Tôi đã từng ảo tưởng rất nhiều về khoảnh khắc bước chân khỏi nhà giam.
Tỷ như, chạy thẳng ra giữa đường cái, rít gào với từng chiếc xe đi qua, thấy không, ông đây tự do rồi! Lại tỷ như, dựng ngón giữa với lũ cảnh sát vũ trang hung hăng trên trạm gác, mẹ nó có giỏi thì bắn thử xem? Hoặc tỷ như, noi theo khí phách lão Tưởng trong sự biến Tây An*, chạy một mạch lên đỉnh núi trút hết nỗi lòng! Hoặc cũng có thể cào cào cổng sắt khóc lóc om sòm. Tóm lại, ảo tưởng đó chủ yếu chỉ là những hình ảnh lướt qua rất nhanh. (Sự biến Tây An là cuộc binh biến bắt giữ Tưởng Giới Thạch tại Tây An do Trương Học Lương và Dương Hổ Thành thực hiện, nhằm gây áp lực buộc Tưởng hợp tác với Đảng Cộng sản chống Đế quốc Nhật Bản vào ngày 12 tháng 12 năm 1936, khi Tưởng đến Tây An. Sự biến Tây An gây chấn động thế giới đương thời. Chi tiết xem thêm tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB%B1_bi%E1%BA%BFn_T%C3%A2y_An)
Nhưng sự thật thì, tôi rất bình tĩnh.
Thậm chí cả mấy năm qua, tôi chưa bao giờ bình tĩnh như giây phút này.
Tôi ngẩn người nhìn lên bầu trời, giống Hoa Hoa đã làm vô số lần, nhìn đàn chim sải cánh theo bầy, nhìn lũ se sẻ chuyển từ cành cây này sang cành cây nọ. Tôi biết đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cả cuộc đời mình, tôi phải trang nghiêm cảm nhận, phải xúc động nhân sinh, nhưng chẳng biết tại sao, đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi mù tịt đứng bên đường, để vào thành phố chỉ có một con đường này mà thôi, nhưng thế thì sao? Ở trong tù tôi chẳng cần lo toan chuyện sinh tồn, mỗi ngày chỉ cần làm việc, ăn cơm, tan tầm, ngủ theo quy định. Bây giờ tôi đã thoát khỏi nơi đó, cuối cùng tôi đã đạt được tự do khao khát bấy lâu, nhưng tôi lại đột nhiên mất phương hướng.
Vô số xe cộ tạt ngang trước mắt tôi, đối với một tên tội phạm mới ra tù còn đang lúng túng, tất nhiên họ không có bất cứ hứng thú gì.
Tôi muốn giơ tay đón xe, nhưng giơ một nửa lại thu tay về.
Tôi không có tiền.
“Sao anh lâu lắc thế,” Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lười biếng, “Tôi ngồi đây chờ đến trưa rồi này, phải ra từ sáng chứ?”
Tôi xoay phắt người lại, một bọc quân phục đập vào mắt tôi. Bộ quần áo quá lớn, lòa xòa cả xuống đất, không biết bao nhiêu năm chưa giặt, bẩn đến nỗi chẳng nhìn ra màu xanh biếc lúc đầu, có mấy chỗ còn rách rưới, lộ ra vải bông đen tuyền bên trong. Nếu không có cái đầu quen thuộc hiện diện trên đó, tôi còn tưởng kia là bộ quân phục thành tinh.
“Sao nhìn cậu như đống rác thế này?” Tôi ghét bỏ lấy đầu ngón tay chọt chọt hai cái, “Hay là xã hội bây giờ thịnh hành kiểu cái bang?”
“Biến mẹ anh đi,” Dung Khải nổi giận, hất tay tôi ra, “Anh thử ngủ ngoài này nửa tháng xem có chết rét không?”
Giờ tôi mới để ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Khải đỏ bừng, không phải vì tức giận, mà là vì lạnh cóng, nhiều chỗ còn nứt nẻ, lại nhìn cách đó không xa có một túp lều tạm bợ dựng bằng bìa các-tông, loáng thoáng còn thấy vài người đắp chăn bông rách nát ngủ bên trong.
Tôi muốn hỏi cậu ở đằng kia à? Nhưng tôi không mở miệng được. Có thứ gì đó nghẹn ngang cổ họng, âm thanh không thể phát ra. Tôi gắng sức hít sâu, đè nén nỗi bí bức trong lòng, thật lâu sau mới gượng gạo hỏi, “Sao không đi tìm bạn học?”
Dung Khải chép miệng, đĩnh đạc nói, “Tìm rồi, cậu ta cho tôi ở nửa tháng, về sau vợ cậu ta không vui, tôi nghĩ mình cũng không nên ở đó mãi, thế là cuỗm hai sợi dây chuyền vàng rồi bỏ chạy.”
Một trận gió lạnh thổi qua, giờ tôi mới cảm nhận được thế nào gọi là ngổn ngang trong gió…
“Cái đm cậu nói lại xem cậu cuỗm cái gì?!”
“Cái đ*t anh gào lên làm gì,” Tiểu Phong Tử lấy ống tay áo cọ cọ lỗ tai, “Tôi trả lại rồi, anh lắm chuyện thế!”
Tôi nhướn mày ngờ vực, “Thật chứ?”
Tiểu Phong Tử sầm mặt, “Vớ vẩn, nếu không thì làm sao cậu ta chịu sảng khoái đưa cho tôi một trăm đồng tiền? Cái này gọi là lệ phí cảm ơn!”
Tôi đỡ trán, mẹ kiếp thế cũng được sao?!
“Cậu làm thế, chắc bạn học nghỉ chơi cậu luôn nhỉ?”
Tôi vốn chỉ định đùa một chút, chẳng ngờ Tiểu Phong Tử lại nhún vai vẻ bất cần, thoải mái hời hợt bảo, “Nghỉ chứ, nên giờ tôi chẳng có chỗ nào đi, đang định lang thang bên ngoài diễn khổ nhục kế để quay lại đó, hì hì…”
Tiểu Phong Tử cười lên nhìn rất trẻ con, nhất là hai má lúm đồng tiền, rất ngộ nghĩnh.
Tôi thích nhìn cậu cười, nhưng không phải bây giờ.
Túm lấy bộ quân phục của cậu, không để ý bụi đất và mùi vị, tôi ôm cổ Dung Khải, “Nghĩ cách giúp anh hai, trở về kiểu gì?”
Tiểu Phong Tử lườm tôi một cái, lên tiếng, “Yên tâm, tôi tính cả rồi.”
Hai phạm nhân đón xe ven đường, xác suất thành công cao hay thấp? Vì thế Dung Khải không làm chuyện vô ích, mà đi thẳng đến quầy đồ ăn vặt ven đường, nhờ bà chủ vẫy xe hộ. Bà chủ cũng tử tế, có lẽ vì mấy ngày này hay chạm mặt Dung Khải, nên cũng vui vẻ giúp bọn tôi.
Ước chừng hơn mười phút sau, vô số ô tô xả khói vụt qua, bà chủ rốt cuộc cũng vẫy được một chiếc xe tải chở hàng. Lái xe là ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, râu quai nón bờm xờm, vừa nghe bà chủ tường thuật, vừa nhìn chúng tôi, ra vẻ lúng túng, “Các cậu thấy đấy, xe tôi nhỏ lắm, đi chậm nữa, chẳng biết lúc nào mới đến được đó, với cả…”
Đáy lòng tôi trùng xuống, khó khăn lắm mới đón nổi một chiếc xe, thế mà lại không đi nhờ được. Đang định gật đầu cam chịu, tôi chợt nghe Tiểu Phong Tử hỏi, “Chú muốn bao nhiêu?”
Lái xe sửng sốt, có lẽ cũng không muốn làm quá chuyện lên, ấp úng nửa ngày mới hỏi lại, “Các cậu đưa được bao nhiêu?”
“Sáu mươi.” Tiểu Phong Tử không cần nghĩ, “Không có chúng tôi thì chú vẫn phải đi về, tiện thể kiếm thêm, sao không làm?”
Lái xe gãi ria mép, vẫn đắn đo.
“Một trăm,” Tiểu Phong Tử không cho ông chú thời gian cân nhắc, “Đi thì đi, không thì chúng tôi tìm xe khác, đỡ mất thời giờ của chú.”
“Ấy, đừng mà,” Lái xe thấy Tiểu Phong Tử nóng nảy, lập tức đồng ý, “Một trăm thì một trăm!”
Thế là chúng tôi mờ mờ mịt mịt lên xe, đến lúc đó tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lúc mở cửa xe, ông chú đột nhiên hỏi, “Này, hai cậu có tiền thật không vậy? Đừng có lừa tôi đấy.”
Lời này khiến tôi chột dạ, hít thở không thông.
Nào ngờ Tiểu Phong Tử sờ soạng nửa ngày, lấy ra một tờ tiền hồng nhạt in hình lãnh tụ, vênh vang đắc chí nói với lái xe, “Yên tâm chưa, xuống xe sẽ đưa cho chú.”
Lái xe nhún vai, không nói thêm nữa.
Tiểu Phong Tử trợn mắt lườm, sau đó vuốt phẳng tờ tiền nhăn nhúm, bỏ lại vào túi áo. Động tác của cậu cực kỳ cẩn thận, như thể nếu lỡ mạnh tay, mảnh giấy quý giá kia sẽ rách mất.
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, hi vọng khung cảnh núi non trơ trụi có thể xua tan đi chua xót trong lòng.
Bạn học của cậu cho cậu một trăm đồng tiền.
Cậu ngủ bên ngoài nhà tù hơn nửa tháng, như một kẻ lang thang.
Cậu là Tiểu Phong Tử thông minh, có thể giải được tất cả các bài toán.
“Bất kể sau này anh làm nghề gì, chắc chắn tôi giúp ích được, nên căn hộ của anh phải dành cho tôi một phòng, tốt nhất là phòng đón nắng…”
Tôi mỉm cười, quay đầu lại, đang định nhéo má cậu, lại nhìn thấy khuôn mặt cậu đỏ hồng, đầu cúi gằm, bèn cười nói, “Trí nhớ cậu kém thế, đã bảo bán căn hộ lấy tiền rồi mà.”
Tiểu Phong Tử ngơ ngác chớp mắt, thình lình vỗ trán, “Tôi ngớ ngẩn quá, lạnh nên ngớ ngẩn rồi, sao lại quên chuyện này được nhỉ?”
Ba người ngồi trên đầu xe rất chật chội, lái xe dựa bên trái, tôi dựa bên phải, Tiểu Phong Tử ở giữa. Mỗi lần lái xe bẻ tay lái, cả người cậu cũng lung lay theo, tôi bèn ôm lấy cậu, để cậu gối lên đùi mình, “Tôi thấy chẳng phải lạnh quá đâu, mà là thiếu ngủ đó.” Sắp thành gấu trúc rồi.
“Anh cứ thử nằm đón gió Tây Bắc như tôi mà xem…” Tiểu Phong Tử ngoài miệng thì không chịu thua, nhưng thân mình lại ngoan ngoãn nằm im bất động.
Chẳng mấy chốc, trên đầu gối tôi đã truyền tới tiếng thở đều đều.
Tôi thở dài, vô thức đưa tay vuốt tóc cậu. Chẳng biết bao lâu không tắm rồi, toàn là đất cát, nhưng tôi rất kiên nhẫn, từng chút từng chút, mỗi khi gặp chỗ rối, liền nhẹ nhàng gỡ ra.
Ngay cả Hoa Hoa cũng đã trưởng thành, thế mà người này vẫn hệt như lần đầu tiên tôi gặp.
Rõ ràng đã sắp ba mươi rồi.
Tôi nghĩ, có lẽ ngoài giam cầm thân xác, nhà tù còn có thể làm bất động thời gian.
Lái xe nhìn đôi mắt tôi, lại nhìn Tiểu Phong Tử đang ngủ, thấp giọng hỏi, “Em cậu à? Đến đón cậu ra tù?”
Tôi ngẩn người vài giây, sau đó mỉm cười gật đầu, “Vâng, đây là em thứ hai của tôi.”Chính xác như lái xe nói, xe đi rất chậm, vào đến nội thành cũng đã chập tối.
Tiểu Phong Tử đưa tiền cho ông, ông mày mò nửa ngày, cuối cùng rút ra một tờ mười đồng, bối rối nói, ừm, cho hai đứa tiền đi xe công cộng.
Tiểu Phong Tử không khách sáo nhận luôn, sau đó cười rạng rỡ, chú à, chú tốt thế.
Trên đường người đến người đi, trang phục không khác mấy so với lúc tôi mới vào tù, giữa tháng Tư, ai cũng mặc áo bông hoặc áo lông, thỉnh thoảng có vài cô nàng chịu lạnh diện váy ngắn, vừa đi vừa run rẩy. Cả thành phố đã thay mình, tôi vẫn nhớ hồi trước chỗ này là phố chợ, nhưng theo lời ông chú tài xế, giờ nơi này đã trở thành một trong những trung tâm thương mại sầm uất nhất rồi.
“Đừng nhìn nữa,” Tiểu Phong Tử kéo tôi, “Bây giờ quan trọng nhất là phải về nhà anh ngủ qua đêm, ngày mai bắt đầu tìm môi giới bán nhà, còn thế giới kỳ diệu ra sao, lúc nào có thời gian cứ xem thỏa thích.”
Nói cũng phải.
Tiểu Phong Tử luôn đi theo trường phái thiết thực, về điểm ấy thì cả phòng Mười bảy phải bái phục sát đất. Thế nên tôi cứ để mặc cho cậu kéo đến nhà ga.
“Về nhà anh đi chuyến nào?”
“608, nhưng mà là hồi đó, chẳng biết giờ có thay đổi gì không…”
“Đúng rồi, anh có chìa khóa chứ?”
“Ừ.”
Hồi ông già đến thăm có mang tới cho tôi, chìa khóa cũ tôi làm mất ở trại tạm giam, tìm mãi không thấy. Ông già mang cái mới đến, răng cưa bóng loáng không trầy xước, lúc ấy Du Khinh Chu cho tôi nhìn một lần rồi nói sẽ bảo quản giúp tôi, lần bảo quản này kéo dài năm năm.
Sự thật chứng minh, thành phố phát triển nhanh như ánh chớp, 608 sắp sang đầu 7, cũng may đường đi vẫn như cũ.
Ước chừng khoảng hai mươi phút, chúng tôi đến trước cổng khu tập thể, lúc xuống xe, cảnh vật quen thuộc bất chợt làm tôi có cảm giác thời gian vừa đảo ngược.
“Nhà anh tầng mấy?” Bước tới tầng trệt, Dung Khải đột nhiên hỏi.
“402.” Tôi đáp ngay, một chân bước qua cổng. Đây là khu tập thể kiểu cũ, hành lang không có cửa sắt ngăn.
“Này này,” Dung Khải đuổi theo, “Tôi thấy nhà nào trên tầng 4 cũng sáng đèn mà?”
Hai chúng tôi song song lên cầu thang, sột soạt cọ vào nhau, “Nhà tôi cửa thủy tinh, phải nhìn từ đằng sau mới thấy, đừng lo hão.”
Dung Khải bĩu môi, không nói thêm nữa.
Cánh cửa chống trộm quen thuộc đập vào mắt, bên lề vẫn còn dấu vết tôi nghịch ngợm đá tróc sơn năm nào, chỉ khác là bây giờ bị dán thêm một đống quảng cáo, sửa khóa, sửa bồn cầu, làm giấy chứng nhận, khám chữa bệnh, tầng tầng lớp lớp phủ kín cánh cửa, thoạt nhìn không khác gì giấy dán tường.
“Anh sướng thật đấy,” Tiểu Phong Tử thình lình cảm thán, “Tự nhiên lại được thừa hưởng di sản lớn thế.”
Tôi (-_-|||), nếu không biết cậu ta quen nói năng chẳng thèm suy nghĩ, tôi đã đạp cậu ta từ lầu bốn xuống đất!
Hít sâu một hơi, tôi lấy chìa khóa, mở cửa.
Tiểu Phong Tử khoanh tay, kiên nhẫn chờ đợi.
Chìa khóa cắm vào, nhưng ổ khóa bất động.
Tôi nhíu mày, thử lại lần nữa, trái, phải, cao, thấp, thử hết, nhưng vẫn không được.
Tôi chẳng muốn rủa đâu, nhưng mà ông già, ông đánh chìa khóa mới ở cái chỗ khỉ nào vậy hả?
“Sao thế?” Tiểu Phong Tử cũng nhận thấy điều bất thường.
Tôi thở dài, rút chìa khóa ra, “Không mở được, chắc là chìa khóa không khớp rồi.”
“Anh thử lại mạnh hơn xem?” Mặt Tiểu Phong Tử như đang hận không thể giúp tôi dùng thêm ít sức nữa.
Tôi bật cười, “Mạnh nữa thì gãy mất.”
Tiểu Phong Tử bĩu môi, vừa định nói thêm gì đó, từ bên kia cánh cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói, “Ai đấy —-”