Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Chương 57

Phảng phất đã biết hôm nay là ngày lành, trời quang, vạn dặm không mây. Xe taxi lướt nhanh trên con đường ngoại ô không mấy bằng phẳng, ánh nắng chiếu rọi hoa cỏ ven đường, nơi nơi lấp lánh rực rỡ như dát vàng.

“Thời tiết đẹp thật.” Chu Thành nhẹ nhàng cảm thán.

Tiểu Phong Tử không bỏ lỡ thời cơ gây sự, “Tất nhiên, chẳng như lúc ai kia ra tù, quần tôi vẫn chưa giặt sạch bùn đâu.”

Chu Thành nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu thử dùng Tide xem.”

Tiểu Phong Tử không kịp phản ứng, “Gì cơ?”

Chu Thành chậm rãi mỉm cười, “Có Tide, không vết bẩn.”

Tiểu Phong Tử tử trận.

Tôi rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa kính, cũng may tôi ngồi ghế phó lái, không cần để ý tới màn tranh đấu phía sau.

Con đường tới nhà tù luôn luôn vắng vẻ, ít xe, ít người, hôm nay lại càng trống trải, đi tới giờ vẫn chưa thấy chiếc xe nào, cả người qua đường cũng thế. Đường nhựa màu xám chậm rãi biến thành một thước phim lướt qua tâm trí tôi, tốc độ rất nhanh, lại chuyển cảnh liên tục. Tôi nghĩ đón Hoa Hoa xong, cả đời tôi cũng sẽ không quay lại nơi này, hoặc là đi lại con đường này. Không liên quan tới quyết tâm hoặc lời thề gì cả, chỉ là một suy nghĩ rất đơn thuần — sẽ như thế, và cũng nên như thế.

Xe còn chưa tới cổng nhà tù, bóng dáng một người phụ nữ đã hiện ra, tới gần, quả nhiên là vợ Kim Đại Phúc.

Hoa Hoa và Đại Kim Tử ra tù cùng một ngày, chuyện này ai cũng biết, nhưng không ai nhắc tới, giống như ba chúng tôi chỉ quyết định đến đây đón Hoa Hoa, Tiểu Phong Tử vô tâm vô tư, giờ phút này đối mặt với không khí xấu hổ cũng chỉ chậc một tiếng, sau đó thoải mái mở cửa xuống xe, còn dặn dò tài xế, “Chờ bọn tôi một lát, đừng đi mất nha.”

Tôi bước lên trước, mãi mới gượng nổi một nụ cười, “Chào chị.”

Người phụ nữ nhìn thấy chúng tôi thì kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu mới nói, “Các cậu đến đây…”

“Đến đón Hoa Điêu.” Chu Thành bước tới, mỉm cười đáp lời thay tôi.

Vẻ mặt căng thẳng của chị nhẹ đi thấy rõ, tôi biết, thực ra suy nghĩ của người nhà phạm nhân nào cũng giống nhau, ví dụ như người phụ nữ trước mặt này, ví dụ như chị của Chu Thành, không ai muốn người thân ra tù còn liên quan tới bạn tù cũ. Suy nghĩ ấy cũng dễ hiểu, nhưng logic lại thật buồn cười, như thể người nhà mình cải tạo xong thì làm lại cuộc đời, còn người nhà khác chắc chắn sẽ giẫm lên vết xe đổ vậy.

Hàn huyên hơn mười phút, hết chuyện để nói, vốn cũng không thân quen, nên tất cả lại cùng im lặng, hoặc thong thả đứng, hoặc ngẩn người, hoặc dạo quanh một chút, ai cũng thầm chờ đợi hai cánh cổng mở ra, nhưng một bên lẻ loi đứng phía Nam, một bên chiếm cứ ngay chính diện, không cần sông Ngân ngăn cách, giới hạn đã phân chia rõ ràng.

Chẳng biết qua bao lâu, có thể vài phút, cũng có thể vài giờ, lúc này tôi đã đánh mất cảm giác thời gian, chỉ biết là khi tiếng mở cổng ầm ầm vọng tới, trái tim tôi nhảy lên kịch liệt. Tôi nghĩ dù cảnh tượng này có lặp lại trăm ngàn lần cũng vậy, chỉ cần người sắp bước ra kia là người tôi đã chờ đợi từ lâu.

“Câm ơi, bên này ——”

Giờ này khắc này chắc chỉ mình Tiểu Phong Tử là vui vẻ được như không, vung tay lên như đón người thân mới xuống máy bay.

Nhưng Hoa Hoa không nhúc nhích, cậu bước ra khỏi cổng nhà tù, rồi cứ đứng im ở đó, mặc cho cánh cổng chậm rãi khép lại sau lưng.

Ngược lại, Kim Đại Phúc nghe thấy tiếng gọi, lập tức mừng rỡ nhướn mày, chẳng cần nghĩ ngợi, nhấc chân bước thẳng đến chỗ bọn tôi.

Tôi 囧 luôn, chỉ hận không thể kêu lên, ấy ông anh ơi, vợ anh bên kia cơ mà, anh không nhìn à?

Cũng may Đại Kim Tử kịp thời tỉnh ngộ khi chỉ còn cách chúng tôi năm – sáu mét, nhìn trái nhìn phải, lúc này mới thấy vợ mình đứng đó. Do dự một lát, cuối cùng đổi ý, đi thẳng về phía người nhà.

Tôi âm thầm thở phào, tận sâu trong tiềm thức, tôi vẫn hi vọng gã có thể sống tốt cùng vợ mình, chẳng phải riêng vấn đề đồng tính luyến ái, mà một người phụ nữ chờ đợi gần mười năm không oán trách, tận tâm nuôi con, chèo chống gia đình, làm người thì phải có lương tâm, đúng chứ?

Từ đầu đến cuối Chu Thành vẫn im lặng, tôi quay lại nhìn hắn, khuôn mặt bình tĩnh nọ không biểu hiện bất cứ điều gì, thậm chí cả ánh mắt cũng thật lạnh nhạt, như mặt hồ tĩnh lặng buổi chiều hôm.

“Tên câm không phải ngốc rồi chứ?” Tiểu Phong Tử thì thầm, kéo chú ý của tôi trở về.

Hoa Hoa vẫn đứng ở chỗ cũ, mặc một bộ quần áo giặt đến bạc màu tôi chưa từng thấy qua, hơi ngửa đầu nhìn thứ gì đó. Tôi nhìn theo ánh mắt cậu, chỉ thấy một đám se sẻ chuyển từ cành cây này sang càng cây khác, chẳng biết sao đổi cành cây mà cả đám phải cùng làm, nhưng tiếng kêu ríu rít nghe thật hoạt bát vui tai.

Trí nhớ của tôi không tốt, nhưng lúc này tôi lại đột nhiên nhớ về sáu năm trước, khi tôi mới biết Hoa Hoa. Lúc ấy cậu thích ngồi trên cửa sổ ngắm bầu trời, tôi tò mò đến hỏi, cậu cứ nhìn cái gì bên ngoài thế? Cậu hạ bút, rất nghiêm túc viết cho tôi hai chữ.

Chim, bay.

Tại sao tôi lại nhớ rõ như vậy, rất nhiều chuyện tôi đã quên, thậm chí câu đầu tiên tôi nói với cậu là gì, câu đầu tiên cậu viết cho tôi là gì, tôi cũng đã mơ hồ quên mất, nhưng chỉ duy nhất hai chữ ấy, vẫn khắc sâu trong lòng tôi.

Hít một hơi, tôi lớn tiếng gọi, “Hoa Hoa ——”

Rốt cuộc, cậu quay lại, nhìn về phía này.

Tôi dang hai tay, mỉm cười, “Lại đây.”

Hoa Hoa khẽ nghiêng đầu, ngẩn ngơ một lát, mới bắt đầu bước tới.

Không chạy vội vàng đến như tôi vẫn hình dung, Hoa Hoa đi rất chậm, rất cẩn thận, như thể con đường là một đám mây, không chú ý sẽ rơi xuống đất.

Chờ cậu đến trước mặt, cánh tay tôi đã tê rần, nhưng vẫn đủ sức xoa xoa đầu cậu, cười, “Nhóc ơi, em tự do rồi!”

Hoa Hoa đột ngột ôm chặt lấy tôi, giống như giờ này khắc này mới kịp nhận ra mình đã ra tù, chứ không phải ngồi nhìn qua song sắt, không phải ghen tị với đàn chim bay lượn ngoài kia.

Tôi bị cậu ôm đến không thở nổi, chẳng biết đứa nhỏ này một năm vừa rồi ăn cái gì mà khỏe thế!

Thở dài, tôi vòng hai cánh tay tê rần qua lưng cậu, gắng sức ôm lại!

Chín năm trời, ai có thể hiểu được những xót xa và cay đắng ấy.

“Được rồi, đàn ông thì phải bình tĩnh vào.” Chắc tài xế taxi đợi lâu sắp phát điên rồi, tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hoa Hoa.

“Đúng đó,” Tiểu Phong Tử cũng góp lời, “Nhìn Chu Thành kia kìa, thấy tình nhân về với vợ mà mặt không đổi sắc, tao nhã thong dong.”

Nội tâm phức tạp, mọi người đều vậy, Hoa Hoa cũng không ngoại lệ, vừa nghe lời này, lập tức buông tôi ra, sau đó im lặng nhìn Chu Thành. Tôi cũng nhìn, mà đương sự, quả thực đúng như lời Tiểu Phong Tử nói, mặt không đổi sắc.

“Đại Kim Tử về rồi à?” Tôi nhìn quanh, không thấy bóng dáng hai người nọ.

Tiểu Phong Tử nhún vai, cố ý nói, “Vợ con chờ ở nhà, ai thèm phí thời gian ở đây nữa.”

Tôi nhíu mày, đang định nói gì đó, có người lại nhanh hơn tôi.

“Dung Khải.” Chu Thành gọi, rất dịu dàng.

Tiểu Phong Tử sửng sốt, vô thức đáp, “Ừ?”

Người nọ khẽ cong cong khóe miệng, “Đừng bắt tôi phải vào tù lần nữa.”

Móa nó đừng nói Tiểu Phong Tử, ngay cả tôi cũng toát mồ hôi lạnh. Phản ứng vô thức, vì trong một thoáng tôi cũng tin là hắn nói rất nghiêm túc. Nhìn sang kẻ gây chuyện, đã hóa đá từ đời nào, mắt to không chớp, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Đại khái khoảng nửa phút sau, thế giới lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng, chim sẻ cũng không chuyền cành.

Mãi đến khi Chu Thành giơ tay nhéo nhéo mặt Tiểu Phong Tử, cười cười, “Tưởng thật à, tôi đùa thôi mà.”

Đùa cái con khỉ ấy mà đùa! Nếu đùa thật sao nửa phút vừa nãy anh không nói gì?!

Tiểu Phong Tử hiển nhiên cũng chẳng tin, hung hăng hất tay hắn ra, thở phì phì leo lên taxi.

Tôi không nhìn nổi nữa, nhíu mày với Chu Thành, “Trẻ con mà, đừng dọa cậu ta thế.”

Chu Thành nhìn tôi vài giây, đột nhiên thở dài, “Ài, thế thì mất đi hoạt động giải trí hạng nhất rồi.”

Tôi (-_-|||), móa nhà anh cuộc đời anh nhàm chán thế sao?!

Hoa Hoa đứng bên cạnh xem đến vui vẻ, ý cười dào dạt, có sức sống hơn hẳn trước kia.

Tôi vung tay bá cổ cậu, ghé sát mặt vào thấm thía nói, “Thấy không, cả đám chẳng nên thân, chỉ mình anh của em là trái tim nồng cháy thôi.”

Hoa Hoa không nói phải, cũng không nói không phải, mà há miệng cắn cổ tôi một cái.

Móa nó đây là tán thành hay là không tán thành vậy?

Anh rất thất vọng.



Taxi lại lên đường, nhìn về phía sau, cổng nhà giam càng lúc càng xa, giờ đã không có bóng người, giờ tôi mới nhớ đến, hỏi lại, “Kim Đại Phúc về rồi à?”

Kỳ thật tôi đinh hỏi Tiểu Phong Tử, nhưng nhóc con này vẫn đang ôm nỗi sợ hãi với đề tài mẫn cảm nọ, nên ngoan ngoãn ngồi im trên ghế phó lái, chừa ra cho tôi một cái ót không mảy may nhúc nhích.

“Ừ.” Chu Thành trả lời, không nhìn tôi, mà lẳng lặng nhìn khung cảnh không ngừng lướt qua cửa kính.

Trong lòng tôi hơi khó chịu, tốt xấu gì cũng ở chung phòng nhiều năm như vậy, bảo không có tình cảm chắc chắn là nói dối, mà giờ hành xử như hai người xa lạ, ngẫm lại cũng khó hình dung, “Tốt xấu gì cũng phải để lại số điện thoại chứ…”

“Để rồi.” Cái ót vẫn không nhúc nhích trên ghế phó lái đáp lời tôi.

Tôi kinh ngạc, “Khi nào?”

Cái ót vẫn không nhúc nhích: “Chờ anh nghĩ ra thì nhân loại cũng tuyệt chủng.”



Hoa Hoa so với lần gần đây nhất tôi gặp thì không có gì khác, nếu căng mắt muốn tìm, thì bây giờ cậu có sức sống hơn khi đó, hơn nữa chẳng biết có phải do không có lớp kính thủy tinh ngăn cách hay không, mà lúc này ngồi cạnh nhìn gần, hình như cậu còn chín chắn hơn hồi tôi mới ra tù, đường nét đã sắc sảo rõ ràng, không còn chút nào của thiếu niên nữa.

Trên đường về, cả xe đều lắng nghe tôi kể lại quá trình phấn đấu, nào là đạp xe ba gác chở đồ gia dụng nè, bán thịt xiên nướng nè, tôi nói rất hăng say. Đến nỗi lúc xuống xe, tài xế nhất định muốn tôi lưu lại số điện thoại, bảo tương lai nếu định đổi nghề sẽ đến nhờ tôi cố vấn. Tôi hơi ngại, nhưng chẳng biết làm sao, Hoa Hoa ra tù, tôi rất vui, vui đến không kìm chế được, mà hễ vui là tôi nói cực nhiều, tật xấu gia truyền.

“Nhà mới thuê, ba buồng ngủ một phòng khách, đủ rộng, nhưng hơi bừa bộn, ha ha. Định đi nhà hàng mở tiệc mừng em, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thoải mái bằng nhà mình, nên hôm nay chúng ta ăn lẩu!”

“Phùng Nhất Lộ, anh mở cửa trước đã được không?” Quần chúng vây xem Tiểu Phong Tử không hài lòng.

Tôi cười hì hì, lấy chìa khóa mở cửa.

Bốn tên đàn ông chen chúc cởi giày ngay bậu cửa, tôi vừa thay giày vừa thầm cảm ơn, may mà trong nhóm có Chu Thành lúc nào cũng chu đáo — Nếu không có hắn nhắc nhở phải mua dép lê mới, đồ rửa mặt mới và quần áo lót mới, ngày đầu tiên ra tù của Hoa Hoa sẽ là thảm kịch.

Lẩu luôn luôn là món ăn yêu thích nhất của những người lười biếng, vừa đúng giữa trưa, bọn tôi bày thịt thà rau củ ra chật kín cả bàn, bật bếp ga du lịch, đợi nước lẩu sôi, bắt đầu đánh chén.

“Ly này là để đón gió tẩy trần cho Hoa Hoa, từ hôm nay trở đi, chúng ta bye bye quá khứ! Nào!”

“Ly thứ hai là để chúc chúng ta làm ăn phát đạt, thuận buồm xuôi gió! Cạn!”

“Ly thứ ba là để… Dung Khải tiên sư mi bỏ đũa xuống!”

“…”

Bữa cơm này ăn rất lâu, đầu tiên là ăn thịt, sau đó dùng bữa, rồi uống rượu, tiếp đến còn chuyện trò huyên thuyên. Ăn từ giữa trưa đến chập tối, từ ngà ngà say đến tỉnh luôn. Tôi hỏi Hoa Hoa rất nhiều chuyện, vẫn giữ thói quen chọn lựa từng câu, nào là ở trong đó có thoải mái không, có bị bắt nạt không, ra ngoài có vui không linh tinh. Kỳ thật mỗi lần thăm tù tôi đã có câu trả lời rồi, nhưng tôi vẫn không yên tâm, nên cứ phải hỏi đi hỏi lại. Hoa Hoa thì rất kiên nhẫn, bất kể tôi hỏi mấy lần, cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn gật đầu hoặc lắc đầu, thỉnh thoảng còn cười với tôi, đôi khi chỉ hơi mỉm cười, đôi khi lại lộ ra hàm răng trắng muốt.

Cơm no rượu say, tất cả ngã nằm ngã ngồi trên ghế, chẳng ai muốn đứng dậy thu dọn bãi chiến trường, như thể đống đổ nát kia chẳng liên quan gì tới mình.

Tôi ợ một cái, không vui mấy nhìn sang Hoa Hoa, “Sao cái gì cũng tốt hết thế, hỏi gì cũng tốt, ăn tốt, ngủ tốt, quản giáo tốt, sao anh cảm giác chỗ em nói chẳng giống chỗ anh từng ở gì cả thế?”

Tiểu Phong Tử lười biếng ngáp một cái, “Nhanh quên là bệnh đấy, phải chữa đi.”

Chu Thành đang nhàm chán gắp một cái nấm kim châm vào bát, nghe thấy thế, đũa run lên, nấm kim châm rơi vào nồi.

Hoa Hoa ngược lại còn rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lấy trong túi ra một cây bút máy sắp tòe ngòi, vất vả viết lên giấy ăn mấy chữ. Tôi lại gần đọc thử, thấy trên mặt giấy nhăn nhăn nhúm nhúm viết là: Cũng không phải mọi thứ đều tốt.

Tôi gật gật đầu, đúng là đứa nhỏ đáng yêu, “Tỷ như gì nào?”

Hoa Hoa dừng bút một lát, rồi mới viết: Nhớ anh, nhưng không gặp được.

Tim tôi nóng bừng lên, đang định nói gì đó, Tiểu Phong Tử lại ghé đầu qua, thấy câu kia của Hoa Hoa thì không bằng lòng, híp mắt hỏi, “Ý mày là sao?”

Hoa Hoa khẽ nhíu mày suy nghĩ, rồi nhét thêm một chữ ‘các’ bé tí teo vào giữa ‘nhớ’ và ‘anh’.

Tiểu Phong Tử không nói gì, phịch một cái nằm sấp lên bàn, tru tréo, “Xong! Mày bị Phùng Nhất Lộ huấn luyện hết thuốc chữa rồi, gia nô trắng trợn nha —-”

Tôi vung tay đập qua, nói linh tinh!

Màn đêm chậm rãi buông xuống, tiếng nhạc thời sự quen thuộc ngân lên.

Tôi buông điều khiển từ xa, bất chợt nảy ra sáng kiến, quay lại đề nghị ba người kia, “Này, chúng ta kết nghĩa anh em đi!”

Ai ngờ một bầu nhiệt huyết của tôi bị đáp lại bởi kỷ băng hà lạnh lẽo.

Tiểu Phong Tử chẳng thèm chớp mắt, từ chối luôn, “Ai thèm nhận anh làm anh, tưởng bở.”

Móa chẳng phải mày đã là em tao từ đời tám hoánh còn gì!

Chu Thành lại gắp một cái nấm kim châm, vẻ mặt rất chuyên chú, như thể đang thực hiện một hành vi nghệ thuật, “Tôi không thiếu em trai đâu, nhận thêm lại phải chăm sóc, phiền lắm.”

Móa nhà anh gắp lên gắp xuống một cái nấm kim châm thì có phiền không?

Hoa Hoa nhìn tôi, im lặng lắc đầu.

Móa nhà mi suy nghĩ hai giây rồi hẵng từ chối không được sao?

“Lý do?” Tôi ghé sát vào Hoa Hoa, nghiến răng nghiến lợi, “Cho anh lý do!” Chu Thành và Tiểu Phong Tử từ chối thì thôi cũng được, nhưng đến cả Hoa Hoa mà cũng cự tuyệt, tôi đây bị tổn thương sâu sắc a!

Hoa Hoa chớp chớp mắt, quay sang nhìn Dung Khải, rồi lại nhìn Chu Thành, tôi cho rằng cậu đang tìm kiếm đồng minh, ai ngờ chỉ lát sau cậu quay lại, đưa cho tôi một tờ giấy ăn chói lọi ba chữ to: Không lý do.

Tôi hỏi lại, nhưng Hoa Hoa không viết nữa, vẻ mặt ngây thơ cực kỳ vô tội.
Bình Luận (0)
Comment