Lúc đó, Hồ Lý rụng rời tay chân, mặt đỏ bừng, tay cầm ống nghiệm, chân bước liêu xiêu vào buồng bên cạnh, còn mấy biên tập kia thì cười ác ý sau lưng. Lúc đó, Hồ Lý chỉ muốn độn thổ cho xong, thậm chí chết quách cho xong.
Thật ra, chuẩn bị một căn buồng nhỏ cho những người đến hiến tặng t*ng trùng cũng là quý lắm rồi. Bên trong có một chiếc sôfa màu trắng rộng lớn, đối diện chiếc sôfa là chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng to đùng rõ nét. Trên màn hình ti vi đang chiếu phim tình cảm người lớn của Nhật do nữ diễn viên Maria Ozawa thủ vai. Nếu như là người khác, thì chẳng mấy chốc đã có cảm giác rồi.
Nhưng Hồ Lý cứ ngồi thẫn thờ xem phim người lớn đó trong khoảng thời gian khá lâu cũng không hề có chút cảm giác hưng phấn nào cả. Không phải là anh bị liệt dương, yếu sinh lý gì, mà là bởi vì…
Hồ Lý mắt nhìn xuống, mặt đỏ bừng cầm lấy chiếc điều khiển ti vi bấm đổi kênh. Sau một loạt những phim người lớn của Nhật đang hot bởi các diễn viên nữ thủ vai chính là Aoi Sora, Madoka Ozawa, cuối cùng anh cũng chọn được kênh có chiếu phim toàn những cảnh hai người đàn ông đang ôm chầm lấy nhau.
Đúng vậy, Hồ Lý cũng thích đàn ông. Anh còn là một gã đồng tính trai tân nữa.
Hồ Lý ngồi trên sôfa, dán mắt nhìn chằm chằm hình ảnh hai người đàn ông đang ôm hôn thắm thiết trên ti vi. Hai nhân vật nam trong phim đó đều là người châu Á, một người thân hình vạm vỡ, một người khuôn mặt dễ thương, da dẻ trắng trẻo. Hai người ôm hôn đến mức dường như quên cả không gian, thời gian. Hai tay của người đàn ông có thân hình vạm vỡ đó đang lả lướt trên người của người đàn ông có khuôn mặt dễ thương kia, chẳng mấy chốc là lột sạch quần áo trên người đối phương.
Hồ Lý dần dần cảm thấy nóng bừng, cổ họng như khát cháy nuốt nước bọt ừng ực, tay anh cũng bất giác rờ rẫm xuống phía dưới. Không biết từ bao giờ, thằng em bên trong chiếc quần jeans đã phản chủ, vươn mình kiêu hãnh.
Hai người đàn ông trong ti vi đó đã nằm lên chiếc giường nệm êm ái, người đàn ông vạm vỡ đóng vai top rất dịu dàng, cùng với những ngón nghề điêu luyện làm cho người đàn ông dễ thương đóng vai bot kia rên rỉ khôn xiết. Thậm chí anh top còn chủ động cúi đầu xuống, ngậm lấy đầu ngực của anh bot kia. Ống kính camera chĩa sát vào đầu của anh top, anh top khỏe mạnh đó vừa ngậm đầu ngực của anh bot, vừa ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính. Nhìn từ góc độ đó, anh top đẹp trai vạm vỡ kia trông rất giống người nào đó mà Hồ Lý từng quen…
Động tác của đôi tay Hồ Lý nhanh dần lên, cọ xát vào phần dưới đã căng cứng. Anh nhắm nghiền mắt, tưởng tượng tới người từng dịu dàng với anh… Đến giây phút cực khoái, Hồ Lý cuối cùng cũng chịu không thấu la lên tên của người trong mộng đó.
“Anh Vương!”
Chất dịch trắng đục bắn đầy vào ống nghiệm trên tay của Hồ Lý, Hồ Lý dần dần tỉnh táo hẳn. Nhìn thấy tinh dịch trong ống nghiệm trên tay, anh chàng mắc cỡ đỏ ửng cả mặt.
Thật là, thật là xấu hổ quá đi. Hồ Lý co rúm lại trên ghế sôfa, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Từ hôm đầu tiên dọn sang khu chung cư này, Hồ Lý đã quen với anh Vương ở tầng trên. Anh Vương đẹp trai lịch lãm, nói chuyện với Hồ Lý, còn hay nhìn chằm chằm Hồ Lý, còn mỉm cười với người ta nữa. Vì vậy, Hồ Lý vốn dĩ thích đàn ông nên càng say đắm anh Vương này.
Nhưng Hồ Lý chỉ là yêu đơn phương người ta thôi, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thổ lộ cho Vương Kiệt Hạo biết. Bởi anh cho rằng, thích một người là chuyện của riêng mình, hoàn toàn không cần thiết phải lôi kéo cả đối phương vào cuộc làm gì.
Một tháng trước, Hồ Lý ngạc nhiên phát hiện ra, sau chầu nhậu xỉn đó, mình lại tỉnh dậy trên chiếc giường của anh Vương mà mình ngày đêm tơ tưởng. Hồ Lý hoàn toàn không biết làm thế nào mà mình lại ngủ trên giường của đối phương, nhưng sự thật được ngủ chung với người trong mộng, vẫn khiến cho Hồ Lý mắc cỡ đỏ mặt. Hồ Lý như chạy trốn vậy, liêu xiêu rời khỏi nhà của Vương Kiệt Hạo. Nhưng điều khờ khạo nhất ở anh đó là, cứ tưởng để tạ lỗi với người ta, thì móc trong túi ra hai chiếc kẹo mút đặt ở kế bên gối của Vương Kiệt Hạo là xong. Sau này mỗi khi nhớ lại chuyện này, Hồ Lý đều giận mình sao khờ khạo quá.
Bây giờ Hồ Lý đang ở trung tâm hiến t*ng trùng, vừa “tự sướng” vừa nghĩ ngợi đến khuôn mặt của Vương Kiệt Hạo, quả là làm ô uế hình tượng.
Nếu anh Vương biết được, chắc chắn anh ấy sẽ mắng mình là đồ quái dị.
Thế là anh cứ tự than trách mãi, rồi đem nộp lại ống nghiệm chứa đầy t*ng trùng đó cho cô y tá. Tất cả những tiếng cười ác ý của bọn biên tập kia đã không còn lọt được vào tai của Hồ Lý nữa. Anh còn bị anh phó nháy kéo lại, chụp ảnh chung với tờ đơn xin hiến t*ng trùng và còn bị đưa lên tạp chí nữa.
Kết quả là bởi vì tấm hình đó, một độc giả nhiều chuyện dị hợm đã gọi điện thoại quấy rối anh suốt mấy ngày liền. Hồ Lý không dám bắt máy cuộc điện thoại nào cả, nhưng vì công việc cũng không thể đổi số điện thoại khác, chỉ còn cách cam chịu số điện thoại của người lạ đó quấy rối mình suốt.
Hồ Lý cảm thấy mình đen tận mạng.
Khi anh đang nghĩ đến đó, điện thoại trên tay lại một lần nữa reo vang. Hồ Lý cúi đầu xuống nhìn. Quả nhiên, đó là số máy mà đã quấy rối anh cả trăm lần đó. Số điện thoại này, anh có thể thuộc như nằm lòng.
Hồ Lý chưa bao giờ tức giận tột độ như lúc này. Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong đầu từng lóe lên nhiều ý nghĩ khác nhau, cục tức suốt mấy tháng nay đã dồn đến đỉnh điểm. Sau khi điện thoại đổ được ba hồi chuông, Hồ Lý bấm nút nghe một cách giận dữ.
Vương Kiệt Hạo ở đầu dây bên kia hoàn toàn không hề nghĩ rằng, những cú “điện thoại quấy rối” kiên trì dai dẳng của mình sẽ có một ngày được đối phương bắt máy, nên nhất thời ngớ người ra.
Hai người ở cả hai đầu điện thoại đều trầm lắng.
Cuối cùng vẫn là Vương Kiệt Hạo mở miệng trước: “Hồ Lý phải không?”
“Nhảm nhí, anh đã gọi số này cả trăm cuộc rồi còn không biết tôi là ai sao?” Hồ Lý mơ hồ nhận ra giọng nói ở đầu dây bên kia khá quen thuộc, nhưng lúc này đã không còn đủ lý trí để phân tích, suy nghĩ mấy chuyện này nữa. Sau khi nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, Hồ Lý đã không nhịn được hét lớn: “Cái thằng mắc toi, sao anh suốt ngày quấy rối tôi vậy? Tạp chí đó đâu phải một mình tôi biên tập, tôi chỉ phụ trách thư của độc giả gửi đến thôi, anh có biết không chứ? Tôi nói cho anh nghe, tôi vừa quái dị, vừa thích đàn ông nữa đó, nếu như anh cứ ngày ngày gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ hiểu lầm đấy!!! Anh mà gọi điện thoại lần nữa cho tôi, thì tôi sẽ thích anh đấy, chắc chắn sẽ khiến anh chết tởm!!!”
Đúng lúc đó, chiếc thang máy mà Hồ Lý đã đợi hồi lâu cũng đã xuống đến tầng trệt, sau tiếng “ding”, cửa thang máy mở ra.
Vương Kiệt Hạo đang đứng trong thang máy, tay cầm điện thoại, có chút sững sờ khi nhìn thấy anh biên tập nóng nảy đang đứng quay lưng lại ở bên ngoài thang máy, đang hét lớn một cách ngốc nghếch vào chiếc điện thoại.
Mà hét được một nửa thì Hồ Lý cảm thấy không ổn. Sao anh cảm thấy giọng nói của mình lại vọng lại từ đằng sau?
Anh quay người lại một cách cứng nhắc, chỉ thấy Vương Kiệt Hạo sống ở tầng trên mà mình đã thương thầm từ lâu đang đứng trong thang máy, trên tay cũng đang cầm điện thoại.
Hồ Lý nghệt mặt ra, sững sờ, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.
Vương Kiệt Hạo cười, mừng ra mặt, chạy ra khỏi thang máy nắm lấy tay của Hồ Lý.
Vương Kiệt Hạo đứng trước mặt Hồ Lý, cười cười ra hiệu Hồ Lý đưa điện thoại lên nghe, sau đó anh ta nói chậm rãi cái câu “Thằng ngốc Hồ Lý” vào điện thoại của mình.
Hồ Lý đã sững cả người ở đó rồi, chiếc điện thoại bên tai và anh chàng đẹp trai trước mặt cùng lúc nói ra những lời nói y chang nhau, nên Hồ Lý tự nhủ đang mờ để lừa mình cũng không được.
Vương Kiệt Hạo nói: “Anh cũng muốn em thích anh mà.”