Khúc Tiểu Nhi vọt tới trước mặt Địch Cửu, vừa thở hồng hộc, vừa gấp gáp nói:
-Vương thượng muốn diệt toàn bộ gia tộc Địch thị, móc đôi mắt của chị gái Địch Địch nhà cậu đấy.
-Cái gì?
Địch Cửu ngẩn người giây lát, lập tức túm lấy vạt áo của Khúc Tiểu Thụ, bàn tay run rẩy, thậm chí không thể hỏi được câu đầy đủ. Trong đầu hắn hiện giờ chỉ có ba từ quanh quẩn, vì cái gì?
Khúc Tiểu Thụ bình tĩnh lại đôi chút, hắn nhìn chằm chằm Địch Cửu rồi khó khăn cất lời:
-Cậu không nên hỏi làm sao tôi biết được tin tức này, giờ điều cậu cần quan tâm là phải trốn ngay lập tức, nhiều nhất tầm một nén nhang nữa sẽ có người tới đây bắt cậu đấy!
-Rốt cuộc… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Địch Cửu cuối cùng cũng có thể mở miệng, nhưng không làm cách nào cho giọng nói của mình bớt run rẩy được.
-Vương thượng mời thầy thuốc của đế quốc sang chẩn bệnh cho công chúa Minh Châu, không ai ngờ kết quả khám bệnh lại là đôi mắt của chị Tiểu Địch hợp với công chúa, nếu đổi cho cô ta thì cô ta mới sớm lành mắt được. Mà vương thượng quá yêu thương Minh Châu, muốn chị Tiểu Địch..
Khúc Tiểu Thụ đã luôn mến mộ chị gái Địch Địch của hắn bấy lâu, nói đến đây, trên gương mặt cậu đã giàn giụa lệ rơi, không thể tiếp tục thuật lại được nữa.
-Ô BÁ HỒ!
Đôi mắt Địch Cửu đỏ lựng lên, gân xanh trên trán lộ rõ, cả người run rẩy vì tức giận.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn giày xéo Ô Bá Hồ (Minh Dịch vương), xé xác ông ta ra thành hàng ngàn mảnh.
-Cha của cậu đương nhiên không đồng ý, trực tiếp lao vào vương điện, chỉ thẳng vào Vương thượng chửi hết nước hết cái. Vương thượng tức giận, muốn chém chết cha của cậu. Vấn đề là không ai chịu đứng ra cầu tình, thế nên sau đó Vương thượng đã giết cha cậu rồi lập tức hạ lệnh tru di cửu tộc Địch gia, lúc này toàn bộ thành Minh Châu đều đang đi bắt người Địch gia. Nếu không phải cậu ra khỏi thành phố đến ngoại ô Bắc Sơn đào thuốc, chỉ sợ...
Khúc Tiểu Thụ không nói tiếp nhưng Địch Cửu đã hoàn toàn hiểu rõ. Nếu không phải hắn ra khỏi ngoại thành tìm dược liệu thì chỉ sợ lúc này đã sớm mất mạng rồi. Hắn đến Bắc Sơn đào thuốc cũng chỉ có một mình Khúc Tiểu Thụ biết. Nếu không phải Khúc Tiểu Thụ mất hết hứng thú với y thuật thì chắc giờ này đang cùng hắn đào thuốc ở đây.
Địch Cửu ép mình phải tỉnh táo lại, nhưng hắn không có cách nào khiến mình tỉnh táo cả, thậm chí chẳng nói nổi một lời nào. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng phải đương đầu với bất kỳ sóng gió gì. Nếu phải nói đả kích lớn nhất hắn từng gặp thì hẳn là khi Chân Mạn bỏ đi mà thôi.
-A Cửu, cậu phải nhanh lên, chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ tìm ra nơi này mất.
Khúc Tiểu Thụ lay lay người Địch Cửu.
-Chạy, tôi biết chạy đi đâu đây?
Địch Cửu lẩm bẩm trong miệng, vô cùng phẫn nộ quá khứ trước kia, tận đến bây giờ hắn mới hiểu, sau này không còn cha che chở nữa thì bản thân mình vô dụng đến nhường nào, đến chạy trốn cũng cũng chẳng biết phải chạy đi đâu. Mà Ô Bá Hồ đã muốn truy sát hắn, hắn không nghĩ ra mình có nơi nào để trốn cả.
-Cậu mau lái máy bay, đi mau thì còn một tia hy vọng, không đi thì một chút hy vọng cũng chẳng còn nữa.
Khúc Tiểu Thụ chỉ vào máy bay ánh bạc cách chỗ Địch Cửu đứng không xa.
Tay Địch Cửu vẫn run rẩy liên hồi, cả người không thể bình tĩnh được, lời Khúc Tiểu Thụ nói nên tranh thủ thời gian khởi động máy bay để chạy trốn, hắn cũng chẳng làm theo.
-A Cửu, không phải cậu nói cậu không muốn sống dưới sự che chở của cha nữa sao? Cho nên cậu nói muốn học y. Hiện giờ cửu tộc Địch gia đang bị tru sát, rất có thể chỉ còn lại một mình cậu, chẳng lẽ cậu không muốn báo thù? Bản thân Chân Mạn sẽ không thích một kẻ hèn nhát như cậu hiện giờ đâu!
Khúc Tiểu Thụ ghì chặt cánh tay Địch Cửu, hét to.
“Báo thù, báo thù…” Địch Cửu lẩm nhẩm mấy lần báo thù, trong đáy mắt ánh lên sự điên cuồng.
Trên mặt đất truyền đến chấn động rất nhẹ, Khúc Tiểu Thụ vội vàng giục:
-Bọn chúng đến rồi, A Cửu, cậu đi nhanh đi!
-Tiểu Thụ, tôi đi, tôi đi đây.
Cuối cùng Địch Cửu cũng đã bình tĩnh lại, hắn giấu kỹ hòn đá kỳ lạ ban nãy đi rồi quay người xông về phía máy bay.
Hắn không nói lời cảm ơn với Khúc Tiểu Thụ, bởi vì hắn biết cảm ơn lúc này là chuyện thừa thãi, có thể chuyện này sẽ liên lụy Khúc Tiểu Thụ, thậm chí liên lụy đến cả Khúc gia. Ân tình của Khúc Tiểu Thụ, hắn sẽ nhớ kỹ!
Hắn chỉ hy vọng rằng không ai phát hiện ra Khúc Tiểu Thụ lén lút báo tin cho mình biết.
Trông thấy Địch Cửu khởi động máy bay, Khúc Tiểu Thụ khẽ thở phào. Nhưng ngay lập tức kinh sợ vì trông thấy máy bay của Địch Cửu không đi về phía xa mà ngược lại hướng thẳng vào khe hở đen ngòm trên bầu trời.
Đến tận giờ, cậu mới phát hiện ra trên đầu mình còn có khe hở quỷ dị như vậy.
Địch Cửu vừa bay vào bên trong, khe hở tối đen kia cũng từ từ biến mất không thấy tung tích.
…
Địch Cửu mở to mắt, trên đầu phảng phất hơi lạnh, hắn thuận tay xoa đầu mình một chút, liền thấy bàn tay dinh dính nhớp nháp, nương theo chút ánh sáng mờ ảo trong này nhìn ra toàn bộ đều là máu.
Ký ức của Địch Cửu về những chuyện quá đỗi hoảng loạn trong ngày hôm nay thoáng chốc ùa về. Sau khi biết quốc vương nước Tề muốn tru di Địch gia, hắn đã lái máy bay phóng vào khe hở bất ngờ xuất hiện giữa không trung.
Địch Cửu chuyển tầm mắt về màn hình theo dõi trước mặt, phía trên chỉ là một vùng tối đen như hũ nút, không có bất cứ tín hiệu nào. Hắn cựa quậy bò lên trên, tìm cách mở cửa máy bay ra.
Từ nơi xa xa vọng lại tiếng chim tước đang hót, Địch Cửu đi ra khỏi máy bay, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, dường như hắn đang ở bên trong một thung lũng nào đó. Trong thung lũng này bụi gai dày đặc, thỉnh thoảng còn có một hai con thú không biết tên lướt qua trước mắt hắn, Địch Cửu liền hiểu đây là nơi cực kỳ ít người qua lại.
Địch Cửu chưa vội tìm đường ra, lúc này hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông phía xa, siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Bởi vì siết rất chặt nên móng tay đều cắm sâu vào lòng bàn tay.
Bất kể lúc này hắn đang ở đâu, tương lai nếu có thể trở về hắn nhất định phải diệt tận gốc Ô gia ở nước Tề. Dù không thể tu luyện thì hắn cũng sẽ tìm ra cách khác để tiêu diệt Ô gia, báo thù cho gia tộc.
Bất kể như thế nào, hiện tại hắn đã trốn được rồi. Dù cho nơi này là nơi nào thì việc hắn đã lựa chọn tiến vào khe hở đột ngột xuất hiện kia là chính xác. Nếu lúc đó Địch Cửu không bay vào khe hở, chỉ sợ bây giờ Ô Bá Hồ đã sớm đuổi kịp rồi bắt hắn về chặt đầu.
Sau một hồi lâu, Địch Cửu mới từ từ xoay người, hắn muốn tìm mảnh vải nào đó băng bó vết thương trên trán. Vết thương này chắc là khi máy bay xông vào khe hở, do rung lắc dữ dội khiến trán hắn va vào đâu đó nên chảy máu.
Đến lúc Địch Cửu soi gương, lau khô vết máu trên trán thì hắn mới giật mình nhận ra trên trán mình quả thật có một vết thương, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như mới bị chảy máu.
Nếu không phải máu của mình thì máu này từ đâu ra? Ngay tức khắc Địch Cửu mở nắm tay ra, hắn liền phát hiện vết thương do móng tay gây ra cũng đã được cầm máu. Thậm chí vết thương còn đang hồi phục với tốc độ rất nhanh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Địch Cửu cảm thấy da đầu có chút tê dại, vấn đề này quá mức quái dị. Hắn chợt nhớ ra mấy hôm trước trên bắp chân mình có một vết thương vừa dài vừa sâu bèn nhanh chóng kéo ống quần ra xem một chút, liền thấy miệng vết thương đã khép lại đến độ kéo da non luôn rồi.
“Chẳng lẽ hòn đá xám kia biến đổi cơ thể mình xong thì sẽ có năng lực chữa lành vết thương ư?” Nghĩ đến đây, Địch Cửu liền móc hòn đá xám cất kỹ trong người ra đặt vào lòng bàn tay, hình như hòn đá này nhỏ đi không ít so với thời điểm hắn tìm thấy thì phải.
Hắn cẩn thận quan sát hoa văn vàng kim trên hòn đá màu xám, lòng thầm nghĩ, “Có phải bởi vì người mình bị hòn đá biến đổi nên mới có năng lực tự chữa lành không nhỉ?”
Cũng có thể không liên quan gì đến thân thể hắn, đơn thuần chỉ là do tác dụng của hòn đá này mà thôi. Địch Cửu dứt khoát lấy con dao găm từ trong máy bay ra, sau đó đặt hòn đá dưới đất, rồi dùng dao găm rạch một đường trên cánh tay mình. Máu tươi chảy xuống, một lúc lâu sau cũng không thấy vết thương trên tay mình tự động khép lại.
Bấy giờ Địch Cửu mới nhặt hòn đá lên rồi nắm trong lòng bàn tay. Lần này hắn cảm nhận rất rõ ràng, giống hệt như có một dòng nước mát len lỏi chảy đến miệng vết thương trên cánh tay, khiến vết thương bên ngoài mờ dần, mờ dần. Địch Cửu cúi xuống nhìn thì thấy vết thương trên tay tuy vẫn còn nhưng máu đã ngừng chảy.
Quả nhiên là do hòn đá này, Địch Cửu siết chặt hòn đá, cuối cùng ông trời cũng không hoàn toàn vứt bỏ hắn!