Dưới bậc thang leo lên lúc này, liên tục dòng người nối tiếp nhau như bão táp tiến vào hoàng cung. Đa phần đều là công tử, tiểu thư trẻ nối tiếp nhau, một vài người thì cũng có hộ vệ theo sau, cũng có phân chia từng nhóm do trưởng lão tông môn dẫn đội theo lên.
Mỗi một phút trôi qua, dòng người lại càng đông lên, như thể là nước lũ tiếp tục tràn ngập, thi thoảng lại có thêm mấy cái Phi Chu cự đại chở thêm người người đến nơi đây. Mà đi Phi Chu chắc chắn là mấy thế lực lớn hơn chút đỉnh.
Sau một giờ, dòng người cũng tập trung đầy đủ khắp nơi tại cái sân của hoàng cung. Phi Dương cũng phải công nhận một điều, cái hoàng cung này rất lớn, đến sân mà có thể chứa được vạn người. Thậm chí nhà, phủ cái nào đều được mạ vàng hào quang bóng loáng.
Trên bình đài, năm vị chấp sự đều ngồi đấy, đám đông nhìn vào họ đều cảm thấy luồng khí thế bức người nghẹt thở, một vị chấp sự nhìn thẳng xuống đám đông thần sắc hài lòng, gật gù cái đầu: "Tốt, tất cả đã tập hợp đông đủ, giới thiệu trước ở đây cùng đều là chấp sự của tông môn tới xét tuyển các ngươi tên lần lượt là Mang Sơn, Côn Thác, Nhạc Chiến, Thương Quang và ta là Bắc Thập".
"Đồng thời trong vạn người các ngươi chúng ta cũng sẽ chỉ chọn ra 16 người được tấn cấp vào tông môn, đồng thời 16 người sẽ có trận đánh phân top, hãy cầu cái vận khí của mình đi nha". Nói xong hắn phất tay đám cung nữ đi ra khéo cái rèm che trận pháp xuống lộ ra một cái trận pháp cao cấp cỡ lớn trải rộng 5km. Bên cạnh trận pháp có một cái hộp đựng phù ghi chữ "Mỗi người cầm một cái".
Không cần bọn chấp sự này giải thích kỹ càng, Phi Dương cùng đám người này đều đã biết phải tiến vào cái trận pháp này. Không do dự toàn người cấp tốc di chuyển lên, liên tục đi vào trận pháp theo từng đợt nối tiếp mà đi.
...
Đế Khu, một khu khu đất trải rộng trăm vạn dặm khoảng cách, được tạo ra để trồng làm khu săn bắn cho Đế Thiên, cũng vì cái đại hội mà giờ nó bị dọn phẳng đi. Giờ thì được chia ra làm 16 ô lớn và 1 ô trung tâm.
Mỗi ô đều có khán đài cho bọn khán giả ăn dưa xem, bây giờ thì nó đã chật kín hết. Đa phần đều là con em thế gia vọng tộc, nhưng người có chức quyền địa vị cao ở khắp các hoàng triều ngồi đấy. Tính ra mỗi cái lôi đài đều có chục vạn người.
Ở góc mỗi cái lôi đài đều có một cái khu vực được bao phủ trận pháp bao che lại, hiển nhiên là những nhân vật đặc biệt.
Rất nhanh, Phi Dương đã được truyền tống tới, hắn đứng cùng mấy vạn người đứng thẳng hàng trên cái lôi đài nhìn chằm chằm nhau. Bây giờ, 10 tên trọng tài xung quanh lôi đài vây đến.
Một tên trọng tài dõng dạc: "Tất cả các ngươi hãy đánh nhau đi cho ta, chọn ra kẻ cuối cùng duy nhất còn ở lại, kẻ đó sẽ lập tức trúng tuyển. Lưu ý: "Sống chết có số, các ngươi đã nắm chuyển di phù rồi, chỉ còn bóp nát nó là thoát ra, không kịp thì chết".
Phi Dương đứng nhìn xung quanh võ giả ở đây, miệng cười tủm tỉm: "Chúng mày đánh nhau đi nào".
Đám võ giả không nghĩ nhiều, quyền đấm cước đánh thẳng vào nhau đánh sáp lá cà. Phi Dương thì khác, hắn chạy lông dông khắp cái lôi đài ngó tông ngó tây vui vẻ như thể chả có gì liên quan.
Bỗng dưng có ba tên nam tử bay đến chỗ hắn, một tên quát to: "Tên kia ta thấy ngươi cứ nấp nấp trốn trốn chướng mắt quá, giết cho ta". Đám huynh đệ xung quanh đều hô: "Rõ, sư huynh". Chắc bọn này người cùng một gia tộc đi dự thi trùng hợp 1 lôi đài đây mà.
Phi Dương lắc cái đầu, hắn trốn tránh vì mấy hôm nay hắn ăn chay không muốn sát sinh, lũ này chọc hắn thì hắn lại mất khống chế rồi: "Haizzz đời không như mơ".
Tên sư huynh lao lên đầu tên gần chạm đến lúc, Phi Dương liền đánh ra một quyền "Phanh". Tên này trực tiếp bị đấm nổ như bong bóng máu bay tung tóe.
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Vương hậu kỳ, kinh nghiệm thu được 6000 điểm."
Mấy tên đàn em thấy vậy vội vàng lấy ra phù để trốn. Phi Dương cười gằn nhảy lên đánh ra vài quyền, ba tên lập tức nổ bạo ra, máu bắn tung tóe. Một vài con kiến chạy kịp ra khỏi lôi đài.
Đám võ giả xung quanh thấy vậy run sợ, vội vàng tránh né Phi Dương ra, tránh đụng phải tên sát tinh này.
Sau một canh giờ luân phiên chiến, Phi Dương nhàn nhãn nằm ngủ trên võ đài lúc này chỉ còn lại ba người ngoài hắn ra. Hai tên thì đang chụp nhau như chích chòe. Nói thật, dự thi mọi năm bất quá toàn Võ Vương cả, căng lắm lòi ra mấy em Võ Tướng sơ kỳ, trung kì thì không rõ. Phi Dương vô đây căn bản là đồ sát.
Lúc này một tên cầm lưỡi búa bay thẳng đến trước mặt Phi Dương đập xuống. Phi Dương liền nhảy nhẹ cái tránh qua một bên.
Ầm!
"Ngươi có thể tránh được lưỡi búa của ta, rất tốt, ta rất thưởng thức. Bất quá ta là Võ Vương đỉnh phong a, nên ngươi chắc chắn phải chết". Tên này mỉm cười, hắn nhấc lên lưỡi búa nồng đậm linh lực sắc nhọn hội tụ đến, giẫm mạnh xuống đất, một búa đập thẳng Phi Dương. Phi Dương đứng im nơi đó, khí tức tự động tăng lên Võ Vương đỉnh phong.
"A... ngươi che dấu". Tên võ giả này lập tức kinh ngạc ra. Thú thật, cũng có loại pháp che giấu nhưng chỉ trong cảnh giác chứ không che cả đại cảnh giới như Phi Dương.
Câu nói tên này vừa rơi xuống, Phi Dương "Song Đấu cực quyền" đấm ra "Ầm" búa tên này vỡ vụn nhưng cho xong, quyền Phi Dương vẫn tiếp tục vào bụng hắn.
Oanh!
Thằng này bị đánh bay như đạn pháo ra thẳng lôi đài đâm đổ một đống đá ở ngoài.
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Vương đỉnh phong, kinh nghiệm thu được 7500 điểm."
Đám đông khán giả ăn dưa không khỏi nhao nhao hít vào ngụm khí lạnh, bàn tán ầm ầm cả lên. Một tên Võ Tướng hô: "Tên này sao mạnh quá vậy cùng giai một đấm chết.. má nó".
Mấy tên một bên nhảy ra ầm ĩ: "Không sai, ta thấy hắn có tỉ lệ lọt top vòng sau cao lắm".
"Hừm, hắn mới chỉ Võ Vương mà thôi, vẫn còn Võ Tướng cơ mà".
Hai tên đang đánh với nhau vừa lúc nhìn thấy Phi Dương đánh thằng kia, vội vàng bóp phù chạy ra khỏi đài. Bọn họ không muốn liều mạng chỉ vì một cái danh ngạch đâu a.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ