Thê Hiền Phu Quý

Chương 46

Kể từ lúc có Bàn Bàn cùng Đô Đô hai đứa bé đáng ghét, lòng Sơn Tảo cũng tập trung toàn bộ dành cho bọn trẻ.

Đúng, chính là đáng ghét.

Chử Vân Sơn cau mày, không kiên nhẫn nhìn hai đứa nhóc đang nằm song song trên giường tiếng khóc một đứa so với một đứa còn lớn hơn. Không biết là bởi vì là trẻ song sinh có cảm ứng tương thông hay là trẻ nhỏ đều cục kỳ thích khóc, hai đứa bé mỗi ngày đều phải khóc đến mấy trận nhất là mỗi khi chúng khóc thì không có ai có thể an tĩnh được, khiến cho hắn cũng không có thể thanh nhàn.

“Chàng mau dỗ Bàn Bàn đi, khóc đi mặt đỏ rần rồi.” Sơn Tảo đau lòng ôm Đô Đô, vội vàng thúc giục Chử Vân Sơn.

Chử Vân Sơn thuần thục ôm lấy con trai trong tả lót cố gắng dỗ dành, phải thông suốt một hồi mới đem hai đứa bé dỗ ngủ được.

Chử Vân Sơn rón rén đặt con xuống, lau mồ hôi trên trán, ai oán nói, “Thật là càng ngày càng đáng ghét rồi.”

Sơn Tảo lấy xiêm y sạch sẽ từ trong tủ ra, đẩy hắn một cái, “Nuôi con nào có đơn giản, nhanh đi tắm rửa đi, mỗi ngày chàng đều muốn oán trách như vậy một lần, cũng không biết là ai, mỗi sáng khi trở về đều là ôm đứa bé không buông tay.”

Chử Vân Sơn hết sức tư tại nói, “Ta không ôm chúng, bọn chúng sẽ khóc không ngừng đó, bọn chúng nhớ tới người phụ thân là ta, ta dĩ nhiên không thể để cho chúng thất vọng.”

Sơn Tảo bật cười, “Đứa bé nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ! Mau đi đi.”

Ánh mắt Chử Vân Sơn chợt lóe, không có cầm lấy y phục, ngược lại trực tiếp ôm chầm lấy Sơn Tảo, ánh mắt sáng trong, nhẹ nhàng hôn gò má của Sơn Tảo.

Mặt Sơn Tảo đỏ lên, tránh khỏi ngực của hắn, “còn chưa hết tháng đâu, không được.” thật ra thì nàng cảm thấy mùi trên người mình không tốt, thời gian ở cữ không thể tắm, phòng cũng không có thông gió, cả ngày nàng ở trong phòng, cả người cũng đều là mùi vị quái dị.

Thất vọng lóe lên trong mắt Chử Vân Sơn, nhưng cũng không dây dưa nhiều, cầm xiêm y lên xoay người ra ngoài tắm rửa. Sau khi hắn ra khỏi phòng, Sơn Tảo mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã qua.

“Phu nhân, canh cá đã ninh tốt lắm rồi.” thanh âm Hạ Thảo ở bên ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên.

Sơn Tảo đáp một tiếng, Hạ Thảo rón rén đẩy cửa đi vào, trên tay là canh nóng hổi hổi, cười khanh khách đi tới.

“Phu nhân, thừa lúc còn nóng mau uống, thơm lắm.’

Canh cá quen thuộc mang theo mùi vị thuốc nhàn nhạt, Sơn Tảo rất bất đắc dĩ nhận lấy chén canh uống một hơi hết sạch. Canh cá vốn là loại thức ăn lợi sữa cho phụ nữ, cộng thêm thảo dược được điều phối, hai đứa bé mỗi ngày đều được bú đến no bụng, chén canh này thật sự có tác dụng rất lớn.

Nhìn Sơn Tảo ngoan ngoãn uống xong canh, nụ cười trên mặt Hạ Thảo sâu hơn, không uổng công nàng ngôi xổm trước bếp lò hơn một canh giờ.

Uống xong canh, Sơn Tảo đếm đếm ngày trên đầu ngón tay, “Còn có bốn ngày là có thể hết tháng cữ rồi nhỉ.”

Hạ Thảo gật đầu, “Muội đã báo rồi, mọi người trong thôn đều sẽ đến. Chử Lương cũng đã dặn trước với ông chủ quán rượu trên trấn về rượu hỉ, ngày đầy tháng sẽ mời đầu bếp về làm, bàn tiệc gồm 16 món vừa nóng vừa lạnh, tổng cộng mở 10 bàn…”

Nàng nói hết mọi chuyện, Sơn Tảo nghe xong liền gật đầu, hiện tại Chử Vân Sơn và nàng là người có tiền, có hoàng đế ban thưởng, lại có Ninh hầu cho, trên người mang một số bạc lớn cũng không có chỗ để tiêu, rượu đầy tháng có thể làm thật lớn.

“Tất cả nghe theo tướng công. Tỷ chỉ cần quản bọn chúng là được rồi.” Sơn Tảo cười híp mắt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nhi tử và nữ nhi, nàng đối với mấy việc này không có hứng thứ, mọi việc cứ để Chử Vân Sơn chuẩn bị xong là được.

Ngày đầy tháng, thôn Bạch Vân rất là náo nhiệt, mở 10 bàn tiệc, Chử gia cũng không đủ chỗ ngồi, trực tiếp bày mấy bàn ở bên ngoài viện, nhìn lò bếp dựng tạm thời, bên trong đầu bếp mời từ trấn xuống đnag xào nấu khí thế ngất trời, người trong thôn đều chậc chậc thầm khen.

Chử gia thật là phát đtạ rồi!

Hai nhân vật chính là huynh muội béo ụt ịt lại đang ngủ đến mù mịt, thỉnh thoảng còn có nương tử, bà tử vào phòng thăm ngắm, nhìn  hai tiểu oa nhi như hai cục tròn vo, dáng dấp như hoa như ngọc giống nhau như đúc, mặc hai bộ y phục giống nhau xúm xúm ngủ với nhau, mọi người đều khen Sơn Tảo có phúc khí.

“Lần đầu tiên liền được một chữ “tốt”, phải nói không ai có phúc khí bằng nương tử nhà thợ săn.”

“Đúng vậy, đúng vậy nha, nhìn hai tiểu oa nhi này chính là có phúc mà.”

Mọi người khen không dứt miệng, trên mặt Chử Vân Sơn cũng mơ hồ toát ra thần sắc tự hào.

Hình như âm thành tiếng cười nói quá lớn, đánh thức hai đứa bé, Bàn Bàn vừa khóc, Đô Đô cũng khóc lên, mọi người luống cuống tay chân, hai đứa bé nháy nháy cặp mắt mông mông nước, lại cười.

Sơn Tảo nhìn hai đứa bé thường ngày rất thích khóc hôm nay lại không gây khó khăn nữa, nghĩ tới đứa bé của mình không hoảng sợ trong lòng có chút kiêu ngạo, cùng Hạ Thảo mỗi người ôm một đứa đi ra ngoài khoe khoang.

Chử Vân Sơn cùng với các nam nhân nói đùa, trong lòng đã sớm bây vào trong nhà, vừa nhìn thấy Sơn Tảo ôm con đi ra, vội nghênh đón, đưa tay liền đem Đô Đô từ trên tay Hạ Thảo nhận lấy.

“Sao lại ôm ra? Đem bọn chúng đánh thức à?” Chử Vân Sơn âm thầm cau mày, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, không khỏi lo lắng.

Sơn Tảo cười hì hì, hôn lên gương mặt hồng hào của nữ nhi, “Tỉnh lại có khóc mấy tiếng, lúc này thì tinh thần lại rất dư thừa.”

Chử Vân Sơn quan sát nữ nhi và nhi tử cẩn thận, thấy hai đứa chuyển động đôi mắt to tròn, Bàn Bàn còn chỉ vào viện gọi ê ô, một chút lo lắng ở trong lòng cũng không cánh mà bay rồi. Rạo rực ôm đứa bé cho mọi người thấy, chọc cho đầy sân một mảnh tiếng chúc mừng và than thở.

Hôm nay Chử Lương rất bận, trong ngoài đều là hắn thu xếp, bởi vì diện mạo của hắn anh tuấn, khí chất phong lưu, thỉnh thoảng có vài cô nương còn đỏ mặt len lén nhìn hắn, còn có một vài nương tử và bà tử còn đánh chủ ý đến hôn sự của hắn.

Chử Lương bị các loại ánh mắt nóng hừng hực chăm chú nhìn như vậy vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là ánh mắt có chút không giống mà thôi.

Chử Lương khẽ nghiêng đầu, cách đầu thôn không xa, một chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng, trước xe ngựa là một nam nhân ngọc thụ lâm phong đang đứng, nghiêm túc tỉnh táo, trên mặt còn một vết sẹo rõ rành rành.

“Hầu gia!”

“Đại ca!”

Rất rõ ràng, Chử Vân Sơn đang ôm nữ nhi ra ngoài khoe khoang cũng nhìn thấy.

Chử Lương nhanh chóng tính toán một chút, biểu hiện trên mặt khẽ trầm xuống, nhanh chóng bỏ  xuống công việc trên tay, bước nhanh tới quỳ xuống trước mặt Chử Vân Phi.

“Nô tài Chử Lương bái kiến Hầu gia.”

Chử Vân Phi đỡ hắn, cười nhàn nhạt, “Chử Lương, ngươi thay đổi rất nhiều đó.”

Trong lòng Chử Lương cả kinh, nhiều năm sống trong nghề mật thám khiến cho hắn theo bản năng tính toán ẩn ý sau những lời này đại biểu cho cái gì.

So sánh với Chử Lương, Chử Vân Sơn liền có vẻ tùy ý hơn rất nhiều, trực tiếp ôm đứa bé bước qua, cười với Chử Vân Phi, “Đại ca, huynh đã đến rồi à, sao lại không báo trước một tiếng với đệ để đệ ra đón huynh, mau mau vào nhà.”

Nụ cười của Chử Vân Phi ôn hòa đi rất nhiều, nhìn tiểu nhân nhân mắt thật to trong ngực Chử Vân Sơn, “Đây là Sách Duệ hay Sách Tĩnh?” hắn đã sớm nhận được thư của Chử Vân Sơn đề cập tới tên tuổi của cặp song sinh, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy trực tiếp nên không nhận ra thôi.

Chử Vân Sơn hôn gương mặt mềm mại nhỏ nhắn của nữ nhi một cái thật to, trên mặt tràn đầy tự hào của người làm cha, “đây là Đô Đô, là khuê nữ nhà đệ.”

Chử Vân Phi ngạc nhiên, “ Đô Đô ? cái gì Đô Đô?”

Chử Vân Sơn cười ha hả, “Nhủ danh, ca ca của bé gọi là Bàn Bàn.”

Chử Vân Phi nhất thời lúng túng, nghĩ tới đệ đệ của hắn không nói là học đủ thi thư, nhưng ít nhất cũng hiểu biết chữ nghĩa, sao lại lấy nhủ danh cho đứa bé như vậy chứ, không có tài nghệ, nhất định là đệ muội lấy rồi, nói không chừng chính là do đệ muội yêu cầu nên nhủ danh của hai đứa bé mới kỳ quái như vậy.

Đang suy nghĩ, Sơn Tảo đã ôm Bàn Bàn bước nhanh tới, vừa muốn phúc thần hành lễ đã bị Chử Vân Phi đỡ dậy, “Đệ muội chớ đa lễ, để cho ta nhìn Sách Duệ một chút nào.”

Chử Vân Phi có chút kích động nhận lấy đứa bé, nhìn Bàn Bàn trong tả, trong lòng ngũ vị tạp trần, liên tục nói tốt, “Chử gia ta lại thêm một nguwoif đàn ông, tốt! rất tốt!”

Đột nhiên hắn cảm thấy y phục bị kéo kéo, khẽ cúi đầu mới nhìn thấy nhi tử bị hắn xem thường đã lâu mới từ trên xe ngựa nhảy xuống, thế tử Ninh Hầu Chử Sách Ninh.

“Phụ thân, con muốn nhìn bảo bảo, con muốn nhìn bảo bảo.”

Chử Sách Ninh cố gắng nhón chân lên, duối đầu ra muốn xem cặp song sinh.

Chử Vân Sơn cười ha hả, ngồi chồm hỗm xuống để Chử Sách Ninh có thể nhìn kỹ, Chử Vân Phi cũng giống Chử Vân Sơn ôm Bàn Bàn ngồi xuống.

Chử Sách Nninh nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc, kinh ngạc đến há mồm thật to, “Làm sao lại giống nhau như đúc?”

Chử Vân Phi cũng thừa dịp lúc này quan sát tỉ mỉ hai đứa bé, “quả nhiên là giống nhau như đúc.”

Chử Vân Sơn nhìn nhi tử một chút, lại nhìn nữ nhi một chút, lắc đầu một cái, “Không phải giống nhau như đúc, nhìn đi, Bàn Bàn trán rộng hơn một chút, lỗ mũi của Đô Đô cao hơn một chút, mặt của Bàn Bàn nhiều thịt hơn, miệng của Đô Đô nhỏ hơn…”

Mặc hắn nói nửa ngày, Chử Sách Ninh vẫn kêu: “giống nhau như đúc! Bảo bảo giống nhau như đúc!”

Giọng nói của bọn họ bên này sớm làm cho thôn dân tò mò vây xem, khi biết được Hầu gia và Thế tử tiếng tăm lừng lẫy giá lâm, tất cả mọi người đều có chút không được tự nhiên.

Lão Ngưu thân là thôn trưởng, trước sự xô đẩy của mọi người liên do dự đứng ra, im lặng thắt y phục nói, “ xin, xin mời Hầu gia đại nhân cùng , cùng Thế tử đại nhân ngồi vào vị trí.”

Chử Vân Phi đứng dậy, Sơn Tảo nhanh chóng ôm lấy đứa bé vào trong ngực mình, ánh mắt Chử Sách Ninh vẫn cứ quan sát cặp song sinh, nhưng lại sợ hãi ánh mắt của Chử Vân Phi, cố nén kích động trong lòng, bình tĩnh lấy ra uy nghiêm của thế tử.

Chử Vân Phi gật đầu một cái, “Vị này là….” Hắn nhìn hướng Chử Vân Sơn.

Chử Vân Sơn cười ha hả, “ Là thôn trưởng của chúng ta, lão Ngưu.”

Chử Vân Phi khẽ mỉm cười, “Thôn trưởng không cần phải khách khí.”

Khuôn mặt lão Ngưu đỏ bừng, nén lấy dũng khí sớm không biết đã chạy đi đâu, nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày cũng không nói ra một chữ, Chử Vân Sơn nhìn thấy buồn cười, vội lên tiếng giải vây.

“Hôm nay, ta mở rượu đầy tháng chó con, không có thế tử hay hầu gia, chỉ có đại ca ta và đại chắt tử, đi một chút, đi uống rượu thôi.”

Nói xong liền đưa con cho Hạ Thảo đang đứng một bên, dẫn Chử Vân Phi sải bước đi về hướng nhà mình.

Thôn dân giống như sao vây quanh trăng đi theo Chử Vân Sơn và Chử Vân Phi vào nhà, Chử Sách Ninh vẫn cúi đầu đi bên cạnh đám người Sơn Tảo, chớp mắt to hỏi Sơn Tảo, “Nhị thẩm, thẩm có thể phân biệt rõ đệ đệ và muội muội sao?”

Sơn Tảo đưua tay ra sờ đầu hắn, cười híp mắt nói, “Có thể phân rõ chứ, đệ đệ là bé trai, muội muội là bé gái, đệ đệ là mập, muội muội là gầy, rất rõ ràng nên có thể phân biệt mà.”

Chử Sách Ninh nhìn Sơn Tảo sùng bái, “Nhị thẩm, thẩm thật lợi hại, đệ đệ và muội muội rõ ràng là dáng dấp giống nhau như đúc, thẩm lại có thể phân biệt rõ ràng.”

Sơn Tảo cười ha hả nói, “Nương con đâu? Nàng có khỏe không?”

Chử Sách Ninh cười gật đầu, “Nương rất khỏe, trong bụng nương có đệ đệ, phụ thân sợ cháu ảnh hưởng đến nương, liền mang theo cháu đi nhìn bao bảo giống nhau như đúc.”

An Dương công chúa mang thai? Lúc này vì sao Chử Vân Phi lại mang theo thế tử đơn độc ra ngoài? Chẳng lẽ kinh thành lại xảy ra chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment