Triệu Khải Bình và em họ đã nhiều năm không gặp nhau, nhưng khi gặp lại cũng không có cơ hội hàn huyên với nhau, cả hai vội vàng mang theo hành lý chạy ra khỏi sân bay, đạp ga, nhanh chóng chạy về hướng nội thành.
Dương Dương và Triệu Khải Bình đều cao gầy giống như được đúc ra từ cùng một khuôn, nhưng cô ấy lại không được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, cô ấy có chiếc mũi cao và đôi mắt sâu giống bố nên khuôn mặt hơi thô. Kể từ khi cô ấy đi du học thì Triệu Khải Bình hiếm khi gặp được cô ấy, so với đứa trẻ nổi loạn luôn khiến cả nhà phải lắc đầu năm xưa thì giờ đây Dương Dương đã cắm rễ ở bên kia đại dương, đã có công việc và gia đình, lối trang điểm tinh tế cùng sự kết hợp thỏa đáng khiến cô ấy như lột xác, ai cũng hâm mộ vì cô ấy xinh đẹp hơn trước một cách đáng kinh ngạc. Nhưng Triệu Khải Bình nhìn ra được sự mệt mỏi, lo lắng và tức giận ẩn sau khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, hầu như không có biểu cảm gì.
Sự tức giận này trở nên rõ ràng hơn khi khoảng cách đến nhà dần giảm xuống. Triệu Khải Bình dừng xe ở dưới lầu, hiểu rõ tính cách của Dương Dương nên mới nắm lấy cánh tay của em họ, ân cần an ủi: “Giày vò lâu như vậy rồi, em lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, dượng sẽ không có việc gì đâu, em yên tâm.” Ngừng một chút rồi nói tiếp:” Sáng nay ba anh đã đưa mẹ em đi báo cảnh sát rồi, em ăn chút điểm tâm trước đi. Vừa ăn vừa chờ.” Dương Dương gật đầu một cách cứng ngắc, đẩy cửa xe ra.
Mẹ Triệu đã đợi trong nhà từ lâu, vừa gặp đã nắm tay Dương Dương kéo cô ấy đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống. Cả đêm hôm qua ai cũng thức trắng, sáng nay mẹ Triệu cố gắng xốc lại tinh thần chuẩn bị từ sáng sớm, mọi người chỉ ăn vài miếng rồi không ăn nữa. Dương Dương có vẻ rất bình tĩnh, giống như người giữ sức ở trên xe trước đó hoàn toàn không tồn tại, cô ấy chậm rãi ăn hết cháo gạo kê, lại ăn hết nửa đĩa bánh bao chiên.
Mẹ Triệu sờ mặt cô ấy, lạnh buốt, trong lòng thở dài: “Dương Dương à, đừng căng thẳng quá, cũng đừng quá lo lắng.”
Dương Dương vâng một tiếng rồi đặt đũa xuống: “Mợ không cần phải lo lắng cho cháu. Cháu biết ba cháu là người như thế nào, ông ấy sẽ không bỏ rơi cháu đâu. Lần này thực sự đã làm phiền cậu mợ rồi, nếu mọi người có việc thì cứ đi đi, cháu sẽ ở nhà đợi.”
Gần đây mẹ Triệu đang bận rộn chuyện diễn tập bảo vệ luận văn của sinh viên, bên phòng thí nghiệm vẫn đang chờ. Tuy rằng trong lòng bà vẫn lo lắng, nhưng Dương Dương hiểu chuyện như vậy, dường như cũng không giống muốn náo loạn, có lẽ bà xong việc ở trường rồi chạy về ngay vẫn còn kịp.
Triệu Khải Bình khoác vai bà đi ra tới cửa, khẽ nói: “Mẹ, mẹ đến trường trước đi, ở nhà có con là được rồi.”
Mẹ Triệu nhỏ giọng dặn dò: “Khi nào cô con về thì đừng để bọn họ cãi nhau, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ.” Triệu Khải Bình vươn tay lấy áo khoác trên giá xuống, khoác thêm cho mẹ Triệu: “Con đảm bảo sẽ không để bọn họ đánh nhau.”
Đúng là không đánh nhau. Dương Dương và cô hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện với nhau. Kể từ khi cha Triệu và cô bước vào, dường như Dương Dương cố tình tránh mặt cô, coi mẹ ruột đang ngồi trên ghế sô pha giống như không khí.
“Cục công an nói là theo nguyên tắc thẩm quyền, những người biến mất ở Hàng Châu không nằm trong khu vực quản lý của họ, trừ khi có bằng chứng cho thấy người đó đã biến mất ở Thượng Hải.” Sáng nay cha Triệu đến cục công an gặp người quen, bây giờ truyền đạt ý kiến của cảnh sát cho con cháu nghe: “Vì vậy bên này không thể lập án, nhưng bọn họ phân tích có lẽ Hữu Hiên bị kích động nên mới bỏ nhà đi, khả… Khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn tương đối nhỏ. Nếu bên phía Hàng Châu lập án thì có thể lấy băng ghi hình, định vị trên điện thoại để giám sát điều tra, có lẽ việc tìm người sẽ không khó lắm.”
“Vậy bây giờ cháu về Hàng Châu.” Dương Dương đứng lên.
“Đừng gấp.” Triệu Khải Bình vỗ vai cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Việc lập hồ sơ cho người trưởng thành mất tích còn cần một loạt thủ tục nữa. Mọi người đã thức cả đêm rồi, chờ ăn cơm trưa xong anh sẽ đưa em và cô về Hàng Châu.”
Dường như Dương Dương đã chấp nhận đề nghị của Triệu Khải Bình, lại ngồi xuống. Cô ấy và cô chiếm hai đầu của ghế sô pha, không ai để ý đến ai. Bầu không khí giống như bị băng keo dính lại.
Triệu Khải Bình và cha Triệu bất lực nhìn nhau.
Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên. Thần kinh của mọi người trở nên căng thẳng vì tiếng chuông dồn dập này. Triệu Khải Bình nhấc máy dưới ánh nhìn của mọi người.
“A lô, xin chào.” Cậu chào thăm dò.
Đầu dây bên kia có một khoảng trống im lặng. Dương Dương bước mấy bước tới trước điện thoại, dán mặt vào ống nghe, cố gắng phân biệt xem tiếng thở yếu ớt ở đầu dây bên kia có quen thuộc với cô ấy hay không.
Nhưng vẫn im lặng khiến người khác khó chịu như cũ.
“Cháu là Bình Bình, dượng ơi dượng đang ở đâu vậy?” Triệu Khải Bình nhẹ nhàng nói.
Không có câu trả lời. Dương Dương cướp lấy điện thoại, cắn răng nói: “Ba ơi, con là Dương Dương đây. Ba ơi, con rất nhớ ba, ba trở về đi.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chiếc điện thoại kia. Triệu Khải Bình nhấn nút mở loa ngoài.
Cuối cùng một giọng nói hơi khàn cũng theo sóng điện thoai truyền đến, mơ hồ có chút méo mó: “Dương Dương à, con đừng trách ba… Đừng trách mẹ con.”
Cô vẫn luôn cúi đầu không nói gì trên sô pha lại bị giọng nói này làm cho kinh ngạc, bỗng nhiên cô nhảy dựng lên, chạy đến bên điện thoại, hàm răng run rẩy: “Lục Hữu Hiên, anh là tên khốn!”
“Mẹ im đi!” Dương Dương đẩy người mẹ đang kích động của mình ra, nắm chặt điện thoại, dường như muốn khóc: “Ba ơi, ba về đi, ba ơi.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn nhẹ nhàng như bình thường: “Dương Dương à, con về Mỹ đi, ba hy vọng con sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc. Đừng lo lắng cho ba, cũng đừng tìm ba, được không?”
Nước mắt tràn ra, cổ họng Dương Dương nghẹn lại: “Không… Ba không hiểu gì cả, các người không hiểu gì cả!”
Điện thoại cúp máy. Âm thanh tắt máy như tiếng trống dồn nén, đánh vào lòng mọi người.
Triệu Khải Bình nhẹ nhàng lấy ống nghe trong tay Dương Dương đặt trở lại điện thoại. Tin tốt duy nhất chính là ít ra người mà họ đang tìm kiếm vẫn bình an vô sự.
Cô được cha Triệu ôm trong lòng, ánh mắt vô hồn, không biết đang nhìn về hướng nào. Đã hơn nửa đời người cô chưa bao giờ phải chịu một trận đả kích như vậy, bây giờ cô chỉ nói đi nói lại: “Đồ khốn… Anh gạt tôi.”
“Mẹ già mồm đủ chưa!” Dương Dương đột nhiên gầm lên làm cho tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc: “Mẹ gây loạn thêm làm gì? Nếu không phải tại mẹ thì ba con có thể bỏ đi mà không nói một lời nào sao?”
“Dương Dương, bình tĩnh.” Cha Triệu trầm giọng nói, nhưng Dương Dương không có ý dừng lại.
“Đã nhiều năm rồi con vẫn luôn ghét mẹ, mẹ có biết không?” Dương Dương lạnh lùng nhìn mẹ mình, mỗi lời nói ra giống như mang theo băng tuyết: “Không phải con ghét sự dạy dỗ tùy tiện hay là sự thờ ơ lãnh đạm của mẹ đối với con, mẹ có yêu thương con hay không, con hoàn toàn không quan tâm. Điều con ghét chính là sự ngây thơ vô tri của mẹ. Con và ba đều có lúc buồn bã, mẹ dựa vào đâu mà vui vẻ như vậy?! Mẹ chẳng làm cái gì hết, cũng chẳng bỏ ra cái gì cả, vậy thì dựa vào đâu mà mọi người phải yêu thương mẹ, không để mẹ chịu một chút khổ cực nào?”
Sắc mặt cô nhất thời tái nhợt như tờ giấy, sau đó lại từ từ đỏ bừng, giọng nói run rẩy: “Sao con có thể nói như vậy! Chẳng lẽ mẹ đối xử với ba con không tốt sao? Mẹ đã làm điều gì có lỗi với ông ấy chưa? Mẹ chưa đủ hào phóng rộng lượng với gia đình ông ấy sao? Con nói đi, mẹ quan tâm con còn chưa đủ sao? Ông ấy dựa vào đâu mà chẳng nói lời nào đã bỏ rơi mẹ, còn con, con dựa vào đâu mà đòi dạy dỗ mẹ?”
Cha Triệu muốn hòa giải chiến trường khốc liệt của hai mẹ con, ông muốn nói gì đó nhưng Triệu Khải Bình đã lắc đầu với ông.
“Dựa vào đâu à?” Dương Dương cười hai tiếng: “Con không có tư cách dạy dỗ mẹ, con không phải là con gái ngoan, mẹ cũng không phải là người mẹ, người vợ tốt, không ai có thể trách ai hết. Mẹ luôn tự cho mình là đúng. Mẹ hoàn toàn không yêu thương chúng ta, mẹ chỉ yêu bản thân mình thôi. Ba không muốn giả vờ nữa, mẹ cần gì phải lừa dối chính mình làm gì.”
Cô ấy từ từ đứng dậy trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ, lấy túi xách, nói với cha Triệu: “Cậu ơi, cậu và anh họ đã vất vả rồi. Nếu ba cháu đã bảo không sao thì cháu sẽ tôn trọng nguyện vọng của ông ấy, sẽ không đi tìm nữa.”
Cha Triệu cau mày: “Dương Dương, cháu định làm gì?”
“Cháu sẽ về Hàng Châu trước, sắp xếp lại đồ của ba cháu, anh họ không cần phải đi cùng đâu, cháu có thể tự làm một mình.” Dương Dương sửa lại cổ áo: “Cháu đã xin công ty cho nghỉ phép một tuần rồi, dù sao cũng đã lâu rồi chưa trở về, cháu muốn nhân cơ hội này thư giãn một chút.”
Triệu Khải Bình hỏi cô ấy: “Thật sự không sao chứ?”
Dương Dương gật đầu, lộ ra một chút ý cười. Khôi phục dáng vẻ kiên cường bất khả chiến bại trước kia: “Anh cũng biết tính cách của em mà. Thật sự không sao đâu, nếu có chuyện thì em sẽ không cậy mạnh.”
Triệu Khải Bình biết có nói thêm nữa cũng vô ích, vì vậy cậu đành phải tiễn cô ấy ra cửa, dặn cô ấy nếu có việc gì thì nhất định phải liên lạc với mình.
Dương Dương bảo cậu không cần phải tiễn cô ấy xuống lầu.
Tiếng khóc của cô ở phía sau càng ngày càng hấp tấp, nhưng cô ấy chỉ bình tĩnh nói: “Muộn rồi.” Không hề quay đầu nhìn lại.
Đàm Tông Minh mở cửa xe cho Triệu Khải Bình, không khí se lạnh của đêm mùa xuân cũng theo Triệu Khải Bình vào trong xe. Triệu Khải Bình thở một hơi thật dài, khẽ cười nói: “Lạnh quá, rõ ràng đã là tháng ba rồi.”
Đàm Tông Minh tri kỷ tăng điều hòa lên mấy độ, trên mặt Triệu Khải Bình hiện lên một màu đỏ nhạt.
“Này, sao anh không nói gì thế?” Triệu Khải Bình cử động ngón tay, phát hiện ra Đàm Tông Minh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Tôi đang đợi cậu nói trước.” Đàm Tông Minh mỉm cười, cố ý sờ vào môi mình.
Khuôn mặt Triệu Khải Bình nóng bừng. Nụ hôn vô tình bị trì hoãn vì nhiều sự trùng hợp kia, hình như bây giờ đối phương đã cho rằng đó là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu.
“Chuyện tôi nhờ thế nào rồi?” Triệu Khải Bình cố ý chuyển chủ đề.
“Có thông tin nói mấy ngày trước có người đã nhìn thấy một người tương tự ở gần Vân Hà.” Đàm Tông Minh ngừng một chút lại nói: “Nếu muốn đi tìm, tôi có thể yêu cầu bên kia hợp tác với các cậu.”
Triệu Khải Bình lắc đầu. Sau cùng cậu vẫn không thể cưỡng lại sự lo lắng về hành tung của người thân, cho nên đã chuyển hướng nhờ Đàm Tông Minh giúp đỡ. Đàm Tông Minh nói anh cũng không phải là người thần thông quảng đại không có gì không làm được, nhưng hôm sau anh lại gửi cho cậu một bức ảnh chụp hơi mờ, người đàn ông trong bức ảnh gầy gò, trên tay cầm một túi đồ, đang cúi đầu trả tiền tại một cửa hàng nhỏ.
Quả nhiên dượng vẫn bình an vô sự giống như đã nói trên điện thoại. Có lẽ tất cả những gì ông ấy muốn chỉ là một cuộc sống yên tĩnh.
“Có muốn nói tin tức này cho đám người cô của cậu không?” Đàm Tông Minh hỏi.
“Tạm thời cứ giữ bí mật đã.” Triệu Khải Bình dựa vào ghế, nhìn những nhành liễu đang múa theo gió đêm ngoài cửa sổ: “Tôi nghĩ có lẽ Dương Dương sẽ sớm tìm ra tung tích của cha em ấy. Em ấy luôn là người theo phái hành động.”
Trước đó, cứ để cho dượng yên tĩnh thêm vài ngày.
“Chúng ta không gặp nhau đã năm ngày rồi nhỉ?” Đàm Tông Minh vừa lái xe vừa nói: “Tôi còn tưởng cậu đang giận tôi.”
Khi Đàm Tông Minh nói chuyện, trên môi anh luôn nở nụ cười dịu dàng, nhưng Triệu Khải Bình lại cảm thấy cậu sắp bị nụ cười bình thản này ép lên Lương Sơn rồi.
“Tôi tức giận cái gì chứ, chủ tịch Đàm, anh nghĩ nhiều rồi.” Triệu Khải Bình mất tự nhiên quay đầu đi, nhìn vệt sáng to lớn không ngừng thay đổi trên kính xe.
Tại sao lại có nụ hôn đó? Nụ hôn giống như kẹp lại.
Đàm Tông Minh nói: “Tôi không hề nghĩ nhiều. Là do bác sĩ Tiểu Triệu đã nghĩ quá ít.”
Chiếc xe dừng lại bên đường. Đây không phải là điểm đến ban đầu họ định đi, ban đầu bọn họ đã hẹn nhau đi ăn tối. Đèn đường mờ ảo nhấp nháy ngoài cửa sổ, liễu rủ bồng bềnh như lũ xuân. Những người đi bộ trên quảng trường tò mò nhìn chiếc xe đột ngột dừng lại.
“Chủ tịch Đàm, nơi này là công viên, không nên tùy tiện đậu xe.” Triệu Khải Bình bỗng nhiên hơi hoảng sợ, chỉ mong Đàm Tông Minh nhanh chóng lái xe đi.
“Bác sĩ Tiểu Triệu, cậu nhìn kìa, có thổi bong bóng kìa.” Dường như Đàm Tông Minh không hề cảm nhận được tâm trạng lo lắng của Triệu Khải Bình, anh chỉ về phía đứa trẻ đang thổi bong bóng trên quảng trường ánh sáng với Triệu Khải Bình qua cửa sổ xe.
Trên tay đứa trẻ cầm bong bóng nước bán mấy tệ bên cạnh quảng trường, rượt đuổi nhau. Bong bóng bay lơ lửng trong không khí, giống như hơi thở lặng lẽ thở ra trong đêm nay. Mất đi những sắc màu rực rỡ dưới ánh mặt trời, chúng chỉ lặng lẽ vỡ tan trong không trung.
Trẻ con vui vẻ tất nhiên không thể trải nghiệm được sự hoảng sợ của người lớn khi nhìn thấy bong bóng xà phòng vỡ tan. Bọn trẻ vẫn còn cả cuộc đời chờ đợi phía trước.
“Tôi không còn trẻ nữa, bác sĩ Tiểu Triệu.” Giọng điệu của Đàm Tông Minh trở nên cô đơn: “Tôi không muốn yêu đương mà phải nhốt mình trong bọt xà phòng. Để rồi ‘Bụp’ một tiếng, chẳng còn lại gì nữa. Tôi không thể chịu đựng được, xin cậu hãy hiểu cho tôi.”
Triệu Khải Bình không nói gì. Lồng ngực cậu thắt lại, cậu sợ mình sẽ hiểu sai ý.
“Cho nên nếu như cậu chỉ coi đó là nhất thời hồ đồ, vậy thì chúng ta có thể coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.” Dường như Đàm Tông Minh đang cân nhắc giọng điệu: “Ông cụ rất thích cậu, tôi cũng không muốn mất đi người bạn này.”
Dường như cả thế giới dần biến mất, trái tim của Triệu Khải Bình đập rất nhanh. Cậu gần như không thể nghe thấy Đàm Tông Minh đang nói gì, chỉ để ý đến đường gân trên cổ Đàm Tông Minh đập liên hồi.
Cậu không nhịn được đưa tay chạm vào đường gân xanh kia. Tất nhiên cậu biết đó là động mạch đưa máu từ tim đến toàn bộ cơ thể.
Đàm Tông Minh bắt lấy tay cậu.
Tiếng ồn ào ở quảng trường lại vang lên. Thế giới đã được kéo về từ sát biên giới. Ai đó nối loa khiến cho âm nhạc truyền vào tai mang hơi thở của mùa xuân.
Triệu Khải Bình dùng ngón tay tách kẽ hở giữa các ngón tay của Đàm Tông Minh ra, mười ngón tay chậm rãi lồng vào nhau.
Cậu nhìn vào mắt Đàm Tông Minh, ánh mắt sáng ngời.
“Anh sẽ không ở đó đâu.” Triệu Khải Bình chỉ vào vô số bong bóng xinh đẹp như trong mơ trên bầu trời đêm.
Cậu cúi đầu cười, đặt bàn tay của Đàm Tông Minh lên ngực mình.
“Anh ở đây.”
Trên cổ của cậu cũng có mạch máu đang đập mãnh liệt giống như Đàm Tông Minh.
Một khoảng lặng thật dài. Đàm Tông Minh tắt đèn trên trần xe, cúi xuống hôn lên cổ Triệu Khải Bình. Một nụ hôn cẩn thận dán vào mạch máu của cậu. Giống như đang dè dặt tiết lộ bí mật.
Đêm nay chỉ có cậu và anh biết.
“Hay là đêm nay còn quá sớm/ Không nên ôm anh/ Nhưng có lẽ cũng không còn sớm nữa/ Thật ra em đã lãng phí thời gian/ Mong anh đối xử tốt với em/ Chân thành đừng nóng nảy/ Có lẽ đêm nay em chỉ có thể/ Ngà ngà say cam nguyện cược một lần…”
Nếu như để anh hôn tiếp. Hôn tiếp.