Chử Lương không chào mà đi, cái gì cũng không để, chỉ có Chử Vân Sơn hiểu, nhất định là Chử Lương nhận được nhiệm vụ gì, bắt buộc phải đi.
Sơn Tảo rất khó chịu, nhưng người chịu đả kích lớn nhất, là Hạ Thảo.
Hạ Thảo hoảng loạn, làm việc cũng bắt đầu có sai sót, Chử Lương rất giỏi lừa gạt, thế nhưng lại không có ai phát hiện ra hắn có điểm khác thường, hắn trốn đi, đối với Hạ Thảo mà nói, đó là một đả kích rất lớn.
Sơn Táo nhìn nàng mấy lần, ngoài mặt nàng ừ ừ đáp, nhưng vẫn như cũ làm theo ý mình, càng ngày càng hoảng hốt.
Sơn Táo không thể làm gì, cho đến một tháng sau, Hạ Thảo rốt cuộc không nhịn nổi, vừa khóc vừa quỳ gối trước mặt phu thê bọn họ.
"Muội muốn đi tìm hắn!"
Câu đầu tiên Hạ Thảo lại nói đến chuyện này, giọng điệu kiên định, ánh mắt cũng rất kiên nghị.
Sơn Tảo do dự nhìn về phía Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn đang cùng đứa bé chơi ném cao, nghe Hạ Thảo nói, từ từ để đứa bé xuống, nhẹ nhàng nói, "Chờ hắn làm xong việc, sẽ trở lại."
Gương mặt Hạ Thảo đầy vẻ bi thương, nàng chậm rãi lắc đầu, "Hắn sẽ không trở về, lần này . . . . . . Hắn không về được."
Tại sao Hạ Thảo lại chắc chắn Chử Lương nhất định không về được?
Ánh mắt của Chử Vân Sơn chợt lóe, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, "Ngươi biết những thứ gì?"
Hạ Thảo giống như tro tàn, như tự nói như thầm, "Tứ Thời thị vệ của hoàng thượng, không chỉ một người."
Chử Vân Sơn kinh hãi.
Tứ thời thị vệ, chính là đội hộ vệ trực thuộc của Hoàng đế. Tứ Thời, vừa là tử sĩ, vừa ám chỉ một năm bốn mùa, luôn luôn có ý nghĩa khi còn sống thì chính là hộ vệ của Hoàng đế không được rời.
Không ai biết Tứ Thời thị vệ của Hoàng Đế có tổng cộng có bao nhiêu người, mà những người đó có thân phận ra sao cũng không biết, ánh mắt Chử Vân Sơn nhìn Hạ Thảo cũng trở nên lạnh như băng.
"Ngươi cũng là?"
Hạ Thảo cũng không có lắc đầu, nàng chỉ nhìn Chử Vân Sơn một cái.
Chỉ nhìn như vậy, Chử Vân Sơn cũng đã hiểu, Hạ Thảo cũng thế. Chỉ là mục đích của Hạ Thảo là cái gì? Liên tưởng đến lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thảo đến giờ, trong điện quang hỏa thạch, Chử Vân Sơn dường như hiểu rõ một chút.
Hạ Thảo tồn tại, chính là giám sát Chử Lương, cho nên nàng cố gắng theo đuổi Chử Lương, như vậy nàng mới có thể quang minh chánh đại đi theo bên cạnh Chử Lương, mà lúc Chử Lương động lòng đối với nàng, nàng lại lựa chọn cự tuyệt, vì đã hoàn thành sứ mạng của nàng.
Một người giám sát, làm sao có thể cùng với hộ vệ bị giám sát trở thành vợ chồng? Nhất là Hạ Thảo này, không biết võ công, một cô nương xuất thân đơn giản, một khi trở thành phu thê, với sự kkhoon khéo của Chử Lương , ít ngày sẽ bị phát hiện.
Hiện tại Hạ Thảo lựa chọn đi tìm Chử Lương, đây cũng là nhiệm vụ của nàng?
"Ngươi đi tìm hắn. . . . . ."
Chử Vân Sơn nói chưa dứt lời, cố ý dừng lại giữa câu.
Hạ Thảo lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Lần này hắn không sống được rồi, ta phải đi, phải đi . . . . . ."
Là bởi vì Chử Lương còn sống, cho nên nàng phải đi.
Sơn Táo nghe không hiểu bọn họ đang nói đến chuyện bí mật gì, nhưng nghe ra Chử Lương đang gặp nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách, nàng một tay bắt lấy tay của Chử Vân Sơn hỏi, "Chúng ta có thể cứu Chử Lương hay không?"
Chử Vân Sơn chán nản, ban đầu Chử Lương cùng mình rời đi, ngoại trừ hoàn cảnh có chút ép buộc , nhưng phần lớn là Chử Lương tình nguyện đi theo hắn, có thể là mật thám được phái đến bên người Chử Vân Phi , không thể là một nhân vật đơn giản. Nhưng mà Hạ Thảo. . . . . . Ngược lại đã khiến hắn xem thường, lại đánh giá cao hơn lòng nghi ngờ của Hoàng Đế.
Vị hoàng đế này, lòng nghi ngờ thật không bình thường, là rất lớn.
Hiện tại Chử Lương ra đi không từ giả, chỉ có thể là Hoàng đế phái nhiệm vụ mới, hơn nữa còn là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, bây giờ nghĩ về biểu hiện của Chử Lương ở đêm giao thừa, ở tòa nhà kia, chỉ sợ là Chử Lương đang giao phó hậu sự.
Cho nên hắn mới nói, về sau hắn không dùng được.
"Ta . . . . . . Không có cách nào."
Đừng nói hắn chỉ là một thợ săn, coi như là hắn dưới một người trên vạn người, chỉ cần hắn không phải Hoàng đế, hắn sẽ không cứu được Chử Lương.
"Phu nhân, Nhị gia, cầu xin các ngươi, muội muốn đi tìm hắn." Hạ Thảo trong mắt đẫm lệ, quỳ gối trước mặt Chử Vân Sơn và Sơn Tảo.
"Làm sao muội biết hắn gặp nguy hiểm? Nói không chừng hắn không biết . . . . . ." Sơn Táo vội vàng nói, nếu quả như thật giống như Hạ Thảo nói, Chử Lương gặp nguy hiểm, vậy càng không thể để cho Hạ Thảo cũng đi chịu chết rồi.
Hạ Thảo buồn bã cười một tiếng, lắc đầu một cái, "Phu nhân, làm hạ nhân giống chúng muội, có một số việc phải biết một chút, nếu không đến một ngày nào đó chết thế nào cũng không biết. Muội chỉ muốn đi tìm hắn. . . . . ." Coi như không cứu được, cũng có thể chết cùng một chỗ.
Hạ Thảo nói một câu nhưng mang hai nghĩa, Chử Vân Sơn vừa nghe đã hiểu, còn Sơn Tảo cũng trầm mặc.
"Ngươi . . . . . . Đi đi." Chử Vân Sơn yên lặng yên một lúc, rồi chậm rãi nói.
Hạ Thảo dập đầu, "Nô tỳ đa tạ chủ tử."
Nhìn bóng lưng gầy yếu của Hạ Thảo rời đi, Sơn Tảo cũng nhịn không được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, Chử Vân Sơn thở dài.
"Cũng không dễ dàng . . . . . ."
Là ai đã từng nói, còn sống là sự việc dễ dàng.
Hạ Thảo đi ngay hôm đó, Sơn Tảo và Chử Vân Sơn cũng không biết nàng đi nơi nào, bọn họ cũng không thể nói, có người hỏi, chỉ nói là trở về Hầu phủ, người trong thôn đều biết hai người này đều là người hầu của Ninh Hầu phủ, cũng rất hiểu.
. . . . . .
Chuyện xa không có kết thúc.
Phía ngoài chiến sự vốn là trạng thái giằng co, vào một ngày nào đó đột nhiên chuyển biến , vị hoàng tử kia không giải thích gì mà thay đổi lập trường, bởi vì hẳn ái mộ một nữ ca kỹ, bởi vì thuộc hạ của hắn không ủng hộ hắn nạp nữ ca kỹ kia làm phi tử, hắn liền giận, tuyên bố muốn phản bội giống như Hoàng đế đầu thành.
Người ở chốn quan trường nhạy bén lập tức ý thức được, chuyện chỉ sợ không có đơn giản như vậy, rất có thể là hoàng tử là một con rối, bị người khác điều khiển, hiện tại không muốn làm con rối nữa.
Đồng thời lại xảy ra một chuyện khác, An Dương công chúa cải trang khiêm tốn đến Chử gia, ở Chử gia ngây người ước chừng nửa nén hương, sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài.
Ngày thứ hai, phu thê Chử Vân Sơn mang theo hai đứa bé gióng trống khua chiêng chuẩn bị ngựa xe, nói là chuẩn bị đi đến Kinh Thành tìm nơi nương tựa ở Hầu Gia, sống qua ngày. Buổi trưa, hai chiếc xe ngựa từ thôn Bạch Vân chậm rãi rời đi.
Tới Kinh Thành một lần nữa, lòng của Sơn Tảo cũng vô cùng phức tạp, nàng sờ sờ đầu hai đứa bé, nhìn "Trượng phu" bên cạnh.
Cả người mặc quần áo vải thô, đôi mày kiếm sáng, trừ đôi mắt hơi nghi ngờ có chút lạnh như băng, hắn quả thật chính là Chử Vân Sơn.
Nhưng mà không phải hắn.
Người này là do công chúa An Dương cải trang, tinh thông dịch dung, sau một khoản thời gian, hắn sẽ lấy thân phận của Chử Vân Sơn chăm lo cho cuộc sống của ba mẫu tử nàng.
Giống như nhận thấy được Sơn Tảo đang quan sát hắn, "Chử Vân Sơn " khẽ nghiêng đầu, stv lập tức không được tự nhiên dời mắt đi, "Chử Vân Sơn " xoay đầu qua, trong mắt không chút tình cảm gì.
Xe ngựa sau một hồi lắc lư thì dừng lại, Sơn Táo nghe được âm thanh vui mừng của công chúa An Dương, "Đệ muội đi đường có tốt không?"
Sơn Tảo không thể không bội phục An Dương công chúa, chỉ đi sớm hơn nàng một ngày, nhưng bây giờ lại có tinh thần phấn chấn đứng ở trước cửa nghênh đón nàng, nếu không phải biết chân tướng mọi chuyện, sợ là nàng cũng cho là công chúa An Dương chỉ là đơn thuần đến nghênh đón bọn họ mà thôi.
Đứa bé bị An Dương công chúa ôm lấylấy rồi đưa cho bà vú, "Chử Vân Sơn " xuống xe xoay người về phía Sơn Táo đưa tay, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Nương tử cẩn thận chút."
Sơn Tảo có chút hoảng hốt, nhưng khi nhìn đôi bàn tay kia duỗi ra, trong lòng Sơn Tảo chấn động mạnh một cái, hắn không phải Chử Vân Sơn !
Sơn Táo dừng tay một chút, một tay hơi rũ xuống, một cánh tay áo dài qua tay cứ như vậy phủ lên tay nàng, nàng có chút không nguyện ý đặt lên tay “Chử Vân Sơn”, từ từ xuống xe.
Trong mắt của "Chử Vân Sơn " thoáng qua một nụ cười, đợi Sơn Tảo xuống xe, liền khôi phục lại vẻ bình thường, khom người hướng An Dương công chúa hành lễ.
"Đại tẩu mạnh khỏe."
An Dương công chúa mỉm cười gật đầu, "Nhị thúc đi đường vất vả. Hầu Gia không có ở nhà, thứ cho Bổn cung tiếp đón không chu đáo, người đâu, đưa Nhị gia, Nhị phu nhân và thiếu gia, tiểu thư đi xuống nghỉ ngơi."
Sơn Tảo cũng lễ nghi chào hỏi, cũng không có khách khí, trực tiếp theo người hầu đi đến Du Xuân cư lần trước đã ở qua, nàng thật sự mệt mỏi, đầu tiên cho hai đứa bé tắm xong rồi ngủ, nàng trở lại trong nhà cho bọn nha đầu hầu hạ rửa mặt, nằm ở trên giường liền lười cử động.
Tại sao có thể như vậy?
Chử Vân Phi mất tích, An Dương công chúa không thể tìm được, nên Chử Vân Sơn phải giả maco Chử Vân Phi , dù sao Chử gia thương pháp cũng không phải là người người đều biết, nhiều năm như vậy, có thể sử dụng chuẩn Chử gia thương pháp, chỉ có huynh đệ Chử Vân Phi và Chử Vân Sơn.
Vì che giấu tai mắt mọi người, cũng vì để chăm sóc tốt hơn cho mẹ con Sơn Tảo , Chử Vân Sơn phải bất đắc dĩ lựa chọn, An Dương công chúa cho một cao thủ dịch dung ngụy trang thành hắn, cũng là vì phòng ngừa tin tức Chử Vân Phi mất tích bị tiết lộ đi ra ngoài.
"Chử Vân Sơn " bước vào trong phòng nhìn thấy Sơn Tảo mở to mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, "Chử Vân Sơn " liền khiến bọn hạ nhân tất cả đều lui ra, mình không nói lời nào vào tịnh phòng rửa mặt, sau ra ngoài rất tự giác ngủ ở trên giường gạch.
Sơn Tảo không lo lắng "Chử Vân Sơn " này, nàng biết hắn làm việc rất chững chạc, ở trước mặt người ngoài đối đãi nàng và đứa bé rất thân thiết, thái độ lạnh nhạt, cũng rất xa cách.
Điều này làm cho Sơn Tảo sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái, đó chính là, nàng biết rõ hắn và Chử Vân Sơn giống nhau như đúc, nhưng là chính nàng có thể cảm nhận được, bọn họ là không phải một người, nhưng mà lại có trường hợp nàng sẽ phát hiện, bọn họ căn bản là một người.
Loại rối rắm này của Sơn Tảo vô hình đã trở thành gánh nặng của “Chử Vân Sơn”, dù sao đối với chuyện khó khăn như vậy cũng rất khó để ứng xử, nhưng mà bọn hắn đã sớm nói xong, Sơn Tảo một khi trở lại Hầu phủ, nếu không có chuyện gì cũng không ra cửa, “Chử Vân Sơn” cũng sẽ theo như vạy, , điều này làm cho"Chử Vân Sơn " âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại trở lại Hầu phủ, Sơn Tảo phát hiện Hầu phủ xảy ra một chút biến hóa, những di nương oanh oanh yến yến kia giống như đã biến mất, lúc tán gẫu với An Dương công chúa nàng cũng từng hỏi qua.
Mặt An Dương công chúa liền sáng lên, "Tướng công nói . . . . . . cho bọn họ đến điền trang để nghỉ ngơi.”
Sơn Tảo không hiểu thân thể tốt hay xấu mà phải nghi ngơi, nhưng mà nàng nghe hiểu, đó chính là Chử Vân Phi đem thiếp thất đều đuổi đi, không trách được An Dương công chúa nói đến Chử Vân Phi thì sắc mặt luônvui mừng.
"Chỉ là. . . . . . Còn chưa có tin tức của huynh ấy. . . . . ." An Dương công chúa nghĩ đến chuyện này liền đau lòng, trượng phu của mình, vô duyên vô cớ liền biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác , nếu không phải vì danh tiếng Chử Vân Phi , nàng tội gì kéo Chử Vân Sơn sống chung một nhà.
Ngày trôi qua tại Hầu phủ cũng dường như cũng giống như lúc ở nhà, bộc dịch ở Du Xuân cư rất nhiều, lại là người tinh kiến, thêm vào sự dạy dỗ thâm sâu của An Dương công chúa , phục vụ mẫu tử Sơn Tảo vô cùng chu đáo.
"Chử Vân Sơn " cũng không có bất kỳ hành động vượt rào nào, thỉnh thoảng đi ra ngoài thành lắc lư một vòng, dò thăm chút tin tức, cũng lộ mặt, nói cho người khác biết, Chử Vân Sơn ở kinh thành, đang ở Hầu phủ.