Người đến tầm ba mươi tuổi, mặt tròn, mắt mày thanh tú, khí độ bất phàm, chính là cung nữ cận kề bên cạnh Thái hậu - A Diệp.
Tưởng Nhược Nam nhìn thấy bà ta sao có thể không vui chứ? Diệp cô cô đương nhiên không vô duyên vô cớ mà đến đây, nhất định là Thái hậu đến nhắc nhở nàng, không chừng còn muốn triệu nàng vào cung!
Nàng đi vòng qua bàn ăn, đến bên cạnh A Diệp, hai mắt sáng long lanh, cười nói: “Diệp cô cô, sao cô cô lại đến đây?”
Lúc này, Thái phu nhân cũng đứng dậy, khách khí cười nói: “Thì ra Diệp cô cô đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh.” Thái hậu hiện giờ là mẹ đẻ của Hoàng đế, còn A Diệp lại là cung nữ được Thái hậu tín nhiệm nhất, đến Hoàng đế cũng phải tôn trọng gọi bà một tiếng Diệp cô cô, do đó, những quan viên nữ quyến đều gọi bà như vậy.
A Diệp hành lễ với Thái phu nhân, cung kính đáp lời: “Thái Phu nhân nói như thế thật khiến nô tỳ tổn thọ!”
Thái phu nhân lại nói khách khí thêm hai câu, sau đó gọi Liễu Nguyệt mang ghế dâng trà.
A Diệp bèn thoái thác không dám ngồi, sau đó nói với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, nô tỳ hôm nay tới đây, một là được Thái hậu phái đến thăm Thái phu nhân, hai là…” Bà quay đầu qua, nhìn Tưởng Nhược Nam mỉm cười: “Hai là Thái hậu rất nhớ Hầu phu nhân, muốn Hầu phu nhân vào cung gặp mặt một chuyến!”
Trái tim Tưởng Nhược Nam giống như được một con thỏ kéo vậy, đập thình thịch loạn hết cả lên, nàng phải cố gắng lắm mới nén được cảm giác kích động muốn phá lên cười thành tiếng, nhưng tâm trạng vui sướng ấy, vẫn hiện rõ qua ánh mắt sáng lấp lánh cùng nụ cười tươi roi rói của nàng.
Tốt quá rồi! Thái hậu không bỏ mặc Nhược Lan nữa.
Thái hậu vẫn còn nhớ Nhược Lan, bức tường vững chắc chống đỡ cho nàng vẫn còn rất kiên cố!
Tin này giống như những tia nắng mặt trời sáng lạn, chiếu rọi xuống khiến trái tim nàng như nở hoa!
Có sự hậu thuẫn của Thái hậu, địa vị của nàng ở Hầu phủ sẽ càng thêm vững chắc.
Cho dù sau này Vu Thu Nguyệt có sinh con trai thì đã sao? Nếu cô ta ngoan ngoãn thì thôi, còn nếu dám ngấm ngầm giở trò ám hại nàng, thì nàng sẽ giành đứa con đó về để nuôi! Cho cô ta tức chết!
Thái phu nhân nghe xong mặt mày sáng rỡ, sau đó điềm đạm cười đáp: “Thật đa tạ Thái hậu đã nhớ tới Nhược Lan, không biết Thái hậu gần đây có được khỏe không?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt A Diệp trầm xuống: “Gần đây sức khỏe của Thái hậu không được tốt, vẫn đang điều trị.”
Tưởng Nhược Nam thót tim, vội hỏi: “Thái hậu làm sao ạ? Thái hậu người phải sống lâu trăm tuổi đấy!”
A Diệp ngập ngừng định nói rồi lại thôi: “Vẫn bệnh cũ…” Thái phu nhân thấy bà ta như không muốn nói nhiều về bệnh tình của Thái hậu, bèn không hỏi tiếp nữa, quay người sang dặn Tưởng Nhược Nam đi chuẩn bị đồ vào cung cùng Diệp cô cô.
Tưởng Nhược Nam chuẩn bị một lúc, rồi cùng Diệp cô cô ra khỏi Hầu phủ.
Theo A Diệp đến đây còn có hai cung nữ ăn vận cung trang, tiểu thái giám hai tay cầm phất trần, dọc đường đám người dưới của Hầu phủ thấy cảnh tượng ấy, đã suy đoán ra thân phận của A Diệp qua trang phục, tuổi tác của bà, khi ánh mắt liếc sang Tưởng Nhược Nam đi bên cạnh bất giác có vài phần kính nể.
Ngoài cửa Hầu phủ đỗ một chiếc xe ngựa xa hoa, A Diệp sau khi đỡ Tưởng Nhược Nam lên xe, rồi tự mình trèo lên trên.
Cung nữ và thái giám đi theo hai bên, cả đoàn người tiến về phía nội cung.
Trong xe, Tưởng Nhược Nam đang lục tìm ký ức, hồi tưởng lại xem rốt cuộc là Thái hậu bị bệnh gì, nhưng trong ký ức của Tưởng Nhược Nam chỉ có cảnh Thái hậu thường xuyên uống thuốc nghỉ ngơi, không có chút tư liệu nào liên quan tới bệnh tình của người.
Tưởng Nhược Nam bất giác muốn trách mắng một tiếng, Nhược Lan này thật chẳng quan tâm tới Thái hậu gì cả!
Nhưng Thái hậu lại vẫn yêu quý nàng như thế, thật kỳ lạ!
Từ sau khi lên xe, A Diệp vẫn giữ sắc mặt ủ rũ ấy, im lặng không nói, không biết bà đang nghĩ gì.
Tưởng Nhược Nam nhìn bà, khẽ hỏi: “Diệp cô cô, hình như cô cô không vui?” Trong ký ức của nàng, A Diệp là người rất thương yêu Tưởng Nhược Lan.
Lúc này, A Diệp mới bừng tỉnh lại, nhìn Tưởng Nhược Nam mỉm cười: “Tiểu thư Nhược Lan… Không, giờ nên gọi là Hầu phu nhân, phu nhân biết không, Thái hậu nghe được những việc làm gần đây của phu nhân, người rất vui.”
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống cạnh A Diệp, thân thiết nắm tay bà, nói: “Diệp cô cô, cô cô cứ gọi con là Nhược Lan đi, Hầu phu nhân Hầu phu nhân nghe xa lạ lắm.
Diệp cô cô giống như người thân của con vậy, con rất thích nghe cô cô gọi tên mình.”
“Ha ha…” Diệp cô cô bất ngờ bật cười, “Đúng là có khác thật, mồm miệng cũng ngọt ngào hơn rồi!” Nói xong thân mật nắm lại tay nàng.
Tưởng Nhược Nam hỏi tiếp: “Thái hậu đã biết những gì ạ?” Đột nhiên lại nhớ ra nàng mà triệu nàng vào cung.
“Hôm qua, mấy vị phu nhân đến thăm Thái hậu, trong lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới cô, nói trong bữa tiệc trà ở Hầu phủ đã có tiến bộ rất nhiều, lễ nghi phép tắc chu đáo, như trở thành một người khác vậy.
Còn nói cô đã đứng lên nhận lỗi trước mặt mọi người, những vị phu nhân đó khen ngợi cô lắm! Thái hậu vui mừng, bữa trưa ăn thêm được nửa bát cháo đã là tốt lắm rồi… Thái hậu còn nói với ta, muốn gặp cô, bảo ta đưa cô vào cung.”
Nói tới đây, A Diệp lại thở dài, Tưởng Nhược Nam thấy bộ dạng của bà, cuối cùng không kìm được hỏi: “Diệp cô cô, cô cô không vui như vậy, có phải vì sức khỏe của Thái hậu?”
A Diệp đột nhiên hai mắt đỏ hoe, nắm tay nàng rất chặt, khiến trái tim Tưởng Nhược Nam cũng thắt lại, lẽ nào bệnh tình của Thái hậu rất nghiêm trọng?
“Tiểu thư Nhược Lan, không giấu gì cô, mấy hôm nay sức khỏe của Thái hậu không tốt lắm, trời nóng nực, thỉnh thảng lại run lẩy bẩy, toát mồ hôi, cả ngày chỉ mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Hai hôm nay buổi sáng tới giờ dậy, gọi thế nào cũng không tỉnh, toàn thân lạnh toát khiến ta sợ tới mức…” Nói tới đây, A Diệp lau nước mắt, bộ dạng vẫn buồn bã như thế.
Tưởng Nhược Nam cũng muốn khóc, nàng sao có thể xui xẻo như thế, khó khăn lắm Thái hậu mới chịu làm chỗ dựa cho nàng, giờ bà lại lâm bệnh nặng! Thái hậu không còn trẻ nữa, y thuật ở thời này lại chẳng ra sao, không thể cứ thế mà…
Tưởng Nhược Nam không dám nghĩ tiếp nữa.
Tưởng Nhược Nam rất muốn hỏi rốt cuộc thì Thái hậu mắc bệnh gì, nhưng trước đó Diệp cô cô đã nói là bệnh cũ, nếu nàng cứ truy hỏi, thế chẳng phải thể hiện rằng trước kia nàng căn bản chẳng quan tâm gì tới Thái hậu sao? Như thế khác nào tự để lộ mình.
Nàng thầm rủa Tưởng Nhược Lan một trận.
“Thái y nói thế nào?” Tưởng Nhược Nam hỏi bằng cách khác.
“Thái y nói khẩu vị của Thái hậu không tốt, là vì phải uống thuốc trường kỳ, nhưng bệnh này của Thái hậu cần phải uống thuốc lâu dài, không uống thuốc sao được chứ?” Thần sắc A Diệp bỗng trở nên lo lắng.
Tưởng Nhược Nam cũng rất lo lắng, cô cô phải nói xem Thái hậu bị bệnh gì chứ!
“Thái hậu vẫn luôn thương cô, khi nào tới, cô hãy khuyên Thái hậu ăn thêm chút đồ, có lẽ Thái hậu vui lên, khẩu vị cũng sẽ tốt hơn.” A Diệp nói với nàng.
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu: “Diệp cô cô, cô cô yên tâm, con nhất định sẽ khiến Thái hậu vui vẻ để người ăn ngon miệng.” Thôi vậy, đành đợi gặp Thái hậu xong sẽ nghĩ cách làm rõ rốt cuộc là người mắc bệnh gì, xem xem những kiến thức về dinh dưỡng của nàng có thể giúp được không.
Diệp cô cô nhìn Tưởng Nhược Nam, cười đầy ý nhị: “Tiểu thư Nhược Lan lớn thật rồi, rất hiểu chuyện, trước kia cô không thích vào cung, thường kêu trong cung quy tắc nhiều, không vui.”
Tưởng Nhược Nam phì cười: “Diệp cô cô, trước kia Tưởng Nhược Lan không hiểu chuyện, nhất định khiến Thái hậu rất đau lòng!”
Diệp cô cô vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nhìn tấm màn chắn ở cửa xe tung bay theo gió, khẽ nói: “Thái hậu… thực sự không giận cô đâu…”
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã vào cung đến thẳng Từ Ninh cung.
A Diệp đỡ Tưởng Nhược Nam xuống xe, vừa bước vào nội điện thì thấy bên trong đang hỗn loạn, cung nữ thái giám chạy tới chạy lui, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
A Diệp kéo một cung nữ lại, run rẩy hỏi: “Chuyện… chuyện gì thế?”
Cung nữ đó sắc mặt trắng bệch, đáp: “Thái hậu… Thái hậu ngất xỉu rồi, nô tỳ phải đi mời Lưu viện sử đến!”
A Diệp lẩy bẩy, buông cung nữ đó ra, trong nháy mắt sắc mặt tiều tụy thảm hại, bà quên cả Tưởng Nhược Nam phía sau, nhấc váy chạy vào trong nội điện.
Sắc mặt Tưởng Nhược Nam cũng chẳng tốt hơn ai, giờ nàng không còn thời gian để than vãn về vận mệnh xui xẻo của mình nữa mà vội vàng chạy theo Diệp cô cô vào trong.
Trong nội điện càng loạn hơn.
Mấy chiếc ghế gỗ chạm trổ mạ vàng đổ dưới đất, đám cung nữ trong điện giống như rắn mất đầu, bưng chậu, lấy nước, vắt khăn, xúm xít lại một chỗ, cuống quýt quay mòng mòng.
Mấy vị thái giám đầu mướt mồ hôi đang khênh Thái hậu lên giường.
Sau đó ba bốn cung nữ chạy tới, kẻ quạt, người lau mồ hôi, kẻ vuốt ngực.
Một cung nữ trong số đó vận cung trang màu xanh quay đầu lại thấy A Diệp, thì vội vàng chạy ngay đến như gặp được cứu tinh, vội vã nói: “Cô cô, cô cô về rồi!” Nói rồi nước mắt tuôn ra, “Thái hậu vừa đột nhiên ngất xỉu, gọi thế nào cũng không tỉnh, nô tỳ sai người đi mời Lưu viện sử rồi.” Sau đó lại nhìn Tưởng Nhược Nam đằng sau, vội vàng hành lễ với nàng.
A Diệp và Tưởng Nhược Nam cùng đi đến cạnh Thái hậu.
Chỉ thấy phượng bào bằng tơ tằm xanh thêu chỉ vàng trên người Thái hậu nhăn nhúm, đầu tóc rối bung, trâm xuyến rơi cả ra gối, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bợt, trán lấm tấm mồ hôi, đã bất tỉnh nhân sự.
A Diệp đứng bên cạnh gọi mấy tiếng, Thái hậu chẳng có bất kỳ phản ứng gì, A Diệp quay đầu đi, nước mắt lã chã rơi.
Tưởng Nhược Nam không biết rốt cuộc Thái hậu bị bệnh gì, nên không có cách để giúp, chỉ còn biết đứng bên cạnh lo lắng.
Nàng quay đầu nhìn A Diệp, hỏi: “Diệp cô cô, trước kia Thái hậu đã hôn mê bao giờ chưa?”
Diệp cô cô lắc đầu nghẹn ngào đáp: “Không, Thái hậu mắc bệnh tiêu khát[1], uống thuốc bao nhiêu năm nay như thế, đây là lần đầu tiên bị hôn mê!”
[1] Bệnh tiêu khát: Trong Đông y chỉ chứng uống nhiều nước, tiểu tiện nhiều, bao gồm các bệnh đái đường, tháo nhạt… Thời cổ đại chưa có khái niệm về bệnh tiểu đường.
Bệnh tiêu khát? Chẳng phải là bệnh tiểu đường ư?
Tưởng Nhược Nam kinh hãi, ngẩng phắt đầu lên.
Đây là một bệnh rất phiền phức, cho dù ở thời hiện đại y học phát triển mà vẫn không có cách điều trị triệt để bệnh này, chỉ có thể dùng thuốc duy trì, nếu bất cẩn, bệnh sẽ tái phát, nếu nghiêm trọng còn nguy hiểm đến tính mạng!
Nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thái hậu, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, Thái hậu mắc bệnh tiểu đường bao nhiêu năm như thế, nếu người không phải là Thái hậu, có đại phu chuyên hầu hạ chăm sóc, được dùng những loại thuốc tốt nhất, e rằng bà không thể duy trì được bao nhiêu năm như thế, sớm đã chết vì bệnh phát rồi.
Nhưng thời đại này, y thuật dù tốt cũng vẫn có giới hạn, lại không có thuốc đặc trị hiệu quả, Thái hậu còn chống cự được bao nhiêu năm nữa đây?
Nếu Thái hậu không còn nữa, thì nàng chẳng còn chỗ dựa nào cả…
Không được, đây là chỗ dựa duy nhất của nàng, nhất định phải giúp người giữ lại tính mệnh, chống cự được bao lâu thì chống cự!
Tưởng Nhược Nam thầm hạ quyết tâm!
Nàng nhanh chóng nhớ lại những kiến thức điều trị bệnh tiểu đường bằng phương pháp dưỡng sinh.
May là trước kia mẹ của sếp nàng cũng bị bệnh tiểu đường, vì muốn lấy lòng sếp, nàng đã đặc biệt nghiên cứu rất nhiều về bệnh này, sau có đến nhà sếp chúc tết, trò chuyện với mẹ của sếp rất hợp, cuối cùng trở nên thân thiết với bà ấy, mẹ sếp còn thường xuyên mời nàng về nhà ăn cơm.
Làm như vậy nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa nàng và sếp, khiến sếp lúc nào cũng nhớ tới nàng.
Kết quả là, có dự án lớn cần người làm, sếp lại đang bận việc khác, bèn giao khách hàng này cho nàng, nàng còn nhớ khi ấy sếp đã nói: “Cô vì muốn đạt được mục đích rất chịu khó bỏ công bỏ sức đúng chỗ, một người luôn hiểu được mình muốn gì như thế, tôi rất thích! Hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng.”
Kết quả không những không làm sếp thất vọng, mà còn thành công ký được hợp đồng, sắp được thăng chức tăng lương đến nơi, thế mà trong nháy mắt lại “lao” về đây…
Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh trở lại, dù sao cũng đã đến đây rồi, có oán trách cũng chẳng được gì, nên tích cực đối diện với tất cả, cố gắng thay đổi tình hình để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn mới là việc làm đúng đắn! Nàng trấn tĩnh nhớ lại những kiến thức về bệnh tiểu đường.
Bệnh tiểu đường được chia làm hai loại, một loại cần dùng insulin lâu dài để duy trì sự sống, một loại khác lại không cần, chỉ cần uống thuốc để giảm lượng đường trong máu là được.
Đa số mọi người đều mắc phải loại thứ hai này.
Ở thời cổ đại rõ ràng không có insulin, Thái hậu không dùng insulin mà cầm cự được lâu như thế, có lẽ bệnh tiểu đường người mắc phải là thuộc loại thứ hai thật.
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại nói với Diệp cô cô đang vừa khóc vừa lau mồ hôi cho Thái hậu: “Diệp cô cô, trước kia có phải Thái hậu hay có những triệu chứng như hoảng loạn, ra mồ hôi lạnh, buồn nôn rồi ngủ lịm đi, gọi cũng không tỉnh không?”
Diệp cô cô ngẩn người, sau đó mới đáp: “Đúng là có những biểu hiện ấy, sao cô lại biết?”
Tưởng Nhược Nam không trả lời mà hỏi tiếp: “Vậy còn tiêu chảy và ói mửa? Có bị sốt không?”
“Tiêu chảy ói mửa thì có, nhưng không sốt.” Diệp cô cô lau nước mắt, kinh ngạc nhìn nàng, “Tiểu thư Nhược Lan, sao cô lại biết những điều này?”
Tưởng Nhược Nam đâu còn tâm tư trả lời câu hỏi của bà nữa, nàng đang liên tưởng những biểu hiện mà Diệp cô cô vừa khẳng định với tình trạng ăn không ngon miệng, thậm chí mấy ngày liền cũng không ăn cơm mà bà nói trên đường vào cung, trong lòng bỗng như hiểu ra điều gì đó.
Lúc này, một đoàn người vây quanh hai người đàn ông mặc cung bào màu xanh, đầu đội mũ quan bước vào.
Người đàn ông đi đầu chừng hơn bốn mươi tuổi, người tầm thước, tướng mạo đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc, ông để một bộ râu dài tầm ba thốn ở dưới cằm.
Theo sau ông là một chàng trai trẻ, thân hình cao lớn, mặt như quan ngọc, nhận ra người quen, đối phương nhìn nàng khẽ sững lại, rồi ngay sau đó gật gật đầu, coi như chào hỏi.
Diệp cô cô thấy hai người này cũng chẳng còn quan tâm tới câu trả lời của Tưởng Nhược Nam nữa, đứng dậy đi tới đón, đầu tiên là hành lễ, sau đó nói với người đàn ông đi đầu lớn tuổi đó: “Lưu viện sử, Thái hậu ngất xỉu rồi!”
Lưu viện sử giơ tay ra hiệu trấn an Diệp cô cô ý bảo bà không cần phải hoảng sợ, nghiêm túc nói: “Cô cô đừng sợ, đợi bản quan xem cho người đã.”
Nói xong quay đầu nhìn chàng trai trẻ: “Lưu thái y, theo ta tới đây.” Xong đi về phía Thái hậu nằm.
Mọi người ở đây đều biết, Lưu thái y này chính là Lưu Tử Căng, con trai Lưu viện sử.
Lưu Tử Căng đáp một tiếng rồi theo sau phụ thân, vẻ mặt hắn chăm chú, khi lướt qua người Tưởng Nhược Nam cũng không nhìn nàng một cái.
Tưởng Nhược Nam đứng sang một bên, nàng không phải là bác sỹ, vì vậy công việc cấp cứu vẫn nên để bác sỹ chính quy làm thì hơn.
Nàng thấy Lưu viện sử cầm tay Thái hậu để bắt mạch, rồi lại bảo Diệp cô cô tách miệng Thái hậu ra để nhìn màu sắc lưỡi người.
Sau đó, ông trầm ngâm hồi lâu, rồi quay đầu lại bảo Lưu Tử Căng mở chiếc hộp gỗ vẫn mang theo người ra, lấy một chiếc kim bạc, hơ trên lửa để khử độc, rồi châm vào mấy huyệt vị lớn.
Không lâu sau, Thái hậu từ từ tỉnh lại, thở hắt ra yếu ớt.
Diệp cô cô cùng đám cung nữ thái giám mặt mày tươi tỉnh, vội vàng vây xung quanh người.
Diệp cô cô quỳ xuống bên gường Thái hậu, khóc nói: “Thái hậu, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, thật khiến nô tỳ sợ muốn chết!”
Thái hậu mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu, khẽ hừ hừ hai tiếng, đảo mắt, sau khi nhìn thấy Tưởng Nhược Nam, bèn giơ tay ra, Tưởng Nhược Nam vội vàng đi đến nắm lấy tay bà.
Thái hậu nhìn nàng, miệng mỉm cười.
Bên này Diệp cô cô cảm tạ Lưu viện sử, còn luôn miệng khen ông là có đôi bàn tay thần kỳ.
Lưu viện sử khiêm tốn đáp lại vài câu, rồi quay người kê đơn thuốc, sai người đi sắc, sau đó lại dặn Thái hậu phải nghỉ ngơi, chịu khó ăn nhiều đồ hơn…
Diệp cô cô khó xử nói: “Lưu viện sử, gần đây khẩu vị của Thái hậu rất kém, không chịu ăn uống gì, miễn cưỡng ăn vào cũng sẽ lại nôn ra.”
Lưu viện sử chau mày, ông cũng biết nguyên nhân là vì Thái hậu phải uống thuốc nhiều khiến dạ dày bị tổn hại.
Nhưng bệnh tình của Thái hậu không dùng thuốc không được, ngừng thuốc là sẽ có chuyện ngay..