Bên cạnh dượng vẫn cần phải có người, đêm đó Triệu Khải Bình ở lại bệnh viện canh giữ. Cậu bảo Đàm Tông Minh tìm khách sạn ở nhưng Đàm Tông Minh nhất quyết muốn đợi cậu trên xe.
Phòng chăm sóc đặc biệt vẫn chưa cho phép vào thăm, chỉ có thể nhìn từ xa qua tấm kính. Triệu Khải Bình nhìn số liệu trên màn hình, các chỉ số đều bình thường, trong lòng cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Triệu siết chặt tay con trai, đau lòng nói: “Con nhìn tay con này, lạnh như băng rồi.”
Triệu Khải Bình mỉm cười, vuốt mấy sợi tóc hơi rối trên đầu mẹ, nhẹ nhàng nói: “Đợi lát nữa là ấm lại thôi.” Cậu nhìn quanh một lượt, khó hiểu: “Ba và cô đâu rồi ạ?”
“Sự việc lần này là một đả kích rất lớn đối với cô con, mẹ thấy sắc mặt của cô con không ổn lắm, vừa sờ trán mới biết quả nhiên cô bắt đầu phát sốt rồi, cho nên vội vàng để cô ấy đi truyền nước, phòng truyền dịch ở đại sảnh. Ba con.” Mẹ Triệu chỉ về phía trước: “Kia, trở lại rồi.”
Cha Triệu đi từ phía cầu thang đến, dáng vẻ mệt mỏi. Triệu Khải Bình thấy trên chiếc áo khoác màu xám đen vắt trên cánh tay ông dính một ít tàn thuốc, nhận ra cha cậu vừa lẻn ra ngoài để hút thuốc.
Mẹ Triệu ngửi thấy mùi khói thuốc cũng không tức giận như mọi khi, chỉ nói với chồng: “Ông mau mặc áo khoác vào đi, trời lạnh lắm.”
Cha Triệu mặc áo khoác vào, ánh mắt nhìn qua cửa sổ thủy tinh: “Vẫn chưa tỉnh à. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho Dương Dương, con bé nói ngày mai sẽ đến đây.”
“Bác sĩ nói thời gian không chắc chắn, bảo chúng ta cứ chờ.” Mẹ Triệu nói: “Chờ Hữu Hiên tỉnh lại, vẫn nên chuyển dượng ấy về Thượng Hải, đến bệnh viện có trình độ tốt hơn, cũng tiện cho chúng ta qua lại chăm sóc. Dương Dương đến thì để cho con bé sống ở nhà chúng ta.”
“Ừ, nói sau đi.” Cha Triệu quay đầu nhìn Triệu Khải Bình: “Chuyện phẫu thuật thật sự không sao chứ?”
Triệu Khải Bình vươn tay phủi tàn thuốc trên vai cha, giả vờ thoải mái: “Không sao, trời biết đất biết, đừng nói cho người ngoài biết là được rồi. Nhân phẩm của bác sĩ Lục bên này có thể tin tưởng được.”
Mẹ Triệu thở dài: “Rõ ràng là một việc làm tốt, lại khiến cho giống như ăn trộm, không chịu nói đạo lý gì cả.”
Triệu Khải Bình cười, xoa vai mẹ Triệu: “Suỵt, đừng nói chuyện này nữa. Con đói sắp chết rồi, phải đi kiếm cái gì ăn đây, tiện thể ghé qua chỗ cô một chút. Ba mẹ thì sao, có muốn con mang về cái gì không?”
Cha Triệu lắc đầu: “Vừa rồi ba và mẹ con đã ăn một chút rồi, nhưng cô con không chịu ăn gì hết. Con mang cho cô một ít.”
“Vâng.” Triệu Khải Bình làm động tác gọi điện thoại: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con.”
“Biết rồi.” Mẹ Triệu cài hết cúc áo khoác cho cậu, vỗ nhẹ vào lưng con trai. “Đi đi, chăm sóc cô con thật tốt.”
“Yên tâm ạ.” Triệu Khải Bình bước xuống lầu dưới ánh đèn ảm đạm, cha Triệu ở phía sau gọi cậu.
Triệu Khải Bình dừng trên bậc thang, quay người lại. Cha Triệu mấp máy môi, khuôn mặt giống Triệu Khải Bình như giãn ra dưới ánh đèn, lộ ra một độ cong ấm áp.
“Bình Bình, vất vả rồi.”
Triệu Khải Bình gật đầu với cha mình, khi cậu quay lưng lại, mũi của cậu đột nhiên trở nên chua xót.
Sảnh truyền dịch là nơi đông đúc nhất ở bệnh viện vào ban đêm. Ánh mắt Triệu Khải Bình liếc qua mười mấy chiếc ghế nhựa màu cam, thấy cô cậu đang ngồi một mình trong góc. Cậu cầm một túi đồ ăn vặt mua từ căng tin ngoài bệnh viện đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô ơi, cho cô này, còn nóng đấy.”
Cô cười yếu ớt: “Cô ăn không vào.”
Triệu Khải Bình gỡ túi bánh mì nhỏ, đưa đến bên miệng cô, bà lắc đầu. Triệu Khải Bình không từ bỏ ý định, mở túi lấy ra hũ canh nấm tuyết, cắm ống hút vào rồi đưa qua, cô không lay chuyển được Triệu Khải Bình, cuối cùng đành phút hút mấy ngụm.
TV treo trên tường trong phòng truyền dịch đang phát lại “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”, sau khi bị Triệu Khải Bình ép ăn, cô cứ nhìn lên màn hình mà không nói lời nào. Cuối cùng khi phim chiếu đến cảnh Hứa Tiên và Bạch nương tử gặp nhau, những câu hát nhẹ nhàng mà ai cũng thích vang lên, trong phòng truyền dịch có ai đó nhẹ nhàng ngâm nga theo họ.
Triệu Khải Bình đưa điện thoại di động của dượng cho cô, chiếc điện thoại này được bác sĩ Lục nhờ ý tá đưa cho cậu. Cô liếc nhìn chiếc điện thoại bị vỡ màn hình, trầm mặc không nói. Ngón tay của Triệu Khải Bình nhẹ nhàng lướt trên màn hình, bức ảnh chụp gia đình trên màn hình khóa lộ ra dưới ánh sáng, vết nứt nhỏ kéo dài ở giữa đặc biệt chói mắt.
“Cháu nhớ bức ảnh này được chụp cách đây ba năm nhỉ? Lúc đó, Dương Dương vừa tốt nghiệp MBA, về nước nghỉ một tháng, khi đó chúng ta cùng nhau chụp bức ảnh này ở Tây Hồ.” Ngón tay của Triệu Khải Bình xoa nhẹ bức ảnh đã cứu dượng mình một mạng, mỉm cười rồi nói: “Đáng tiếc thời tiết hôm đó không tốt, chúng ta vừa chụp xong thì trời mưa to, cái ống kính đắt tiền của dượng còn bị rơi xuống nước.”
Ánh mắt của cô từ từ quay lại, nhìn xuống màn hình khóa. Trong ảnh, nụ cười của cô rạng rỡ như mùa xuân, cô kéo tay cháu trai, duyên dáng hơn cả đóa sen trong hồ. Ngay cả đứa con gái luôn mâu thuẫn với cô cũng nở một nụ cười hiếm hoi trong bức ảnh. Bà nhìn bầu trời đang nắng chói chang như vậy, hoàn toàn không ngờ sau đó cơn mưa lớn lại kéo đến, cũng như bà không thể ngờ người chồng mẫu mực của mình, vậy mà lại bỏ nhà ra đi không nói một lời.
“Cô ơi, cô có biết mật khẩu là gì không?” Triệu Khải Bình hỏi.
Cô quay mặt lại, lạnh lùng nói: “Không biết.”
Triệu Khải Bình đã thử ngày sinh nhật của dượng và sinh nhật của Dương Dương, nhưng không thể mở khóa. Chỉ còn lại một cơ hội.
“Còn lần cuối cùng, cô thử đi.” Triệu Khải Bình nắm lấy cánh tay cô, cầm ngón tay bà chọt lên màn hình: “Chúng ta cứ giả vờ như không biết, cháu sẽ không nói với dượng là cô nhìn trộm điện thoại của dượng đâu.”
“Ai mà thèm.” Cô lẩm bẩm, cau mày suy nghĩ một lúc rồi bấm một dãy số trên màn hình. Mở khóa thành công.
Trong điện thoại của dượng không có gì cả, sạch sẽ như vừa mới mua. Triệu Khải Bình mở album ảnh, tùy tiện bấm vào một bức ảnh trong album, trong tấm ảnh là sương khói trên vách núi, ánh nắng mặt trời biến thành vầng hào quang trên cây thông, một con chim cánh đen, đuôi đen, bụng trắng, lưng đỏ đang đứng trên ngọn cây chải vuốt lông vũ.
Triệu Khải Bình kéo về phía trước, cho đến ngày dượng bỏ nhà đi, ảnh chụp mỗi ngày đều là chim. Đủ các loại chim, bên mặt nước, trong rừng, trong thung lũng. Những chú chim trong ảnh của dượng hoặc là đang đứng, đang bay, rất nhiều tư thế khác nhau.
Mặc dù cậu biết rằng dượng của mình rất thích chụp ảnh, nhưng lại không biết ông yêu thích các loài chim như vậy. Góc chụp của những bức ảnh này rất xảo trá, vị trí hẻo lánh, nguy hiểm, rất khó chụp.
Nếu đã thích ngắm nhìn chim như vậy, tại sao lại cho cậu tất cả thiết bị chụp ảnh đắt tiền, còn mình lại phải dùng điện thoại di động để chụp? Triệu Khải Bình không thể nghĩ ra, cho đến khi cậu lật đến bức ảnh mới nhất, trong bức ảnh này chỉ có một khung cảnh xa xăm đơn giản, núi cao, mây bay và ánh nắng mãnh liệt, ngoài ra không có gì khác.
Tay Triệu Khải Bình hơi run lên. Một phỏng đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu cậu, cậu không thể xóa phỏng đoán này ra khỏi tâm trí mình.
Những gì đã xảy ra ngày hôm nay, có lẽ không phải là ngoài ý muốn.
Không, không thể nào. Rõ ràng trước đây đều rất bình thường.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh đến mức nào, con người không lý trí như thế nào khi phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, người suốt ngày đối phó với thần chết như Triệu Khải Bình không thể không hiểu. Cậu đã tiếp nhận rất nhiều trường hợp tự tử. Sau khi được cứu sống, cô gái vừa nhảy lầu đã nói: “Vốn dĩ tôi không định nhảy xuống. Nhưng tất cả họ đều ở phía dưới nhìn tôi cười, cầm điện thoại chụp ảnh liên tục. Tôi nhắm mắt, bước ra ngoài.”
Cảm giác áy náy không thể kiềm chế được dâng lên trong lòng Triệu Khải Bình. Nếu như cậu sớm biết sẽ như thế này, cậu sẽ không tự tiện chủ trương giấu diếm người trong nhà như thế.
“Đây là một con chim Xít, đây là một con Hạc trắng, con này là Tìm Vịt. Con vừa rồi là Bách Thanh.” Chẳng biết ngón tay cô đã đặt trên màn hình từ lúc nào, bắt đầu lật từng bức ảnh một. Từ sau lật về trước, từng tấm từng tấm, cô nói chính xác tên của từng loài chim trong mỗi bức ảnh.
Triệu Khải Bình sững sờ một lúc lâu, trong ấn tượng của cậu, cô luôn ngây thơ không hỏi sự đời, ngoài khiêu vũ ra thì sở thích của bà là chơi mạt chược. Người cô có thể kể ra một danh sách dài toàn là tên khoa học của các loài chim đang ngồi trước mắt cậu, và người cô thường nói nhức đầu mỗi khi đọc sách, giống như người đến từ hai thế giới khác nhau. Triệu Khải Bình gần như không thể nhớ ra vốn dĩ cô của cậu tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp.
Ảnh chụp lật về bức đầu tiên, cô dùng bàn tay không cắm kim truyền nắm chặt điện thoại, nở một nụ cười giễu cợt.
“Năm đó ông ấy vì muốn theo đuổi cô nên đã học cách quan sát chim, kết quả cô rời nhóm, còn ông ấy lại đắm chìm trong đó.” Cô khẽ cười, nhưng nước mắt lại loé lên: “Coi con vẹt bảo bối của ông ấy thành cái gì không biết. Vẹt đi rồi, trái tim của ông ấy cũng không còn ở đây, vậy mà cô lại không hiểu.”
Triệu Khải Bình khoác tay lên vai cô, yên lặng lắng nghe bà nói.
“Bình Bình à, cô làm người thực sự rất thất bại. Làm mẹ sai, làm vợ cũng sai. Thế nhưng không có ai muốn nói cho cô biết là cô đã sai ở đâu. Chẳng lẽ cô thực sự ngu ngốc đến mức này sao? Hay là họ đã không còn lời nào hay để nói với cô nữa? Một người, hai người, tất cả đều không cần cô nữa.” Cô khóc nức nở, dựa vào cánh tay của Triệu Khải Bình mà khóc, cô y tá nhỏ đang trực ban lo lắng nhìn qua, Triệu Khải Bình ra hiệu “Không có gì” với cô ấy.
“Bọn họ muốn kết tội cô, muốn trừng phạt cô, muốn trách cô, cô đều nhận. Dương Dương nói cô không bao giờ biết suy xét đến cảm xúc của người khác, cô nhận. Nhưng cô cũng vì muốn họ vui vẻ, cô nghĩ mọi người đều có thể vui vẻ ở bên nhau, kết quả bọn họ đều vì cô mà không vui. Bình Bình à, cháu nói xem, rốt cuộc đã sai ở đâu?”
Triệu Khải Bình ôm vai cô, thoáng thấy mấy sợi tóc bạc mới mọc ra bên tóc mai của bà.
Cuộc sống là câu hỏi bí ẩn khó giải nhất, khó ở chỗ dường như ở đâu cũng có câu trả lời chính xác, nhưng lại có thêm một dòng chữ nhỏ được viết một cách xảo quyệt bên dưới: “Chỉ để tham khảo.” Cuộc sống được điều khiển bởi vô số lựa chọn, dường như mỗi lựa chọn đều không liên quan gì đến nhau, nhưng chúng lại lồng vào nhau. Mọi người bị mắc kẹt trong xiềng xích này, biết rõ điều đó là đúng, nhưng lại không có cách nào giành lấy nó; biết rõ điều đó là sai, nhưng số phận vẫn sẽ đưa bạn vượt qua.
Triệu Khải Bình cũng không thể biết vấn đề bắt đầu từ đâu, hóa ra một cuộc sống hạnh phúc còn mong manh hơn một cái bình sứ. Hoặc là, ngay từ khi câu chuyện bắt đầu, họ đã luôn tự cho rằng mình đúng, để rồi hiểu lầm nhau.
Tiếng khóc dần ngừng lại. Trên TV, Bạch nương tử cười dịu dàng, cầm ô giấy che cơn mưa xuân ở Giang Nam, muốn nói lại thôi.
Triệu Khải Bình đột nhiên hỏi cô: “Rốt cuộc mật khẩu của dượng là gì ạ?”
Cô lau nước mắt rồi nói: “Cô không ngờ ông ấy vẫn còn dùng mật khẩu đó. Lúc đó chúng ta mới yêu nhau, cô đi cùng mấy người trong hội chim hoang dã đến Tân Cương quan sát chim, ông ấy nhất quyết muốn chạy đến gặp cô, ngồi xe lửa màu xanh mấy đêm liền, trông chẳng còn dáng vẻ của con người nữa.” Cô khẽ cười, sau đó là một tiếng thở rất dài: “Cô nhìn thấy ông ấy ở cửa phòng tiếp khách, lúc đó cô đã hạ quyết tâm, cô nhất định phải kết hôn với người đàn ông này. Sau này tất cả mật khẩu của ông ấy đều là số mã hóa bưu chính của nơi đó.”
Triệu Khải Bình cũng cười theo. Những năm tháng đơn thuần ấy, những niềm vui vừa chạm vào đã nhớ lại, đều được lưu giữ trong ký ức không chịu tan biến, để sau này khi năm tháng qua đi, người ta sẽ thốt lên hai chữ “Xứng đáng” khi nhớ về nó.
Cậu lấy món giống đồ ăn vặt cuối cùng trong túi ra. Cô hơi ngạc nhiên: “Là kem que.”
Kem đã để quá lâu nên đã hơi tan. Triệu Khải Bình xé bao bì hơi dính, đưa kem que cho cô.
“Dượng nói mỗi khi cô bị cảm, nóng sốt sẽ cực kỳ muốn ăn kem que, bác sĩ không cho ăn, cô sẽ lén lút trốn trong bếp để ăn, giống như một đứa trẻ vậy.” Triệu Khải Bình cười nói: “Mau ăn đi, chờ lát nữa sẽ bị y tá mắng đấy.”
Cô cắn một miếng kem, lạnh đến mức rùng mình. Nhưng cô không dừng lại, ăn từng miếng cho đến khi hết.
“Lạnh quá.” Cô thở ra một ngụm khí lạnh, sau đó đưa tay lên che mắt.
Đàm Tông Minh nghe thấy tiếng kính xe bị gõ, Triệu Khải Bình ở bên ngoài vẫy tay với anh. Đàm Tông Minh mở cửa xe, Triệu Khải Bình ngồi vào, đầu cậu gối trên đùi Đàm Tông Minh.
Đàm Tông Minh đặt điện thoại xuống, vuốt tóc Triệu Khải Bình. Bác sĩ Tiểu Triệu đã quá mệt mỏi, mệt đến mức không nói nên lời.
Anh nắm tay Triệu Khải Bình. Ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của Triệu Khải Bình có những vết chai do dụng cụ phẫu thuật mài ra, cảm giác lúc sờ lên rất dày, cộm cộm.
Tối nay Triệu Khải Bình đã rửa tay quá nhiều lần, ngay cả vết chai cũng trở nên trắng bệch. Đàm Tông Minh nắm tay cậu, tìm một bộ cắt móng tay trong hộp, chỉnh lại cho cậu.
Triệu Khải Bình tốn sức giương mắt lên: “Sao anh còn mang theo mấy món đồ như thế này?”
Đàm Tông Minh nở nụ cười: “Anh nghĩ sớm muộn gì em cũng sẽ dùng.”
Triệu Khải Bình bật cười, để Đàm Tông Minh cắt tỉa móng tay giúp mình.
Lúc mặn nồng, Đàm Tông Minh cũng thích nắm chặt tay cậu không chịu buông như thế này, chỉ ước gì từng kẽ hở trên ngón tay cậu đều bị anh khống chế. Mà vào lúc này, động tác của Đàm Tông Minh lại nhẹ nhàng, dịu dàng, giống như một dòng suối nước nóng, chậm rãi nâng tay cậu lên. Hầu như cậu không thể cảm nhận được sự chuyển động của chiếc bấm móng tay trên tay mình, cậu chỉ cảm thấy hơi ngứa, giống như bị mèo con nhẹ nhàng cọ qua đầu ngón tay.
Cảm giác áy náy trong lòng cậu với Đàm Tông Minh càng lúc càng nhiều. Kể từ khi cả hai xác nhận mối quan hệ đến nay, Đàm Tông Minh luôn là người nhượng bộ nhiều hơn. Vì công việc của cậu quá bận rộn, lại thường xuyên phải tăng ca làm phẫu thuật, không biết kế hoạch của Đàm Tông Minh đã bị phá hỏng bao nhiêu lần rồi.
Năm đó lúc đi học, giáo viên ngoại khoa còn nói đùa: “Nếu kết hôn với một bác sĩ ngoại khoa thì về cơ bản không khác gì trở thành một góa phụ.” Lúc đó mọi người đều cười, nhưng sau này mọi người đều tin.
Triệu Khải Bình gối đầu lên, mơ màng nói: “Xin lỗi anh.”
“Hả?” Đàm Tông Minh cắt xong chiếc móng cuối cùng, bắt đầu thoa kem dưỡng da tay cho Triệu Khải Bình. Kể từ khi Triệu Khải Bình chuyển đến ở nhà anh, tất cả các loại kem dưỡng da tay trong nhà đều được đổi thành loại do bệnh viện số Sáu sản xuất. Ngay cả dì Liêu làm công việc dọn dẹp cũng được cho một ít.
Triệu Khải Bình trở mình, vùi mặt vào bụng Đàm Tông Minh, lẩm bẩm nói: “Anh định khi nào sẽ đưa em đi du thuyền lớn?”
Đàm Tông Minh nở nụ cười ấm áp: “Thứ bảy tuần sau.”
“Không cho thay đổi à?”
“Không.”
Triệu Khải Bình ừ mấy tiếng, khi Đàm Tông Minh bôi kem dưỡng da tay cho cậu xong thì phát hiện cậu đã ngủ mất rồi.
“Không được thay đổi đâu, bác sĩ Tiểu Triệu.” Đàm Tông Minh sờ tai của cậu, thì thầm.
Em có biết không, ở đây, vào lúc này, anh muốn truyền hết hơi ấm cho em.
Vậy em có thể cho anh thêm một chút thời gian thuộc về hai chúng ta được không?