Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1125

Vẻ mặt của Phong Hành Thiên cứng đờ, miệng tuy rằng đã mở thế nhưng lại không cách nào nói thành lời, bọt máu không ngừng ứa tràn ra ngoài.

Đồng thời, các vị trí trên thân thể hoàn toàn tan rã, máu tươi đỏ sẫm tuôn trào trông rất ghê rợn.

Phụt!

Cả người hắn không cách nào duy trì được hình dạng nữa, lập tức hóa thành một đống máu và xương, cứ thế chết như vậy.

Thạch Hạo kinh ngạc, Lục Đạo Luân Hồi thiên công quá mạnh mẽ, đòn đánh vừa rồi bá đạo và tuyệt luân, đã đánh gục một kỳ tài ngút trời.

Cách đó không xa, Yêu Nguyệt công chúa và Huyền Côn giật mình không thôi, một vị con cưng của trời đã tu ra ba luồng tiên khí lại bỏ mạng như vậy? Bọn họ kinh ngạc vô cùng.

Việc này không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ khuấy động cả Vô Lượng Thiên, Phong Hành Thiên với thiên phú tuyệt luân nhưng đã héo úa!

Một khúc xương màu vàng lóe lên trong ánh máu như muốn phá không chạy trốn.

"Xoẹt!"

Thạch Hạo thất kinh, hắn đánh ra một tia chớp hóa thành một con Toan Nghê há miệng gầm thét, tức thì nó nhào tới ngăn cản lại khúc xương vàng kia.

Chỉ là khúc xương này có chút đặc thù, không ngờ lại có thể xuyên thủng Toan Nghê rồi lao vút hòng bỏ chảy khỏi cung điện bên dưới lòng đất, thoát ly khỏi vực sâu này.

Yêu Nguyệt công chúa xuất thủ, nàng đánh ra một luồng ánh trăng ôn nhu lên trên khúc cốt phù này khiến cho nó hơi khựng lại.

"Ầm!"

Huyền Côn cũng xuất thủ, hai tay kết ấn hóa thành ánh sáng cuồn cuộn phong ấn cốt phù này lại.

Thạch Hạo biết đây là thứ gì, chắc chắn là Bảo mệnh phù, là chí bảo được Thư viện Thiên Thần ban cho, không ngờ nó lại hoàn toàn khác với những đệ tử bình thường khác.

Thạch Hạo lại diễn biến ra Lục Đạo Luân Hồi thiên công, sáu cái hố đen xuất hiện và cùng xoay tròn, chớp mắt đã ổn định lại cốt phù này rồi nghiền nó thành bột mịn.

Một tiếng hét thảm như có như không truyền tới, là minh chứng cho việc Phong Hành Thiên đã hoàn toàn chết đi, cũng không cách nào phục sinh lần nữa.

Thạch Hạo lặng yên đứng nơi đó thật lâu mà chẳng hề nói gì, một chí tôn trẻ tuổi tu ra ba luồng tiên khí cứ thế bị hắn giết chết, cảm giác hơi mộng ảo.

Là do Lục Đạo Luân Hồi thiên công quá mạnh hay là Phong Hành Thiên quá yếu?

Đây chính là nhân vật đã tu ra ba luồng tiên khí đầu tiên mà Thạch Hạo giết chết. Nếu chuyện này mà lan truyền thì chắc chắn sẽ tạo nên cơn chấn động vô cùng lớn.

"Quá yếu sao, lẽ nào Phong Hành Thiên cũng chỉ là thiên tài trẻ tuổi được dùng phương pháp kỳ lạ nào đó bồi dưỡng mà thành, cái gọi là ba luồng tiên khí kia cũng chỉ là đi cướp của người khác, cũng không phải do tự mình tu hành?" Thạch Hạo thì thầm.

Nghe vậy thì hai người Yêu Nguyệt và Huyền Côn đều cứng họng, chẳng biết nói gì hơn.

Tiếp đó thì hai bên tách nhau và đề phòng lẫn nhau, bởi vì đây chính là một nhân vật tràn đầy nguy hiểm, hắn đã giết chết Phong Hành Thiên, tạo nên ảnh hưởng cực kỳ to lớn!

Đương nhiên, còn có một Phong hầu càng kinh khủng hơn, đây là người rất có thể sẽ trở thành một đại chí tôn thế nhưng lại chết một cách khó hiểu.

"Chuyện hôm nay sẽ xử sự ra sao?" Yêu Nguyệt công chúa nhìn chằm chằm hai bãi máu trên mặt đất rồi hỏi, hai người này đều có lai lịch cực kỳ lớn, chắc chắn sẽ dấy lên phong ba vô tận.

"Tuy rằng Phong hầu chết ở đây, nhưng có ai biết lão ở đây không?" Huyền Côn nói.

"Chính xác!" Thạch Hạo gật đầu biểu thị hài lòng với lời giải thích này.

Phong hầu, địa vị tôn sùng, chuyện xảy ra ở nơi này mà bị tiết lộ thì chắc chắn sẽ là phiền toái lớn, ngay cả Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn, Thạch Hạo cũng sẽ bị điều tra một cách nghiêm chỉnh nhất.

Cho nên, bọn họ không muốn nói chuyện này ra ngoài.

"Răng rắc!"

Lúc này, ao thần kia từ từ rạn nứt, âm thanh phát ra đã thu hút sự chú ý của ba người.

"Ồ, con cổ điệp kia sao lại đang nứt ra?" Yêu Nguyệt công chúa chợt thay đổi sắc mặt.

Đáng tiếc chính là, trong cơ thể nó cũng chẳng hề có Đạo thư hay tiên khí gì cả, việc này khiến mấy người thất vọng vô cùng.

Chỉ có mỗi Thạch Hạo là kích động, đó là sự biến hóa của Hoàng điệp, nó đậu nơi đó và rút lấy khí tức Tiên đạo của con bướm thối rửa ấy, đang phát sinh biến hóa kinh người.

Trên thực tế, có thể giết chết Phong hầu đều là sự giúp đỡ của Hoàng điệp, nó như có thể giao cảm và hiểu rất rõ về con cổ điệp ấy.

Cổ điệp kia đã chết từ lâu thế nhưng vẫn còn sót lại bản năng chiến đấu đầy đáng sợ.

Mà Hoàng điệp lại cùng tộc với nó cho nên có thể giao cảm lẫn nhau, cho nên mới có thể được như hiện tại.

Yêu Nguyệt công chúa cùng với Huyền Côn đều nhìn chằm chằm cổ điệp đang từ từ nứt thành bốn, cả hai đều thở dài, chỉ biết dõi mắt nhìn nó từ từ thối nát, tinh khí tiêu tán, sau đó cả hai dứt khoát xoay người tiến thẳng về phía tòa cung điện phía trước.

Bởi vì bọn họ biết, cái gọi là thân thể của Bất Hủ giả kia đã hoàn toàn tiêu tán và cũng chẳng hề lưu lại chút cơ duyên nào cả, cứ ở đây lãng phí thời gian thì không bằng đi vào sâu bên trong để tìm cơ duyên khác còn hơn.

Yêu Nguyệt công chúa và Huyền Côn đều cùng tiến cùng lui cho nên cả hai cùng nhau rời đi, hiển nhiên rất kiêng kỵ Thạch Hạo, sợ hắn sẽ đánh bại từng người.

Thạch Hạo đứng yên chẳng hề nhúc nhích, hắn lẳng lặng chờ đợi Hoàng điệp thành công và trở lại.

"Hai người kia không có phát hiện ra Hoàng điệp chứ?" Thạch Hạo nhíu mày, hắn không tài nào xác định được.

Sau khi hai người rời đi thì cổ điệp trong ao thần càng thêm thối rửa hơn, quá trình tan rã càng nhanh hơn, xung quanh có rất nhiều tro bụi và máu mủ.

Hoàng điệp phát hiện hai người kia đã rời đi thì toàn thân chợt phát ra ánh sáng chói lóa tựa như là một chiếc đèn tiên đang bốc cháy hừng hực.

Toàn bộ khí tức Tiên đạo bên trong ao thần đều tuôn chảy vào trong cơ thể của nó, cái gọi là sức mạnh thần bí kia từ từ sôi trào, đặc biệt là nhóm chân huyết màu vàng kia còn đi thẳng vào trong cơ thể của nó.

Đương nhiên, đây cũng không phải là dung hợp mà chỉ là tạm thời niêm phong lại bên trong máu thịt của nó, cần phải có thời gian thì mới có thể luyện hóa và hấp thụ hoàn toàn được.

Ngay cả Thạch Hạo cũng cảm thấy ghen tị, quả là một vận may lớn.

Hoàn toàn chính xác, nếu là những người khác thì chắc chắn sẽ vô cùng đố kỵ, dù gì cũng là huyết dịch do Trường Sinh giả lưu lại và vô cùng phù hợp cho những người tới sau.

"Đây là truyền thừa của một mạch Hoàng điệp tộc của ta, dùng huyết dịch để làm vật dẫn." Hoàng điệp truyền âm cho Thạch Hạo.

Thạch Hạo hơi hơi kích động, như vậy chắc chắn Hoàng điệp sẽ càng mạnh mẽ hơn, thành tựu sau này sẽ không thể đoán được.

"Ta đã hấp thu hết khí tức Tiên đạo còn sót lại, cơ thể sẽ lần nữa tiến hóa và lột xác, không thể không ngủ đông được." Hoàng điệp nói.

Thạch Hạo câm nín, nó vừa mới thức tỉnh mà giờ lại muốn trầm miên nữa ư, lần này sẽ ngủ bao lâu?

Trên người hắn có hai thứ, một là Đả Thần Thạch còn một là Hoàng điệp, thế nhưng cả hai không ngừng ngủ say và chẳng biết lúc nào mới có thể lột xác hoàn toàn.

Nhưng có thể tưởng tượng được, một khi chúng nó thức tỉnh thì chắc chắn sẽ có biến hóa kinh người.

Thạch Hạo không có trì hoãn lâu nữa nên hắn nhanh chóng tiến vào nơi sâu trong cung điện, ít nhất phải có một cây thần dược sinh sống ở nơi này, hoặc nếu có thể tìm được đạo thư tiên khí gì đó thì càng tốt.

Vắng lặng, yên tĩnh chẳng chút tiếng động.

Khu vực này rất tối tăm và chẳng hề có chút tiếng động nào, cổ mộc dày đặc nhấn chìm rất nhiều công trình kiến trúc.

Thạch Hạo tựa như một u linh bồng bềnh tiến vào từng tòa từng tòa kiến trúc cổ.

Đáng tiếc là toàn bộ cung điện rất trống trải, trên mặt đất có cơ quan sứt mẻ, có hài cốt thế nhưng đều mục nát cả, chẳng hề có thứ nào có giá trị cả.

Rõ ràng, nơi này từng bị người khác càn quét cướp sạch qua.

Đạo tràng Tiên gia đã diễn ra cuộc đại chiến kinh thiên, động phủ của những người thất bại trong kỷ nguyên Tiên cổ đều bị kẻ chiến thắng ghé thăm và mang đi hết những kỳ trân.

Thạch Hạo thở dài, lòng sinh cảm giác vô lực, ở một thế giới khác, những kẻ địch kia chắc chắn sở hữu bí pháp của Tiên cổ, vậy tương lai làm sao thủ thắng được?

Nên biết, kỷ nguyên trước bọn họ đã giành thắng lợi tuyệt đối nên khiến cho người đời kia tuyệt vọng. Sau đó, nếu như bọn họ lại đạt được những điển tàng của kỷ nguyên đó thì làm sao chống lại được nữa chứ.

Chẳng trách bên trong các di tích đều ghi lại sự bi quan, cho rằng đã mất đi mọi hi vọng, người đời sau khó lòng mà chống đỡ nổi!

Việc này cũng không phải là không có đạo lý!

"Có thể, chỉ có cách sáng tạo ra một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới, siêu thoát vượt qua khỏi, đi con đường riêng biệt thì mới có thể thủ thắng được!" Thạch Hạo nói.

Di chuyển qua lại trong các kiến trúc cổ mà hắn cũng chẳng hề phát hiện được thứ gì có chút giá trị, sau chót tới nơi sâu nhất và nhìn thấy trung tâm của cung điện.

Đây là một tòa cung điện to lớn tựa như núi đứng sừng sững nơi đó, mặc dù bị dây leo nhấn chìm hơn phân nửa thế nhưng vẫn khó có thể che giấu được vẻ tráng lệ và đồ sộ của mình.

Xoạc, Thạch Hạo bước vào trong, nơi đây vẫn còn từng tia khí hỗn độn, hoàn toàn nhận ra được đây là một nơi chẳng hề tầm thường.

Hắn nghe được tiếng quát lớn của Yêu Nguyệt, Huyền Côn, hai người cũng đang ở nơi này và đang truy đuổi theo một cây thần dược.

Đó là một cây Hỏa Diệp lan với màu đỏ đậm toàn thân, tựa như là ngọn lửa đang nhảy múa, ánh lành lan tỏa, tinh khí dâng trào.

Tuy rằng thần dược không giống Trường Sinh dược, không phải là thứ độc nhất vô nhị thế nhưng cũng không phải rất nhiều, mỗi một loại cũng chỉ có ba năm cây mà thôi.

Hỏa Diệp lan, đỏ tươi như ngọc, ánh lửa hừng hực, thi thoảng nó chui vào trong lòng đất với tốc độ cực nhanh, tuy rằng hai người vô cùng mạnh mẽ thế nhưng cũng không cách nào bắt được cây dược này.

Thạch Hạo bước về trước với ý định tóm lấy, thế nhưng hắn từng nghe nói qua, phàm là thần dược thì một khi rễ bám đất sẽ có khả năng hòa tan với đất, khó mà bắt được.

Xem ra lời đồn cũng có căn cứ của lời đồn, nếu không làm sao lại không tóm được.

Thạch Hạo ra tay, quả nhiên sau khi cây dược này nhảy vào trong lòng đất thì tựa như biến mất vậy, không cách nào bắt được.

Tiếp đó, nó lại xuất hiện tựa như là đang khiêu khích vậy.

"Hả?" Thạch Hạo thất kinh, hắn cảm ứng được một hơi thở quen thuộc bên trong cung điện này, là thuộc về sinh linh không đầu kia.

Lẽ nào thần dược này đang cám dỗ bọn họ? Hi vọng sẽ lưu ở đây càng lâu càng tốt, bởi vì sau khi sinh linh không đầu kia quay trở lại thì lúc đó sẽ không một ai có thể trốn được nữa.

Thạch Hạo tạm thời dừng lại rồi nhìn về ngọn núi cao cao nơi sâu nhất, nơi đó có một tế đàn, bên trên có các loại hộp báu rất tinh xảo.

Nhưng, dù là hộp báu hay là những thứ tinh xảo khác cũng không phải là bảo cụ, có hoa mà chẳng hề có quả.

Thế nhưng, hộp báu đầy bắt mắt ấy đáng lẽ phải chứa đựng món báu vật gì đó mới đúng, đáng tiếc hắn nhìn mãi mà chẳng thấy thứ gì.

Sau khi Thạch Hạo mở ra hộp báu này thì thấy một cái cây dài bằng lòng bàn tay, nhìn hình dáng thì tựa như là một chiếc chìa khóa.

Việc này làm hắn cảm thấy hoang đường, nơi trung ưng của tòa cung điện có một tế đàn to lớn, bên trên tế đàn to lớn này lại có một chiếc hộp đầy đẹp mắt, mà bên trong chiếc hộp này lại chứa một chiếc chìa khóa.

Đáng lẽ, chiếc chìa khóa này đã bị lấy đi từ lâu mới đúng!

Bên trên tế đàn hiện dày đặc các vết rạn nứt.

Thạch Hạo mở ra thiên nhãn quan sát thật kỹ, đáng tiếc cũng chẳng có phát hiện mới gì, nơi này cũng chỉ là một điện thờ cổ bỏ hoang mà thôi.

Hai người kia vẫn đang truy đuổi thần dược, bọn họ cũng từng tới nơi này, dù sao thì cũng đã tới trước Thạch Hạo nhưng lại thiếu đi vẻ trầm ổn như hắn.

Ầm!

Thạch Hạo muốn dịch chuyển tế đàn đã rạn nứt này hòng xem thử bên dưới có gì hay không, nhưng nó lại vô cùng cứng rắn.

Hắn hao tốn hết cả sức lực thì mới có thể dịch chuyển sang một bên, trong lúc này thì những vết nứt càng sâu và nhiều hơn.

"Hả?!" Đột nhiên Thạch Hạo giật bắn cả người, sau khi tốn hết sức lực đẩy dời đi và xuyên qua kẻ hở của những vết nứt thì hắn thấy được, bên trong tế đàn này có một chiếc chìa khóa được chế tạo từ một khúc xương trắng hếu.

Việc này khiến Thạch Hạo khó hiểu, vừa nãy hắn vận dụng thiên nhãn quan sát thế nhưng chẳng hề nhìn thấy gì, nhưng giờ sao lại thấy thứ này?

Rất nhanh trong lòng hắn chợt mừng rỡ, lẽ nào tòa tế đàn này mục đích là thờ cúng chiếc chìa khóa bằng xương này!
Bình Luận (0)
Comment