Thế Giới Trong Suốt

Chương 29

Mấy ngày nay Triệu Khải Bình bận rộn chuẩn bị một bài báo cáo hội nghị, lần này cậu phải đưa các thực tập sinh ở bệnh viện đến Bắc Kinh dự hội nghị. Sắp xếp để mấy người trẻ phân loại số liệu thí nghiệm, vậy mà lại lề mề kéo dài đến hai tuần mới giao cho cậu, khiến cậu chỉ có thể làm thêm giờ để chỉnh sửa. Đàm Tông Minh lại rảnh rỗi không có việc gì để làm, yên tâm cho bản thân một kỳ nghỉ dài ngày, cả ngày nếu không phải là đi dạo với ông cụ, thì cũng là vào bếp nghiên cứu thực đơn, dáng vẻ giống như chuẩn bị mở bếp riêng.

Triệu Khải Bình thích viết luận văn trên bàn ăn dài trong phòng khách, rộng rãi tùy ý, cái gì cũng có thể xếp thành chồng, không giống như đồ vật trong phòng làm việc, nếu có thêm vết xước thì có thể khiến cậu cảm thấy đau lòng đến chết. Tất nhiên Đàm Tông Minh sẽ không nói cho bác sĩ Tiểu Triệu biết, thực ra chiếc bàn ăn trông có vẻ bình thường này chính là di vật của một nhà văn Đan Mạch không nổi tiếng nào đó. Việc bác sĩ Tiểu Triệu sử dụng để viết luận văn cũng coi như phát huy tác dụng của nó. Anh ngồi đọc sách đối diện bàn ăn, Triệu Khải Bình ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bìa sách có bốn từ sáng loáng “Tiêu Thập Nhất Lang”, nghiến răng oán hận, đuổi anh vào phòng sách: “Chủ tịch Đàm, anh cứ lúc ẩn lúc hiện ở đây ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của em, phiền anh hãy suy nghĩ cho sự phát triển sự nghiệp y học của tổ quốc chúng ta, về phòng sách đọc tiểu thuyết võ hiệp của anh có được không?”

Đàm Tông Minh phải nhốt mình trong phòng làm việc vắng vẻ, cảm thấy mình giống như một phụ huynh có con đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, làm cái gì cũng phải nhẹ chân nhẹ tay.

Khi phiền lòng, Đàm Tông Minh thích đọc tác phẩm của Cổ Long. Tất nhiên, một phần lý do là vì những cuốn sách Trung Quốc ít nhàm chán duy nhất ở thư viện trong những năm anh ở nước ngoài chính là Cổ Long toàn tập, rất nhiều đêm mất ngủ, anh đã thức đến bình minh với cuốn tiểu thuyết của Cổ Long bên gối, lý do càng quan trọng hơn đó là anh có thể nhìn thấy dũng khí tìm được đường sống trong cõi chết từ tiểu thuyết của Cổ Long. Thiên Cơ Lão Nhân sẽ thua Thượng Quan Kim Hồng, không ai có thể vĩnh viễn xếp hạng nhất trong “Binh Khí Phổ”. Nhưng trong tiểu thuyết của Kim Dung lại không như vậy, phạm vi giá trị vũ lực không thể vượt qua một cách tùy tiện. Kim Luân Pháp Vương sẽ không bao giờ có thể đánh bại Hoàng Lão Tà. Trong tiểu thuyết của Cổ Long, chiến thắng hay thất bại giữa các cao thủ thường không hoàn toàn nằm ở sức mạnh, mà nằm ở việc họ có thể nắm bắt cơ hội thoáng qua hay không. Đàm Tông Minh đã chứng kiến quá nhiều thăng trầm trong hai mươi năm qua, khi vòng quay của thời đại lỗi thời quá lâu, dễ khiến mọi người sa vào mê tín dị đoan, nhưng anh vẫn có thể chịu được, đọc Cổ Long vẫn có thể thèm ăn bánh bao với nước sốt gà quay, đáng tiếc do lượng đường trong máu của anh nên bác sĩ Tiểu Triệu đang xem xét hạn chế lượng đường mà anh nạp vào, có lẽ không có cơ hội được nếm thử rồi.

Có lẽ là do anh án binh bất động quá lâu nên phía Khang Nhuận cũng không thể đoán được anh đang có ý đồ gì, hành động cũng chậm lại, không còn hung hăng như trước nữa. Nhưng Đàm Tông Minh biết đằng sau sự bình tĩnh ngắn ngủi này chính là mai phục khắp nơi, chỉ cần anh vừa động đậy, Khang Nhuận sẵn sàng cắn Thịnh Huyên bất cứ lúc nào. Điều phá vỡ sự im lặng trong phòng sách là tiếng bíp nhỏ của máy fax, Vương Hải Châu gửi bản kế hoạch phân chia quyền sở hữu cổ phần đến, nếu tính chênh lệch thời gian, có lẽ bên phía cô ấy đang là bốn giờ sáng, Đàm Tông Minh cảm thấy anh nên trao giải thưởng cống hiến cho Tiểu Vương tổng vì đã có thể bỏ kỳ nghỉ và bạn trai mới qua một bên để giải quyết công việc vào lúc này.

Việc Vũ Hạ và Khang Nhuận bắt tay nhau đã tạo nên áp lực không nhỏ cho Đàm Tông Minh. Công ty của Vương Hải Châu vốn là do chủ tịch Vương bồi thường cho cô, nhưng quyền kiểm soát vẫn thuộc về gia đình, Vương Hải Châu không thể chịu được áp lực từ việc nhà họ Vương tách khỏi Thịnh Huyên, Đàm Tông Minh an ủi cô không cần để trong lòng, căn cơ của Thịnh Huyên đã được xây dựng rất nhiều năm, sẽ không đến mức bị thổi bay chỉ bởi một cơn gió nhỏ.

Anh xác nhận nội dung bản kế hoạch, gọi điện thoại cho trợ lý, để cô ấy giúp đặt vé máy bay đến New York và khách sạn vào ba ngày sau, trợ lý trả lời đã biết, cửa phòng sách đột nhiên vang lên hai tiếng cốc cốc.

Triệu Khải Bình dựa vào khung cửa, gãi gãi phần tóc rối loạn trước trán, cười híp mắt, uể oải nói: “Chủ tịch Đàm, có muốn ăn canh bong bóng cá hầm nhân sâm của anh không?”

Nhà bếp của Đàm Tông Minh theo phong cách nửa kín nửa hở, thông thường đồ ăn phương Tây được chế biến theo kiểu bếp mở, còn các món ăn nhiều khói sẽ được chuyển sang phong cách khép kín. Thế nhưng gần đây chủ tịch Đàm đang nghiên cứu các món canh, mùi vị ngon đến mức bác sĩ Tiểu Triệu vốn có trái tim sắt đá cũng không thể chịu đựng được. Hai người ngồi đối diện nhau uống canh trong đêm khuya xa xỉ, hai má Triệu Khải Bình thoáng ửng đỏ, dáng vẻ giống như một con mèo đã thỏa mãn, đẩy bát canh sang một bên, cảm khái: “Lúc còn đi học, dù phải thường xuyên thức đêm nhưng em không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ lại không thể thức đêm nữa, mới xem có hai bài văn mà mắt đã mỏi rồi. Đám nhóc này thật là, em đã nói cần số liệu phản ánh mối quan hệ tuyến tính, cũng đã lấy một bảng trong Excel, vậy mà bọn chúng còn dám hỏi em có muốn làm lại thí nghiệm hay không, làm em tức chết mất.”

“Sao em cứ nhắc đến chết chóc mãi thế, làm bác sĩ cũng nên chú ý một chút.” Đàm Tông Minh mỉm cười, đứng dậy thu dọn bát đũa. Tuy Triệu Khải Bình nói lời khó nghe nhưng tấm lòng tốt, vẫn thay học sinh dọn dẹp cục diện rối rắm phía sau, nhưng lúc ở trước mặt lại không nhịn được nói nặng lời: “Bác sĩ Tiểu Triệu có muốn thị tẩm anh không, nếu không muốn thì anh đi ngủ đây.”

“Anh đi đi, hôm nay quả nhân sẽ đày anh vào lãnh cung.” Triệu Khải Bình giống như một đứa trẻ, giẫm lên ngón chân của Đàm Tông Minh dưới gầm bàn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, kéo máy tính tiếp tục làm việc.

Đàm Tông Minh đi đến bên cạnh cậu, cúi xuống nhanh chóng ghé vào lỗ tai cậu: “Cây nhân sâm này rất lợi hại, đêm nay bệ hạ cẩn thận.”

Chóp tai Triệu Khải Bình cũng đỏ lên, thẹn quá hóa giận: “Anh đi ngủ đi!”

Đàm Tông Minh ngủ không được yên giấc, mơ màng tỉnh dậy, ánh trăng xuyên qua rèm cửa không được kéo kín, cắt ra một vệt ánh sáng trong căn phòng mờ tối. Triệu Khải Bình nằm trong vòng tay anh, đối mặt với anh, một tay vòng ra sau lưng anh, trông hai người giống như một cặp sinh đôi đang nằm trên giường. Tư thế này khiến Đàm Tông Minh có chút ngượng ngùng, anh vừa mở miệng lập tức phát hiện giọng nói của mình hơi trầm khàn: “Bình Bình, sao em vẫn chưa ngủ?”

“Suỵt.” Đôi mắt của Triệu Khải Bình vừa sâu vừa đen trong căn phòng tối, giống như đã hút đầy ánh trăng mát lạnh: “Anh có nhận ra gần đây lúc anh ngủ luôn cau mày không?” Cậu duỗi hai ngón tay ra, đặt giữa hai chân mày của Đàm Tông Minh, cẩn thận vuốt phẳng các nếp nhăn cho anh.

Đàm Tông Minh mỉm cười, nắm lấy ngón tay của Triệu Khải Bình, thở dài: “Thôi xong rồi, bác sĩ Tiểu Triệu muốn chê anh già rồi.”

“Đàm Tông Minh, anh thành thật nói cho em biết, có phải tình hình công ty không được tốt phải không?” Triệu Khải Bình không để ý đến việc anh ngắt lời, nhìn anh chằm chằm rồi hỏi.

“Không có việc gì, chỉ có chút vấn đề về vốn lưu động thôi, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này là được.” Đàm Tông Minh vuốt ve tấm lưng của người nằm trong ngực, bác sĩ Tiểu Triệu đang muốn thẩm tra trong đêm giống như vụ án Ô Bồn à. Mặc dù Triệu Khải Bình rất ít khi can thiệp vào công việc của công ty, nhưng cậu là người có tâm tư tỉ mỉ, không thể nào không đoán được nguyên nhân dẫn đến sự bất thường của anh trong khoảng thời gian này.

“Em đã hỏi Vương Hải Châu, nhưng cô ấy lại nói xin lỗi em, cô ấy phải đi.” Giọng nói của Triệu Khải Bình trở nên nghiêm túc: “Đàm Tông Minh, anh phải nói thật cho em biết, rốt cuộc anh thiếu bao nhiêu tiền?”

Đàm Tông Minh ôm eo bác sĩ Tiểu Triệu, vùi đầu vào trong ngực cậu: “Cũng không phải thật sự thiếu, Bình Bình em đừng lo, anh có cách.”

“Ừ, dù sao nếu thiếu thì anh cũng có thể bán biệt thự, trong ga ra có nhiều xe không dùng như vậy cũng có thể bán bớt, anh cũng có nhà ở Tĩnh An đúng không, vậy bán hết tất cả. Nếu như không bán được nhà và xe, anh vẫn còn rất nhiều món đồ cổ. Dù sao, cũng không liên quan đến em, có phải không?” Miệng Triệu Khải Bình rất sắc bén: “Nhưng mà anh đừng động đến căn nhà cũ kia, tuy bây giờ đầu óc ông không còn minh mẫn, nhưng em sợ trong mộng ông sẽ mắng anh là con cháu bất hiếu.”

“Này, anh làm gì vậy!” Triệu Khải Bình bị Đàm Tông Minh cắn vào vai, Đàm Tông Minh ôm lấy mặt Triệu Khải Bình, cười như không cười hỏi: “Sao thế, có phải bác sĩ Tiểu Triệu tức giận vì anh không hỏi mượn tiền của em không?”

Triệu Khải Bình tránh khỏi tay anh, chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, lẩm bẩm nói: “Anh không cần tiền của em là tốt nhất, giai cấp vô sản như chúng em trợ cấp cho nhà tư bản làm cái gì?”

Đàm Tông Minh cũng trượt vào ổ chăn ôm lấy cậu, Triệu Khải Bình đẩy anh ra, nhưng không đẩy được. Đàm Tông Minh đã đầu tư một khoản bảo hiểm cổ tức khổng lồ cho Triệu Khải Bình, khi Triệu Khải Bình biết chuyện này, cậu không chấp nhận một cách vui vẻ, cũng không từ chối một cách kiên quyết, mà thay vào đó, cậu đã thể hiện những phẩm chất tốt đẹp của một người đàn ông Thượng Hải, coi như đây là chiếc nhẫn kim cương mà Đàm Tông Minh tặng cho cậu, trong tình huống bất ngờ, chiếc nhẫn kim cương này cũng có thể được tháo ra, đổi thành tiền.

“Bình Bình, cho dù anh có động đến khoản tiền nào, anh cũng sẽ không động tới phần của em và ông nội, không thì em nói xem anh sống vì điều gì?” Đàm Tông Minh nói thật lòng mình, trên mặt lộ ra mấy phần ưu sầu, may mà bóng tối đã che đi sự xấu hổ: “Tin anh, được không?”

“Đàm Tông Minh, anh đã đọc đến chỗ nào trong quyển ‘Tiêu Thập Nhất Lang’ rồi?” Triệu Khải Bình im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi một câu không liên quan.

Đàm Tông Minh suy nghĩ một chút: “Chương 17, Tiêu Thập Nhất Lang bị đám người Triệu Vô Cực bao vây, anh đọc xong rồi.”

“Vậy anh có biết chương mười tám viết gì không?” Triệu Khải Bình ngồi dậy, bật ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường, cầm lấy cuốn tiểu thuyết đặt trên bàn cạnh giường, đọc cho Đàm Tông Minh nghe: “Nghe này— ‘Dù sao Tiêu Thập Nhất Lang không phải con người bằng sắt thép!”

Dù sao Tiêu Thập Nhất Lang không phải con người bằng sắt thép. Trên đời này không có ai làm bằng sắt cả, mà nếu có, cũng sẽ trở nên mềm yếu vào đêm này. Sau khi Triệu Khải Bình đọc xong, tức giận nhìn Đàm Tông Minh không biết tốt xấu là gì, Đàm Tông Minh đột nhiên bật cười, Triệu Khải Bình đang cố gắng kìm nén cũng không nhịn được cười.

“Anh làm sao vậy hả, không nghiêm túc chút nào.” Triệu Khải Bình tắt đèn, ném sách đi: “Ngủ đi, ngủ đi!

Đàm Tông Minh nằm vào tấm chăn ấm áp và an toàn cùng cậu, chàng kỵ sĩ dũng mãnh cởi bỏ áo giáp, giống như hai con cừu đang nằm sưởi ấm bên cạnh nhau.

Trong giấc mơ cũng rất ấm áp. Đàm Tông Minh nằm mơ thấy tháng năm của nhiều năm trước, anh đi theo ông đến sống ở một thành phố phía bắc, lính cảnh vệ dụ anh ăn hoa hòe, giữa môi và răng đều là mùi thơm. Khi anh tỉnh lại, Triệu Khải Bình vẫn còn đang ngủ say trong ngực anh, tay trái đang nắm chặt một ngón tay của anh, không biết giấc mơ của bác sĩ Tiểu Triệu khó rời xa đến mức nào.

Đàm Tông Minh bay đến New York một tuần, cuối cùng Triệu Khải Bình cũng hoàn thành luận văn tham dự hội nghị một cách an toàn. Khi nhận được cuộc gọi từ trường cũ, cậu vẫn hơi bất ngờ. Mấy năm gần đây bên phía trường học luôn thiếu giáo viên lâm sàng có thể dạy học cho sinh viên, biểu hiện của Triệu Khải Bình ở bệnh viện số Sáu rất xuất sắc, cũng được xếp hạng hàng đầu trong ngành, ngoài ra còn có Từ Hàng làm cầu nối ở giữa, nhà trường sẽ gửi cho Triệu Khải Bình một lá thư mời, trực tiếp dựa trên thành tích học thuật của cậu để đưa ra đãi ngộ như phó giáo sư.

Mẹ Triệu luôn muốn con trai ở lại trường dạy học, cha Triệu cũng đồng ý với vợ về điểm này, làm bác sĩ thực sự quá cực khổ. Hiện tại Triệu Khải Bình vừa phải gánh vác công việc lâm sàng vừa phải chịu trách nhiệm giảng dạy, ý thức được đây là một niềm vinh dự, cha Triệu nửa mừng nửa lo, chỉ có thể cổ vũ con trai trên WeChat. Mấy tháng nay thái độ của mẹ Triệu vẫn chưa dịu đi, Triệu Khải Bình không dám liên lạc với bà, ở trước mặt bà, cha Triệu cũng câm như hến, trong video còn chột dạ cười với con trai: “Đừng gấp, con phải cho bà ấy một khoảng thời gian để bà ấy chấp nhận, năm nay ba sẽ đón ông bà nội của con đến Thượng Hải ăn Tết, chẳng lẽ bà ấy còn có thể không cho con về nhà được sao? Làm gì có đạo lý ấy.”

“Ba, ba không cần phải lo lắng chuyện của con. Hiện tại con rất bận, cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung đâu.” Triệu Khải Bình nói thật: “Đúng rồi, có phải lần trước ba nói có học sinh tặng ba hai chậu hoa lan rất tốt không? Ba có thể cho con một chậu được không?”

“Sao thế, con định tặng cho bạn à?” Cha Triệu hỏi.

“Vâng, con tặng lãnh đạo.” Triệu Khải Bình trêu chọc ông: “Nhất định phải chọn chậu tốt nha.”

Cha Triệu mặc kệ cậu: “Con khỉ này!”

Ngày hôm sau hoa lan đã được giao đến phòng làm việc của Triệu Khải Bình, cha Triệu vẫn khá thời thượng, biết gọi dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố. Sinh viên tặng hoa nói đây là lan xứ lạnh, do gia đình trồng trên núi nên vô cùng quý giá. Triệu Khải Bình không có nghiên cứu sâu về hoa, nhưng so với những chậu lan trong bức tranh truyền thống của Trung Quốc thì chậu lan này thực sự toát ra vẻ trang nhã. Lúc trước Đàm Tông Minh đã thăng chức cho Andy, băn khoăn không biết nên tặng cô ấy món quà gì. Triệu Khải Bình và Andy cũng là bạn bè, biết gần đây cô ấy mới chuyển nhà, đang tìm đồ trang trí, cho nên mới hỏi hoa lan của cha Triệu, đúng lúc có thể tặng cho cô ấy làm quà mừng tân gia.

Cậu gọi điện cho Andy, muốn gửi sang cho cô, Andy cười nói con đường gần đó đang sửa, không dễ lái xe, làm phiền bác sĩ Triệu trực tiếp đưa đến Thịnh Huyên, hôm nay cô ấy có một cuộc họp dài nên sẽ luôn ở công ty.

Triệu Khải Bình rất ít khi đến Thịnh Huyên, nhưng Đàm Tông Minh vẫn làm cho cậu một tấm thẻ nhân viên để tránh việc luôn phải đăng ký ở tầng dưới. Cậu biết Andy và Đàm Tông Minh làm cùng một tầng, cậu trực tiếp ôm hoa lan đi thang máy lên lầu. Hành lang các tầng trên được trải thảm mềm mại khiến chân người đi chìm vào trong đó, nam nữ đi qua đi lại đều như hạc, không hề phát ra tiếng động nào. Cậu nhớ mang máng hình như phòng làm việc của Andy ở bên trái phòng làm việc của Đàm Tông Minh, cậu men theo các tác phẩm nghệ thuật hậu hiện đại trên tường đi về phía đông.

“Xin chào anh, xin hỏi anh đang tìm ai vậy?” Một giọng nói ngọt ngào ngăn Triệu Khải Bình lại, một cô gái cao gầy mặc trang phục chuyên nghiệp có lẽ là trợ lý ở tầng này, nhìn thấy Triệu Khải Bình mang một chậu lan đi lên, lại còn lạ mặt nên phải đến hỏi một chút.

“Xin lỗi, tôi tìm Andy, phiền cô nói với cô ấy là tôi họ Triệu, cô ấy sẽ biết.” Triệu Khải Bình cười để giảm bớt sự xấu hổ, nhưng đối phương lại ngượng ngùng: “Phiền anh đợi một lát, tôi sẽ gọi xác nhận với cô ấy.”

Hai tay Triệu Khải Bình bưng hoa lan, trong lúc chờ câu trả lời của cô gái, cậu cảm thấy buồn chán nhìn về phía đầu kia của hành lang. Phòng làm việc ở cuối dãy mở cửa, một bóng người mà cậu quen thuộc nhất bước ra, trước khi cậu gọi tên của Đàm Tông Minh thì một bóng dáng mảnh mai khác bước ra khỏi cửa, rất tự nhiên cầm lấy cánh tay Đàm Tông Minh.

Đàm Tông Minh săn sóc bấm nút thang máy cho cô bạn gái đó, nhưng không ngờ anh lại thoáng nhìn thấy Triệu Khải Bình từ hình ảnh phản chiếu. Anh quay đầu lại, buộc bản thân phải bình tĩnh, Triệu Khải Bình đứng ở bên kia nhìn thẳng vào mắt anh, không nhúc nhích cũng không nói một lời.

“Bác sĩ Tiểu Triệu, sao em lại đến đây?” Đàm Tông Minh giới thiệu Triệu Khải Bình với cô bạn gái kia: “Đây là bác sĩ Triệu Khải Bình, là chuyện gia khoa chỉnh hình của bệnh viện số Sáu, cũng là… Bạn tốt của tôi!”

Có thể nhìn ra người phụ nữ bên cạnh anh không còn trẻ nữa, nhưng cô ấy vẫn duyên dáng xinh đẹp, khi cười lên trông rất ưu nhã. Cô ấy mỉm cười gật đầu chào Triệu Khải Bình: “Chào bác sĩ Triệu, tôi tên là Phương Nhụy, là bạn học của Tông Minh.”

Triệu Khải Bình mỉm cười, đúng lúc thang máy đến. Phương Nhụy hỏi: “Bác sĩ Triệu vào không?”

Triệu Khải Bình lắc đầu, không nhìn Đàm Tông Minh nữa, chỉ đặt chậu lan trong tay bên cạnh bình hoa trên bàn. Nụ cười của cậu được chậu lan yếu ớt bên cạnh tôn lên, cũng lạnh lùng hơn một chút.

“Không cần. Tôi ấy à, đến đây để tặng hơi ấm.”
Bình Luận (0)
Comment