Thế Gia Danh Môn 2

Chương 70


Tưởng Sính Đình bình tĩnh lại, nhìn mẫu thân mỉm cười tươi như hoa: “Con biết rồi, mẫu thân.”
Buổi tối, trời còn chưa tối, Cận Thiệu Khang đã đến Thu Đường viện.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn ngẩn ra một lúc, “Hầu gia, hôm nay sao Hầu gia…” Hôm nay sao “nhà ngươi” lại tới đây hả?
Mặc dù biết hắn sẽ không động tới mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy hai người thường xuyên ở bên nhau không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cận Thiệu Khang đi tới bên giường, nhìn nàng nói: “Hôm nay đã đỡ hơn chưa, tối qua ta không đến thăm nàng, ở phủ nha nhiều việc quá, lại về muộn.

Ta nghĩ có lẽ nàng đã ngủ rồi, nên không đến.”
Tưởng Nhược Nam nghe vậy thì thả lỏng người, thì ra là hắn tới thăm mình.
“Hầu gia, hôm nay thiếp đỡ nhiều rồi, đã có thể ngồi dậy, chắc chỉ hai ngày nữa là khỏi hẳn!”
“Thế thì tốt.” Cận Thiệu Khang cười cười, giống như rất vui vẻ.
Lúc này Liên Kiều đi vào ngượng ngùng hỏi: “Hầu gia, có phải thay y phục không ạ?”
Cận Thiệu Khang vẫn đang mặc triều phục, Liên Kiều hỏi thế chính là muốn hỏi hắn, tối nay có ở lại đây không?
Cận Thiệu Khang gật đầu: “Thay đi.”
Lời hắn vừa thốt ra, Tưởng Nhược Nam sững người, nhưng nàng không nói gì cả.
Liên Kiều mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng gọi Hoa Anh và một a hoàn khác vào giúp Cận Thiệu Khang thay thường phục, rồi lại mang nước vào hầu hắn rửa mặt rửa tay, cuối cùng dâng trà, rồi lui cả ra ngoài.
Rửa ráy xong, Cận Thiệu Khang cũng bớt phần mệt mỏi, mặt mày tươi tỉnh hơn, hắn ngồi xuống ghế, nhàn nhã thưởng trà.
Tưởng Nhược Nam hỏi hắn: “Hầu gia đã dùng cơm chưa?” Bình thường, Cận Thiệu Khang sẽ dùng cơm tối cùng Thái phu nhân.
“Chưa, sang thỉnh an mẫu thân xong ta bèn tới thẳng đây.” Rồi nói tiếp, “Món cháo lá sen đợt trước rất ngon, sau này nhà bếp có làm mấy lần, nhưng cảm giác không giống vị đã từng được ăn ở đây lắm.”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Hôm nay trong viện tử cũng nấu loại cháo này, nếu Hầu gia thích thì lát nữa ăn nhiều một chút.”
Sau đó nàng gọi Liên Kiều chuẩn bị bữa tối.

Dùng xong cơm trời đã tối hẳn, Tưởng Nhược Nam thấy không còn sớm nữa, bèn gọi Liên Kiều chuẩn bị nước cho họ tắm.
Tưởng Nhược Nam tắm rất chậm, rất lâu nên nàng nhường Cận Thiệu Khang tắm trước, để hắn có thể đi nghỉ sớm.
Cận Thiệu Khang tắm xong đi ra ngoài, bọn a hoàn thay nước rồi đỡ Tưởng Nhược Nam vào trong.
Hai hôm nay, Liên Kiều Hoa Anh thấy nàng bị thương, không tiện cử động nên muốn hầu hạ nàng tắm rửa, nhưng Tưởng Nhược Nam không quen.

Khi tắm bọn a hoàn chỉ đỡ nàng vào thùng nước, sau đó ra sau bình phong đứng đợi, tắm xong lại đỡ nàng ra ngoài.
Nhưng hôm nay có Cận Thiệu Khang trong phòng, Liên Kiều và Hoa Anh sợ hắn, sau khi đỡ Tưởng Nhược Nam vào rồi đều lui cả ra phòng ngoài, muốn đợi lát nữa phu nhân gọi rồi vào sau cũng không muộn.

Hoặc biết đâu Hầu gia sẽ vào dìu phu nhân ra cũng nên.
Nhưng bọn họ không ngờ là từ phòng tắm cho tới phòng ngoài cách nhau khá xa, lại có bình phong và cửa, Tưởng Nhược Nam tắm xong gọi mấy tiếng, chẳng thấy ai vào.
Cận Thiệu Khang đang dựa vào đầu giường đọc sách, nghe tiếng nàng bèn hỏi: “Sao thế?”
“Hầu gia có thể giúp thiếp gọi mấy a hoàn vào không, một mình thiếp không thể ra khỏi thùng tắm được.”
Cận Thiệu Khang quay người, thấy bóng nàng lay động trên tấm bình phong, khói nước mịt mờ, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó, người hắn nóng lên, không kìm được nói: “Để ta giúp nàng.”
“Không cần đâu!” Tưởng Nhược Nam trả lời chắc như đinh đóng cột, rủa thầm trong lòng, đồ háo sắc, muốn lợi dụng người ta trong lúc khó khăn, còn lâu mới cho ngươi cơ hội ấy! “Hầu gia giúp thiếp gọi Liên Kiều vào đi.”
Cận Thiệu Khang ngượng ngùng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, lại thấy mấy a hoàn đang đứng ngoài cửa sổ nói chuyện phiếm, hắn lùi lại hai bước, quay người, hướng về phía bình phong nói: “Mấy a hoàn này càng ngày càng không có phép tắc lễ nghi gì nữa rồi, chẳng biết chạy đi đâu nữa, để ta bảo Ninh An tìm họ về, chỉnh đốn họ một trận!”
Tưởng Nhược Nam tin là thật, nghĩ chắc bọn a hoàn thấy Cận Thiệu Khang ở đây nên mới lui ra.

Chúng mới chỉ là những cô bé con, làm thế sẽ dọa chúng sợ chết khiếp.
“Vừa rồi quên mất, thiếp đã sai chúng đi làm việc khác, có lẽ đã đi rồi.

Để thiếp tự ra vậy.”

Vết thương trên người cũng đỡ hơn nhiều, ra khỏi thùng gỗ chắc nàng làm được.
“Thật không cần ta giúp chứ?”
“Không cần!” Tưởng Nhược Nam nhìn về phía phát ra tiếng nói mà nghiến răng đáp.
Tưởng Nhược Nam vịn vào thành thùng tắm, chầm chậm nhấc một chân lên, bước qua, vừa khéo lại chạm vào vết thương ở phần mông, nàng đau tới nhắm tịt mắt lại, nghiến răng chịu đựng, đặt chân xuống, dẫm ra ngoài thùng gỗ, khom người, từ từ nhấc nốt chân kia lên.

Ai ngờ chân ở bên ngoài bị trượt, thấy mình sắp ngã đến nơi, nàng vội vàng túm chặt lấy thành thùng tắm, không kìm được hét lên kinh hãi.
Cận Thiệu Khang đang đứng bên ngoài mặt ủ mày chau thì nghe thấy tiếng nàng hét, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều bèn xông vào trong, lao tới bế thốc nàng lên.
Như thế, Tưởng Nhược Nam hoàn toàn trần như nhộng nằm trong lòng hắn.
Có được cơ thể mềm mại trong tay, ánh mắt Cận Thiệu Khang bất giác dừng lại trên người nàng.
Làn da trắng ngần của nàng ửng hồng, những giọt nước vẫn còn đọng bên trên lấp lánh như ngọc, khiến nàng nhìn như một đóa hoa trong sương, yêu kiều, mượt mà.
Mỗi đường nét trên cơ thể nàng đều vô cùng hoàn mỹ, chiếc cổ cao, khuôn ngực đầy đặn, nụ hoa chúm chím, vòng eo thon gọn, đôi chân trắng dài thẳng tắp…
Thời gian này Cận Thiệu Khang không gần nữ sắc, trước cảnh tượng ấy, huyết dịch trong cơ thể hắn bỗng như sôi lên sùng sục, phần bụng dưới cũng nóng rực lên, chỗ nào đó cũng cứng tới mức khiến hắn khó chịu.

Tay hắn bỗng siết mạnh, áp cơ thể mềm mại của nàng vào trong lòng.
Một mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào như hương ngọc lan thoang thoảng quanh phòng, khiến cả người hắn bồng bềnh tựa đang ở trên mây.
Tưởng Nhược Nam đang trong lúc lúng túng, đột nhiên cơ thể trở nên nhẹ bẫng, quay đầu lại thấy mình đã nằm gọn trong lòng Cận Thiệu Khang.

Thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, mặt đỏ ửng, đôi mắt đen láy sâu như đáy hồ, thần sắc có phần kỳ dị, chợt nhớ ra trên người mình không mảnh vải che thân, bèn ngượng ngùng khó xử, mặt nàng nóng bừng, trong lúc nóng vội, nàng hét tướng lên: “Này, chàng không được nhìn, nhắm mắt lại!” Đôi tay không biết nên đưa lên che ngực hay che phần thân dưới, cuối cùng nàng giơ tay lên bịt mắt hắn lại.
“Chàng mau buông thiếp xuống!”

Mặc dù Cận Thiệu Khang rất không muốn, nhưng phong độ quân tử được tu dưỡng bao năm nay không cho phép hắn ép buộc người khác.
Hắn bèn thả lỏng đôi tay, cơ thể Tưởng Nhược Nam đang ép sát vào người hắn cũng từ từ trượt xuống.

Khi tiếp đất, phần bụng dưới của nàng chạm vào vật gì đó rất cứng, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy áo trong của hắn bị bung tự khi nào, để lộ khuôn ngực rắn chắc, đồng thời bên trong chiếc quần dài màu trắng, có một vật gì đó cao ngạo ngóc lên ở giữa, tạo thành một thứ trông giống như đỉnh của chiếc lều…
Tưởng Nhược Nam lập tức nhận ra đó là cái gì.

Toàn thân nàng nóng bừng, trong lúc hoảng loạn nàng hét lên, buông tay định đẩy hắn ra, nhưng dưới đất vẫn còn nước, nàng lại đi chân đất, đột nhiên đứng xuống như thế, nàng trượt chân, cả người ngã về phía hắn.

Cận Thiệu Khang vội ôm chặt nàng, vậy là nàng lại áp sát vào ngực hắn.
Cảm giác khuôn ngực hắn rộng và mềm mại, Cận Thiệu Khang phải cố gắng kìm chế lắm mới không đè nàng xuống dưới.
“Lần này là nàng tự lao vào lòng ta đấy nhé, không phải là tại ta.” Khó khăn lắm hắn mới thốt lên được câu đó.
Thấy nàng cứ nằm mãi trong lòng mình không chịu đứng dậy.

Cận Thiệu Khang thấy hơi lạ, như thế này không giống nàng lắm.
“Sao nàng còn không đứng dậy?”
Một lúc lâu sau mới nghe nàng lí nhí đáp: “Chân thiếp bị trẹo rồi…”
Tưởng Nhược Nam muốn khóc mà không có nước mắt, thật là, lần nào ở cùng hắn cũng có chuyện.

Rõ ràng hắn như ngôi sao chổi đen đủi ấy!
“Vậy ta bế nàng lên giường.” Cận Thiệu Khang trầm mặc hồi lâu rồi nói.
Giờ chỉ còn cách ấy, Tưởng Nhược Nam đỏ mặt, “Vậy đợi thiếp mặc y phục đã.”
Vừa dứt lời, nàng đã bị hắn bế bổng lên, “Còn mặc y phục làm gì, lát nữa lại không biết đau ở đâu, lên giường trước đã.” Nói xong hắn lẩm bẩm một câu: “Có phải chưa từng nhìn thấy đâu…”
Tưởng Nhược Nam ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, nàng ôm chặt cổ hắn, dựa sát vào người hắn, khiến hắn không thể nhìn thấy mình.


Nhưng làm thế thì cứ mỗi lần Cận Thiệu Khang cất bước, bộ ngực mềm mại của Tưởng Nhược Nam lại khẽ chạm vào ngực hắn.

Cảm giác ấy vừa kích thích vừa khó chịu, một sự giày vò ngọt ngào, hủy diệt từng tế bào một trên người Cận Thiệu Khang, làm nhiệt độ cơ thể hắn càng ngày càng tăng, chỗ nào đó càng lúc càng căng tức, khiến hắn chỉ muốn hét to thành tiếng.
Đầu óc hắn hỗn loạn, hai chân mềm nhũn, mỗi lần cất bước dường như rất khó khăn.

Dần dần hai tay hắn siết càng lúc càng chặt, càng lúc càng chặt.
Tưởng Nhược Nam cũng chẳng dễ chịu gì hơn, sự kích thích do đụng chạm ấy mang lại không chỉ Cận Thiệu Khang có cảm giác, mà cũng khiến cơ thể nàng nóng rực lên.

Khi nàng nhận ra và muốn dịch khỏi hắn, hắn lại ôm chặt nàng, khiến nàng không thể cử động.
Ngực nàng ép sát vào da hắn, cơ thể hắn rất nóng, rất nóng, hơi nóng đó như muốn thiêu đốt nàng, hơi thở của hắn gấp gáp, mùi đàn ông đậm đặc vây chặt nàng, khiến nàng không thể thở nổi.
Điều nguy hiểm hơn cả là, phần mông nàng luôn bị một vật cứng chạm vào, khiến cơ thể nàng không thể tự chủ mà run lên.
“Nhược Lan, Nhược Lan…” Hắn thì thầm gọi tên nàng, giọng hắn khàn đặc, trầm thấp, mang theo cả sự khao khát vô tận, cũng thấp thoáng có cả sự khẩn cầu trong đó.
“Như thế này… rất nóng, chàng đi mau đi.” Tưởng Nhược Nam cố gắng giữ vững tinh thần.
Cận Thiệu Khang trầm mặc hồi lâu, sau đó đáp: “Đồ nhẫn tâm.” Rồi khẽ cắn vào tai nàng một cái, cảm giác vừa đau vừa buồn, khiến nàng không kìm được mà rên lên một tiếng.

Tiếng rên đó khiến hắn lại siết chặt vòng tay hơn, đồng thời cúi xuống đặt một nụ hôn nóng bỏng lên… đầu nàng.
Các ngón chân của Tưởng Nhược Nam cũng quặp chặt lại, nhưng nàng cố ép mình không được ngẩng đầu.

Nàng có cảm giác chỉ cần mình ngẩng đầu, kết quả sẽ khiến nàng không thể khống chế được.
“Đồ nhẫn tâm!” Cận Thiệu Khang lại một lần nữa lầm bầm, giọng điệu có phần bực bội.
Tưởng Nhược Nam vùi chặt đầu, coi như không nghe thấy.
Cận Thiệu Khang thấy nàng như vậy đành hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở, tiếp tục bước về phía trước, qua tấm bình phong, khi bế nàng ngang qua cửa sổ, ngoài đó bỗng vang lên tiếng cười khúc khích của bọn a hoàn..

Bình Luận (0)
Comment