Thế Gia Danh Môn 2

Chương 187


Tưởng Nhược Nam không kìm được mà ngắt lời nàng ta: “Yêu Hồ gian khách, quả nhiên không đơn giản, tâm lý của từng người trong Hầu phủ, ngươi đều nắm rất rõ…”
Thanh Đại cười: “Công chúa không cần phải khâm phục Thanh Đại, từ nhỏ thứ mà Thanh Đại học nhiều nhất chính là thứ ấy.

Hoàn cảnh buộc Thanh Đại phải hao tâm tổn trí để phán đoán trúng tâm lý của đủ loại người.

Chỉ cần nắm rõ tâm lý của người khác mới có thể tùy cơ hành động.

Đầu tiên, khơi dậy lòng đố kị của Vu Thu Nguyệt với Thanh Đại, Thái phu nhân vì bất mãn với Công chúa nên càng yêu thương Thanh Đại hơn.

Cảm giác có lỗi và sự kháng cự của Hầu gia cùng sự cảnh giác và bất lực của Công chúa đối với Thanh Đại, nếu Thanh Đại không nắm được những điều này, sao Thanh Đại có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp như thế?”
Tưởng Nhược Nam khẽ cười một tiếng, “Thua trong tay ngươi, ta cũng không oan.”
Sự đắc ý trên nét mặt Thanh Đại dần biến mất, ngay sau đó, khóe miệng nàng ta nhếch lên cười khổ: “Công chúa, thực ra người không thua, người chưa bao giờ thua.

Thanh Đại đã từng nhận vô số nhiệm vụ, chỉ có lần này, nhìn bề ngoài thì như rất thành công, nhưng chỉ mình Thanh Đại biết, Thanh Đại đã thất bại.

Thất bại hoàn toàn.

Chẳng trách Hoàng thượng lại phái Thanh Đại tới làm nhiệm vụ này, thì ra nhiệm vụ này đúng là rất khó khăn.”
“Thanh Đại, ngươi nói thế, xem ra tối hôm ấy, giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì.

Ta thấy chỉ là hiện trường giả mà thôi.”
Thanh Đại cười đáp: “Điểm này thì Công chúa đúng rồi.

Không sai, giữa Thanh Đại và Hầu gia chẳng xảy ra chuyện gì hết.

Công chúa tin vào thứ mà mắt mình thấy, không tin vào lời giải thích của Hầu gia, khiến người rời bỏ Hầu gia năm năm uổng phí.”
Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu: “Ta cũng đã từng nghĩ, có lẽ Hầu gia đã bị ngươi bỏ thuốc, có lẽ giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng đối với ta, điều này chưa bao giờ quan trọng…” Nàng nhìn khuôn mặt thanh tú của Thanh Đại, “Điều ta quan tâm là Hầu gia có thích ngươi.

Dù chàng từng thề thốt với ta, dù chàng không thừa nhận điều ấy, nhưng khi đó, không thể phủ nhận, chàng đã động lòng với ngươi.

Vì vậy, tối hôm đó, chàng mới không thể từ chối yêu cầu của ngươi, cùng ngươi uống rượu, bởi vì khi đối mặt với ngươi, chàng không thể từ chối được.

Dù đấy là bẫy, nhưng cũng là vì chàng không nhẫn tâm, nên mới cho ngươi cơ hội.”
Thanh Đại ngẩn người một lúc, rồi cúi đầu, khẽ cười: “Thì ra Công chúa không để tâm chuyện này, vậy thì Thanh Đại càng bi thảm hơn…”
Tưởng Nhược Nam không hiểu, nghi hoặc nhìn nàng ta.
Thanh Đại nói: “Tối hôm đó Thanh Đại mời Hầu gia đến là vì Thanh Đại biết Hầu gia không ngủ không nghỉ suốt mười ngày nay, cơ thể vô cùng mệt mỏi, và chỉ khi ở trạng thái ấy, Hầu gia mới có khả năng trúng Tử La hương của Thanh Đại.”
“Tử La hương?” Tưởng Nhược Nam kinh ngạc.
“Tử La hương là một mê hương hỗn hợp.

Đây là mê hương do Thanh Đại tự chế, trong thiên hạ này chỉ mình Thanh Đại có công thức.


Nó được pha trộn từ ba loại hương liệu, mà khi tách ba loại hương liệu đó ra thì loại nào nhìn cũng rất bình thường, hoàn toàn không khiến người ta đề phòng.”
Tưởng Nhược Nam hiểu ra ngay: “Hoa lan chính là một trong những loại đó?”
“Đúng, hoa lan cũng là một loại quan trọng.

Bởi vì người ta cần phải ngửi mùi hoa từ ba tháng trở lên thì mới có hiệu quả.

Do đó bình thường Thanh Đại rất ít khi dùng loại hương này, bởi vì nó quá phiền phức, trừ phi khó có được sự tin tưởng của đối phương, Thanh Đại mới phục kích lâu như vậy, rồi cuối cùng dùng loại hương này để đạt được tin tình báo.

Nhưng làm thế rất nguy hiểm nên Thanh Đại ít dùng.

Hầu gia đối với Công chúa tình sâu nghĩa nặng, dù Thanh Đại dùng thủ đoạn nào cũng không khiến Hầu gia thích mình, nên cuối cùng đành phải dùng tuyệt chiêu.”
“Ban đầu, Thanh Đại tặng Công chúa túi thơm, không những khiến Công chúa không thể mang thai, mà cũng là một bước chuẩn bị cho kế hoạch.

Nhưng sau Thanh Đại không ngửi thấy mùi hương ấy trong phòng người, đành tặng thẳng cho người một chậu lan.

Mặc dù sau này người chuyển chậu hoa lan ra tiền viện, có điều làm vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến hiệu quả của nó.”
“Còn hai loại hương liệu kia, một loại Thanh Đại đốt trong lư hương, một loại bôi trên người.

Vì vậy, khi Hầu gia vào cửa viện của Thanh Đại đã trúng mê hương.

Nếu là bình thường, cơ thể Hầu gia khỏe mạnh, cho dù Hầu gia không nhận ra mình trúng mê hương, nhưng mê hương cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy được.

Tối hôm đó Hầu gia quá mệt mỏi, sức đề kháng của cơ thể hoàn toàn không còn, nên vừa vào cửa, nói được vài câu đã hôn mê…”
Thanh Đại ngẩng đầu lên, nghĩ một lúc, mới nói: “Thanh Đại còn nhớ, tối hôm đó Hầu gia nói với Thanh Đại rằng: ‘Thanh Đại, chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay ta nghĩ chắc nàng cũng biết, ta không cần phải nói nhiều nữa.

Ta biết ta có lỗi với nàng, ta cũng biết nàng là một cô gái tốt.

Nhưng ta không muốn Nhược Lan đau lòng nữa, ta đành lựa chọn làm điều có lỗi với nàng.

Ngày mai, ta sẽ cho người đưa nàng đến biệt viện, sau này ta tuyệt đối không bạc đãi nàng, chỉ có điều từ nay về sau, nàng không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”
Thanh Đại nhìn Tưởng Nhược Nam cười cười: “Công chúa, người xem, Hầu gia cũng là người nhẫn tâm.

Hầu gia biết rõ Thanh Đại thích Hầu gia, nhưng vì người, Hầu gia lại khiến cho Thanh Đại mãi mãi không bao giờ được xuất hiện trước mặt hai người nữa.

Cũng may, Thanh Đại chỉ là một nhân vật ‘hư cấu’, nếu không, cuộc sống bi thảm của ‘nàng ta’ sau này ai hiểu cho?”
Tưởng Nhược Nam lập tức đáp: “Ngươi cũng đã nói rồi, Thanh Đại chỉ là nhân vật ‘hư cấu’ do ngươi tạo ra.

Nếu là một ca nẽữcủa nước Việt thì sao có thể làm được những việc như ngươi làm? Sao có thể nghĩ ra được những kế hoạch hoàn mỹ như thế? Vì ngươi chưa bao giờ thích Hầu gia, cũng chưa từng coi Hầu phủ là nhà mình.

Mỗi người trong Hầu phủ đối với ngươi chẳng qua chỉ là khách qua đường, ngươi đến Hầu phủ chỉ để diễn cho xong vai diễn của mình, nên đương nhiên ngươi mới không có sai sót.

Đổi lại là người khác thì chắc chắn người ấy sẽ có rất nhiều cảm xúc tâm tư, ví dụ như đố kị, ví dụ như tham lam, ví dụ như lo lắng, tóm lại sẽ xảy ra sơ suất.


Căn bản không thể chen chân vào giữa ta và Hầu gia.”
Thanh Đại nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Công chúa nói rất có lí.

Nói thẳng ra thì sau khi nghe Hầu gia nói vậy, Thanh Đại vốn cũng muốn bỏ đi, nhưng mê hương lại có tác dụng đúng lúc ấy, mà một khi đã trúng mê hương, Hầu gia hoàn toàn không thể làm chủ mình, đành làm theo những gì Thanh Đại nói.

Thanh Đại muốn Hầu gia nói gì Hầu gia sẽ nói thế, bảo Hầu gia làm gì Hầu gia sẽ làm thế, mặc dù chỉ có nửa canh giờ, nhưng như thế cũng đủ rồi.”
“Ngay sau đó, Thanh Đại muốn Hầu gia uống rượu cùng mình, tạo hiện trường giả ‘rượu say làm loạn’, khiến chuyện trở nên đáng tin hơn.

Tiếp theo, Thanh Đại đưa Hầu gia lên giường, cởi bỏ y phục cho Hầu gia… Công chúa, đừng nhìn Thanh Đại như thế, vào năm mười một tuổi, sau khi Thanh Đại bị một người đàn ông do Trương công công đưa đến cướp đi trinh tiết của mình, Thanh Đại đã không biết xấu hổ nữa rồi.

Chuyện này đối với Thanh Đại đơn giản như ăn cơm, chỉ là một vũ khí, một công cụ của Thanh Đại mà thôi.”
“Ban đầu, Hầu gia vì thần trí mơ hồ nên dưới sự dẫn dắt của Thanh Đại, Hầu gia rất nhập tâm.

Thanh Đại hoàn toàn không ngờ một người đàn ông cơ thể trong tình trạng mệt mỏi như thế mà còn có sức lực ấy, thật khiến Thanh Đại kinh ngạc.

Công chúa, những vết hôn trên người Thanh Đại mà sau này Công chúa nhìn thấy là thật, là do Hầu gia để lại trong lúc tình mê ý loạn.”
“Đến lúc này, Thanh Đại tưởng mình đã thành công rồi.

Nhưng vào lúc quan trọng nhất, Hầu gia đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm một câu, ‘không phải mùi hương này, ngươi không phải Nhược Lan…’ Sau đó, Hầu gia nằm xuống bên cạnh Thanh Đại và ngủ mất.

Thanh Đại chưa gặp tình cảnh này bao giờ, cũng không biết đàn ông còn có thể kiềm chế khi đã làm tới mức ấy nên Thanh Đại rất không phục, bèn ra sức kích thích Hầu gia, nhưng Hầu gia ngủ rất say, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì.

Cuối cùng, chẳng còn cách nào, đành tạo ‘hiện trường giả’ trên người mình.

Chưa bao giờ Thanh Đại thấy mình bê tha, thấy mình tức giận như khi ấy, chưa từng có người đàn ông nào kháng cự được mê hương của Thanh Đại, kháng cự được sức hấp dẫn của Thanh Đại…”
Nói đến đây, Thanh Đại dừng lại, nhìn Tưởng Nhược Nam chân thành nói: “Công chúa, mười một tuổi Thanh Đại đã bị cướp mất đời con gái, sau đó liền uống thứ thuốc để cả đời không thể mang thai.

Gian khách như Thanh Đại không được phép có tình cảm, càng đừng nói gì đến tình yêu nam nữ.

Sự tồn tại của gian khách chỉ để làm nhiệm vụ, lấy tin tình báo mà thôi.

Trước kia, Thanh Đại không thấy cuộc sống của mình có gì không bình thường.

Nhưng vào ngày hôm ấy, Thanh đại thật sự ngưỡng mộ Công chúa, được một người đàn ông như vậy yêu hết lòng, yêu toàn tâm toàn ý…”
Tưởng Nhược Nam sững sờ, hoàn toàn không ngờ sự việc là như thế, trên thế giới này vẫn còn có điều kỳ diệu.

Còn nàng, từ đầu tới cuối đã trách lầm hắn.
Nếu khi ấy, nàng tin hắn hơn một chút, nếu sự tin tưởng của nàng dành cho hắn nhiều hơn một chút…
Một góc nào đó trong trái tim vỡ vụn, nước mắt vô thức tuôn rơi.
“Công chúa, sau khi Công chúa bỏ đi, mặc dù Hầu gia không nói gì, nhưng ai cũng nhận ra Hầu gia rất đau lòng, rất buồn.


Hầu gia đâu còn thời gian mà nhớ tới Thanh Đại… Thanh Đại cũng từng nghĩ rằng, có thể Thanh Đại sẽ ở lại, ở lại bên cạnh Hầu gia, nhưng Thanh Đại lại bị Trương công công triệu hồi, đi làm nhiệm vụ mới.” Thanh Đại cười khẽ, “Cũng đúng, triều đình bỏ bao tâm huyết cho Thanh Đại, sao có thể để Thanh Đại sống nhàn nhã? Vì vậy, Thanh Đại đành giả chết để rời đi, sau này Thanh Đại nghe nói, Hầu gia vẫn đợi Công chúa.

Năm năm… Làm gì có người đàn ông nào làm được như thế, ngay khi bị Công chúa vứt bỏ, cũng không oán không hận mà chờ đợi.”
Thanh Đại tới gần Tưởng Nhược Nam, cầm tay nàng khẽ nói: “Công chúa, đừng để Hầu gia phải đau lòng thêm nữa.”
Nói xong, Thanh Đại buông tay, quay người đi ra cửa, trước khi rời đi, lại quay lại, nhìn Tưởng Nhược Nam nói: “Dù đi tới đâu Thanh Đại cũng đều là kẻ thù của phụ nữ, bị người ta hận người ta ghét, nhưng chỉ có Công chúa tôn trọng Thanh Đại.

Đôi khi Thanh Đại nghĩ, Hầu gia chịu vì Công chúa mà hi sinh nhiều như thế, không phải là không có lí.”
Nói xong, nàng ta đẩy cửa bước ra ngoài.
Hai chân Tưởng Nhược Nam mềm nhũn, nàng ngồi bệt dưới đất, ôm mặt, nước mắt chảy qua các kẽ ngón tay.
Lúc này, Hoàng Quý từ ngoài đi vào, đến bên Tưởng Nhược Nam.
“Công chúa, An Viễn Hầu sắp được thả rồi.

Công chúa có đi đón ngài ấy không?”
Tưởng Nhược Nam ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt hoang mang.
Hoàng Quý cười cười: “Công chúa, Hoàng thượng ngăn không cho Công chúa cạo tóc, lại để Thanh Đại nói ra tất cả, lẽ nào Công chúa còn không hiểu ý Hoàng thượng? Mau đến thiên lao đi, lúc này vừa hay có thể đón được An Viễn Hầu đấy.”
Tưởng Nhược Nam hai mắt rực sáng, nàng đứng dậy, hoàn toàn không màng tới hình tượng của mình mà chạy như bay ra ngoài.
Cận Thiệu Khang đi từ thiên lao ra, nhìn thấy ngay Tưởng Nhược Nam đứng cách đó không xa.

Nàng mặc áo dài, tóc thả tung, tắm dưới ánh nắng mặt trời, xinh đẹp như một nàng tiên.

Nàng nhìn hắn, mặt đỏ hồng, hai mắt sáng rực, ánh mắt dịu dàng như muốn hòa tan hắn.
Cận Thiệu Khang lòng run rẩy, hắn đi về phía nàng, khẽ gọi một tiếng: “Nhược Lan…” Ngay lập tức phát hiện ra bộ trang phục tăng ni màu xám trên người nàng, mặt biến sắc.

Hắn chỉ vào y phục của nàng, run rẩy hỏi: “Nhược Lan, sao nàng lại mặc y phục của người xuất gia?”
Tưởng Nhược Nam cầm tay hắn, kéo hắn chạy, cho tới một góc khuất sau một giả thạch rất to nàng mới dừng lại.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng như có lửa.
Cận Thiệu Khang còn chưa nhận ra sự dị thường của nàng, toàn bộ tâm tư của hắn đang đặt vào chuyện khác, hắn cầm tay nàng, căng thẳng hỏi: “Nhược Lan, Hoàng thượng đột nhiên thu lại thánh chỉ, có phải vì nàng đã hứa với Hoàng thượng điều gì không? Là xuất gia ư? Nhược Lan, nàng đừng tự ý quyết định chuyện này, có việc gì, chúng ta cùng nhau gánh vác…”
Lời còn chưa dứt, Tưởng Nhược Nam đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, sau đó nàng nhắm mắt, nhón chân hôn lên môi hắn.
Cận Thiệu Khang choáng váng mở to hai mắt nhìn Tưởng Nhược Nam trong lòng mình, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.
Tưởng Nhược Nam chỉ khẽ hôn hắn một cái, rồi buông hắn ra, dựa vào vòm ngực rộng mà rắn chắc của hắn, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn vẻ mặt ngẩn ra của hắn, nàng giơ một ngón tay ra, khẽ chạm vào mũi hắn, cười nói: “Ngốc ạ…”
Khóe miệng Cận Thiệu Khang cong lên, lúm đồng tiền trên má lấp ló.

Hắn nhìn nàng chăm chăm, đôi đồng tử màu nâu lấp lánh, sáng như bảo thạch, sau đó hắn dang tay, đột nhiên ôm nàng thật chặt, cúi đầu xuống, rịn chặt môi nàng, hôn nàng say đắm như dùng hết sức lực của mình, như muốn đốt cháy toàn bộ nhiệt tình của cả hai.
Hắn ôm rồi xoay người nàng, áp nàng vào giả thạch, không ngừng hôn nàng, tưởng chừng muốn nuốt nàng vào trong, giống như muốn hút cạn nàng, nhiệt tình như lửa, thiêu rụi họ.
Cũng không biết bao lâu sau, cho đến khi nàng không thở nổi, toàn thân mềm nhũn, hắn mới lưu luyến buông nàng ra.

Cơ thể hắn như thép, nóng bức người.

Nàng dựa vào lòng hắn, cảm nhận tiếng tim đập như trống trận của hắn, lòng sung sướng ngọt ngào.
“Nhược Lan, chuyện này là thế nào?” Giọng nói hắn vì sự kích động vừa rồi nên vẫn run.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, cười: “Chúng ta về nhà trước đã, vừa đi vừa nói.”
Nói xong nàng tách ra, cầm tay hắn, kéo đi.
“Về nhà?” Cận Thiệu Khang ngẩn người.
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại, lườm hắn một cái, mặt đỏ bừng: “Ngoài Hầu phủ ra, chúng ta còn nhà nào nữa?”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng ngây ngốc, tất cả xảy ra quá đột ngột, giống như miếng bánh rơi từ trên trời xuống trúng đầu hắn.

Không, miếng bánh làm sao sánh được với hạnh phúc mà hắn được hưởng lúc này…
Cận Thiệu Khang nhanh chân bước lên, đi sánh vai cùng nàng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hắn rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không dám giục.


Hắn biết, nàng muốn sẽ nói, mặc dù sốt ruột, nhưng đành nhẫn nhịn chờ đợi.
Nàng nắm chặt tay hắn, chầm chậm bước, hai mắt nhìn thẳng, khẽ nói: “Thiệu Khang, thiếp xin lỗi, thiếp chưa từng thử tin chàng…”
Một câu nói không đầu không cuối khiến Cận Thiệu Khang càng mơ hồ, nhưng hắn vẫn im lặng.
“Giữa chàng và Thanh Đại chưa từng xảy ra chuyện gì, năm đó thiếp hiểu lầm chàng.”
“Sao nàng biết, tới tận bây giờ ta vẫn không nhớ được gì.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu sang nhìn hắn, “Thiệu Khang, chàng không có chuyện gì khác muốn hỏi thiếp sao? Chỉ cẩn chàng hỏi, thiếp nhất định sẽ nói cho chàng nghe.” Hôm ấy, cả nàng và Hoàng thượng tâm trạng đều quá kích động, Cận Thiệu Khang không thể không nghi ngờ.
Cận Thiệu Khang trầm mặc hồi lâu, quãng thời gian ở nhà lao, hắn đã nghĩ rất nhiều, sự khác thường của Hoàng thượng và Nhược Lan ngày hôm đó hắn đều thấy cả, hắn bắt đầu kết nối những chuyện khó hiểu trước kia lại với nhau, dần dần sáng tỏ.
Tại sao Hoàng thượng lại cùng bị thương với Nhược Lan? Tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên cho phép hắn bỏ vợ? Tại sao sau khi hắn động phòng Hoàng thượng lại ban ca kĩ cho hắn, tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên ban hôn cho hắn và Tả đô đốc? Mà đột nhiên, nàng biết được chân tướng của việc trước kia, quay về bên hắn.

Tất cả những thắc mắc ấy, dần sáng tỏ…
Nhưng, hắn hiểu Nhược Lan hơn bất kỳ ai, nàng không chấp nhận được một tiểu thiếp bên hắn, sao chấp nhận nổi hậu cung của Hoàng thượng? Nhược Lan tại sao phải lưu lạc bên ngoài năm năm bặt vô âm tín? Tại sao nàng quay về chưa được bao lâu thì thành Công chúa?
“Ta tin nàng, những chuyện khác không quan trọng nữa, không cần nhắc lại.” Cận Thiệu Khang vuốt má nàng.
Tưởng Nhược Nam òa khóc, “Thiệu Khang, thiếp chẳng bằng được chàng…”
Cận Thiệu Khang lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Không liên quan gì đến nàng cả, là ta không tốt nên nàng mới không tin ta.

Còn nàng quá tốt, nên ta mới tin nàng.”
Tưởng Nhược Nam vừa khóc vừa cười: “Thiếp đâu có chỗ nào tốt như thế, nói thẳng ra, thiếp rất xấu.”
“Sai rồi, trong lòng ta, chẳng ai tốt bằng nàng.”
Hắn cầm tay nàng chầm chậm đi về phía trước, gió nhẹ nhàng thổi qua hai người họ, ánh mặt trời đầu thu như những sợi tơ vàng óng thả xuống người họ, lòng họ vô cùng ấm áp.
“Thiệu Khang, hôm ấy ở Càn Thanh cung, nhìn chàng vì thiếp mà kháng chỉ, thiếp đã rất muốn quay về bên chàng rồi.”
“Khi ấy, nàng còn chưa biết chuyện của Thanh Đại phải không?”
“Đúng, thiếp không biết.

Nhưng thiếp nghĩ, bản thân thiếp không thập toàn thập mĩ, sao có thể yêu cầu người khác hoàn mĩ đây, không được phạm sai lầm gì đây? Mặc dù chàng đã làm chuyện có lỗi với thiêp, nhưng bao nhiêu năm nay.

Lòng chàng vẫn chỉ có thiếp, hơn nữa còn tình nguyện từ bỏ tất cả đều là vì không muốn lấy người con gái khác, vậy thì tại sao thiếp không thể tha thứ cho chàng?”
“Trong lòng nàng cũng chỉ có mình ta, Nhược Lan, không cần phải ngượng ngùng về điểm này, ta rất vui.

Bao nhiêu năm nay, bên cạnh nàng cũng không có ai khác, dù một người đàn ông như Tả Bá Xương cũng không thể khiến nàng rung động, nàng như thế, đương nhiên xứng đáng được ta chờ đợi.

Nhược Lan, năm tháng dài lê thê, hai chúng ta chỉ cần một người đi chệch đường thì hôm nay đã không thể về bên nhau nữa.”
“Nói nghe cứ như ông trời đang thử thách chúng ta vậy.”
Đúng thế, đúng là thử thách, Tưởng Nhược Nam thầm nghĩ.

Hai người họ đã trưởng thành, mặc dù uổng phí năm năn, nhưng khiến hắn càng thấy rõ tình cảm của nàng.

Còn nàng, không còn là một cô nương chỉ biết nghĩ cho mình, thận trọng bảo vệ mình nữa.

Từ nay về sau, nàng sẽ nghĩ cho người khác, biết thế nào gọi là sự tin tưởng.
Cuộc sống sau này giữa họ có lẽ còn nhiều thử thách phải trải qua, nhưng nàng không hề sợ hãi.

Bởi nàng biết, trái tim họ luôn bên nhau.
Cận Thiệu Khang chỉ về phía cửa cung nói: “Nàng nhìn xem, là mẫu thân và bọn trẻ.”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc xe ngựa đứng chờ ở cửa cung.

Trước xe ngựa, Thái phu nhân cùng hai đứa trẻ đứng đó, thấy họ, Thái phu nhân lập tức mỉm cười.
Bọn trẻ một trước một sau lao về phía cha mẹ, “Cha, mẹ.” Vui mừng nhào vào lòng họ.
Hai người mỗi người bế một đứa, quay sang nhìn nhau cười, chầm chậm đi về phía trước.
Cuộc sống hạnh phúc, vừa mới bắt đầu..

Bình Luận (0)
Comment