Thế Gia Danh Môn 2

Chương 74


Tưởng Nhược Nam cười cười, lại nghe Hoa Anh nói tiếp: “Ai cũng nói cảnh sắc ở Ngự hoa viên đẹp, không biết rốt cuộc đẹp tới mức nào? Có đẹp bằng Hậu hoa viên ở Hầu phủ không?”
Liên Kiều cười đáp: “Thật là một cô nương chẳng hiểu biết gì cả, Ngự hoa viên đương nhiên phải đẹp hơn hoa viên ở Hầu phủ chứ.”
Tưởng Nhược Nam thấy họ vui vẻ hào hứng, bèn nói: “Hai người có muốn tới đó xem không, chúng ta có thể đi đường khác xuất cung, vừa hay con đường đó ngang qua Ngự hoa viên.”
Hai tiểu cô nương vỗ tay vui sướng.

Tưởng Nhược Nam đưa họ rẽ vào một con đường khác.
Còn chưa tới Ngự hoa viên thì thấy Hoàng thượng thân mặc long bào màu vàng, theo sau là thái giám thân cận của người – Hoàng công công đang từ một con đường khác đi tới.
Tưởng Nhược Nam sợ hãi, giờ này sao Hoàng thượng lại tới đây?
Giờ muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, Tưởng Nhược Nam đành phải đi tới, hành lễ trước Cảnh Tuyên Đế.

Liên Kiều còn đỡ, Hoa Anh lần đầu gặp Hoàng thượng, sợ tới mức mềm nhũn người đứng nguyên tại chỗ.

Cũng may Liên Kiều kịp thời kéo Hoa Anh quỳ xuống mới tránh khỏi thất lễ với Hoàng thượng.
Cảnh Tuyên Đế hai tay chắp sau lưng, nhìn Tưởng Nhược Nam nói: “Tưởng Nhược Lan, vết thương trên người ngươi đã khỏi chưa?”
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, đã khỏi cả rồi.”
Cảnh Tuyên Đế cười cười, “Khỏi thì tốt, vở kịch tối hôm đó rất hay, đáng tiếc ngươi không được xem.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Sau này sẽ còn có nhiều cơ hội.”
Nàng nghe Cảnh Tuyên Đế khẽ cười một tiếng, “Đúng, sau này sẽ có cơ hội.”
Tưởng Nhược Nam không muốn nói nhiều với hắn, mỗi giây phút ở cùng hắn nàng đều cảm thấy rất bối rối, mất tự nhiên.

Nàng nghiêng người, nhường đường, cung kính nói: “Thần phụ không dám làm lỡ việc của Hoàng thượng, thần phụ xin được cáo lui.”
Nói rồi, đưa Liên Kiều và Hoa Anh đi lùi về phía sau mấy bước, định lui ra bằng con đường khác.
Vừa quay người, tưởng vạn sự đại cát, đột nhiên nghe tiếng gọi từ phía sau vang lên: “Đợi đã.”
Tưởng Nhược Nam cứng người lại, tim gào thét kêu khổ, từ từ quay qua: “Không biết Hoàng thượng còn có gì muốn dặn dò.”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng như cười như không, sau đó khẽ quay sang nói với Hoàng công công: “Các ngươi lui trước đi.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Hoàng công công phất phất trần, gọi Liên Kiều và Hoa Anh vẫn còn đang ngẩn ngơ đứng im tại chỗ.

Hai người bọn họ không dám kháng thánh mệnh, đành theo Hoàng công công lui ra.
Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng hai a hoàn xa dần, rồi lại nhìn Cảnh Tuyên Đế đang từng bước từng bước áp sát mình, chẳng biết phải làm thế nào.

Nàng hiểu rất rõ về Cảnh Tuyên Đế, Cảnh Tuyên Đế không phải như Cận Thiệu Khang, sẽ không nhẫn nhịn nàng hết lần này tới lần khác, nàng không dám mạo phạm hắn.
Như thế có phải là nhẫn nhịn với kẻ mạnh, nhẫn tâm với kẻ yếu không, Tưởng Nhược Nam cười khổ.
Cảnh Tuyên Đế vẫn chắp hai tay sau lưng, chầm chậm tiến tới trước mặt nàng.
Những tia nắng màu vàng rọi qua kẽ lá rót xuống người hắn, tạo thành những hình thù, vằn vện, mắt mày ngũ quan của hắn càng thêm sâu, càng thêm uy nghiêm đáng sợ.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy da đầu ngứa ngáy, tâm trạng căng thẳng cực độ, bất giác nàng giật lùi về phía sau hai bước.
“Nhược Lan, hình như ngươi rất sợ trẫm? Tại sao thế?”
“Hoàng thượng uy nghiêm, thần phụ nghĩ khắp thiên hạ này không ai không sợ Hoàng thượng, huống hồ cô nam quả nữ, không hợp đạo lý.” Tưởng Nhược Nam cúi đầu nói.
“Không hợp đạo lý?” Cảnh Tuyên Đế phá lên cười, “Thật không ngờ những lời này lại được thốt ra từ miệng ngươi.”
“Hoàng thượng, Nhược Lan đã trưởng thành rồi, không còn là cô nương nhỏ tuổi tùy tiện ngang ngược xưa kia nữa.

Nhược Lan cũng biết, cái gì nên tuân thủ thì nhất định phải tuân thủ.” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn hắn, đột nhiên nhận ra hắn gần ngay trước mắt, chiếc mũi cao của hắn suýt nữa thì chạm vào trán nàng.
Tưởng Nhược Nam sợ hãi giật nảy mình một cái, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, trong lúc bối rối nàng bèn giật lùi lại, nhưng lần này chạm phải vách đá, không còn lui được nữa.
Điều càng khiến nàng kinh hãi hơn là, Cảnh Tuyên Đế đang ép sát tới.
Tưởng Nhược Nam tránh về bên trái, Cảnh Tuyên Đế giơ tay trái chống vào vách đá, Tưởng Nhược Nam tránh về bên phải, hắn lại giơ tay phải chống vào vách đá.

Cứ như thế, thân hình cao lớn của hắn gần như trùm lên nàng, mùi hương Long Diên thoang thoảng tỏa ra từ người hắn bao vây lấy nàng, khí thế bức người khiến nàng gần như ngạt thở.
Suốt quá trình đó, Cảnh Tuyên Đế đều mỉm cười, như đang xem một vở kịch hay.

Dường như nàng càng hoảng loạn, hắn càng thích thú, đôi mắt đào hoa trở nên sáng lấp lánh.
Bộ dạng này của hắn sau khi bị Tưởng Nhược Nam phát hiện ra, nàng bỗng bình tĩnh trở lại.
Nàng không phản kháng và giãy giụa nữa mà đứng im ở đó, sau đấy ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đào hoa sáng rực kia, ánh mắt nàng vừa sắc vừa lạnh.
“Hoàng thượng, rốt cục Hoàng thượng muốn làm gì, Hoàng thượng lại có thể có hành vi vô lễ như thế này với thần phụ sao? Người không sợ bị người khác nhìn thấy và chết chìm trong sự phỉ nhổ của thiên hạ?”
Cảnh Tuyên Đế sững người, giống như kinh ngạc trước phản ứng của nàng, vẻ chế nhạo trên khuôn mặt hắn dần dần biến mất, nhưng hắn vẫn không buông hai tay xuống.
Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nhìn gần thế này hắn mới nhận ra mắt nàng rất đẹp, đôi đồng tử đen mà sâu, giống như một cái hồ không đáy, có thể hút người ta vào trong đó.
“Nhược Lan sau khi trưởng thành quả nhiên là thú vị hơn rất nhiều…” Hắn nhìn nàng không chớp mắt, đôi môi mỏng nhếch lên cười, “Biết cãi, biết giảo biện, xảo quyệt như cáo, nhanh như thỏ.

Còn biết… Đúng rồi, biết trị bệnh, biết ngâm thơ, biết đối câu đối… An Viễn Hầu nói quả không sai, lấy được nàng là phúc của hắn.”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn lại hắn ta, “Hoàng thượng không nên nói với thần phụ những điều này.


Cho dù trước kia Hoàng thượng và thần phụ có thân thiết thế nào thì bây giờ thần phụ cũng đã là thê tử của An Viễn Hầu.

Xét về tình về lý, Hoàng thượng cũng nên có sự tôn trọng tối thiểu đối với thần phụ.”
Lời vừa dứt, Tưởng Nhược Nam nhân lúc hắn không chú ý, nhanh chóng đẩy hắn ra, mạnh tới mức khiến hắn phải giật lùi hai bước.
Nếu hắn không phải là Hoàng thượng, nắm trong tay quyền sinh quyền sát khắp thiên hạ thì Tưởng Nhược Nam đã cho hắn hai cái bạt tai rồi.

Kiểu người gì vậy, trước kia hắn ghét Tưởng Nhược Nam không để đâu cho hết, giờ thấy nàng khác lạ, lại tìm cách để bám nhẵng lấy.
Tưởng Nhược Nam quay người bỏ đi.
Vừa đi được hai bước, cánh tay đã bị hắn giữ chặt từ phía sau, Tưởng Nhược Nam không thể nhịn được nữa, nàng quay đầu lại trừng mắt với hắn: “Hoàng thượng, rốt cuộc người muốn làm gì?”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, sắc mặt trầm hẳn xuống, “Tưởng Nhược Lan, ngươi đã phạm một sai lầm lớn, ngươi gạt trẫm thật vất vả quá! Khi quân như thế, nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”
Tưởng Nhược Nam không hiểu ý hắn: “Thần phụ mắc tội khi quân bao giờ?”
“Ngay từ đầu ngươi đã không muốn bị gả cho trẫm, nên ngươi giấu bản thân mình đi, ngươi chỉ cho trẫm thấy mặt thô lỗ ngang ngược của ngươi, ngươi tìm mọi cách để được lấy An Viễn Hầu, hắn tốt như vậy sao? Được, ngươi rất thông minh, ngươi thành công rồi, nhưng lẽ ra ngươi phải tiếp tục lừa trẫm gạt trẫm, ngươi không nên để con người thật của mình lộ diện, ngươi làm vậy là để cười nhạo trẫm sao? Cười nhạo trẫm đã để vuột mất viên ngọc thô lọt khỏi kẽ tay rơi mất?”
Ánh nắng bị mây che khuất, trời bỗng dưng sầm xuống.
Cảnh Tuyên Đế túm chặt cánh tay nàng, hắn nhìn Tưởng Nhược Nam đăm đăm không chớp mắt, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng.

Bộ dạng lúc này của hắn khiến người ta có cảm giác bị áp bức tột độ, khiến nàng không thể thở được.
Tay bị hắn túm rất đau, Tưởng Nhược Nam có thể đoán ngay, trên cánh tay nàng chắc chắn sẽ lại có vết thâm.

Nhưng, sự đau đớn ở cánh tay chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến nàng không thể hiểu được là hàm ý trong lời nói của hắn.
Tưởng Nhược Nam bị hắn làm cho tức tới bật cười, nếu người này mà xuyên không tới hiện đại, không đi viết tiểu thuyết cũng thật phí của trời!
Khả năng tưởng tượng quá mức phong phú.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, thần phụ chưa bao giờ lừa gạt người cả, con người thần phụ vỗn như thế, chỉ là sau khi xuất giá, thần phụ đã biết tu thân dưỡng tính, biết thế nào là đúng thế nào là sai, và thần phụ đã nỗ lực để thay đổi.

Thần phụ không biết trị bệnh, không biết làm thơ, không biết giải câu đối, những thứ đó là thần phụ nghe người khác nói, hoàn toàn không phải bản lĩnh của mình.”
Cảnh Tuyên Đế nghe nàng nói vậy, cánh tay càng siết chặt hơn, giọng nói càng thêm sắc lạnh: “Sao, việc tới nước này rồi mà còn định lừa gạt ta? Bài thơ mà ngươi đọc trước mặt Thái hậu hôm trước có đúng là nghe người khác đọc không? Tại sao ta cho dán cáo thị khắp nơi trong cả nước lâu như thế vẫn không có ai chịu đứng ra nhận? Còn cả y thuật của ngươi nữa, khi trước ngươi nói năm ngoái ra ngoại thành chơi gặp được thần y, ta cũng đã cho người đi điều tra rồi, năm ngoái ở ngoại thành căn bản chẳng có thần y nào xuất hiện, lẽ nào thần y này chỉ gặp một mình ngươi thôi? Còn cả câu đối chết mà ngươi đã đối được ở Thiên Thu đình lần trước, ngươi giải thích thế nào đây? Nghe người khác nói? Vậy người đó là ai, ngươi nói ra xem, dù hắn còn sống hay đã chết, dù hắn đang ở đâu, ta cũng sẽ có cách để tìm ra hắn!”
Tưởng Nhược Nam cứng họng chẳng biết phải nói gì, lòng hận vô cùng, tên này làm sao vậy? Cần gì phải hao tâm tốn sức điều tra mấy chuyện đó, lẽ nào Hoàng đế nhàn rỗi đến thế sao?
Thật là, giờ bảo nàng phải làm thế nào để nói dối tiếp đây? Không lẽ nói mình xuyên không tới đây? Chỉ e con rệp này lại tìm đạo sĩ đến hành hạ nàng thôi…

Cảnh Tuyên Đế thấy nàng chẳng thể đáp lời mình, cười lạnh một tiếng, “Sao không có gì để nói à? Ta hận nhất là bị người khác lừa gạt! Lễ nghi có thể học được trong một thời gian ngắn, nhưng tính cách, học vấn của một con người thì sao có thể thay đổi lớn như thế chỉ trong thời gian ngắn chứ! Nhược Lan, ngươi thật sự cho rằng ra là tên ngốc sao?” Tay hắn dùng lực siết mạnh, kéo nàng lại gần mình.

Tưởng Nhược Nam muốn giằng ra nhưng sau đó nàng phát hiện, sức của nàng căn bản không đủ để đối phó với hắn.
Hắn kéo nàng lại gần, xoay người ôm lấy eo nàng, khiến nàng áp sát vào ngực hắn, bàn tay kia giữ chặt cằm nàng, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào mình.

Đầu hắn từ từ cúi xuống, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi nàng, đôi môi hắn dường như đang tìm tới môi nàng, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, khiến nàng không thể không nín thở lại.
Tưởng Nhược Nam gắng gượng ngửa đầu ra phía sau, cố ý tránh xa hắn, nhưng đầu hắn lại cúi xuống thấp hơn, hơi thở của hắn giống như giòi bọ trong xương cứ bám sát nàng, khiến nàng không thể trốn thoát.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đôi mắt sáng rực, “Sao nàng dám đùa bỡn ta như thế? Nàng vốn là người phụ nữ của ta, dù ta có thích nàng hay không, dù ta có nhớ đến nàng hay không, và dù nàng có muốn hay không, nàng cũng nên đứng đợi ở đó, đấy mới là vị trí thuộc về nàng.

Nàng nên giống như những người con gái khác, tìm mọi cách để làm ta vui, tìm mọi cách để mong có được sự chú ý của ta.

Thế mà nàng, nàng lại tìm cách khiến ta ghét nàng, chán nàng, tìm cách trốn khỏi ta.

Nếu đã như vậy, nàng phải lừa ta tới cùng, tại sao lại từng bước từng bước để lộ chân tướng của mình trước ta, tại sao nàng lại khiến ta phải hối hận, khiến ta khó chịu, nàng có biết hậu quả mà mình sẽ phải gánh chịu không?”
Những lời nói của hắn khiến Tưởng Nhược Nam thất kinh, trán và mũi nàng đều rịn mồ hôi lạnh.

Cho đến bây giờ nàng mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Hoàng đế như thế này là bởi vì lòng tự tôn của bậc đế vương đang bị tổn thương.

Một khi hắn nổi giận, thì hậu quả thật khó lường.
Thật là, tất cả mọi người chẳng ai nghi ngờ nàng, đến ngay cả a hoàn thân cận, lớn lên cùng nàng còn bị nàng qua mặt, tại sao hắn lại đa nghi như thế, lẽ nào các bậc đế vương đều đa nghi vậy hay sao?
Nàng thử giải thích: “Hoàng thượng, người thật sự hiểu lầm rồi, sự việc tuyệt đối không giống như người tưởng tượng đâu, Nhược Lan thật sự không lừa gạt người!”
Hắn đột nhiên phá lên cười, đôi mắt đào hoa vẫn lấp lánh: “Vậy nàng căng thẳng gì chứ, nàng đang lo sợ cái gì, nàng có dám nói gần đây nàng không tránh mặt ta? Nhược Lan trước kia vốn không phải người lanh lợi như thế…”
Tưởng Nhược Nam kìm nén ý nghĩ muốn bóp chết hắn, “Hoàng thượng, sao người không tự nhìn xem người đang làm gì.

Nhược Lan dù ngu xuẩn tới đâu cũng biết thân là phụ nữ đã có chồng không nên có hành vi thân mật như thế này với người đàn ông khác, thần phụ có thể không căng thẳng ư, có thể không lo lắng ư? Nếu để người khác nhìn thấy, Hoàng thượng, người có thể có một nghìn một trăm lý do để giải thích, nhưng thần phụ dù có một nghìn cái miệng cũng nói không rõ được, thần phụ có thể không tránh người sao? Buông tay, mau buông tay, Hoàng thượng, người thật sự muốn hại chết thần phụ sao?” Nói đến câu cuối cùng, nàng dường như tức giận phát điên lên.
Ai ngờ Cảnh Tuyên Đế chẳng chút bận tâm tới sự tức giận, lo lắng của nàng, hắn cúi đầu hít một hơi thật sâu trên tóc nàng, “Nhược Lan, nàng bôi gì thế, sao thơm như vậy? Còn nữa, cơ thể nàng rất mềm mại, ôm thế này cũng rất dễ chịu…” Trong lúc nói, hắn ôm nàng càng chặt hơn.
Tưởng Nhược Nam chống tay trước ngực hắn, “Hoàng thượng, đây là Ngự hoa viên, người không sợ bị người ta nhìn thấy sao? Hôn sự của thần phụ và An Viễn Hầu là do người ban, giờ người lại có hành vi như vậy, sao bịt được miệng thế gian?” Nàng rủa thầm trong lòng, hôn quân, lưu manh, bản thân hắn có bao nhiêu phụ nữ thế vẫn chưa thỏa mãn, đến thế tử của thần tử hắn cũng muốn tham lam sao?
Tưởng Nhược Nam khinh miệt nhìn hắn, nhưng khinh miệt thì khinh miệt, nàng vẫn chẳng có cách nào để thoát ra.
Cũng may con rệp này hoang dâm vô đạo nhưng không đến nỗi táng tận lương tâm, hắn đã buông tay nàng ra.
Vào giây phút rời khỏi vòng tay hắn, Tưởng Nhược Nam đi vòng qua phiến đá nhanh như một con thỏ, đứng cách hắn thật xa.
Cảnh Tuyên Đế thấy nàng như vậy thì đôi mày lưỡi kiếm lại cau chặt vào, nàng ghét hắn đến thế ư?
“Hoàng thượng, thần phụ cáo lui.” Tưởng Nhược Nam quay người định đi.
Lần này, Cảnh Tuyên Đế không ngăn cản nàng.


Thực ra hắn không định làm gì nàng cả, chỉ là nghĩ tới cảnh bị nàng đùa bỡn, trong lòng thấy giận, mà cơn giận đó khi nhìn thấy nàng thì không cách nào khống chế mà thôi.
“Tưởng Nhược Lan, chuyện còn chưa xong đâu.” Hắn nhìn theo bóng nàng, khẽ buông một câu.
Sau khi đã đùa bỡn hắn như thế, nàng còn muốn sống những ngày ngọt ngào bên An Viễn Hầu ư?
Nhớ tới cảnh ở Thiên Thu đình, hai người bọn họ mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhìn nhau cười ngọt ngào, tay hắn bất giác nắm chặt thành đấm.
Tưởng Nhược Nam vội vội vàng vàng ra khỏi Ngự hoa viên, trên đường đi thì gặp Liên Kiều và Hoa Anh, hai nha đầu thấy nàng thì vội vàng chạy tới, thần sắc rất lo lắng: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Tưởng Nhược Nam lắc đầu, “Ta không sao.” Rồi sau đó dùng giọng hết sức nghiêm khắc dặn dò hai a hoàn kia: “Chuyện này các ngươi phải miệng kín như bưng, không được nói cho ai biết, nếu không, ta quyết không tha đâu.”
Hai nha đầu sắc mặt trắng bệch, vội vàng đáp: “Nô tỳ biết ạ.”
Về tới Hầu phủ, Tưởng Nhược Nam nhốt mình ở trong phòng, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.

Nàng không cho rằng những gì mình làm là sai, bản thân nàng không phải Tưởng Nhược Lan, đương nhiên không thể sống theo cách của “nàng ta” được.

Dùng thực liệu với Thái hậu cũng là việc chẳng đừng, nếu không hiện tại quan hệ giữa nàng và Thái hậu làm sao có thể thân thiết như vậy.

Nếu nói có gì sai, thì chính là vì nàng đã giải câu đối chết ở Thiên Thu đình, nhưng khi ấy nàng làm sao biết được, câu đối đó là câu đối chết ở thế giới này?
Chỉ trách nàng xui xẻo, gặp phải tên Hoàng đế nhỏ nhen, đa nghi!
Nàng nên làm thế nào bây giờ?
Đối với Cận Thiệu Khang nàng có thể từ chối, có thể lớn tiếng nói “không”, thậm chí là đánh hắn cũng không hề hấn gì.

Nhưng trước mặt Hoàng đế, trước mặt tên Hoàng đế có thể lấy mạng nàng bất cứ khi nào, nàng phải làm gì đây? Hắn không vui có thể tùy tiện tìm một lý do để chặt đầu nàng, cho dù Thái hậu tức giận, trách mắng, thì nàng cũng không thể sống lại được nữa.

Hôm nay là hắn tha cho nàng nên nàng mới có thể quay về, nếu hắn muốn cưỡng bức nàng thì nàng phải làm thế nào đây?
Nói cho “con khỉ” biết? Nhưng nói với hắn rồi thì sao? Hắn có cách gì được? Hắn có thể làm gì cho nàng? Huống hồ, quan hệ giữa họ vẫn thế này…
Nói với Thái hậu? Thái hậu nhất định sẽ trách mắng hắn, nhưng như thế liệu có giải quyết được vấn đề không? Con rệp bệnh hoạn đó chịu ấm ức ở chỗ Thái hậu, e rằng món nợ ấy hắn sẽ đổ lên đầu nàng, bản thân nàng sẽ chỉ thảm hơn mà thôi.

Hắn là Hoàng thượng, muốn trừng trị nàng, đưa ra một lý do là nể mặt An Viễn Hầu, cho dù hắn không đưa ra lý do thì “con khỉ” cũng làm gì được hắn chứ?
Nhớ lại triều Minh, thê tử của Từ Đạt là Tạ thị chỉ nói có một câu khi diện kiến Hoàng hậu là “Hoàng cung này đẹp quá”, kết quả, Chu Nguyên Chương sai võ sĩ đánh chết Tạ thị, Từ Đạt vẫn phải nhịn đau mà dập đầu tạ ân.

Từ đó có thể thấy, Hoàng đế muốn lấy mạng ai thì đó chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi!
Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng hoảng loạn, hoàn toàn không tìm ra cách giải quyết, đành quyết định tạm thời không vào cung nữa, đợi Hoàng đế quên chuyện này đi rồi tính tiếp.
Ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam cho người vào cung bẩm lại với Thái hậu và Hoàng hậu rằng, thời gian này nàng phải ở Hầu phủ học cách quản gia, tạm thời không thể vào cung.
Hi vọng Hoàng thượng chỉ nhất thời nổi hứng, qua một thời gian, hắn sẽ quên chuyện này đi.
Thái hậu và Hoàng hậu cũng biết sự quan trọng của việc đó, còn dặn đo nàng phải chăm chỉ học hành, có thời gian hãy vào cung chơi..

Bình Luận (0)
Comment