Nhiều năm sau khi kết hôn, Tiễn Phiêu Phiêu hỏi Lý Miêu: “Thời mà em với anh hẹn hò ấy, anh ấn tượng nhất là chuyện nào?”
Lý Miêu hơi trầm tư: “Có một ngày, hai bọn mình đạp xe hóng gió, không cần biết phải đi tới đâu, đạp mệt thì dừng lại, vào siêu thị gần ấy mua một đống đồ ăn, rồi tìm một chỗ dừng chân cùng nhau ăn cơm. Lúc đó thực sự là không có gì vướng bận, cực kỳ thoải mái vui vẻ.Em còn nhớ không?”
Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Em đương nhiên nhớ rồi. Sau hôm ấy em đau chân suốt một tuần, da đen xì suốt cả mùa hè. Lúc về nhà, anh thì sung sướng tắm xong lăn ra ngủ, em còn phải giặt hai chậu quần áo to đùng, mỏi rã cả tay.”
Lý Miêu thở dài: “Chúng ta không có tiếng nói chung!”
***
Chuyện khiến mẹ Phiêu ấn tượng sâu sắc lại là một chuyện khác.
Mẹ Phiêu nói: “Hồi hai đứa mới quen nhau, vì chân của con chưa khỏi, nên cuối tuần hai đứa đều ở nhà chơi. Con ngồi trên giường, Tiểu Miêu ngồi trên ghế. Con nói chuyện, Tiểu Miêu ngồi nghe. Trung bình con nói mười câu, Tiểu Miêu đáp nửa câu. Mẹ mới bảo với bố con là, đứa nhỏ Lý Miêu này bình tĩnh trầm ổn, khiêm tốn kín đáo, ông nhìn xem, làm sao mà cậu ấy có thể giữ một tư thế ngồi suốt mấy tiếng thế cơ chứ?”
Còn với ba Phiêu: “Ấn tượng sâu sắc nhất? Đương nhiên là lúc bố nhìn thấy tên nhóc này, bố kích động đến mức muốn chém nó một cái! Con gái cưng bố trăm cay nghìn đắng dứt ruột dứt gan nuôi lớn hơn hai mươi năm, thế mà chỉ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng có thể dễ dàng cướp con gái bố đi! Ông trời thật không công bằng!”