Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Chương 9

Lớp trưởng bỗng nổi trận lôi đình, làm sinh viên thể thao giật cả mình, chỉ biết điếng người đứng lặng lẽ một chỗ, giống như chú chó trung thành đột nhiên bị chủ nhân trách mắng, hoàn toàn không biết mình đã làm gì sai.

“Tôi đâu có bạn gái!”

Hắn ngụy biện.

“Không có bạn gái? Vậy đám nữ sinh suốt ngày gọi cậu ra ngoài là giả hay sao?”

Cậu chất vấn.

“Thật sự là không có, tôi đều từ chối cả rồi!”

“…” Lớp trưởng chợt bình tĩnh trở lại, giờ mới hiểu nỗi lo lắng của mình trong thời gian qua thật là vô vị. “Vì sao? Họ không tốt ư?” Cậu nhớ rất rõ là trong đám nữ sinh ấy có cả Tề Lưu Hải, mắt to tròn xinh xắn, là hoa khôi của khoa nào đó, bao nhiêu chàng trai chết mê chết mệt vì cô ấy.

Sinh viên thể thao cũng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới dám trả lời một cách thẹn thùng chen lẫn tự ti rằng: “Không phải họ không tốt, mà là tôi không tốt. Họ vốn dĩ đều là những sinh viên sáng giá. Họ sẽ tốt nghiệp và tìm việc làm tốt, rồi họ sẽ có bạn trai, kết hôn, có con cái, họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Chứ không phải là đi theo tôi… một người không có đầu óc, cũng không đẹp trai.” Hắn cười mỉa mai bản thân mình: “Họ chỉ là một phút si mê, đợi đến lúc tiếp xúc, họ mới biết tôi không tốt như những gì họ nghĩ.”

Lớp trưởng lòng thầm phản bác: “Bọn họ thật sự chưa hiểu hết cậu tốt thế nào.”

Hắn dừng lại một chút, rồi lên tiếng với vẻ bất an. “Bạn nghĩ trên đời này có ai thích con người thật của tôi không?”

Lớp trưởng không cần suy nghĩ nhiều, nói thẳng: “Tôi đây!”

Sinh viên thể thao vốn chỉ buột miệng than thở, hắn không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy. Sau khi sững người mấy giây, khuôn mặt đen xì ấy chuyển sang đỏ, đậu đen giờ đây biến thành quả cà chua to đùng. Miệng hắn há hốc, lúc thì đưa tay kéo vai lớp trưởng, lúc thì muốn cấu mình mấy cái xem có phải đang nằm mơ hay không. Tóm lại là hắn múa máy quay cuồng trước mặt lớp trưởng, giống như bị thần kinh.

Một lúc sau hắn mới bình tĩnh trở lại, đứng đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của lớp trưởng, khép nép hỏi cẩn thận: “Cậu… lời cậu nói có giống với ý tôi nghĩ không?” Hắn bây giờ đã không còn là một vận động viên với thế ném tuyệt đẹp trước mắt mọi người nơi sân vận động nữa. Giây phút này hắn chỉ là một cậu trai bình thường, chưa từng có kinh nghiệm trong tình yêu và luôn tự ti trước sự quan tâm của người khác. Câu trả lời của đối phương có thể quyết định tâm trạng của hắn.

“Cậu nghĩ thế nào?” Lớp trưởng rất biết cách nhử hắn, trên khuôn mặt điển trai này nở ra một nụ cười hiếm có. Khi cậu ta cười, thì vết sẹo do đĩa sắt để lại trên mặt cậu méo mó, nhưng trong mắt sinh viên thể thao, điều đó không có gì quan trọng.

Vết sẹo ngoài ý muốn này, không chỉ ở lại trên khuôn mặt của lớp trưởng, mà hơn nữa là lưu lại trong tim của sinh viên thể thao.

Một giây sau đó, lớp trưởng nắm lấy cổ áo sinh viên thể thao và kéo hắn về phía mình.

Không chút do dự cắn vào môi đối phương một cái.

* * *

Sau đó, khi sinh viên thể thao cùng lớp trưởng đến phòng tự học, hắn kể hết những việc đã xảy ra với hắn.

Sinh viên thể thao nói rằng trong cuộc đời hắn có ba chuyện làm hắn cảm thấy vừa căng thẳng vừa vui vẻ nhất.

Việc thứ nhất, hắn cùng vài người bạn được thầy thể dục dẫn đến đội tuyển thành phố gặp huấn luyện viên ném đĩa để xin gia nhập.

Sau đó hắn đã được chọn.

Việc thứ hai, đĩa sắt của hắn “đập” vào lớp trưởng, làm mặt lớp trưởng bị một vết sẹo dài, hơn nữa còn bị hôn mê.

Sau đó, hắn túc trực cạnh giường bệnh chờ lớp trưởng tỉnh dậy.

Việc thứ ba, ……

Nhắc đến việc thứ ba, hắn bỗng ấp úng lúng túng, nhìn thấy vết sẹo trên mặt lớp trưởng thấy miệng khô chát.

Lớp trưởng không cho hắn nói ra việc thứ ba, vì lòng cậu đã thầm đoán ra rồi.
Bình Luận (0)
Comment