“…Anh thiệt là vui tính.”
“Anh vui tính thì bỏ quách cái thằng ở Cáp Nhĩ Tân đi, chơi với ai thì cũng như nhau thôi mà.” Kỷ Đạt từ đó đến giờ không hề biết hai chữ “sĩ diện” là gì. Anh ta làm ăn buôn bán, lúc nào cũng phải năm lần bảy lượt, hết lần này đến lần khác tìm gặp đối tác để bàn bạc, chào mời.
Tìm một người tâm đầu ý hợp, hợp nhãn của mình cũng vậy.
Mà hôm nay lần đầu tiên mới gặp Quốc Đông, trò chuyện với người này cũng chỉ không đầy một tiếng đồng hồ, cũng không biết tại sao nữa, trong lòng Kỷ Đạt lại cảm thấy người này sao mà tâm đầu ý hợp với mình đến thế.
Hồ Quốc Đông mắng yêu anh rằng: “Anh đúng là muốn làm kẻ thứ ba cướp người yêu người ta thật sao?”
“Có kẻ thứ ba nào giàu như anh không?”
“Tôi chẳng phải thấy rồi sao?”
* * *
Sáng hôm sau, lúc Kỷ Đạt tỉnh dậy, đã rất trưa rồi. Hôm trước Kỷ Đạt uống khá nhiều rượu, hôm nay sau khi thức dậy cũng không thấy khó chịu gì. Anh ta ngáp dài một cái rồi đi tắm, sau đó khoác đại một bộ áo ngủ rồi đi ra khỏi phòng.
Trong nhà trống vắng, trên bàn uống trà ngoài phòng khách đã không còn nhìn thấy vali của Quốc Đông để trên đó nữa. Kỷ Đạt cũng không có phản ứng gì, cũng giống như hôm trước chưa từng gặp qua người này vậy, cũng không có ngồi uống trà trò chuyện cùng người này vậy.
Kỷ Đạt đi vào bếp kiếm đồ ăn sáng, bất ngờ phát hiện trên bàn ăn có một phần thức ăn sáng đã làm sẵn: Một tô mì gói bình thường, kèm theo một cái trứng chiên bình thường. Mì đã nở, trứng và nước mì cũng đã nguội, nhưng Kỷ Đạt chẳng thèm đi hâm nóng, cứ như vậy ăn hết cái tô mì gói lạnh tanh đó.
Sau khi ăn xong, anh mới phát hiện bên dưới tô mì có dằn một tấm giấy không lớn lắm. Trên đó có viết một dãy số điện thoại di động, vừa xem là biết ngay của Hồ Quốc Đông để lại. Chữ số của Quốc Đông viết rất đẹp, con số 9 anh ta viết còn móc lên cái móc nhỏ bên dưới nữa. Kỷ Đạt cảm giác trái tim mình cũng nhói nhói, hình như bị Quốc Đông móc lấy vậy.
Từ trong cặp táp, Kỷ Đạt lấy tấm danh thiếp mà Quốc Đông đưa cho anh từ đêm qua. Kỷ Đạt bất ngờ phát hiện số điện thoại mà Quốc Đông để lại cho anh lại không có trên danh thiếp.
… Đây là số điện thoại riêng sao?
Hi hi
Kỷ Đạt xoa xoa cái đầu đinh, cười một cách vừa đắc ý vừa pha chút thẹn thùng kỳ lạ.
* * *
Không biết là ai đã từng nói, nói rằng sau khi bạn quen một người, sẽ luôn gặp người này ngoài đường.
Hôm đó, Kỷ Đạt mới than thở Hồ Quốc Đông đến Trường Xuân bao nhiêu lần, nhưng chẳng có lần nào gặp anh cả. Kết quả là mấy ngày nay, Kỷ Đạt liên tiếp gặp được Quốc Đông. Có khi là anh đang ăn cơm với khách hàng, thì gặp Quốc Đông đang dẫn em trai ăn cơm ở phòng kế bên. Có khi anh đang dẫn nhân viên đi gặp gỡ đối tác, kết quả là phát hiện đối tác gần đây đang làm ăn với công ty của Quốc Đông…
“Ủa, anh Đạt, anh đến đúng lúc lắm. Để tôi giới thiệu cho, đây là kỹ sư tôi cố mời được từ Cáp Nhĩ Tân xuống đây đấy. Anh ta họ Hồ.”
Kỷ Đạt liền giơ tay ra bắt tay: “Chào ông Hồ, hân hạnh được gặp.”
Hồ Quốc Đông cũng bắt tay theo: “Chào ông Đông, xin chào, xin chào.”
Hai người giả vờ chưa bao giờ gặp nhau vậy, móc danh thiếp trong túi ra trao đổi với nhau, vừa bắt tay vừa gật đầu chào, hành động cử chỉ y như hai người xa lạ mới lần đầu tiên gặp nhau vậy.
Công việc của Hồ Quốc Đông cùng bàn bạc xong xuôi, nên anh xin phép cao lui trước. Kỷ Đạt ngồi bàn bạc tiếp với đối tác vài tiếng đồng hồ nữa, để hoạch định một số chi tiết nhỏ, rồi mới ra về.
“Ê, khoan về, lần nào ông qua chỗ tôi mà không làm một chầu đâu.”
Kỷ Đạt liền xua tay: “Thôi, thôi, chốc nữa tôi còn có việc, phải đi ngay bây giờ.”
Kỷ Đạt nói xong bèn rời khỏi công ty của đối tác. Quả nhiên vừa bước được vài bước, liền thấy trong quán trà bên kia đường, Hồ Quốc Đông đang ngồi cúi đầu, không biết đang chơi cái gì.
Kỷ Đạt không nói không rằng đi qua bên đó ngó xem, thì ra người này đang chơi Ipad, trên đó từng dãy cây cối rậm rạp. Thì ra anh ta đang chơi trò diệt cương thi.
“Ê, ê, ê, sao không hứng mặt trời đi.” Kỷ Đạt nhìn thấy Hồ Quốc Đông một tay cầm Ipad, một tay cầm tách trà, không thấy anh ta hứng lấy mặt trời trong trò chơi, nên vội lên tiếng, và từ đằng sau thò tay lên màn hình hứng lấy từng mặt trời giúp.
Hồ Quốc Đông cũng không bị giọng của Kỷ Đạt làm giật mình, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rồi nói một cách ví von: “Cây cối đã trồng đủ rồi, cần gì hứng mặt trời nữa làm gì.”
Kỷ Đạt liền ngồi xuống kế bên Quốc Đông, một tay nắm lấy bàn tay của Quốc Đông đang cầm Ipad, một tay rê trên màn hình: “Ai nói là không có tác dụng, bây giờ hứng lấy, biết đâu sau này dùng đến.”
Chơi xong một ván game, Kỷ Đạt mới anh ta: “Ông Hồ, gặp được nhau là có duyên, đi nào, chúng ta đi ăn cơm với nhau.”
Hồ Quốc Đông nghĩ, Kỷ Đạt bây giờ đang hứng mặt trời chắc.
Kỷ Đạt mời khách ăn cơm cũng chia đẳng cấp, cho dù những người khách khác được xếp vào hạng nào, nhưng mà mời Quốc Đông, thì Kỷ Đạt luôn muốn mời anh ta đến nhà hàng 5 sao Shanglari.
Nhìn thấy Kỷ Đạt cho xe dừng ngay trước mấy nhân viên tiếp tân đang đứng chào khách, đột nhiên Quốc Đông mở miệng hỏi: “Đây là Shanglari à?”
“Ờ, đúng rồi.”
“Anh mời tôi đến đây ăn à?”
“Sao vậy? Còn không đủ sang trọng à?” Kỷ Đạt ngạc nhiên, ở đây được xem là nơi sang trọng nhất nhì của thành phố Trường Xuân này rồi, sao mà nghe giọng điệu của Quốc Đông coi bộ có gì không ổn. “Anh hay mời khách ăn cơm ở đây, khung cảnh ở đây cũng sang trọng lắm đó.”
Hồ Quốc Đông quay sang nhìn anh ta: “Thế là trong mắt anh, tôi là một khách hàng?”
“Không, không, không” Kỷ Đạt rốt cuộc cũng chợt ngẫm ra, liền lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại đạp ga cho xe chạy ra ngoài.
Hai nhân viên đứng mở cửa của nhà hàng Shanglari đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng nghĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, cửa đã mở rồi sao còn chạy đi mất?
* * *Xe của Kỷ Đạt chạy một vòng lớn rồi rẽ vào đại lộ Trường An, Hồ Quốc Đông mở lời: “Tôi tưởng giữa hai chúng ta không cần bày vẽ gì chứ.”
“Ừm.”
“Tìm đại một quán ăn nào đó ghé vào ăn cũng được.”
“Ừm.”
“Bây giờ cũng hơn 5 giờ rồi, em trai tôi chắc cũng chưa ăn cơm đâu, chúng ta chạy thẳng đến trường của nó đi.”
“Ừm.”
Qua thái độ của hai người chơi game “thực vật đánh cương thi” có thể thấy rằng, Hồ Quốc Đông thuộc dạng hoạch định rồi mới hành động, cái gì cũng phải đắn đo suy nghĩ kỹ càng rồi mới ra tay. Còn Kỷ Đạt thì thuộc dạng đi từng bước rồi tính tiếp, ngay cả mặt trời cũng hứng, lo xa.
Cho nên trong chuyện của hai người, Kỷ Đạt muốn ra tay, nắm bắt mọi cơ hội để chiều chuộng Quốc Đông. Còn Quốc Đông lại đứng xa xa quan sát, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã có kế hoạch sẵn cả.
Hồ Quốc Đông không thể yên tâm khi đi ăn cơm với Kỷ Đạt trong khi chỉ có hai người, xét về mọi mặt đều rất nguy hiểm, cho nên gọi điện thoại gọi cho em trai.
Hồ Quốc Trình vốn dĩ rất vui mừng, không ngờ anh trai mình đến Trường Xuân công tác, trong bộn bề trăm công ngàn việc còn gọi mình ra ăn cơm, đương nhiên là nhanh chóng thu xếp chạy một mạch ra cổng Bắc của trường chờ đợi, nhìn từ xa cậu cũng là một anh chàng khá năng động.
Kết quả là khi xe của Kỷ Đạt dừng ngay trước mặt, cả người cậu như rối tung trong gió. Cậu nhìn một cái là nhận ra ngay cái ông chủ xấu xa lắm tiền nhiều của giành xe với anh em nhà mình hôm trước. Cậu xụ mặt xuống ngay lập tức.
“Anh, sao anh lại đi chung với ông ta vậy!” Hồ Quốc Trình hỏi vẻ không vui.
Hồ Quốc Đông không nói câu nào, ngược lại Kỷ Đạt lên tiếng: “Ê, cô bé, hôm nay anh mời anh em nhà em đi ăn một bữa ngon lành.”
Quốc Trình bị kêu là cô bé, liền nhảy dựng lên.
“Chọc em của tôi vui lắm sao?” Quốc Đông quay đầu nhìn anh ta.
“Vui chứ, hí hí.” Kỷ Đạt sờ sờ râu trên cằm, vui sướng biết bao.
Xung quanh trường của Hồ Quốc Trình đều là quán ăn nhỏ, Kỷ Đạt lái xe chở hai anh em đó chạy men theo con đường, đột nhiên Hồ Quốc Trình la lên: “Anh, em muốn ăn ở chỗ này! Quán này mới mở, bạn bè em đều khen ngon cả!”
Hồ Quốc Đông và Kỷ Đạt thò đầu ra xem, chỉ thấy cái bảng hiệu nhà hàng to đùng đủ làm lóe mắt hai người đàn ông này: Làng vịt Nguyên Tổ. Hai người mắt nhìn nhau:
�
- Vào không?
- Có thể không vào sao?
- Vậy được, vậy thì vào.
Hai kẻ đàn ông trong lòng đều có những toan tính mưu đồ riêng đó, đi theo sau cậu thanh niên ngây thơ hơi quá đà Hồ Quốc Trình, bước vào trong nhà hàng.
* * *
Ba người chọn một cái bàn bốn người, nhưng mà chọn lựa ai ngồi đối diện ai cũng mất khá nhiều thời gian.
Kỷ Đạt đương nhiên muốn ngồi kế bên Quốc Đông, nhưng em trai anh ta cũng không phải hiền lành gì, nên giành vị trí ngồi kế bên anh mình.
Kỷ Đạt cười cười, đành ngồi đối diện Quốc Đông. Anh ta trả tiền, nên anh giành quyền gọi món. Anh ta cầm lấy menu đọc to một lượt.
“Hồ… ủa, em ăn cà tím không?”
“Ăn.”
“À, em ăn cay không?”
“Ăn.”
“Ừm.”
“Tôi không kiêng ăn gì cả, cái gì cũng ăn được.” Hồ Quốc Đông xé bao giấy của chén đũa: “Còn nữa, gọi tên tôi được rồi.”
“Được thôi, em Đông.” Kỷ Đạt cười hí hí đóng cuốn menu lại, gọi hai món thịt, hai món rau, một món canh.
Hồ Quốc Trình nhìn Kỷ Đạt với ánh mắt gớm đến phát ói. Chưa bao giờ thấy một người nào không biết xấu hổ như ông này, anh mình chỉ cho phép ông gọi tên thôi, vậy mà ông lại có thể gọi “em Đông” gì gì đó một cách rợn da gà, không biết có biết xấu hổ không nữa.
Món ăn của Trường Xuân không nhiều, chỉ là đồ nướng Hàn Quốc nhiều. Cái nhà hàng Làng vịt Nguyên Tổ này cũng vậy, là một nhà hàng chuyên bán vịt quay kiểu Hàn Quốc.
Trên bàn dọn ra một cái mâm nướng, bật lửa lên, bắt đầu nướng thịt vịt đã được ướp nước sốt đặc biệt của Hàn Quốc. Còn những món rau xào khác nữa, bày đầy cả bàn, ba người đàn ông dùng đũa gắp những miếng thịt vịt được nướng nóng hổi thơm lừng.