Thế là một ngày nọ, Lưu Minh Dư thay bạn gái mình trực điện thoại.
Vì điện thoại vào buổi tối ít, mà họ chỉ chịu trách nhiệm khu vực này thôi, nên tất cả người trực cộng thêm Lưu Minh Dư cũng chỉ có ba người.
Lưu Minh Dư gần ngủ say thì có một cuộc điện thoại gọi đến. Câu mở đầu theo quy định: “Alô, xin kính chào quý khách, phục vụ viên số 6699 xin được phục vụ quý khách.”
Đầu dây bên kia không chút động tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ.
Lưu Minh Dư chau mày, thầm nghĩ không biết lại trò gì nữa đây, anh lặp lại: “Chào quý khách, phục vụ viên số 6699 xin được phục vụ quý khách.”
Bên kia trả lời, đó là hai chữ mà Lưu Minh Dư vô cùng quen thuộc.
“Sư huynh?”
Lưu Minh Dư lập tức nhận ra đó là ai, cảm giác thế giới thật nhỏ bé chật hẹp, không ngờ cuộc điện thoại này lại chính là Vương Vĩnh Chí.
“Gì đó?” Anh gặng hỏi.
Vương Vĩnh Chí ngập ngừng, có lẽ hơi bất ngờ vì việc anh thừa nhận quá nhanh. “À, cũng không có gì, chỉ là… em chỉ muốn hỏi địa chỉ trang web của mạng Di động Trung Quốc là gì thôi.” Vương Vĩnh Chí chợt nhớ ra điểm thưởng mà mình tích được đã có thể đổi quà, cho nên muốn lên mạng tra thử xem có quà gì đổi được hay không?
Ai ngờ câu hỏi này chạm đúng vào nỗi bực tức của Lưu Minh Dư, anh thầm nghĩ, hay nhỉ, một chàng trai cao lớn lại thích tìm những chuyện vớ vẩn này chọc ghẹo phục vụ viên điện thoại, vậy mà còn nói là thích mình.
Lưu Minh Dư cười nhạt: “Www.chinamobile.com.”
Vương Vĩnh Chí hỏi luôn không ngại ngùng: “Anh có thể đánh vần được không ạ?” Hắn là một vận động viên, những điều phải hi sinh đằng sau những thành công ấy không phải ai cũng hiểu. Ba tuổi hắn đã vào trường Thể thao chơi bóng, đừng tưởng bây giờ hắn đang học đại học, thực ra hắn cũng chỉ có trình độ lớp 3. Nhắc đến tiếng Anh thì hắn cũng chỉ biết nói Hello hay Byebye gì đó thôi.
Nhưng câu hỏi đó lọt vào tai Lưu Minh Dư thì lại hoàn toàn khác. Anh nghĩ tên chọc ghẹo bạn gái mình chính là hắn, trò này hôm nay vẫn sử dụng!
Lưu Minh Dư giận đến nỗi tay run cầm cập: “C - h - i - n - m…”. Anh quá nóng giận mà không để ý rằng mình đã đánh vần sai.
“Hả? M? Sao lại là M?” Vương Vĩnh Chí khựng lại, tuy tiếng Anh của hắn không khá, nhưng cũng biết chữ China đánh vần như thế nào, chữ cuối cùng rõ ràng là chữ “a”, sao lại thành ra chữ “m”.
Lưu Minh Dư tức chí, gân cổ lên nói: “Cái gì mà âm hả? Chính là “mo”! “mo” cậu có hiểu không? “mo”!!! Chính là “mo” của “mo mo mo mo…”!!! Cậu không phải là đợi tôi nói “mo” xong rồi lật mặt bảo: “sư huynh, anh là đồ sàm sỡ” hay sao? Cậu tưởng tôi không biết ư? Cậu mới là đồ sàm sỡ! Đồ sàm sỡ!”
Vương Vĩnh Chí im lặng, “…”
Lưu Minh Dư tức điên lên như một con trâu lồng, đang thở phì phò, mũi không ngừng phì hơi. “…”
“… Em chỉ muốn nói với anh, chữ cuối trong chữ China là chữ a, không phải là chữ m…”
“…”
“Còn nữa…”
“… Hử?”
“Sư huynh, anh là đồ sàm sỡ.”
Lưu Minh Dư vừa tức giận vừa xấu hổ, ném mạnh điện thoại.
* * *
Lưu Minh Dư cho rằng, anh không phải là dạng người dễ bị người khác chi phối đến cảm xúc của bản thân mình, nhưng lần này gặp phải Vương Vĩnh Chí, lòng anh luôn thấy bứt rứt khó chịu.
Mấy ngày nay không vui, đương nhiên cũng chẳng còn tâm trí gì khi bên cạnh người yêu. Cô bạn gái mới này của anh cũng không phải người dễ bắt nạt. Cô thấy người đàn ông trước mặt mình thật vô dụng, thôi thì “đá” quách cho xong.
Lưu Minh Dư cũng vui với cái cảnh thanh tịnh đó, chia tay thì chia tay, một mình cũng tốt.
Nhưng mà có một người cứ không để cho anh yên, hôm trước anh vừa chia tay bạn gái, hôm sau hắn đã gọi đến rồi.
Lúc đó, Lưu Minh Dư đang ngủ ngon, mơ màng cầm điện thoại từ đầu giường ra xem, chau mày vì khó hiểu.
Tên người gọi là chữ “Em ấy.”
Em ấy? Em ấy là ai? Ai là em ấy?
Chưa kịp đợi Lưu Minh Dư nghĩ ra, anh chợt nhìn thấy hình hiện trên điện thoại là một chiếc áo thun hình trước ngực đính đầy hạt thủy tinh đang bay phấp phới trên dây phơi quần áo.
Lưu Minh Dư tỉnh hẳn.
Anh để điện thoại reng một lúc lâu, cuối cùng đã hiểu lý do vì sao, nhất định là hôm quên điện thoại chỗ Vương Vĩnh Chí đã bị hắn đổi tên.
Lưu Minh Dư bĩu môi: Tên Hồng Đỏ Quái Dị chẳng phải là rất thân thiết hay sao, lại còn đổi thành Em ấy, nghe cứ như hai người cùng một ruột ấy!
Anh cầm điện thoại đợi một lúc, thầm nghĩ không thể để cho Vương Vĩnh Chí nghĩ rằng mình vội vã bắt máy, phải kéo dài ra mới được. Anh đếm thầm tới hai mươi giây, nhếch mép cười một cái rồi bấm nút nghe.
Nhưng khi anh vừa chạm tay đến nút nghe, bên kia gác máy.
“…” Lưu Minh Dư trầm ngâm, nhìn chăm chăm vào điện thoại, nghĩ rằng một lúc nữa thôi Vương Vĩnh Chí sẽ gọi lại.
Một phút, ba phút, năm phút… chiếc Nokia đen vẫn im lìm nằm đó.
Lưu Minh Dư hết kiên nhẫn, cầm điện thoại gọi lại.
Rất nhanh, bên kia vội vã bắt máy, một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên truyền qua sóng điện thoại: “Sư huynh…”
Lưu Minh Dư hỏi dồn dập: “Lúc nãy tôi không nghe máy, sao cậu cũng không gọi lại?”
Vương Vĩnh Chí hơi bất ngờ: “… À, ừm, em tưởng anh đang ngủ.”
“Quỷ đang ngủ cũng bị cậu gọi cho tỉnh dậy!”
“…”
“…”
“…”
“Được rồi, có việc gì mau nói đi!”
“À,… thế này… bây giờ anh đang độc thân đúng không?”
Lưu Minh Dư giọng trầm xuống: “Có gì không?”
Vương Vĩnh Chí: “Nếu còn độc thân, hay anh thử với em đi?”
Lưu Minh Dư phát hoảng, run tay, vội vàng bấm nút tắt.
Việc ấy coi như là gác qua một bên, hay nói cách khác rằng bản thân Lưu Minh Dư đang tháo chạy, mà Vương Vĩnh Chí cũng không ra sức theo đuổi, tạo cho Lưu Minh Dư cơ hội thoát thân.
Con người Lưu Minh Dư cũng rất lạ. Nếu Vương Vĩnh Chí thật sự muốn quan hệ với anh thì phải ép buộc, áp sát anh, buộc anh phải chịu, không thể để anh có cơ hội chọn lựa, nếu không anh sẽ chần chừ do dự.
Nhưng Vương Vĩnh Chí không hiểu điều đó, hắn nghĩ rằng cho Lưu Minh Dư quyền lựa chọn, đó mới là tốt với anh ấy. Ngờ đâu, chính điều đó đã làm cho Lưu Minh Dư càng lúc càng xa hắn.
Thoắt cái đã đến kì nghỉ đông, mối liên lạc duy nhất giữa hai người là những dòng tin ngắn ngủi của Vương Vĩnh Chí: “Nghỉ đông vui vẻ, em thích anh.”; “Tết Tây vui vẻ, em thật sự thích anh.”; “Chúc mừng năm mới, em thích anh vô cùng.”; “Nguyên tiêu vui vẻ, em yêu anh”; “Sắp nhập học rồi, mình bên nhau đi anh!”
Lưu Minh Dư không trả lời tin nào.
Lúc họ gặp nhau thì đã vào học sau kỳ nghỉ đông.
Địa điểm là thư viện trường.
Nhân vật chính là Lưu Minh Dư, Vương Vĩnh Chí và hai nữ sinh. Một cô ăn vận rất thời trang, váy ngắn áo khoác lông, đang quàng tay Lưu Minh Dư. Cô kia cũng không thua kém, trang điểm trẻ trung như búp bê, được Vương Vĩnh Chí ôm vai thân mật.
Trong tình huống này gặp nhau, Lưu Minh Dư có chút lúng túng nhưng Vương Vĩnh Chí lại điềm tĩnh lạ thường. Chào một câu “Sư huynh” như trong lòng đang không hề ôm ấp cô gái nào.
Lưu Minh Dư vốn cảm thấy lúng túng, lúc này lại chuyển sang tức giận.
Điện thoại của anh còn lưu lại tất cả tin nhắn của Vương Vĩnh Chí. Tuy anh chẳng trả lời một tin nhắn nào nhưng cũng không hề xóa đi bất cứ tin nhắn nào.
Tin nhắn mới nhất nhận được là vào ngày hôm trước.
Nhưng đứng trước tình thế này, Lưu Minh Dư không cách nào kìm lòng được.
Lòng anh chợt hiểu ra điều gì đó. Anh biết việc đối xử tệ bạc của anh, là thánh nhân cũng phải bỏ chạy nói chi là Vương Vĩnh Chí. Thế nhưng sao lòng anh vẫn ngậm ngùi, bởi anh luôn cho rằng hắn sẽ đợi anh.
Anh nhìn Vương Vĩnh Chí với vẻ mặt vô hồn không rõ cảm xúc. Bạn đang �
Cô gái đang quàng tay Lưu Minh Dư mở lời: “Chồng ơi, chính là người này đã dành chỗ của em! Anh phải đòi lại cho em!”
Việc này ban đầu thực ra rất nhỏ, bạn gái mới của Lưu Minh Dư và cô gái núp trong lòng Vương Vĩnh Chí cùng chiếm chỗ của nhau trong thư viện dẫn đến cãi nhau, sau đó làm lớn chuyện, đòi dẫn bạn trai của họ đến cùng tham gia cuộc chiến.
Chuyện này khiến Lưu Minh Dư khó xử, đặc biệt khi đối phương lại là Vương Vĩnh Chí. Hai cô gái bắt đầu cãi cọ quyết liệt, hăng say đến nỗi không nhận ra người đàn ông của họ đang đứng im lìm cạnh đó và nhìn nhau.
Sự bình tĩnh của Vương Vĩnh Chí càng làm Lưu Minh Dư tức tối hơn. Tuy anh tỏ vẻ bình thường, nhưng kỳ thực chỉ cần ai đó châm ngòi thì quả bom tức giận của anh sẽ bùng nổ.
Mà con gái cũng thật nhỏ nhen, chỉ vì một chỗ ngồi mà cãi nhau, đến nỗi sắp đánh nhau. Cô bé hồng đỏ trong lòng Vương Vĩnh Chí gây sự trước, giơ tay muốn cào bạn gái của Lưu Minh Dư.
Lúc này, để giữ thể diện, Lưu Minh Dư hướng người ra trước đỡ cho bạn gái mình. Nhưng do móng tay của đối phương quá sắc, cào anh đau điếng không thể chịu nổi, đành phải hất cô ta ra xa.
Kết quả là cô bé hồng đỏ này làm lớn chuyện, hét lên: “Anh đẩy tôi? Đường đường là đàn ông mà lại đi đẩy phụ nữ thế à? Tôi là con gái mà! Anh như vậy là sàm sỡ biết không? Anh biết sàm sỡ là thế nào không, anh đang sàm sỡ tôi đấy!!! Anh dám động vào tôi sao? Anh động vào đi, tôi kiện anh tội quấy rối tình dục!!!”
Câu nói này vô tình là ngòi dầu làm ngọn lửa âm ỉ trong lòng Lưu Minh Dư bùng cháy, đốt sạch cả sợi lý trí cuối cùng mà anh đang cố cầm cự.
“Quấy rồi tình dục? Mẹ kiếp, cô nói tôi quấy rối tình dục?!!! Mẹ kiếp, tôi cho cô biết thế nào là quấy rối tình dục!” Nói rồi anh kéo Vương Vĩnh Chí đang đứng khoanh tay đứng nhìn về phía mình. Trước bàn dân thiên hạ, anh dán chặt môi mình vào môi Vương Vĩnh Chí.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Vương Vĩnh Chí phản ứng rất nhanh, ôm lấy Lưu Minh Dư, làm cho hai đôi môi càng khít nhau hơn.
Lưu Minh Dư cũng không chịu thua, ôm lấy vai Vương Vĩnh Chí, hôn say đắm.
Mọi người há hốc mồm, mắt trợn tròn. Hai cô gái đi cùng lúc này cũng chết đứng tại trận.
Hai người họ cứ ôm hôn nhau thắm thiết như thế, giống như hai con thú dữ đang đọ sức tranh hùng. Thoắt cái mười phút đã trôi qua, hai người mới buông nhau ra, nhưng tay họ thì vẫn nắm chặt.
“Con bé kia đã thấy rõ chưa? Thế này mới gọi là quấy rối tình dục này!” Lưu Minh Dư lau miệng một cái, tỏ vẻ vô cùng đắc thắng. “Bây giờ bạn trai của cô đã thuộc về tôi, đây là người đàn ông của tôi!”
Vương Vĩnh Chí cười, ôm lấy vai Lưu Minh Dư, ra sức vuốt lấy tóc anh. “Ngốc ạ, đấy là em họ em.”
“…” Lưu Minh Dư im lặng, nhìn em họ của Vương Vĩnh Chí, nhìn sang bạn gái mình như đã hóa đá tự bao giờ, sau đó anh quay đầu một cái: “Thì đã sao?”
Anh “hứ” một tiếng rõ to, rồi như một con gà đắc thắng, quàng tay Vương Vĩnh Chí bỏ đi nhanh.
* * *
Kết quả là khi ra đến cửa thư viện, Lưu Minh Dư lập tức hoảng sợ, miệng lẩm bẩm: “Vương Vĩnh Chí à, Vương Vĩnh Chí, mẹ kiếp, sự trong sạch cả đời của tôi sụp đổ trong tay cậu rồi!” Nói rồi anh dựa vào người Vương Vĩnh Chí: “Mau, mau, mau! Mau đỡ anh, anh không nhấc nổi chân nữa rồi!”
Vương Vĩnh Chí phì cười, ôm lấy Lưu Minh Dư, và chính tại cổng thư viện đông người qua lại ấy, họ lại trao nhau nụ hôn nồng thắm.