Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1385

Tổ đàn nơi xa xa đã trải qua năm tháng tuyên cổ, dấu vết đại đạo, tinh lực cuồn cuộn, ba bóng người ngựng tụ thành đỉnh thiên lập địa, đứng sừng sững trong nhân gian.

Mà lúc này, sau khi đại lộ kim quang chiếu tới thì thân thể của bọn họ lại trở nên uy mãnh thêm mấy phần, tinh lực tản ra màu vàng nhạt, uy thế tràn ngập khắp đại càn khôn!

Từ xa nhìn lại, một người với râu quai nón, tay cầm đại bổng xương trắng, thân mặc da thú, nửa người trên ở trần, thô kệch và bặm trợn, tựa như tới từ một bộ lạc thời viễn cổ!

Người còn lại tắm rửa trong ánh lửa, tay cầm một khúc xương vàng, sau lưng là cặp cánh thần tựa như linh vũ Chân Hoàng, cặp mắt như tia chớp mang theo thần hỏa như đại dương, bễ nghễ trong thiên địa.

Còn người kia thì bóng hình mờ ảo, không có hiển lộ hoàn toàn.

Ba bóng người này đều rất nguyên thủy, khủng khiếp vô biên, bọn họ được tạo thành từ tinh lực được nhuộm ánh sáng màu vàng đầy lộng lẫy, cũng không phải là chân thân thế nhưng trông rất là sống động, sức mạnh thần đạo khủng khiếp vô biên!

Đây chính là những người đang bế tử quan ở tổ đàn ư, bọn họ được mệnh danh là vô địch, tuổi tác lớn tới đáng sợ, vai vế còn hơn phân nửa so với Vương Trường Sinh, Mạnh Thiên Chính.

Khi ba huynh đệ Thạch tộc nhấc bước hoàn toàn tiến lên đại lộ kim quang thì toàn bộ đất trời cũng chấn động theo, tựa như là tiên vực nổ tung lan tràn khắp thế gian!

Gợn sóng này rất kịch liệt khiến người người sợ hãi, đám Vương Trường Hà, Cố Minh Đạo trắng xám mặt mày không cách nào chụ đựng nổi, cả đám người bị một luồng uy thế va chạm đẩy ngã xuống mặt đất.

Vả lại, rất nhiều người nơi này cũng xụi lơ nơi đó, không kìm chế được mà quỳ lạy!

Đây chính là mấy vị Tổ thần vô thượng, bọn họ tựa như đang nổi giận, đứng sừng sững giữa trời cao nhìn xuống mọi người bên dưới, nhìn chằm chằm những sinh linh vừa nãy đã chửi bới Thạch tộc, khiến người khac sợ hãi.

Có thể nói là, tình thế đã xoay chuyển, biến hóa quá đột ngột.

"Ghim chặt trên cọc sỉ nhục, các ngươi cũng dám nói những lời này luôn à, quá quắt rồi đó1" Diệp Khuynh Tiên lên tiếng nhìn chằm chằm đám người Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà, Kim gia, vẻ mặt đầy lạnh nhạt.

"Tiền bối xin hãy khoan dung, chúng ta không nên nói những lời linh tinh ấy!" Những người kia cúi đầu, bọn họ vô cùng sợ hãi, có vài người còn run lẩy bẩy, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Người ở nơi tổ đàn có thân phận siêu nhiên cỡ nào chứ, được mệnh danh là vô địch, rất ít khi lộ diện, ngoài trừ đám nhân vật Mạnh Thiên Chính, Vương Trường Sinh ra thì không có mấy ai từng gặp qua bọn họ.

Nhưng, hôm nay pháp tướng của cả ba vị đều hiện, máu huyết che khuất nhật nguyệt, nhìn về phía bọn họ thì sao không khiến người khác sợ hãi chứ?

Có thể nói, nếu như ba sinh linh này ra tay xóa bỏ toàn bộ bọn họ thì cũng chẳng hề có ai ra mặt giúp đỡ cả, ngay cả tổ tông trong tộc của bọn họ cũng chỉ có thể ngầm đồng ý.

"Chờ chút, còn ta nữa nè." Tào Vũ Sinh vẫy vẫy tay phía sau, bởi vì nơi đây chỉ còn lại mỗi mình hắn, ngay cả Kiến nhỏ màu vàng sớm đã đứng ở bên trên đầu vai của Thạch Hạo rồi.

Hắn tuy rằng rất mập thế nhưng động tác lại rất lin hoạt, vèo một cái đã bay lên con đường đầy chói lọi mà Thạch Hạo đang đi, tựa như là thỏ nhỏ đầy lanh lợi.

Đại lộ kim quang rộng rãi rút đi và âm thanh ầm ầm đi kèm, có thể thấy được, có rất nhiều phù văn đại đạo xuất hiện bao phủ lên trên người của ba huynh đệ Thạch tộc, khiến cho đạo cốt bên trong cơ thể của bọn họ vang lên ù ù.

"Trời ơi, đây là cộng hưởng với đạo tắc, gột rửa pháp lực, mấy người này đã đạt được cơ duyên không hề nhỏ!" Có người thấp giọng nói.

Có thể thấy được, bao gồm cả Tào Vũ Sinh thì thân thể của mọi người đều rung động, bên ngoài thân hiện lên từng luồng ánh vàng hóa thành mưa ánh sáng, chúng vờn quanh bọn họ và sau đó tiến vào bên trong.

Nếu là người bình thường được mấy vị vô địch này gia trì, dùng pháp lực gột rửa thì chắc chắn sẽ thoát thai hoán cốt, sinh ra biến hóa cực lớn! Thế nhưng đám người Thạch Hạo gân cốt đều đã rất chắc chắn nên kết quả cũng không quá rõ ràng, nhưng cũng đã đạt được chỗ tốt không hề nhỏ.

Đây chính là thái độ của các nhân vật tiền bối vô địch ư?

Tất cả mọi người đều rùng mình, rõ ràng là đang bảo vệ ba huynh đệ Thạch tộc, khiến người khác không thể không kinh hãi.

Chẳng lẽ di án xưa kia còn có bí ẩn gì ư? Đám người Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà đều lộ vẻ khó coi, thế nhưng điều vui mừng nhất chính là, không có chịu lấy trách phạt.

Ba huynh đệ thạch tộc cứ thế được đón đi, những người xụi lơ trên mặt đất trở nên lúng túng đầy xấu hổ, đồng thời trong lòng vẫn sinh ra vẻ bất an lo sợ, ba vị đại hiền lại ra tay can thiệp như thế, thật sự là quá bất ngờ.

Bọn họ hi vọng chuyện tình sẽ chấm dứt tại đây, tuyệt đối dùng truy cứu sai lầm này.

Dính tới nhân vật có cập độ vô thượng này thì dù là trách phạt ra sao cũng là một gánh nặng không thể nào chịu đựng nổi, thậm chí sẽ làm khó cho các gia tộc Trường Sinh.

"Chỉ nghe thấy, nơi tổ đàn đó có các vị tiền bối đang tọa quan, rất ít khi xuất thế, bọn họ có lai lịch ra sao, chừng từng mặt qua."

Rất lâu sau đó có người lên tiếng bàn luận, muốn biết lai lịch của những vị tổ tông này.

Xa xưa tới mức không thể nào chứng thực được, rất khó biết được là nhân vật thuộc niên đại nào, chỉ biết rằng pháp lực của bọn họ ngất trời, há miệng là có thể hút trôi cả dải ngân hà để bổ sung tinh khí bản thân."

"Tuổi tác còn lớn hơn cả Kim thái quân, Vương Trường Sinh, Mạnh Thiên Chính tiền bối, quá nửa là... sinh linh hơn kỷ nguyên trước chưa hề lộ diện!"

"Từng có người may mắn nhìn thấy bọn họ, nghe nói giống như những bộ kim thân bên trong các ngôi miếu thờ vậy, da vàng bọc xương, hẳn là... tuổi rất lớn." Có người nhỏ giọng thì thầm, nguyên vốn muốn nói là sắp tọa hóa thế nhưng lại không dám nói thẳng.

Những người khác nhíu mày, ba bóng người mà bản thân nhìn thấy vừa nãy, dù nói là pháp thương thế nhưng cũng có thể nói là chân thân, hoặc cũng không phải là dáng vẻ da bọc xương gì cả, đều là hình thể tráng kiện, khí thế bàng bạc, không hề giống như lời đồn.

Thế nhưng, không một ai dám đi kiểm tra, ai dám tới tổ đàn quan sát chứ, cơ bản không có tư cách tới đó!

"Khắc trên đá, là giả, không phải là chân thân?!"

Nơi sâu trong Đế thành, phía trước tổ đàn đầy thần bí, nơi này hoàn toàn không hề óng ánh như tưởng tượng của mọi người.

Có thể nói, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi đâu đâu cũng là vẻ cổ xưa, ngói vỡ tường đổ, nếu như không biết đây là tổ đàn thì còn tưởng rằng đây là một khu phế tích.

Người lên tiếng sợ hãi trước tiên là Tào Vũ Sinh, hắn vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào nơi mà đại lộ kim quang thu lại, không ngờ lại là ba bức tranh đá chứ cũng chẳng phải là chân thân của ba vị.

Dưới ánh mắt của hắn, nhất định phải có ba nhân vật vô địch ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đi kèm đó là tiên vụ, xung quanh là các ngôi sao chuyển động, trong lúc chớp mắt là tia chớp không dứt trong cửu Thiên, nhưng nhũng gì trước mắt lại hoàn toàn không phải như vậy.

Đây là nơi sâu trong tổ đàn, chính xác, thế nhưng đối mặt cũng chỉ là vách tường cổ, những nơi khác đều bị khí hỗn độn nhấn chìm và chỉ có thể thấy được một phần nơi này.

Bên trên khu vực này có khắc ba bóng người, hoàn toàn giống như pháp tướng bàng bạc được ngưng tụ như vừa nãy, như muốn xuyên ra khỏi bức tường vậy!

"Chân thân là đây ư, tại sao chỉ là tranh đá, xin mời tiền bối hãy xuất hiện, vãn bối muốn yết kiến, nguyện dùng vẻ thành kính nhất để bày tỏ, đồng thời cũng muốn ngài chỉ điểm." Tào Vũ Sinh không ngừng làm phiền, chắp tay thi lễ nói.

"Ngươi muốn thấy bọn họ thật à?" Diệp Khuynh Tiên dáng vẻ thướt tha bước tới, vóc người đẹp tới mức không còn gì để chê, cao ráo gọn gàng cân đối tựa như tinh linh đang nhảy múa, quần dài tung bay tựa như là phi tiên.

Dù ngay cả Tào Vũ Sinh khi thấy cảnh này cũng có chút ngại ngùng, chỉ biết nhìn vị mỹ nhân tuyệt sắc này rồi cười hà hà không ngớt mà thôi.

"Bọn họ là...?" Thạch Hạo hỏi dò.

"Cầm trong tay đại bổng xương trắng kia chính là tổ tiên của Thạch tộc, tắm rửa trong ánh lửa chính là tổ tiên của Hỏa tộc, còn một người khác là chiến hữu của bọn họ." Diệp Khuynh Tiên đáp lại.

Thạch Nghị, Tần Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng người trên đá kia!

Thạch Hạo thì hoảng sợ, lập tức hắn nghĩ ngay tới bảy Vương Biên Hoang, là bọn họ ư? Khi quan sát thật kỹ thì rất giống, bởi vì hắn từng thấy qua bóng hình mơ hồ của bọn họ bên trên chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm đầy máu kia.

Hít sâu một hơi, Thạch Hạo hỏi: "Bọn họ là ba trong bảy Vương là?"

"Chính xác." Diệp Khuynh Tiên gật đầu rồi tiếp đó nhìn về phía Tào Vũ Sinh, nói: "Ngươi muốn nhìn thấy bọn họ thật à?"

"Muốn chớ!" Tên mập gật đầu ngay, chà chà lòng bàn tay rồi thì thầm đầy hớn hở như đang suy nghĩ tới các để xin vài món chí bảo.

"Rất khó để gặp, bởi vì phân cách bởi âm dương, trước tiên ngươi cần phải tự tử cái đã." Điệp Khuynh Tiên nói.

"Cái gì?" Tào Vũ Sinh ngây ngốc.

Diệp Khuynh Tiên nói: "Đây là tổ đàn, không chỉ là khu vực bế quan của máy vị nhân vật vô địch mà cũng chính là nơi thờ cúng, ba đại cường giả mà các ngươi nhìn thấy đều là nhân vật cổ đại, tới này sinh tử đều không biết.

Chuyện gì thế này, ba pháp tướng, tinh lực xông thẳng trời cao, đè ép nhật nguyệt, uy thế bá đạo vô cùng, kết quả cũng chỉ là giả, chỉ là tranh đá?

Sao có thể làm được chứ? Ngay cả ba huynh đệ Thạch tộc cũng không rõ.

"Nơi này là tổ đàn, vì giúp các ngươi nên ta đã dâng lên một vài tế phẩm để lay tỉnh lại một vài chấp niệm còn sót lại bên trên bức tranh đá này, hoặc là bản thân của bọn họ đã chết hay chưa thì cũng khó mà nói được." Diệp Khuynh Tiên hững hờ nói.

"Tế phẩm như thế nào thì mới mang lại hiệu quả như thế?" Thạch Nghị nhíu mày, bởi vì chuyện này quá kinh người

"Chỉ vài khúc xương thôi, có thể là cổ tổ dị vực sau khi chết lưu lại, trong tay ta cũng chẳng biết dùng vào việc gì nên hiến tế thôi." Nàng hờ hững nói, ánh mắt lưu chuyển, phong thái khuynh thành, xinh đẹp tới mức động lòng người.

Kiến nhỏ màu vàng như hóa đá.

Thạch Nghị, Tần Hạo ngây ngốc.

Tào Vũ Sinh: "..."

Thạch Hạo chấn động, xương của cổ tổ dị vực, thật sự là quá kinh người.

An Lan, Du Đà đều là cổ tổ dị vực, thân phận siêu nhiên, cao cao tại thượng, được mệnh danh là người khai sáng ra Đế tộc vô địch, pháp lực vô biên, quét ngang thời đại Tiên cổ!

Còn có, Lạc Ma chết trận kia cũng là như thế, nắm giữ chân huyết năm màu, liều mạng với Vô địch giả Tiên đạo nắm giữ Hỗn Độn huyết của với này.

Tới cùng Diệp Khuynh Tiên có lai lịch ra sao mà có thể lấy ra được vài khối tổ cốt này để hiến tế, hành động này quá kinh người.

"Mấy người đừng có ngu ngu ngơ ngơ vậy nữa hay không hả, cũng không phải là do ta săn giết đây, là người thân của ta nhặt được rồi cho ta thôi, ta giữ cũng quá lãng phí, vừa khéo có thể dùng tới được." Nàng cười nói.

Đã như thế thì càng khiến người khác chấn động hơn!

Nơi đây là tổ đàn, vô cùng ghê gớm, là nơi do Chân Tiên xây dựng từ thời Tiên cổ, có thể nói là nghịch thiên thông linh, ở nơi này nếu như dùng tế phẩm có giá trị đủ lớn để hiến thế thì có thể gọi dậy các một vài tàn niệm của anh linh được lưu lại.

Rất rõ ràng, nếu có tổ cốt của dị vực thì đây chính là sự an ủi to lớn nhất đối với tiên dân đã chiến tử, cho nên Diệp Khuynh Tiên đã gọi mời tổ thành công!

"Có nên lãng phí như vậy không chứ, vì vài người chúng ta mà lại dùng tế phẩm phung phí như thế." Tào Vũ Sinh nhỏ giọng nói, sau đó thì nheo mắt lại, hỏi: "Đừng nói thích ta rồi đó nghe?"

Ầm!

Hắn ngã ầm xuống đất, tiếp đó là một vệt thần quang bao lấy, rầm, nện thẳng vào trong vũng bùn cách đó không xa.

"Nếu không thích thì cũng không cần thiết phải bạo lực như vậy!" Tào mập kêu la thảm thiết.

Diệp Khuynh Tiên cười hì hì, nói: "Không tính là lãng phí tế phẩm đâu, nếu như anh linh vẫn cò và dâng lên những tế phẩm này, như vậy có thể giúp bọn họ tồn tại thêm đôi chút trên thế gian này."

"Làm như vậy có thể lừa những người khác à?" Thạch Hạo nói.

"Dùng người còn sống để khiến bọn họ sợ hãi thì chán lắm, khi bọn họ biết chân tướng là như thế nào thì chơi mới vui chứ, cảm thấy mất mặt, phát điên nổi giận sục sôi, hình ảnh đó... chỉ cần nghĩ là thấy sướng lân người rồi." Diệp Khuynh Tiên nói.

Mấy người Thạch Hạo cũng chẳng biết nói thêm gì.

Bên ngoài, đám Vương Trường Hà, Cố Minh Đạo không cam lòng, hậu nhân Tội huyết tại sao nhận được sự che chở của mấy nhân vật vô địch? Trong lòng bọn họ không rõ nên sai người đi tìm hiểu tình hình.

Gốc gác của mấy thế gia Trường Sinh này rất hùng hậu, trong thành này có quan hệ nhất định.

"Tiền bối, tới cùng đã xảy ra chuyện gì thế, mấy vị kia không phải đã tọa quan rồi ư, vì sao lại ra mặt cho mấy tên nhóc kia chứ?"

Khi Cố Minh Đạo thỉnh giáo một nhân vạt cấp lão tổ với độ tổi đáng sợ, mái tóc thưa thớt thì người này chợt lộ vẻ khác thường.

"Ngươi muốn biết chân tướng?" Lớp da nhăn nheo bên trên gương mặt của người này tựa như là vỏ quýt bị hong khô vậy.

"Muốn ạ!" Cố Minh Đạo dùng sắc gật đầu.

Cách đó không xa, Vương Trường Hà, trưởng bối của Kim Triển, còn có một vài đại cao thủ như Hoàng Kim cự nhân đều lắng nghe chăm chú, muốn biết nguyên nhân.
Bình Luận (0)
Comment