Thế nhưng anh nên nói với Trì Kha như thế nào đây?
Hiện tại anh đã biết được đây là Trì Kha của ba năm trước, nhưng anh có biết thời gian không gian của Trì Kha không?
Rốt cuộc bọn họ đang ở thời gian không gian nào? Là điểm cùng điểm hay là mặt cùng mặt?
Nếu thay đổi chuyện này thì liệu nó có dẫn đến hiệu ứng cánh bướm không?
Không biết, Giản Sanh không biết gì cả, anh thậm chí còn không biết mình phải bắt đầu suy nghĩ từ đâu.
Dù sao trên góc độ thực tế, toàn bộ chuyện này đều không thật chút nào.
Anh bắt đầu liệt kê ra.
Những trường hợp tương tự chỉ xuất hiện trong anime và tiểu thuyết, anh thay đổi khía cạnh của nó.
Ví dụ như bộ “Your Name”, làm thế nào mà Taki tìm được Mitsuha trong hai chiều thời gian và không gian?
Thánh tửu*. Taki nhấp một ngụm thánh tửu, vì thế cậu mới gặp được Mitsuha.
* [口嚼酒]: Kuchikamizake là một loại rượu Nhật Bản làm từ gạo kết hợp với quá trình ngậm nước bọt của người làm để lên men. Kuchikamizake là một trong những loại sake có sớm. Kuchi nghĩa là “miệng”, kami nghĩa là “nhai” và zake đọc giống với “sake”.Nếu cần một phương tiện để kết nối giữa hai chiều thời gian và không gian thì trong phim, thánh tửu chính là cái gọi là phương tiện này.
Vậy phương tiện kết nối anh và Trì Kha là gì?
Thẻ kẹp sách? Bọn họ quen biết nhau qua chiếc thẻ kẹp sách.
Thế nhưng Giản Sanh cảm thấy không đúng, sau khi thay đổi thẻ kẹp sách thì bọn họ vẫn có thể liên lạc với nhau bình thường.
Cái gì khiến anh nhìn thấy chiếc thẻ kẹp sách?
“Phải Sống”.
Một quyển “Phải Sống” đột nhiên xuất hiện giữa đống văn học nước ngoài.
Giản Sanh bật dậy khỏi giường và chạy về phía thư viện.
Chính là quyển “Phải Sống” đó!
Nhà Giản Sanh cách thư viện không xa, thế nhưng anh vẫn chọn cách bắt xe đi, sợ rằng chỉ cần chậm một giây thì quyển sách này sẽ bị mượn mất, có lẽ là vì nó vẫn luôn ở cùng một vị trí, cho nên Giản Sanh chưa từng nghĩ rằng nó sẽ bị vứt đi hoặc là biến mất không tung tích ——
May mắn thay, lúc đến thư viện, quyển sách vẫn ở trên kệ như cũ.
Anh đưa nó cho thủ thư, hỏi xem có thể mua trực tiếp quyển này hay không, thủ thư tỏ vẻ khó hiểu: “Nếu anh muốn mua thì có thể mua quyển khác mới hơn nhiều đó.”
Giản Sanh lắc đầu: “Tôi thích sách cũ, đọc sách cũ mới có cảm giác, được không?”
Dù không hiểu gì nhưng thủ thư vẫn nhanh chóng gật đầu, vừa lúc bọn họ cũng đang có ý định đổi một quyển mới, cũng không phải là không thể bán.
Đêm đó, Giản Sanh ngẩn người nhìn quyển sách này.
Trì Kha sẽ gặp tai nạn giao thông là vì cậu hẹn gặp Giản Sanh ở trường học vào ngày mười tháng Sáu. Cậu hẹn gặp là bởi vì bọn họ đã quen biết cũng như giữ liên lạc suốt nửa năm.
Nên làm gì bây giờ?
Thật ra rất đơn giản.
Giản Sanh hít một hơi thật sâu.
Nếu bọn họ không quen biết nhau, Trì Kha sẽ không đưa ra ý muốn gặp mặt, cậu sẽ không đến trường học, cũng sẽ không xảy ra tai nạn giao thông.
Nếu không có quyển sách này, bọn họ sẽ không thể quen biết được nhau.
Giản Sanh đặt thẻ kẹp sách và quyển sách chung một chỗ.
Có lẽ thời gian và không gian chỉ là một đường thẳng, thế nhưng đường thẳng này đã cắt ngang chiều dài của quyển sách, đúng lúc nó kết nối với quyển sách này.
Mà cũng có lẽ là hai mặt phẳng, đồng thời là thế giới song song, bởi vì quyển sách này mà bị bóp méo.
Không có quyển sách này, liệu tất cả mọi chuyện có thay đổi không? Đây chỉ là phỏng đoán, Giản Sanh không biết nó có hiệu quả hay không, thế nhưng hiện tại đây là cách duy nhất.
Lúc đốt những trang sách, Giản Sanh nghĩ, nếu không có quyển sách này, sau này bọn họ sẽ không liên lạc với nhau nữa, nếu kết cục không thay đổi thì vẫn giữ nguyên hiện trạng; còn nếu thay đổi, Trì Kha sẽ không nhớ đến anh, nhưng không sao cả, bởi vì anh vẫn sẽ nhớ rõ Trì Kha.
So với việc được sống, ký ức chẳng quan trọng chút nào.
Một người anh chưa từng nhìn thấy đã xuất hiện trong cuộc đời này.
Trì Kha là giấc mộng Nam Kha của anh.
Ngọn lửa bùng cháy, những trang sách hóa thành tro đen, như thể muốn lập tức kiểm chứng phỏng đoán của anh, thẻ kẹp sách cũng rực sáng lên.
Không có phương tiện kết nối, vậy sẽ không có những chiếc thẻ kẹp sách này.
Đôi mắt của Giản Sanh dường như đang ướt đẫm, mà chắc là ướt rồi, nếu không tại sao anh lại cảm thấy tầm mắt nhòe đi như vậy.
Trên chiếc thẻ kẹp sách là chữ viết của Trì Kha, cậu thích suy nghĩ đơn giản trong sáng, cậu có rất nhiều lời nói mang tính trẻ con, cậu cũng không ngại biểu lộ cảm xúc của mình.
— Anh ơi, hôm nay thời tiết thật sự rất tốt, em rất muốn chụp một tấm ảnh cho anh xem, đây là bầu trời đẹp nhất mà em từng thấy.— Anh đang làm gì vậy? Hôm nay giáo viên của tụi em yêu cầu tụi em điền nguyện vọng, em nói em muốn ở lại tỉnh F, bạn cùng bàn hỏi lí do, em nói, là vì có một người anh mà tớ muốn gặp.— Anh đừng nói loại chuyện gặp mặt này không quan trọng, đối với em nó rất quan trọng, anh ơi, anh rất quan trọng, anh phải biết điều đó nhé.— Thật kỳ lạ, tại sao em lại nhớ anh nhỉ? Không phải là loại nhớ nhung đã lâu không gặp, em biết cảm giác của em đối với bạn bè mình, anh, có khi nào em bị anh bẻ cong rồi không.— Sẽ hạnh phúc, chúng ta sẽ hạnh phúc thôi. Được quen biết anh là em cũng đã rất hạnh phúc.Không, tất cả đã biến mất rồi.
Giản Sanh không biết mình đã ngủ như thế nào, dường như là khóc tới mức ngủ thiếp đi.
Đã bao lâu rồi anh chưa rơi nước mắt?
A, mấy ngày trước lúc biết tin Trì Kha đã qua đời thì anh đã khóc, nhưng trước kia nữa thì sao?
Không thể nhớ rõ. Lúc chia tay anh cũng không khóc, hảo tụ hảo tán, anh còn ôm lấy bạn trai cũ, cả hai cùng chúc cho đối phương có một tương lai tốt đẹp.
Thế nhưng mà, Trì Kha, em không chúc anh có một tương lai tốt đẹp.
Giống như trải qua một giấc mơ thật dài, tỉnh dậy thì không có sách, không có thẻ kẹp sách, không có lịch sử cuộc gọi, thủ thư cũng nói không có quyển sách nào luôn bị dời vị trí.
Bạn bè… Anh không dám hỏi bạn bè, sợ rằng vẫn sẽ nghe được tin Trì Kha qua đời từ bọn họ.
Giản Sanh không biết lúc anh đốt quyển sách là để khiến cho đường thẳng trở về chỗ cũ hay là khiến cho hai cái mặt phẳng trùng nhau.
Mọi thứ dường như đã thay đổi, cũng dường như chẳng có thay đổi gì.
Không có hiệu ứng cánh bướm, không có nghịch lý thời gian, anh vẫn phải lập kế hoạch, có điều từ kế hoạch nhỏ đã trở thành kế hoạch lớn. Anh có thể quyết định triển lãm truyện tranh sẽ làm những gì, anh có quyền gõ thước tay*, còn Trì Kha thì sao, cậu có thi đậu vào trường mình mong muốn không? Cậu có đi triển lãm truyện tranh không? Cậu có lên kế hoạch cosplay cho một loạt nhân vật không?
* Thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.Người tên Trì Kha này có thật sự tồn tại không?
Giản Sanh không biết.
Nếu đây thật sự là mơ thì anh muốn làm lại một lần nữa, lần này anh sẽ tự nhủ trong mơ rằng đây chỉ là mơ mà thôi, tự cho mình một cái Happy Ending.
Sau đó Giản Sanh mua một quyển “Phải Sống” mới, anh dành ra vài đêm để đọc quyển sách này thật tỉ mỉ.
Câu chuyện này thật ra rất đơn giản, cuối cùng chỉ có Phú Quý là còn sống.
Nếu nói quyển sách này là một câu chuyện phản ánh hiện thực, đối với Giản Sanh thì nó càng có xu hướng châm biếm cuộc sống.
Trong lời tựa, Dư Hoa nói: “Con người ta sống là để sống cho chính mình, không phải sống vì bất cứ điều gì khác hơn là sống.”
Giản Sanh nghĩ, có lẽ anh không đồng ý với những lời này.
Sống là để sống cho chính mình nghe có vẻ chẳng thú vị gì cả, anh là một người luôn khao khát tự do.
Trì Kha là người tự do nhất mà anh từng thấy.
Những người đơn thuần ngây thơ là những người tự do nhất.
Sau đó cuộc sống trở nên trật tự hơn, anh là gay, bạn bè xung quanh hầu hết cũng tương tự, có người tỏ tình với anh nhưng anh không đồng ý, bạn trai cũ muốn quay lại anh cũng không chấp nhận. Trong ba năm này, anh đã tham dự rất nhiều đám cưới của bạn học, có người thậm chí còn kết hôn tận hai lần, thế nhưng anh vẫn như cũ không có ai bên cạnh.
Bạn bè hỏi anh tại sao, anh nói muốn tìm một người có thể khiến trái tim mình đập thình thịch.
Bạn bè cười anh ấu trĩ: “Cậu đã 27-28 gần 30 tuổi tới nơi, sao lại không biết rằng người có thể khiến trái tim mình đập thình thịch chỉ tồn tại trong thanh xuân thôi chứ.”
Giản Sanh chỉ cười không đáp, dĩ nhiên anh sẽ không nói rằng mình đã động tâm vào ba năm trước, tuy rằng cậu chỉ là một cậu nhóc kém anh tận sáu tuổi, tuy rằng anh chưa từng nhìn thấy cậu trong cuộc đời.
“Tôi đi trước nhé.” Giản Sanh chào tạm biệt bạn bè, “Khách quý của triển lãm đến rồi, tôi đi đón cậu ấy đây.”
Bạn bè nói được rồi.
Về chuyện khách quý, trước đó là đồng nghiệp liên hệ anh, nói hôm nay bận đột xuất nên phải nhờ Giản Sanh hỗ trợ. Đồng nghiệp nói khách quý lần này tên là Late, sinh viên năm 3, trong giới cosplay rất ít khi gọi tên thật, chủ yếu là dùng CN*.
* Cosplayer name.Giản Sanh đến sân bay sớm, chuyến bay không bị hoãn, ngay sau đó anh nhìn thấy một cậu thiếu niên kéo vali bước ra từ lối đi đón khách, cậu cao một mét tám, áo hoodie màu đen, khăn quàng cổ màu xám.
Giản Sanh sững sờ. Anh đã từng nhìn thấy cậu rồi.
Nói chính xác hơn là đã nhìn thấy ảnh chụp của cậu, là một thiếu niên có răng nanh nhỏ, lúc cười lên như hoa nở xuân về.
Cậu có một đôi mắt rất đẹp, giống như viên đá quý khảm ở chân đèn sáng lấp lánh.
Không ai bước đến, cậu thiếu niên nhìn xung quanh, thời điểm nhìn thấy Giản Sanh thì hai mắt cậu sáng rỡ, xách vali nhảy đến trước mặt anh.
“Anh đến đón em đúng không? Em là Late đây ạ.”
“Là anh.” Giọng của Giản Sanh run rẩy, “Em… Tại sao em chỉ cần nhìn một cái đã có thể xác định anh chính là người đón em?”
Cậu thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu: “Tuy mới gặp mà đã nói loại chuyện này thì rất xấu hổ, nhưng em có cảm giác là chúng ta quen nhau đó, hơn nữa là quen biết từ rất lâu rồi.”
“Late?”
“Anh không cần gọi CN của em đâu.” Hàng mi của cậu cong lên, “Trì Kha, anh gọi tên của em là được rồi, được không ạ?”
HOÀN.