Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1359

Hy vọng đều được sinh ta từ trong tuyệt vọng, đều có thể chuyển biến, ngay khi tất cả mọi người đều cảm thấy vô vọng, khó có thể tiến vào khu cổ giới này thì toàn bộ tiên huyết đều tan rã.

Bụp, huyết dịch rơi xuống mặt đất chứ không còn ngưng tụ thành các sinh linh nữa.

Xa xa, con Phượng Hoàng bất tử kia kêu khẽ, nó vô cùng mệt mỏi, không ngừng ngâm tụng thần chú nên đã tiêu hao toàn bộ pháp lực của mình, thành ra không thể tiếp tục được nữa.

Mọi người không thể không cảm thán, hậu quả nặng nề như vầy mà cũng chỉ do một con chim non tạo thành, thần chú mà nó hiểu được quá mức quái dị!

"Con Phượng Hoàng này có gì đó là lạ, không ngờ lại khát máu như thế, các ngươi xem, ngay cả con mắt cũng biến thành màu đỏ, lông vũ cũng hóa màu máu, nó là... Sa đọa huyết hoàng!" Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính bỗng nhiên nói.

Cùng lúc đó, sinh linh của dị vực cũng kêu to: "Lớp vỏ Tiên trứng của nó bị chiến huyết làm dơ bẩn, cho nên con của Phượng Hoàng đã bị sa đọa, trở thành Huyết Hoàng thích giết chóc!"

"Loại sinh vật này cần phải được tiếp đón về giới ta, để nó gia nhập chúng ta, nơi sâu cổ vực của chúng ta cũng có một con Huyết Hoàng sa đọa, là sống nhờ từ thời Tiên cổ." Trong mắt mọi người lộ ra thần mang đầy kích động.

Năm đó, dị vực có thể tấn công vào giới này thì Huyết Hoàng sa đọa, Vô Úy sư tử, còn có cả Tà Long hắc ám... tất cả đều giúp đỡ rất nhiều, nếu không chắc chắn phải trả cái giá càng nặng nề hơn.

"Ồ, nó rút đi kìa, đuổi, bắt con Huyết Hoàng sa đọa này lại!" Dị vực thèm khát nên điều động bình Luyện Tiên xông về trước, chân chính tiến vào trong cổ giới này.

Đương nhiên, mỗi người đều hết sức cẩn thận vì không ai muốn nhiễm phải tiên huyết, nếu không một khi chạm phải thì tuyệt đối sẽ bước vào chỗ vạn kiếp bất phục ngay.

Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cũng mang theo đám Thạch Hạo tiến vào trong khu cổ địa này, ông khống chế Chiến kỳ thiết huyết lên trước với mục đích là hấp thu những giọt huyết dịch kia.

Nhưng, từ xa truyền lại gợn sóng năng lượng đầy kịch liệt, tiết đó là tiếng nổ vang khiến mọi người đều sởn gai ốc.

Bọn họ nhìn thấy được, cách không xa nơi lối vào ở bên trong có vài ngôi mộ lớn đang nổ vang, máu tươi cùng với binh khí hư hao trên mặt đất đều bị cuốn ngược tiến vào bên trong mộ.

Đặc biệt, những tấm bia lớn phía trước các ngôi mộ đều làm bằng sắt, vang lên những tiếng leeng keeng.

"Mộ tiên!" Người của dị vực hét lớn.

Đại trưởng lão cũng kích động không thôi, đây tuyệt đối là bảo tàng, nếu như có thể bới móc được thứ gì đó thì chắc chắn sẽ không phải là đồ tầm thường.

Ít nhất, vài món pháp khí hư hao kia khi mang ra ngoài thì chắc chắn không thể nào hình dung được tác dụng, dù sao vừa nãy chúng cũng dám công kích về phía bình Luyện Tiên, mặc dù không thể địch lại.

Vậy có tới tìm kiếm không? Nên biết, vừa nãy cũng chỉ là tiên huyết mà đã tạo thành phiền phức lớn như vậy cho bọn họ rồi, nếu như đào mộ thì trời mới biết sẽ phát sinh biến cố gì.

"Xoẹt!"

Sinh linh của dị vực không kìm nén được nữa, có người dịch chuyển lấy ra một món pháp khí hòng đào vài ngôi mộ lên.

Bởi vì bọn họ cho rằng, những gì kỳ lạ vừa nãy cũng là do Huyết Hoàng sa đọa gây nên, là do thần chú mà nó ngâm tụng đã tạo nên tác dụng cực lớn, hiện giờ nó đã rút lui nên không còn vấn đề gì nữa.

"Ầm!"

Pháp khí của người kia giải thể trở thành mấy chục mảnh vụn rồi nổ tung, lúc này hắn lảo đảo thối lui, thân thể run rẩy.

"Tiên và Bất Hủ đều như nhau, dù cho chết thì cũng không thể nào khinh nhờn, có uy thế nào đó đang bao phủ, chúng ta tốt nhất đừng nên trêu chọc, việc này bàn sau." Có người nói nhỏ.

Bọn họ có thể vận dụng bình Luyện Tiên thế nhưng một khi làm như vậy thì chắc chắn phải chuẩn bị thật sẵn sàng, mấy ngôi mộ lớn đó mà nổ tung thì hậu quả nó sản sinh ra tuyệt không thể tưởng tượng.

"Đi vào trước đã, chụp lấy con Huyết Hoàng kia rồi hẳn tra rõ chân tướng nơi này." Một ông lão nói, sau đó bọn họ tiếp tục tiến lên.

Phía trước, có núi lớn cao vút bốc lên từng làn khí trắng làm người người sảng khoái, như muốn vũ hóa phi tiên.

"Là tiên khí ư?" Lời nói của Đại trưởng lão hơi run run, ông vẫn luôn muốn bước vào lĩnh vực Tiên, thế nhưng hoàn cảnh thiên địa đã thay đổi, từ lâu đã không còn thích hợp nữa.

Hiện giờ, ngay chính nơi này lại thấy được hoàn cảnh như vậy, máu huyết của ông gần như sôi sục cả lên.

"Không đúng, cũng không phải là tiên khí chân chính thế nhưng mùi vị Chân Tiên ẩn chứa bên trong rất là nồng đậm." Đại trưởng lão suy nghĩ, trước kia chắc chắn có Tiên dừng chân nơi này.

Linh dịch ở nơi này hóa thành sông lớn, có rất nhiều thảo dược hi thế sinh trưởng bên trong vùng núi, từng làn sương mù lan tỏa, an lành vô cùng.

Huyết Hoàng hóa thành một chùm sáng tiến vào nơi sâu trong khu cổ giới này.

Người của dị vực truy đuổi phia sau, đám người Đại trưởng lão cũng bám theo, bởi vì cần phải tra xét một phen xem nơi này tới tột cùng có bí mật gì.

"Đáng tiếc thật, trước khi con Phượng Hoàng kia sinh ra thì đã bị tiên huyết nhuộm qua, sát ý thấm hết vào bên trong thành ra rất thích giết chóc, thích máu tanh, rất khó hàng phục." Đại trưởng lão tiếc nuối.

Nếu không, đây chính là đời sau của Thập hung, là một tiên cầm có tiềm lực vô biên, tương lai có thể mang tới tác dụng không thể nào tưởng tượng nổi.

"Đây là..." Sau khi tiến vào tầm tám ngàn dặm thì người của dị vực dừng chân, Đại trưởng lão cùng đám người Thạch Hạo cũng dừng lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy cảnh tượng vô cùng chấn động.

Đây là một khu đầy tả tơi, hoàn toàn khác với những gì đã thấy vừa nãy.

Không hề có một ngọn cỏ, mặt đất chết khô mấy chục vạn dặm, cơ bản không thể thấy được điểm cuối, vẻ tĩnh mịch bao phủ khu ma thổ.

Những địa vực cùng với tiên vụ nhìn thấy vừa nãy, còn có cả các loại thảo dược thì đều đoạn tuyệt sau khi tiến vào nơi này, trở thành một khu khô héo.

"Đây là chiến trường, là do pháp tắc Tiên đạo quét trúng, vạn linh đều biến thành tro bụi, cây cỏ cũng không thể tái sinh." Có người nói.

Bọn họ bay về phía trước thì nhìn thấy được rất nhiều hài cốt, vô số sao băng lớn nằm đầy trên mặt đất, đều là bị đánh hạ ở năm xưa.

Trời mới biết khu cỗ địa này rộng lớn tới cỡ nào, sao băng vô số, có thể nhìn thấy được, những thứ này đều bị người khác đánh hạ trong một chiêu, bởi vì bên trên bề mặt chỉ có một vệt ngấn to lớn.

"Chuyện này... chiến đấu năm xưa phát sinh như thế nào, sao lại thê thảm như thế chứ, ngay cả tinh vực cũng bị đánh tan ư?" Ngay cả một vài ông lão của dị vực cũng đều cảm thấy thân thể lạnh lẽo.

"Hẳn là chiến đấu trước khi chết trận, nói thế thôi chứ chụp nhiều ngôi sao xuống như vầy thì có tác dụng gì chứ? Tới cấp bậc đó thì cũng không cần thiết phải như vậy, chắc chắn là đã kiệt sức, sắp bỏ mạng nên làm ra hành động giãy giụa cuối cùng như vầy, người kia hóa ra bản thể đầy to lớn, bàn tay luồn vào trong vũ trụ rồi chụp xuống rất nhiều tinh thể." Sắc mặt của ông lão trở nên nghiêm túc, hình dung lại trận chiến năm đó.

Phía sau, Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính im lặng, hẳn cũng là như thế.

Điều này làm đám người Thạch Hạo, Tào Vũ Sinh sợ hãi, đó là sinh linh như thế nào? To lớn ra sao mà sự giãy giụa trước khi chết lại có thể vỗ sụp nhiều ngôi sao lớn như vậy..

"Hẳn là cổ tổ Lạc Ma gây nên." Một ông lão của dị vực nói nhỏ, không kìm hãm thầm than một tiếng.

"Ồ, nơi này có huyết dịch năm màu!" Đột nhiên, sau khi tiến thêm ba vạn dặm thì người của dị vực kinh ngạc thốt lên, bọn họ nhìn thấy một loại huyết dịch đặc biệt, từ vạn cổ tới nay mà vẫn không hề khô cạn.

Rất rõ ràng, nó thuộc về Lạc Ma, hoàn toàn giống với anh linh Lạc Ma sau khi thức tỉnh đã nhìn thấy trước kia.

Nhưng, huyết dịch này đã mất đi tinh hoa, trở nên tối tăm, sức mạnh thần bí ẩn chứa bên trong cũng đã không thấy, như bị sinh linh nào đó nuốt đi rồi.

"Độc Cô Vân, ngươi làm sao vậy?" Thạch Hạo hất một người bên cạnh.

Độc Cô Vân từng sinh sống ở dị vực và sau đó thì quay trở lại, hắn chính là đời sau của Người bảo vệ, cũng là một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất hiện giờ.

Máu của hắn có màu vàng, được mệnh danh là một trong Tứ đại huyết thống mạnh nhất xưa nay, thần thánh và cao quý, bộ tộc này mạnh mẽ không gì sánh được.

"Ta cảm ứng được hương vị huyết dịch của bộ tộc ta." Độc Cô Vân nói rồi tiến thẳng về trước, mọi người không thể không đi theo vì sợ hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Quả nhiên, ở ngoài mấy chục dặm thì bọn họ nhìn thấy được một vệt máu màu vàng tựa như là hoàng kim vậy.

Đây tuyệt đối là máu của một mạch Độc Cô Vân, thuộc về bộ tộc Người bảo vệ!

"Ồ, máu này cũng là lạ, nó đã biến hóa, các ngươi xem kìa. màu vàng đã hóa thành đen!" Có người giật mình.

Máu màu vàng kia chợt chuyển sang màu đen như mực, tựa như là cái hố đen muốn nuốt chửng linh hồn người vào trong, một lát sau thì nó lại biến thành màu vàng như cũ.

Đúng như dự đoán của mọi người, máu của một mạch Người bảo vệ đều có thuộc tính thần thánh, thế nhưng bên trong cũng có ma tính!

Tất cả mọi người đều giật mình, lời đồn là sự thật, năm xưa còn tưởng rằng người của dị vực gây xích mích, nói rằng Người bản vệ rất là nguy hiểm, hiện giờ khi nghĩ lại thì hoàn toàn chính xác.

Độc Cô Vân ngồi chổm hổm xuống, hắn thử thu lấy loại máu này, tuy rằng tinh hoa cũng đã bị thứ gì đó hút đi thế nhưng vẫn rất là trọng yếu với hắn.

Hắn nhắm mắt lại rồi cảm ứng thật tỉ mỉ, muốn hiểu thấu một vài tin tức ẩn chứa ở bên trong máu huyết này.

"Từng có trận chiến kinh thiên động địa, đối thủ chính Lạc Ma, mà vị tộc nhân này của ta là do bị lan tới, không tính là người trực tiếp chiến đấu." Hắn nói thế.

Mọi người hoảng sợ, bọn họ thật sự đã tới đúng nơi, từng bước một vạch trần chân tướng của trận chiến năm đó.

Ngay cả một mạch Người bảo vệ cũng không phải là những người chiến đấu chính thức, quả nhiên tên Lạc Ma kia mạnh mẽ tới mức không thể nào tưởng tượng ra được.

"Hả? Vị tộc nhân này của ta không thuộc thế giới này, hắn tới từ nơi ban đầu nhất!" Độc Cô Vân đang nhằm mắt thì chợt mở ra, nhận được tin tức khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Bởi vì, có những truyền thuyết nói rằng, Người bảo vệ không thuộc về giới này, là tới từ những nơi khác.

Giờ nghĩ lại, đó là sự thật!

"Người bảo vệ, khà khà, ha ha..." Xa xa, người của dị vực cũng đang nghiên cứu huyết dịch năm màu kia, cố gắng tìm được chút tin tức từ bên trong giọt máu ấy, tiếp đó có người cười khẩy, mở miệng nói; "Người bảo vệ? Chân tướng còn tàn khốc hơn xa trong tưởng tượng của các ngươi đó!"

Song phương không có giao thủ mà chỉ chống đối đề phòng cùng tiến lên, như vầy cũng là một loại tình huống khác.

Nhưng, huyết chiến lúc nào cũng có thể phát sinh.

Chỉ là đôi bên đều kiêng kỵ binh khí của lẫn nhau, bình Luyện Tiên, tấm vải quấn Tiên vương... đều không phải là vật bình thường, nếu như thức tỉnh toàn diện và phát sinh va chạm thì bọn họ rất có thể cũng bị đánh chết.

Mọi người tiến về trước, lần nữa tìm kiếm manh mối.

Tiếp đó không lâu thì bọn họ nhìn thấy được một loại máu đặc biệt, bên trong máu ẩn chứa hỗn độn, chuyện này... quá kinh người mà!

"Rất có khả năng sánh ngang cùng với chân huyết bảy màu trong truyền thuyết, đây chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết của cổ tổ Lạc Ma ư, hắn đã gặp phải một quái vật ra sao? Lại có máu Hỗn Độn!"

"Cũng không có tinh khiết, chỉ là có không ít máu Hỗn Độn, nếu không cũng sẽ không bị cổ tổ Lạc Ma đánh gục và kéo theo đồng quy vu tận." Có người nói.

Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính thở dài, Tiên cổ là một thời đại như thế nào, tới tột cùng đã ẩn chứa bao nhiêu quái vật, những sinh vật ấy đều mạnh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi!

Đương đại, hoàn cảnh hiện tại đã không thể đản sinh ra được loại sinh vật như vầy.

"Một tấm bia đá!"

Có người nhanh mắt nhìn thấy được một điểm đen ở phía cuối đường chân trời, tiếp đó nhanh chóng tiến tới.

Một cơn gió lớn thổi qua, tất cả mọi người đều chạy tới nơi này, đội ngũ hai bên đứng đối lập thế nhưng vẫn chưa hề xuất thủ mà đang cùng nhìn về phía bia đá ấy.

Nó không cao, chỉ vài trượng, mặt trên ghi lại một vài chữ viết.

"Thật bất hạnh, ta bị chọn trúng, phụ trách việc ra tay, không thể trở về nữa..." Mở đầu là một câu nói như thế, viết thẳng ra chân tướng!

Trong lòng tất cả mọi người đều nhảy rộn, đây đúng là thứ mà bọn họ muốn tìm hiểu, không nghĩ rằng ở nơi sâu trong chiến trường này lại phát hiện được, mới dòng đầu tiên bên trên tấm bia mà đã nói rõ đầu mối như vầy rồi!
Bình Luận (0)
Comment