Nhiều năm không thấy bạn tốt, trong lòng Cố Hoài Chi cũng rất vui sướng, rượu tự nhiên là có, Từ Tích thấy lập tức trầm trồ khen ngợi, không chút nào khách khí mà muốn Cố Hoài Chi lại đưa mấy vò rượu cho hắn mang về nhà chậm rãi phẩm.
Từ Huy một bên nghe xong quả thực muốn ấn đầu hắn xuống đất, có một vị ca ca không đàng như vậy, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Từ Huy càng thêm nghiêm túc.
Cố tình Từ Tích còn thích trêu chọc Từ Huy, thấy thế lập tức vui vẻ, một bộ tư thế chúng ta là huynh đệ tốt ấn Từ Huy ngồi trên ghế, vui đùa nói, "Khó được thời gian mọi người đều rảnh gặp nhau, nghiêm túc như thế làm gì? Nếu ngươi không muốn lấy rượu này, lúc sau cũng đừng quay lại tìm ta lấy."
Nói xong, Từ Tích lại nhìn Cố Hoài Chi, bán đệ đệ vô cùng dứt khoát, "Đừng nhìn hắn trên mặt đứng đắn, kỳ thật đoạt rượu còn nhanh hơn cả người khác.
Chỗ rượu lúc trước ta lấy từ chỗ ngươi, một nửa đều vào bụng hắn!"
Vị này hố đệ đệ cũng là hố ra kinh nghiệm, phun tào xong sau lập tức trốn phía sau Cố Hoài Chi, tránh đi cái nhìn tử vong của Từ Huy.
Cố Hoài Chi khó khăn lắm mới nhìn thấy Từ Huy cảm xúc phập phồng lớn như vậy, pha giác thú vị.
Những người khác đã sớm cười khai, ngắn cách của nhiều năm không thấy bỗng trở thành hư không.
Trừ bỏ Từ Tích những người khác đều có chức quan trong người, khi trò chuyện cũng khó tránh khỏi nhắc tới việc trong triều.
Nhắc tới việc này liền thuận tiện khen Cố Hoài Chi, Trịnh Văn Tương giỏi nhất là học đi đôi với hành, cảm thấy bảng biểu dùng rất tốt nên cũng làm quản sự trong nhà học ký lục, trước mắt phương thức ghi sổ của Trịnh phủ đã thay đổi rất lớn, thật đúng là thoải mái không ít.
Từ Tích nghe vậy, vỗ bàn cao giọng trầm trồ khen ngợi, trong lòng còn tiếc nuối, "Diệu! Sao ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ, về nhà ta cũng sai quản sự làm như vậy!"
Nói đến nói đi, đều thảo luận qua các đại sự trong kinh một lần, cuối cùng rơi xuống việc ngoại bang tới triều sau đó không lâu.
Sau khi Đại Tề thống nhất thiên hạ, trải qua mấy năm nay nghỉ ngơi lấy lại sức, có vài phần thịnh thế.
Năm rồi chiến loạn, Hồ Vương còn sẽ nhân cơ hội lại đây đánh cướp một phen.
Mà hiện tại Nguyên Hi Đế thủ hạ binh tinh mã tráng, Hồ Vương căn bản không chiếm được chỗ tốt gì, chẳng sợ trong lòng lại nghẹn khuất, cũng phải nhận túng dưới tinh binh thiết kỵ của Đại Tề.
Nguyên Hi Đế cũng không giống những hoàng đế dễ mềm chân của tiền, vừa gặp phải người Hồ đã chân mềm, nghe xong người Hồ xâm phạm biên giới là đã nghĩ đến đền tiền nghị hòa.
Mấy năm nay bá tánh khôi phục nguyên khí, thu nhập từ thuế cũng chậm rãi gia tăng, quốc khố tự nhiên đi theo đẫy đà không ít.
Nguyên Hi Đế muốn tiền có tiền muốn binh có binh, lúc này nếu người Hồ còn nhảy ra vuốt râu hùm thì chẳng phải là vội vàng tìm đánh sao?
Nguyên Hi Đế tự mình điểm mười lăm vạn tinh nhuệ, mệnh Phúc Vương cầm binh, bạo chùy người Hồ một phen, không chỉ chùy bẹp Hồ Vương, còn chia cắt bộ lạc của hắn ra làm sáu, hiện tại người Hồ đều loạn thành một nồi cháo.
Người Hồ thành thật, tiểu quốc bên Tây Vực cũng động tâm tư.
Năm đó Tây Vực cùng người Hán thông thương, thương lộ rất phồn hoa.
Mãi cho đến gần hai trăm năm, người Hán chiến loạn không ngừng, người Hồ nhân cơ hội gây sự, nhiều lần ở thương đạo cướp bóc.
Thường xuyên qua lại, hai bên thông thương cũng chặt đứt.
Hiện tại người Hồ nguyên khí đại thương, bị Phúc Vương đuổi ra quê quán một lần nữa tìm nơi tụ cư, chư quốc Tây Vực tin tức linh thông tức khắc vui mừng khôn xiết, bọn họ bên kia còn truyền lưu chuyện xưa về Trung Nguyên giàu có, đông đúc phồn hoa, vô cùng hướng tới tơ lụa đồ sứ cùng trà đường,...!của Trung Nguyên.
Mấy thứ này đều rất quý giá, ở chỗ bọn họ chỉ có vương tộc mới có thể dùng.
Nghĩ đến những khí cụ tinh mỹ tuyệt luân đó, nội tâm chư quốc Tây Vực càng thêm ngứa, sau khi nghe được người Hồ bị Đại Tề đánh bại, vương tộc các tiểu quốc này còn mở họp thương nghị một phen, cuối cùng đánh nhịp quyết định, phái sứ thần đi Đại Tề nhìn xem, tốt nhất là có thể tiếp tục thông thương.
Hiện tại Đại Tề rất mạnh, những người khác cũng không dám gây sự, sau khi khôi phục thông thương bọn họ cũng có thể trải qua sinh hoạt càng thoải mái.
Vì thế, Nguyên Hi Đế nhận được biểu từ các quốc gia, nói là cố ý phái sứ thần tiến đến kinh thành chiêm ngưỡng phồn hoa nơi Đại Tề một phen.
Chuyện hãnh diện bậc này, Đại Tề cần thiết đáp ứng.
Trước khi Cố Hoài Chi hồi kinh, Hồng Lư Tự cũng đã bắt đầu chuẩn bị một loạt các công việc tiếp đãi sứ thần.
Tính tính thời gian, sứ thần cũng sắp vào kinh.
Sau khi Cố Hoài Chi tiến Hộ Bộ đều chuyên tâm làm cải cách, không cẩn thận đi cân nhắc chuyện của các Bộ khác.
Hiện tại nghe được tin tức sứ thần chư quốc Tây Vực vào kinh, trong lòng Cố Hoài Chi không khỏi vừa động, trong đầu chỉ nghĩ tới bốn chữ: Con đường tơ lụa.
Chỗ tốt của thông thương tự nhiên là không cần nhiều lời, tiền cần phải lưu động mới có thể kích thích kinh tế, nhìn Thanh Châu hiện tại là biết việc kích thích kinh tế phát triển có thể mang đến thay đổi về sinh hoạt cho bá tánh lớn nhường nào.
Bản đồ thương lộ năm đó còn ở, không cần lại tiêu phí đại lượng sức người sức của đi khai thông thương đạo.
Lúc này sứ thần vào kinh cũng là đi thương đạo này.
Nếu có thể tiếp tục thông thương cùng Tây Vực...
Cố Hoài Chi chỉ cần nghĩ đến lợi nhuận trong đó đã có điểm ngồi không yên.
Thương nghiệp là nghề cũ của Cố Hoài Chi, những loanh quanh lòng vòng trong đó hắn đều rõ rành rành, có thể nói chỉ có chuyện hắn hố người khác, người khác muốn hố hắn? không có cửa đâu.
Hơn nữa hiện tại Cố Hoài Chi lại đang quản túi tiền của triều đình, thế nào cũng phải kéo chút bác cho quốc khố.
Thứ nhất là xúc tiến hợp tác cho hai bên cộng thắng, thứ hai, Cố Hoài Chi là Hộ Bộ thị lang cũng muốn xoát chút công tích.
Mặt khác, trong lòng Cố Hoài Chi còn có ý tưởng của chính mình, kỹ thuật tạo thuyền hiện tại căn bản không thể tạo ra loại thuyền có thể kéo dài qua Đại Tây Dương chạy tới Châu Mỹ.
Tơ lụa sứ cụ của triều Hán năm đó chính là thông qua con đường này đi La Mã.
Nếu Cố Hoài Chi nhớ không sai, La Mã chính là Italy đời sau, người phát hiện đại lục mới - Columbus cũng là người Italy.
Mặc kệ về sau như thế nào, có thể bảo trì lui tới với La Mã hay không tính sau, chỉ nói đến trước mắt, Tây Vực bên kia cũng có không ít thứ tốt làm Cố Hoài Chi mắt thèm, tỷ như mùa hè tất ăn dưa hấu, nho dùng để nhưỡng rượu nho, nói tới đây, Cố Hoài Chi không khỏi lại phát tán tư duy, hiện tại hình như còn chưa có ai nhưỡng rượu nho, nếu mình nhưỡng ra thì không biết có bao nhiêu người ôm bạc xếp hàng chờ mua, kiếm được nhiều còn không lãng phí lương thực, thật tốt!
Làm Hộ Bộ thị lang, Cố Hoài Chi thật là vì quốc khố rầu thúi ruột.
Các sứ thần chư quốc Tây Vực còn không biết có một vị quan viên Đại Tề là người một nhà, bọn họ một đường tiến vào cảnh nội Đại Tề, sau khi tới phủ thành Lương Châu, bọn họ cũng kiến thức được một đồ vật mới là trì đạo, sau khi ngồi lên ngựa đi thật nhanh, thời gian lên đường nháy mắt giảm một nửa.
Trong lòng bọn họ âm thầm lấy làm kỳ, gập ghềnh hỏi thăm về trì đạo.
Kết quả không cần nhiều lời, tự nhiên là nghe đầy một lỗ tai quan viên Đại Tề thổi cầu vồng thí Cố Hoài Chi, thuận tiện còn phổ cập khoa học cho bọn họ về những công tích vĩ đại mà Cố Hoài Chi làm ở Thanh Châu.
Các sứ thần nghe xong cảm thấy vị Cố đại nhân này thật là một kỳ tài làm buôn bán.
Chư quốc Tây Vực ranh giới nhỏ, không ít quốc gia dựa vào thông thương kiếm giá chênh lệch, không chú ý nhiều như Đại Tề, không ít quan viên đều xuất thân từ thương nhân.
Bởi vì quốc vương có tâm muốn thông thương với Đại Tề, lúc này phái sứ thần tới đều là những người tinh với thương đạo, vừa nghe thao tác của Cố Hoài Chi là biết vị này chính là kỳ tài thương nghiệp, cảm thấy đám người chính mình tới kinh thành có thể tìm vị Cố đại nhân này nói chuyện thông thương.
Nghe nói vị Cố đại nhân này hiện tại đang ở Hộ Bộ, chính là quản tiền, nghĩ đến cũng có tiếng nói chung.
Hơn 200 năm không thông thương, các sứ thần Tây Vực đối với vương triều người Hán cũng không phải rất hiểu biết.
Chờ bọn họ tới kinh thành, thấy kinh thành nguy nga, đường phố san sát nối tiếp nhau cùng người đi đường nối liền không dứt, trong lòng càng thêm chấn động vì phồn hoa nơi kinh thành, cảm thấy lễ vật mình mang đến khả năng có điểm không xứng với hoàng đế.
Hồng Lư Tự còn rất khách khí với sứ thần Tây Vực, trước tiên chuẩn bị quan viên thông hiểu ngôn ngữ Tây Vực làm phiên dịch, một phương cố ý bày ra khí độ thiên gia, một phương riêng lại đây vuốt mông ngựa, hai bên ăn nhịp với nhau, phối hợp thập phần tinh diệu.
Hồng Lư Tự nhắc tới Nguyên Hi Đế, sứ thần bắt đầu khen không ngừng, "Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ, đuổi đi người Hồ tác loạn, tiểu quốc chúng ta tâm trí hướng về, đặc biệt hướng bệ hạ nói lời cảm tạ thần phục."
Đến, gì cũng chưa nói người ta đã chủ động tỏ vẻ muốn thần phục.
Trong lòng quan viên Hồng Lư Tự rất không dễ chịu, cảm thấy còn chưa hoàn toàn phát huy ra trình độ bản thân.
Bất quá trong lòng các quan viên cũng rất vui vẻ, lúc này có hơn mười quốc gia phái tới sứ thần, hoàn toàn chính là Đại Tề uy chấn hoàn vũ, dẫn tới tứ phương tới hạ.
Bọn họ lại thương lượng với Lễ Bộ làm lớn một chút để sử quan cũng có thể thổi một đợt "Vạn quốc tới triều".
Đây chính là một lần lộ mặt trước Nguyên Hi Đế, hệ số nguy hiểm cực thấp.
Các sứ thần ở trong mắt quan viên Hồng Lư Tự đã tự động biến thành công tích biết đi, chỉ chờ bệ hạ ban thưởng.
Lại không biết Tây Vực bên kia có rất nhiều quốc gia, có quốc gia lãnh địa chỉ như vậy một tòa thành, còn không lớn bằng một phủ thành của Đại Tề cho nên có cả đống quốc vương, có thần phục hay không cũng chẳng sao, chỉ cần có thể mang đến ích lợi là được.
Nói cách khác chính là ai có tiền thì người đó là cha.
Quan viên Hồng Lư Tự đang nghe các sứ thần cầu vồng thí vui vẻ, trong lòng còn khen các sứ thần thạt biết ăn nói, kết quả sứ thần thổi Nguyên Hi Đế xong, chuyện vừa chuyển hỏi bọn hắn, "Một đường chúng đi tới, nghe nói Hộ Bộ có một vị Cố đại nhân, thống trị bá tánh rất lợi hại, cũng thực biết làm buôn bán, không biết chúng ta có cơ hội được trông thấy hắn không?"
Quan viên Hồng Lư Tự thiếu chút nữa không ổn định được tươi cười trên mặt, thế nào? Hồng Lư Tự chúng ta không chiêu đãi các ngươi tốt hay sao mà vừa mở miệng đã hỏi Hộ Bộ? Hỏi thì cũng được thôi nhưng nghe các ngươi nói mà xem, đây là tiếng người sao? Cố đại nhân người ta đường đường con cháu thế gia, bị các ngươi nói thực sẽ biết buôn bán, các ngươi đây là khen hắn hay là mắng hắn?
Quan viên Hồng Lư Tự cảm thấy chính mình gặp một đám ngốc nghếch, nghĩ đến nếu đám cộc lốc này ở trước mặt Nguyên Hi Đế cũng không biết lựa lời như vậy......!Hình ảnh này quá đẹp, quan viên Hồng Lư Tự ngẫm lại đều thấy đầy đầu mồ hôi lạnh, vội vàng phổ cập một chút thường thức ở Đại Tề cho đám dế nhũi này.
Các sứ thần còn thấy rất kỳ quái, hóa ra khen một người biết làm buôn bán là vũ nhục người ta? Nhưng vị Cố đại nhân kia thật sự rất biết làm buôn bán mà.
Thời buổi này nói thật cũng không được?
Cố Hoài Chi bị các sứ thần nhớ thương thình lình hắt xì, âm thầm cân nhắc, các sứ thần hẳn là đã được an trí ở Hồng Lư Tự, mình có nên tìm cái lý do đi gặp bọn họ hay không?.