn.

Mọi người cho là hắn không hài lòng với tiểu thư họ Lâm, nên họ phân tích ưu điểm và mặt tốt của tiểu thư nhà ấy cho hắn nghe, có điều Cận Thiệu Khang lại nói: “Không phải tiểu thư họ Lâm không tốt, có điều trong lòng ta chỉ có một mình Công chúa, ta làm vậy sẽ hủy hoại cả đời của tiểu thư, nàng ta xứng đáng có được một nam tử tốt hơn.” Lời này truyền ra ngoài, Lâm đại nhân vốn đang có thành kiến với Cận Thiệu Khang cũng lấy lại được chút thể diện, sự tức giận dành cho hắn vơi bớt không ít.

Đổi lại nếu là hôn sự bình thường, ông ta cũng sẽ từ bỏ, thoái hôn để đối phương được như ý, đáng tiếc đây là hoàng mệnh, ông ta cũng chẳng có cách nào.
Nhưng cứ thế này mãi, nhiệt tình của chúng đại thần trong triều dành cho Cận Thiệu Khang cũng dần thuyên giảm, đương nhiên họ không thể tới yêu cầu Hoàng thượng, Cận Thiệu Khang lại rất cố chấp, họ còn có cách nào nữa?
Thái hậu nói: “Cứ tiếp tục thế này, quần thần sẽ cho là Cận Thiệu Khang xử lý mọi việc không đến nơi đến chốn, không biết tốt xấu.


Sau này Hoàng thượng có muốn xử lý hắn, quần thần cũng chẳng dám cầu xin cho hắn nữa.” Rồi Thái hậu thở dài: “Mấy năm gần đây, phong cách xử lý công việc của Hoàng thượng càng ngày càng giống tiên đế, rõ ràng là bức ép nhưng lại khiến người ta chẳng thể oán thán.”
Tưởng Nhược Nam nhìn Thái hậu, đột nhiên nàng hỏi: “Thái hậu, nếu Hầu gia cứ tiếp tục kháng chỉ, người thấy Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào?”
Th trầm mặc hồi lâu, khẽ nói: “Kháng chỉ đều là tội chết.

Nếu hoàng mệnh dễ dàng bị người ta coi thường như thế, Hoàng thượng sao có thể cai quản thiên hạ? Sự uy nghiêm của Hoàng thượng ở đâu? Có điều, An Viễn Hầu từng lập đại công, có lẽ tội chết được miễn, nhưng tội sống khó thoát, phế quan đoạt tước là chắc chắn, ngoài ra, còn phải xem tâm ý Hoàng thượng thế nào…”
Dùng sự nghiệp cả đời hắn để đổi lại một mong muốn của hắn sao? Cái giá e rằng qua đắt.

Hoàng thượng cố chấp như thế, nàng không thể quay lại bên hắn, lẽ nào còn để hắn phải sống cuộc sống thê thảm?
Từ nhỏ tới lớn, nàng đều cho rằng, trên thế giới này chẳng ai thật sự quan tâm tới nàng, vì vậy dù gặp bất kỳ việc gì nàng đều nghĩ cho mình đầu tiên.

Từ xưa tới nay, bất luận khi quyết định điều gì, nàng đều nghĩ đến bản thân, người mà nàng quan tâm cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.
Nàng một lòng một dạ vì mình, kết quả sự việc dần dần lại phát triển tới nước này, nàng thật sự không có chút trách nhiệm nào ư? Lẽ nào nàng có thể vui vẻ ư?
Lần này, nàng có thể chỉ quan tâm tới cảm nhận của mình, chỉ suy nghĩ cho mình nữa không?
Hôm nay, Tưởng Nhược Nam đến cung Càn Thanh gặp Cảnh Tuyên Đế.
Nàng quỳ trước mặt Cảnh Tuyên Đế, dập đầu.
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nhìn nàng: “Nhược Lan, nếu nàng cũng đến xin cho Cận Thiệu Khang thì ta khuyên nàng đừng nên nói gì cả, mỗi từ nàng nói không phải giúp hắn mà là hại hắn.”
Tưởng Nhược Nam như không nghe thấy lời Cảnh Tuyên Đế, nàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nói: “Hoàng thượng, xin người hãy thu lại thánh chỉ.”
Ngọn lửa tức giận hờn ghen trong lòng hắn bỗng bốc lên ngùn ngụt, hắn túm lấy cánh tay nàng, nhấc nàng lên, căm hận nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Muốn ta thu lại thánh chỉ, sau đó, nàng quay trở lại bên hắn ư?” Móng tay hắn bấu chặt vào thịt nàng, cánh tay hắn không ngừng run lên.
“Không bao giờ.” Hắn nhả từng chữ một, rõ ràng.
Tưởng Nhược Nam như không thấy đau, cũng không cảm nhận được cơn giận của hắn, vẻ mặt nàng vẫn điềm tĩnh, bình tĩnh như một người không có tri giác.
“Hoàng thượng, cùng lúc người thu lại thánh chỉ, Nhược Lan sẽ lên tự viện của hoàng gia để xuất gia, cả đời này không lấy ai nữa.” Giọng nàng rất nhẹ, nhưng khi lọt vào tai hắn, lại giống như ai đó cầm búa giáng vào tim hắn.
Cảnh Tuyên Đế sững sờ, nơi tay, lửa giận trong lòng tiêu tan.
“Xuất… xuất gia?” Giọng hắn đầy vẻ bất ngờ.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đúng, Nhược Lan sẽ cạo trọc đầu, thân mặc áo gai, từ nay về sau, Nhược Lan toàn tâm toàn ý cho Nữ Y viện, chuyện tình ái chẳng còn liên quan đến Nhược Lan nữa.

Vì vậy, Hoàng thượng không cần lo Nhược Lan sẽ lấy chồng, cũng không cần lo Nhược Lan sẽ quay về bên An Viễn Hầu.

Mà nếu đã vậy, thánh chỉ đó đâu còn ý nghĩa gì nữa, Hoàng thượng hãy niệm tình An Viễn Hầu một lòng trung thành với triều đình với Hoàng thượng, đừng làm khó An Viễn Hầu nữa.

Sau này, An Viễn Hầu lấy vợ cũng được không lấy vợ cũng được, tùy ngày ấy.


Dù ngài quyết định thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới Nhược Lan nữa.”
Thấy vẻ mặt bình thản của Tưởng Nhược Nam, Cảnh Tuyên Đế không hình dung được cảm xúc trong lòng mình lúc này, đây mặc dù là kết quả hắn mong muốn, nhưng…
“Vì hắn, nàng cũng thật hao tâm tổn trí.” Giọng Hoàng đế đầy ý ghen tuông.
“Hoàng thượng, người còn có lý do gì để phản đối? Đây chẳng phải chính là điều người muốn sao? Người đừng làm khó An Viễn Hầu nữa, những tổn thương mà người đẩy sang cho An Viễn Hầu còn chưa đủ hay sao? Trước kia, người không thích Nhược Lan, nên nhét Nhược Lan sang cho ngài ấy; sau này, người lại thấy Nhược Lan thú vị, nên tìm đủ mọi cách để phá hoại hôn nhân của Nhược Lan, giờ ngài còn định thế nào với An Viễn Hầu nữa? Người còn định ép An Viễn Hầu tới mức nào người mới cam tâm?” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo: “Người là Hoàng thượng, người cao cao tại thượng, nắm tất cả trong tay, nhưng chỉ vì thế mà ngay cả lương tâm cũng không cần ư? An Viễn Hầu có lỗi gì với người? Nếu người làm tổn hại tới An Viễn Hầu, liệu trong lòng người có vui được không?”
Trước ánh mắt nàng, sắc mặt Cảnh Tuyên Đế thoáng nhợt đi, hắn lùi về phía sau hai bước, quay người, một lát sau, hắn mới nói: “Được, mười ngày nữa, nàng lên hoàng gia tự viện xuất gia, ta sẽ thu lại thánh chỉ ban hôn, thả hắn.”
Tưởng Nhược Nam nhún gối sau lưng hắn, “Đa tạ Hoàng thượng.”
Chuyện nhanh chóng đến tai Thái hậu, Thái hậu rất kinh ngạc, người triệu kiến Tưởng Nhược Nam.
“Nhược Lan, ai gia nghe nói con muốn xuất gia.

Là Hoàng thượng ép con ư? Con đừng lo, có ai gia ở đây, không ai được phép ép con.” Thái hậu rất giận, lúc này, người thật sự muốn tới tìm con trai, con trai người sao có thể đối với Nhược Lan như thế?
Tưởng Nhược Nam thấy tâm trạng thái hậu kích động, vội vàng ngăn cản: “Thái hậu bớt giận, không phải là Hoàng thượng ép con, là con tự nguyện tới gặp Hoàng thượng.

Nhược Lan sớm đã nói rồi, Nhược Lan không có ý định lấy chồng nữa.

Mà nếu đã vậy, xuất gia hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
“Nếu đã không ảnh hưởng gì, thì tại sao con phải xuất gia?” Thái hậu nhìn nàng, “Ta hiểu rồi, con vì An Viễn Hầu, chỉ cần con xuất gia, An Viễn Hầu sẽ hết hi vọng, Hoàng thượng cũng chẳng cần làm khó hắn nữa.

Con nghĩ thế không sai, nhưng con đã từng nghĩ đến việc này chưa, nếu con xuất gia thật, sau này sẽ không còn có thể quay về bên An Viễn Hầu nữa.”
“Làm thế sẽ tốt cho chàng.” Tưởng Nhược Nam cúi đầu, khẽ đáp: “Nếu là trước kia, con sẽ làm ầm lên.

Con sẽ nghĩ thế này, con muốn sống cùng người con yêu, người khác dựa vào cái gì mà ngăn cản? Con sẽ tìm cách giành lại… Kết quả là, con chỉ quan tâm tới cảm nhận của mình mà kéo rất nhiều người xuống nước, con sẽ khiến Thái hậu và Hoàng thượng xung đột, khiến quan hệ giữa hai mẹ con thêm bất hòa.

Quan hệ giữa con, Cận Thiệu Khang và Hoàng thượng càng trở nên ác liệt hơn, con sẽ khiến những người quan tâm tới con phải lo lắng… Chỉ vì muốn thỏa mãn mong muốn của mình, con phải làm liên lụy tới nhiều người như thế, cho dù sau này con dành được thứ con muốn, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn Thái hậu, mắt long lanh nước, nàng cầm tay Thái hậu: “Thái hậu, trước kia phàm việc gì con cũng suy nghĩ cho mình trước, dù là lúc con quyết định sẽ ở lại Hầu phủ hay sau này quyết định rời khỏi Hầu phủ, thứ mà con quan tâm chính là bản thân mình.

Con chưa bao giờ cảm thấy như thế là không đúng, con thường nghĩ, mình nghĩ vì mình, quan tâm tới bản thân mình có gì là không đúng chứ?”
“Nhưng thì ra không phải thế, con không máu lạnh được như con nghĩ, con cũng quan tâm tới những người bên cạnh mình, nếu phàm chuyện gì cũng chỉ nghĩ cho mình, nhất định con sẽ làm họ tổn thương; họ bị tổn thương, lòng con rất buồn.

Vì vậy lần này, con không muốn nghĩ cho mình nữa, con chỉ mong Thái hậu đừng vì con mà xung đột với con trai của mình, con không muốn Thái hậu buồn bã đau lòng vì chuyện này thêm nữa.


Cận Thiệu Khang đừng vì con mà bị tổn thương nữa.

Cuộc sống sau này có thể thoát được kẻ phiền phức là con, sống một đời yên ổn, hai đứa trẻ cũng sẽ không bị chê cười vì chuyện của cha mẹ chúng… Chỉ cần con xuất gia, là tất cả sẽ được giải quyết, tại sao con lại không làm? Xuất gia thôi mà, có phải chết đâu, sau này con vẫn có thể làm việc mình thích, đấy cũng đâu phải việc gì quá thê thảm.”
Nước mắt Thái hậu đã chảy đầy mặt, người ôm Tưởng Nhược Nam vào lòng, “Con bé này, bảo ta phải nói gì với con đây? Thật khiến người khác đau lòng…”
Tưởng Nhược Nam vòng tay ôm lấy cổ Thái hậu, nước mắt lặng lẽ rơi, “Vì vậy, Thái hậu đừng quản chuyện này nữa, con không muốn thấy Thái hậu vì con mà đau lòng.”
Thái hậu vô cùng xót xa, người đâu muốn hết lần này tới lần khác làm con trai mình tổn thương? Lần trước vì muốn nhận Nhược Lan làm nghĩa nữ, tới tận bây giờ con trai còn trách người, mỗi lần tới thỉnh an đều chẳng chịu cười chịu nói, ở lại chốc lát rồi đi ngay.

Hơn nữa, sức khỏe con trai người cũng không tốt, người sao nhẫn tâm ép con trai mình thêm lần nữa?
“Là ai gia có lỗi với con…” Nước mắt Thái hậu không ngừng rơi, Diệp cô cô đứng bên cũng đưa tay lau nước mắt.
Cảnh Tuyên Đế vốn tưởng Thái hậu sẽ ngăn cản chuyện này, nhưng hắn đã hạ quyết tâm, dù có khiến Thái hậu giận cũng không cho phép Tưởng Nhược Nam quay lại bên Cận Thiệu Khang.

Điều khiến hắn thấy lạ là Thái hậu chẳng có động tĩnh gì, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi đi, chuyện Tưởng Nhược Nam xuất gia được âm thầm tiến hành, nhưng một ngày trước hôm Tưởng Nhược Nam lên chùa cạo tóc, lại có tin về bệnh tình nguy kịch của Cảnh Tuyên Đế tái phát.
Trong Càn Thanh cung.
Cảnh Tuyên Đế nằm trên long sàng, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bợt.

Bên cạnh, Lưu thái y đang bắt mạch cho hắn, ngoài ra còn vài thái y khác đứng chờ, cúi đầu không ngừng đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc này, Thái hậu Hoàng hậu cùng một dàn phi tần nghe tin vội đến, Thái hậu lo lắng xông tới trước giường của Hoàng thượng, thấy sắc mặt Cảnh Tuyên Đế, mặt người lập tức trắng bệch.
“Chuyện gì thế này, đang yên đang lành, sao đột nhiên Hoàng thượng lại thành ra thế này?” Vì quá đỗi kinh hoàng, nên giọng Thái hậu có chút run rẩy.
Hoàng hậu cùng những phi tần kia thấy sắc mặt của Hoàng thượng, thì nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Lưu viện sử cùng các thái y quỳ dưới đất, Lưu viện sử đáp: “Bẩm Thái hậu, Hoàng hậu.

Bệnh này của Hoàng thượng…” Lưu thái y đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chúng phi một cái rồi ngập ngừng định nói lại thôi.
Thái hậu hiểu hắn e dè những người này, bèn cho các phi tần, cung nữ và thái giám lui ra ngoài, chỉ giữ lại Hoàng hậu.
“Giờ khanh có thể nói rồi.” Thái hậu nói với Lưu viện sử.
Lưu viện sử dập đầu trước Thái hậu, sau đó ngập ngừng nói: “Thái hậu, tâm mạch của Hoàng thượng vẫn luôn rất yếu, vì vậy vi thần từng nói với Hoàng thượng, nhất định phải tiết chế.

Nhưng lần này, vi thần thấy mạch tượng của Hoàng thượng, giống như vì lao lực quá độ nên mới…”
Lao lực quá độ? Không tiết chế?
Thái hậu và Hoàng hậu đưa mắt nhìn nhau, Hoàng hậu khẽ nói: “Lần tuyển tú nữ vừa kết thúc, trong cung có thêm rất nhiều nữ nhân mới…” Thái hậu nhìn Hoàng hậu, ánh mắt oán trách: “Dù là thế, nhưng con thân là Hoàng hậu cũng phải khuyên nhủ chứ, sao lại để Hoàng thượng tùy ý?”
Hoàng hậu rất ấm ức, “Thần thiếp sao khuyên nhủ được?”
Thái hậu vừa giận vừa lo, quay đầu nhìn Lưu viện sử: “Lưu viện sử, lần này Hoàng thượng có gặp trở ngại gì lớn không?”
Lưu viện sử đáp: “Bẩm Thái hậu, lần này bệnh tình Hoàng thượng rất nguy kịch, vi thần không dám chắc chắn.”
“Cái gì?” Thái hậu loạng choạng, suýt thì ngã, cũng may Diệp cô cô kịp thời đỡ được người.


Thái hậu dùng lực đẩy Diệp cô cô ra, sau đó hét lên với Hoàng hậu: “Là ai đã hại Hoàng thượng tới mức này, ai gia sẽ lột da cô ta.”
Hoàng hậu cũng rất giận, quay đầu sai cung nữ hầu cận bên mình đi lấy “nhật kí thị tẩm” đến, liếc mắt nhìn một cái, thần sắc xao động, đáp: “Thời gian này đều là Lan quý nhân hầu hạ Hoàng thượng.”
“Lan quý nhân?” Thái hậu ngẩn người, nhìn Hoàng thượng đang nằm trên giường, thấy bộ dạng yếu ớt của hắn, lửa giận bốc lên, “Tuyên ý chỉ của ai gia, ban cho Lan quý nhân ba thước lụa trắng.”
Hoàng hậu đang chuẩn bị lĩnh chỉ rời đi, đột nhiên, giọng nói yếu ớt của Cảnh Tuyên Đế vang lên, “Mẫu hậu, đừng làm khó Lan nhi…”
Nghe thấy giọng Hoàng thượng, Thái hậu vội vàng chạy đến, ngồi bên long sàng, người áp tay vào khuôn mặt trắng như tờ giấy của Hoàng thượng, nước mắt lã chã rơi, “Hoàng thượng, hồ ly tinh đó hại người thành thế này, sao còn giữ cô ta lại?” Nói xong quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng hậu.
Cảnh Tuyên Đế nhìn thấy, đột nhiên cao giọng, “Chậm đã.” Nhưng vì dùng lực quá đột ngột, khiến thương thế bị ảnh hưởng, tim hắn quặn thắt, há miệng phun một búng máu, sau đó tiếp tục thổ huyết không ngừng.
Thái hậu sợ tới mức tái mặt vội vàng gọi Lưu viện sử tới cứu chữa.

Lưu viện sử bước tới châm cứu cho Hoàng thượng mới từ từ ngăn được việc Cảnh Tuyên Đế thổ huyết.

Nhưng sắc mặt Cảnh Tuyên Đế vẫn xám ngoét như mặt người chết, hai mắt không mở ra nổi, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt vạt áo Thái hậu, cố gắng thì thào để Thái hậu nghe thấy: “Đừng… làm khó nàng ấy… trên người nàng ấy có mùi hương giống hệt của Nhược Lan… Trẫm đã không thể có được Nhược Lan, đừng… để trẫm mất luôn nàng ấy…” Nói xong, hắn buông tay, ngất lịm.
Thái hậu đau nhói trong lòng, ôm lấy Cảnh Tuyên Đế mà khóc hu hu.
“Con ngốc, con ngốc ạ, sao con lại ngốc đến thế…”
Lưu viện sử lại bước lên cứu chữa cho Hoàng thượng nhưng không thể giúp hắn tỉnh lại, trong lúc bó tay bất lực, đành đề nghị với Thái hậu: “Chi bằng hãy mời Hòa Thuận công chúa đến xem sao?”
Thái hậu lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng sai người triệu kiến Tưởng Nhược Nam.
Khi Tưởng Nhược Nam đến, thấy Thái hậu và Hoàng hậu đang ngồi khóc bên cạnh Cảnh Tuyên Đế.

Tưởng Nhược Nam đi tới, đầu tiên là bắt mạch cho hắn, thấy mạch tượng của hắn rất yếu, lại quay sang bàn bạc với Lưu viện sử về bệnh tình của hắn, biết lần này Cảnh Tuyên Đế rất nguy kịch, có thể nói, nguy hiểm tới tính mạng bất kỳ lúc nào.
Nhìn sắc mặt trắng nhợt của Cảnh Tuyên Đế, trong lòng bỗng này ra suy nghĩ, nếu lần này Cảnh Tuyên Đế băng hà thì chẳng phải nàng sẽ được giải thoát triệt để ư?
Ngay sau đó, tiếng khóc nghẹn ngào của thái hậu vang lên bên tai nàng, suy nghĩ đáng sợ vừa rồi biến mất hoàn toàn.

Đồng thời, nàng vô cùng xấu hổ, sao nàng lại có suy nghĩ bỉ ổi như thế chứ? Dù thế nào, bệnh tình của Hoàng thượng cũng vì nàng mà có, hơn nữa hắn là con trai của Thái hậu, nếu hắn chết, Thái hậu sẽ đau lòng biết bao?
Nàng lắc lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để cứu hắn.
Thái hậu cho Hoàng hậu cùng thái y lui ra, Thái hậu nhìn Cảnh Tuyên Đế, nói với Tưởng Nhược Nam, “Con có biết, nó vì ai mới thành ra thế này không? Lan quý nhân là người phụ nữ có mùi hương giống hệt con, là phi tần trong đợt tuyển tú nữ lần này.

Vì có điểm giống con nên nó mới không màng sức khỏe của mình, trầm mê trong đó.”
Thái hậu quay đầu lại, cầm tay nàng, nước mắt lã chã rơi: “Nhược Lan, ta biết Hoàng thượng từng làm rất nhiều việc có lỗi với con, nhưng Hoàng thượng thật lòng với con.

Giờ các thái y đều bó tay bất lực, khắp thiên hạ này chỉ còn con có thể cứu Hoàng thượng, con hãy vì tình cảm chân thành Hoàng thượng dành cho con mà nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng.”
Tưởng Nhược Nam thấy sắc mặt Thái hậu không tốt lắm, sợ sức khỏe của bà không chịu nổi, bèn gọi Diệp cô cô đưa Thái hậu hồi cung.

Thái hậu đầu tiên không chịu, nhưng sau nghe Tưởng Nhược Nam nói: “Thái hậu, nếu người cũng đổ bệnh thì người nghĩ xem con sẽ cứu ai trước?” Khi ấy Thái hậu mới chịu hồi cung.
Trong nội điện chỉ còn lại Tưởng Nhược Nam và Cảnh Tuyên Đế đang hôn mê..

Bình Luận (0)
Comment