Kira ra hiệu cho đội quân phía sau dừng lại, tuy không quá xa bức tường thành nhưng vượt qua tầm bắn của cung tên. Hắn nở nụ cười nhàn nhạt.
- Chậc chậc, coi ai kìa!
Ở khoảng cách như vậy mà mọi người vẫn nghe thấy giọng hắn vang lên sau bức tường.
- Không cần phát biểu cảm tưởng đâu... Jax! - Thủ lĩnh cố tình nói tên thật của Kira bằng khẩu hình mà không phát ra tiếng.
Khoé môi hắn vẫn nhếch lên, giọng điệu bình thản như không phải đang sắp lâm vào một trận chiến máu lửa.
- Tôi không có uỷ mị như cậu.
Trong lúc đó, các cung thủ âm thầm quan sát địch, tính toán lúc nào thì cần nhả tên.
Hai bên chẳng nhiều lời lâu. Sau khi nói vài câu, Kira hô vang một tiếng:
- ĐÁNH!
Nghe hiệu lệnh, binh đoàn tà đạo phía sau lập tức di chuyển về phía trước.
Cung thủ tập trung tinh thần, tay chuẩn bị nhả tên bất cứ lúc nào thích hợp.
Khi giặc đang dồn dập kéo đến, đột nhiên mặt đất dưới chân kêu ầm một tiếng, cách chân tường 100m nứt toác ra thành một khe hổng lớn, giặc không kịp thắng lao ầm xuống như mưa. Các cung thủ hơi bất ngờ nhưng không hề lơi lỏng cây cung trong tay.
- Gì thế kia? - Akiko ngạc nhiên hỏi thủ lĩnh.
- Mở màn đó mà! - Thủ lĩnh cười ôn hoà.
Giặc bị một phen hoảng hốt, lập tức dừng lại, khe nứt cũng phải mấy chục mét, bên dưới sâu hút không thấy đáy, chẳng ai dám nhảy qua.
Nhưng bọn chúng nhanh chóng lấy lại phong độ bằng cách cho quân tà đạo trên không xuất phát trong lúc chờ đợi bắc thang qua khe vực. Lion đã đợi sẵn, cho quân lập tức xuất phát, còn mình thì đi tiên phong chỉ huy.
Hai bên nhanh chóng giao chiến, tiếng kim loại va vào nhau chát chúa. Màn hỗn chiến trên không đang diễn ra căng thẳng, thì bên dưới mặt đất, địch bắc thang tràn vào. Lại một lần nữa, khe nứt nới rộng thêm khiến chúng bị bất ngờ, rơi xuống vực lả tả, một vài kẻ nhanh chân qua được bờ bên kia đều bị cung thủ tiêu diệt sạch.
Kira vẫn không hề nao núng, hắn nở nụ cười vô thưởng vô phạt, chầm chậm phất tay, bọn tà đạo tiếp tục bắc thang tràn qua.
- Kìa Thủ lĩnh, nới ra thêm nữa đi! - Akiko giục.
- Hết cỡ rồi, khe Tử Thần chỉ mở được đến thế thôi. - Thủ lĩnh nói.
Lần này, cung thủ phải hoạt động hết công suất, hàng trăm mũi tên bắn ra cùng lúc như một làn mưa dày đặc. Giặc ban đầu tuy bị phá vỡ đội hình, nhưng nhanh chóng kết hợp lại thành một khiên chắn vững vàng. Cứ lớp này ngã xuống là lớp kia tiến lên.
Kira cũng không thua kém, hắn cho quân trên không chuẩn bị cung tên, nhắm bắn từ phía trên làm tăng độ sát thương. Cung thủ tuyến trên của ta bị tiêu diệt phân nửa, tuyến sau lại nhanh chóng thế chỗ.
Leo cho một tốp cung thủ gạo cội yểm trợ tiêu diệt địch trên không, cứ luân phiên bắn, những ai bị thương đều được sơ cứu tại chỗ và đưa về bệnh xá.
Akiko cũng gia nhập với Leo, cùng anh tiêu diệt địch. Tuy không phải sở trường, nhưng mỗi phát bắn của cô đều bách phát bách trúng.
Lần này thì đám tà đạo bên dưới đã tiếp cận được chân thành, chúng ra sức bắc thang, ném móc dây lên để trèo qua tường. Bây giờ, Thủ lĩnh Quân Thuật xen kẽ với Cung thủ liên tục đánh trả bằng ma thuật, làm cản trở địch không ít. Tuy nhiên kế hoạch này không thể kéo dài được, sẽ vô cùng mất sức.
Uỳnh!
Một bộ phận khác, bọn tà quân đang cố dọng cây cột gỗ to đùng có đầu bọc thép vào cổng thành số một, tạo ra những tiếng động lớn. Quân ta bên trong cố gắng giữ cổng, bất cứ giá nào cũng không để địch phá được.
- Chuẩn bị "giáp lá cà" thôi, ở mãi trong thành trấn thủ kiểu này sớm muộn cũng bị phá! - Eru sốt sắng nói.
- Thương vong không nhỏ đâu. - Thủ lĩnh lắc đầu.
- Nhưng mà chúng tấn công rất dồn dập, phòng thủ cũng chỉ là một hình thức bị động, ta phải tấn công! - Leo đồng tình, anh đã kết liễu xong đám tà đạo trên không, vừa vặn Lion đáp xuống đất sau trận giao chiến "nhỏ" bằng chổi bay.
- Tới luôn đi Thủ lĩnh, quân lính bên dưới cổng thành gồng mình chống đỡ như vậy, lâu nhất cũng chỉ được hai giờ là cùng.
Đúng lúc đó, Roy từ phía dưới bay lên trên báo cáo:
- Chúng muốn đục tường thành của ta thưa Thủ lĩnh!
Quân địch tấn công dồn dập, chưa chi đã thấy một đoàn quân tà đạo cưới linh thú hung dữ bay tới, Lion tiếp tục chỉ huy quân đội trên không.
Các cung thủ của ta cũng chết và bị thương khá nhiều, liên tục được đưa ra khỏi bờ tường, cung thủ tuyến sau cứ thế tiến lên chiến đấu.
- Được rồi, chúng ta sẽ chiến đấu bên ngoài thành, mau chuẩn bị! - Thủ lĩnh chỉnh lại áo giáp, Leo cũng trang bị thêm cung tên và vũ khí, Eru nãy giờ bồn chồn mãi, giờ mới được chính thức ra trận, đang tranh thủ khởi động.
Akiko cũng bận rộn chuẩn bị, cô kiểm tra mấy món vũ khí và chỉnh lại bộ giáp sắt. Một ngọn lửa vô hình đang bùng cháy trong người, cảm giác hưng phấn xen kẽ với hồi hộp, lần đầu tiên cô được chiến đấu thật sự, lại là một chiến binh nữ từ Thế giới loài người. Hy hữu.
- Em sẽ ở lại đây! - Leo nói câu đó làm ngọn lửa trong cô suýt giảm mất mấy phần.
- Không, em sẽ chiến đấu cùng mọi người.
- Ở trên này và trợ giúp như một cung thủ cũng là chiến đấu, nghe anh đi, trận chiến vẫn chưa đến cao trào. - Leo vỗ vai cô qua lớp áo giáp.
- Nhưng em muốn chiến đấu dưới kia, trực tiếp. - Cô nhấn mạnh.
Thấy cô cương quyết như vậy, anh biết khó có cách nào khiến cô đồng ý ở lại nên đành gật đầu.
- Thôi được, nhưng nhớ là phải theo sát anh đấy, đừng để bị thương, nếu có thì quay về thành ngay...
Một tiếng Ruỳnh vang lên, tường thành có vẻ hơi rung, Eru giục giã:
- Cậu còn không mau "bơi" xuống đi!
Leo chỉ kịp hôn phớt lên trán cô rồi đội nón sắt vào.
- Cẩn thận!
Akiko mỉm cười và giơ một ngón cái lên.
Một nhóm cung thủ yểm trợ cho giặc không tiếp cận gần cổng số hai, nơi mà tạm thời chưa bị chúng dùng cây gỗ dọng uỳnh uỳnh. Quân ta từ trong chạy ùa ra, dẫn đầu là Thủ lĩnh với thanh kiếm trên tay. Hai bên có dịp giáp lá cà ngoạn mục.
Chém
Và giết
Điều đó thực sự là một trải nghiệm không mấy dễ chịu.
Mọi hào hứng dần rời bỏ Akiko rồi tan biến hết vào khung cảnh đầy xác người và nhuộm máu dưới chân.
Những đường kiếm nhanh và dứt khoát của cô sượt qua cổ, đâm vào ngực giặc. Cây kiếm nhuộm đỏ máu, nhuộm lên cả bộ giáp ánh màu bạc đẹp đẽ.
Chỉ đâm và chém liên tiếp mà không nghỉ tay, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, Akiko muốn dừng lại, nhưng cô có cảm giác tay mình hoàn toàn không muốn ngừng giết chóc, nó cứ xuống đòn đầy dứt khoát và tàn nhẫn.
- Tốt đấy! - Leo khen cô, giọng anh vẫn rất ấm áp giữa âm thanh chết chóc hỗn loạn xung quanh.
Cô không kịp đáp lại, chỉ tập trung đánh trả, cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc ùa vào lồng ngực. Cứ như cô từng chiến đấu như thế này. Ngộ nhỡ kiếp trước cô là một chiến binh thì sao nhỉ.
Chưa kịp nghĩ ngợi thêm điều gì, cô liền cảm nhận được "mùi" hung khí từ phía sau đang nhắm vào đầu mình, cô lập tức quay phắt lại, lưỡi kiếm vừa vặn lia qua bụng một tên tà đạo làm máu bắn lên má cô.
Cô hơi rùng mình. Ghê thiệt.
Không có nhiều thời gian để thể hiện sự kinh tởm, cô lại tiếp tục công việc chém giết những tên tà đạo đang phăm phăm lao tới, chúng đông không đếm xuể, mặc dù phía trên, các cung thủ và quân thuật ra sức yểm trợ.
Phải công nhận giết bằng ma thuật sạch sẽ hơn nhiều so với việc dùng vũ khí. Nhưng chiến đấu bằng ma thuật vô cùng hao tổn nội lực, dù mạnh nhưng cũng không thể chiến đấu lâu dài. Nhất là với những trận chiến lớn như vầy. Giặc lên tới hàng nghìn tên, nhìn thôi đã đủ ngán.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gầm vô cùng lớn, từ xa, bóng dáng của một con mãnh thú khổng lồ xuất hiện.
Nó có thân hình của một con linh dương khổng lồ, toả ra một luồng ma lực màu xanh quỷ dị, đôi mắt đen lạnh lẽo kia chỉ muốn ép chết người nào nhìn thẳng vào mắt nó, đáng sợ vô cùng.
Nó tiến lại gần, tung bụi mù mịt ở tuốt phía xa, tiếng gầm đầy giận dữ nghe như muốn long trời lở đất. Akiko tốn mất mấy giây á khẩu, linh dương cũng biết gầm, hư cấu thật. Mà nó là dị thú thì thôi không chấp.
Cô hít một hơi sâu, khẽ liếc Leo đang đứng ở gần đó, anh cũng quay lại nhìn cô.
Quân ta sắp thương vong lớn.
End chap 53