The Khải Huyền

Chương 54

Hàng chục chiếc cabin ních chật lính tráng chầm chậm chạy vào màn sương đưa chúng tôi xuống chân núi, từ trên cao nhìn xuống khu du lịch phía dưới cách chúng tôi không xa ấy vậy mà phải đi gần mấy chục phút mới tới nơi. Khi sáng sớm 2 tiểu đội đã xuống đây chuẩn bị xe cộ nên mọi thứ cũng đã xong, mấy chiếc xe máy cũ kĩ bị bỏ lại dù nhìn bể nát nhưng cũng chỉ cần xúc bình xăng con, bơm lại lốp, xạc lại bình điện là có thể nổ máy ngon lành.

Lực lượng đã được phân bổ từ trước nên mọi người bắt đầu chia nhiệm vụ, bên xe máy thì kẻ lái người bắn, bên xe vận tải thì gá súng phân chia hỏa lực sao cho hợp lý. Tôi đang đứng chống nạnh tính toán xem có nên điều chỉnh gì không thì thằng Hoàng chạy tới vỗ vai:

-Bố lên xe nhanh không mất chỗ giờ.

-Xe gì? Tôi hỏi

-Xe tải chứ gì, thế tính chạy xe máy cho rab nó vồ chắc?

-Chú có lên thì lên đi, đội hình cả 20 chiếc xe máy như thế này anh ngồi trong xe tải chạy sau đít sao mà chỉ đạo được.  Tôi khua tay xua nó sang 1 bên nhưng thằng này cũng thuộc dạng uống thuốc liều, trời đánh thánh vật nên nhanh chân chạy lại giật 1 chiếc xe máy nhìn tạm tạm rồi đạp cần nổ máy để đi chung với tôi.

2 chiếc bán tải là Ford Ranger, thùng sau chứa được 6 thằng gá thêm 2 khẩu RPD nên tạm ổn riêng chiếc xe tải là hỏa lực mạnh nhất, vì là loại xe 3 tấn nên chứa được tới hai mươi mấy thằng, mỗi thằng 1 khẩu AK đã dữ đằng này có bao nhiêu trung liên ở trên chốt bọn nó hốt xuống gần hết vả lại quân lương đạn dược của chúng tôi cũng chất hết lên đây nên cần phải bảo vệ cẩn thận.

Tôi xem đồng hồ thấy đã gần 10 giờ, sương mù bắt đầu tan dần thì cho anh em lên xe xuất phát. Từng chiếc xe 1 vào đội hình, anh em đề máy, lên đạn tanh tách nhìn tôi đợi lệnh:

-Hành Quân! Tôi nói qua bộ đàm.

2 cậu lính đứng đợi phía trước nhanh tay mở cổng, đoàn xe từ từ lăn bánh ra khỏi khu du lịch. Chiếc xe bán tải dẫn đoàn do tay Luân làm chỉ huy lầm lũi chạy trước, tôi với thằng Hoàng và toán xe máy chạy ngay phía sau, nó cầm lái còn tôi cứ ngồi ngó nghiêng quan sát.

Đoạn đường từ đây về Đà Nẵng hơn 34km nhưng chỉ có một phần tư trong rừng là đáng lo ngại, tôi muốn cho đoàn xe tăng tốc thật nhanh nhưng sương phủ ướt đẫm mặt đường lại thêm nhiều khúc cua tay áo thành ra không an toàn cho các đồng chí đi xe máy, tốc độ di chuyển chỉ từ 35-40km/h.

Chúng tôi rời khỏi khu du lịch không xa băng qua mấy khúc cua thì đã xuống được dưới chân núi, sương mờ dưới này đã tan hẳn nhường lối cho mấy tia nắng soi qua, bầu trời xanh cũng hiện ra dần, xa xa về hướng biển mấy cột khói đen vẫn đang cuồn cuộn bốc lên. Đoàn xe cứ chạy còn 2 bên đường cánh rừng rậm rạp vẫn im lìm tĩnh lặng 1 cách lạ thường.

Bọn rab đâu cả rồi? Chúng đã đổ về Đà Nẵng hay đã bị chúng tôi diệt sạch lúc ở khe núi? Tôi đang tự hỏi thì lửa đầu nòng ở chiếc xe dẫn đoàn bỗng nhiên lóe lên kèm theo tiếng nổ chói tai cắt dòng suy nghĩ. Cả đoàn xe không ai bảo ai hướng hết súng ống về bên đường sẵn sàng chiến đầu nhưng chỉ thấy 1 con rab đã bị bắn chết rũ xác ở mương nước.

Từ đó cho đến khi ra khỏi cánh rừng may sao chúng tôi chỉ gặp thêm vài ba con đi lẻ, có lẽ chúng nó đã đổ về hết Đà Nẵng từ tối hôm qua. Đợi đoàn xe đi qua 1 con dốc trống trải tôi gọi mọi người dừng lại:

-Sao lại dừng? Tay Hòa hỏi khi còn chưa kịp xuống xe.

-Lũ người bệnh chắc chắn đang đổ về Đà Nẵng nên chúng ta mới dễ dàng ra khỏi núi như vậy, tôi chắc chắn phía trước không dễ gì mà vượt qua. Cần đưa trinh sát lên trước rồi đoàn xe theo sau mới được.

-Cũng có lý. Hắn gật gù.

Tôi gọi 4 cậu trinh sát trong tiểu đội hôm trước lên, giao bộ đàm rồi căn dặn:

-4 cậu chia làm 2 xe chạy trước, xe này cách xe kia 20 mét, chạy số nhỏ, tránh rồ ga rú máy, vận tốc 40km/h là được. Thấy địch thì quay lại, không việc gì phải mạo hiểm.

Mấy cậu lính nhận lệnh xong lên xe phóng đi, đoàn chúng tôi đợi chừng 5 phút rồi cũng lên đường theo sau, chúng tôi còn cách Đà Nẵng những 25km, nếu không có gì phức tạp thì chắc đầu giờ chiều có thể đến nơi nhưng tính là tính như thế. Mưu sự tại nhân, hành sự lại tại thiên, chúng tôi đi thêm hơn mấy cây số nữa thì trinh sát đã báo về:

-Báo cáo! Phía trước có nhiều địch đang di chuyển trên lộ!

-Địa hình thế nào?

-Khu công nghiệp, sắp vào khu vực nhà dân rồi!

-Các cậu ẩn nấp đợi lệnh.

Tôi nói xong cho cả đoàn xe dừng lại, chỉ riêng tôi với thằng Hoàng cùng chiếc xe dẫn đoàn chạy lên trước xem sao.Đúng như dự đoán, từng toán rab đang lũ lượt đổ về phía Đà Nẵng trên con đường, tốp này nối theo tốp kia, đi lẻ cũng có mà cả bầy cũng có. Nếu liều mạng mà cho đoàn xe vừa đi vừa tấn công để vượt qua thì không khác gì đi vào chỗ chết nên tôi phải tính đến phương án khác, nhìn vào khu công nghiệp bỏ hoang có mấy dãy nhà xưởng khá kín đáo nên tôi liền gọi toàn bộ di chuyển vào trong rồi mới bàn tính tiếp.

Cả đoàn xe lặng lẽ chạy qua cánh cổng cũ đã đổ sập, mấy toán lính tráng không ai bảo ai tự giác tuần tra từ trong ngoài, dựng lại cổng, kiểm tra nhà xưởng, riêng toán sĩ quan thì tập trung lại chỗ mui xe mở bản đồ ra xem xét

-Nếu đi đường vòng về phía Nam có lẽ dễ hơn nhưng tuyến đường đó cả năm nay không ai đi, tôi không chắc là sẽ an toàn. Luân vừa nói vừa chỉ lên bản đồ

-Không đi cũng phải đi vì không có cách nào khác, thời gian cấp bách lắm rồi. Hòa đáp

-Hay là gọi pháo trên Núi bắn xuống, bắn tới đâu chúng ta đi tới đấy, vừa ngăn chặn được chúng vừa tiện cho chúng ta. 1 tay sĩ quan khác đề nghị.

Tôi nãy giờ lắng nghe và ngẫm nghĩ thấy cách nào cũng không ổn, pháo bắn xuống chỉ làm chúng tập trung lại trên đường đông hơn mà thôi, chưa kể làm hư hỏng mặt đường sao mà đi được.

-Từ đây vào thành phố chỉ còn hơn 15km, chúng ta đợi đến sẩm tối cho chúng tản ra rồi từ từ di chuyển vào, vả quân ta cũng quá đông. Giờ có đến được cầu Rồng cũng chưa chắc vào được. Tiếp tục cắt cử trinh sát theo dõi lũ người bệnh, đợi chúng đến khu dân cư tôi khắc có cách.

-Nhưng mà cậu bảo phải vào Đà Nẵng gấp còn gì? Tay Hòa ngạc nhiên hỏi.

-Chậm còn hơn chết! Tôi đáp rồi quay qua cử trinh sát lên trước, số anh em còn lại cho nghỉ ngơi và ăn trưa, đang định quay lưng đi thì tay Hòa chạy lên kéo tôi sang 1 góc.

-Cậu Minh! Cậu cầm quân kiểu gì vậy, cứ quyết như thế thì anh em không phục đâu.

-Anh thấy tôi nói có sai gì không?

-Không! Nhưng cậu phải giải thích chứ.

-Anh giải thích giùm tôi đi, tôi không quen làm việc với bên anh, tôi làm sao miễn sao anh em an toàn là được.

-Hừm…! Anh ta hậm hực bỏ đi.

Tôi nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, được lòng quân thì mất lòng tướng vì muốn mọi người an toàn còn có cách nào khác. Tôi đi sang xe tải kiểm tra quân lương đạn dược có gì thì thấy họ mang theo đủ tất cả mọi thứ, từ bộc phá, đạn đến các dụng cụ đục phá leo trèo, thế là tạm yên tâm. Quay qua thấy thằng Hoàng không biết từ bao giờ đã ra bậc thềm chém gió cũng mấy thằng lính khác.

Anh em trang bị hành quân nên phải mang theo bao xe (túi đựng đạn) và balo khá nặng, giờ được nghỉ nên quăng linh tinh từ trên xuống dưới lổm ngổm, đi tới chỗ nó tôi phải chân thấp chân cao mới tới nơi.

-Mày ra đây anh bảo?

-Đang chém gió, bảo bảo cái gì? Nó đứng dậy phủi đít.

-Ăn tạm cái gì rồi theo 4 thằng trinh sát kia giùm anh cái.

-Sao phải thế?

-Toàn người bên đó, họ báo về toàn rab phía trước ép phải đi hướng Nam thì gay to, hiểu không?

-Ờ!

Nó gật gù xong chạy đi lấy túi lương khô rồi theo bọn kia, tôi thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ biết chờ đợi mà thôi.Chúng nó bám theo đàn rab nên đi xe lên 1 khúc đã phải chạy bộ, cứ 30 phút báo cáo về 1 lần, đàn rab mỗi lúc 1 đông do toán này hợp với toán kia trải dài cả mấy cây số trên đường, có lúc nó báo về bảo cho pháo giã xuống thì giết được khá nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối.

Đến sẩm tối đàn rab đã vào đến thành phố, tôi gọi trinh sát về và bảo mọi người tiếp tục lên đường bám theo. Xe chạy không lâu cũng đã bắt kịp tụi nó, đã đến lúc phải bỏ xe lại vì vào sâu bên trong di chuyển bằng xe không tiện, mọi người phải bốc dỡ mọi thứ xuống và mang vác trên người.

-Rồi bây giờ cậu tính thế nào, bọn chúng vẫn ở phía trước? Không lẽ độn thổ mà đi? Tay Luân chất vấn.

-Không! Leo lên nóc nhà mà đi. Tôi nói rồi bảo anh em mang dây thừng, móc sắt ra.

Mấy tay chỉ huy ngoác mồm không hiểu tôi định làm gì, tôi nắm lấy sợi dây quăng lên nóc nhà rồi trèo lên trên, trong thành phố nên nhà cửa san sát, có nhà trệt nhà lầu nhưng chuyện di chuyển trên nóc không có gì là khó khăn cho lắm, chiêu này là tôi học từ mấy tay Đặc Công lúc đánh tòa lãnh sự ở Sài Gòn.

Ban đầu lính tráng còn thấy lạ, không hiểu làm sao mà đi được nhưng thực ra chẳng có gì khó. Chỉ cần chục người đi trước lanh lẹ, tính toán rồi móc dây, kẻ kéo người bẩy thì việc hành quân trên này còn dễ hơn vượt núi băng rừng, chỉ cần cẩn thận là được. Nhà nào cao quá thì vòng sang nhà khác, nhà nào thấp quá thì đi trên tường rào hay sân sau, nếu quan sát thấy hẻm trống thì đi xuống hẻm, miễn tránh đường lớn là được.

Vậy là chúng tôi rồng rắn đưa nhau lên nóc nhà rồi di chuyển, vì trời đã tối nên tầm nhìn có hơi hạn chế chút nhưng cách này hoàn toàn tuyệt mật và an toàn. Chưa đầy tiếng đồng hồ đã vào sâu bên trong thành phố trong khi tụi rab ở dưới lòng đường vẫn không hay biết gì.

Tôi vốn tính cẩn thận nên hết chạy lên trước dẫn đoàn rồi lại tụt về sau bọc hậu, cốt sao cho mọi người di chuyển ổn thỏa, lúc gần đến sân bay đang đứng trên nóc khách sạn kéo mấy cậu kia lên thì bỗng có 1 tia laze ở nóc tòa nhà hành chính rọi xuống thẳng vào mặt tôi. Chưa kịp định thần là cái gì thì 1 viên đạn từ phía đó đã bay tới găm vào thùng nước bằng inox bên cạnh cái choang 1 cái làm tất cả đều hoảng hồn nằm rạp xuống.

-Mẹ! Thằng nào bắn vậy? Tay Hòa nằm dưới thùng nước chửi đổng.

-Nấp xuống đi đã, đem đèn pin với bộ đàm tầm xa tới đây. Tôi gọi ra sau.

Tôi bật bộ đàm lên rồi nháy đèn pin theo mã Morse để báo tầng số liên lạc:

*Mã morse: hay còn gọi là mã tít tè, chẳng hạn như SOS là: Tít tít tít – Tè Tè tè- tít tít tít

-Alo có ai nghe rõ trả lời!

-Alo, quân ở đâu mà kéo vào thành phố?

-Quân từ Bà Nà đây, các cậu là ai?

-Đây là chốt gác ngoại vi số 4.

-Quân mình, đừng bắn ! Tôi nói rồi vẫn đèn pin đứng dậy. Từ đây xa quá tôi không thấy họ nhưng chắc chắn họ thấy tôi.

-Các anh đang ở đâu ?

-Khách sạn Hoàng Anh Gia Lai? Thấy chưa? Bên đó bắt đầu nháy đèn pin lại?

-Rồi! Đà Nẵng sao rồi? Tôi hỏi gấp

-Chúng tôi mất liên lạc từ tối hôm qua, lũ người bệnh đông quá không có cách gì trở vào trong được.

-Các anh có bao nhiêu người?

-Chỉ có 8 người thôi!

-Bên tôi có 3 trung đội, các anh có tầm nhìn cao hơn nên mau hướng dẫn chúng tôi đến chỗ các anh rồi bàn tiếp.

-Được rồi, cách anh tiếp tục đi về hướng sông, đến ngã tư thì cua trái đi thêm 300 mét, vượt sang đường sẽ có người đón.

-Nhớ quan sát địch giùm chúng tôi.

Tôi đàm thoại xong thì báo cho mọi người là quân mình rồi tiêp tục di chuyển theo chỉ dẫn. Đến 8 giờ tối chúng tôi đã đến được tòa nhà. Đây là 1 chốt quan sát trên cao bảo vệ khu an toàn từ vòng ngoài, tất cả lính trên này đều là lính bắn tỉa, họ xuống đón chúng tôi vào trong theo cửa sau rồi cẩn thận khóa cửa lại, tôi để mọi người ở dưới rồi gọi sĩ quan lên hết phía trên để quan sát được toàn bộ

-Chào, tôi là Minh chỉ huy.Luân Phó chỉ huy, Hòa tham mưu

-Vâng tôi là Toàn! Gặp quân mình thật là may quá.

-Các cậu mau báo tình hình xem nào.

-Chúng tôi cũng không biết gì nhiều, khoảng 9 giờ tối thì có tiếng súng nổ, chúng tôi có gọi vào trong thì biết là có dịch bùng lên từ bệnh viện sau đó mau chóng lan sau khu chỉ huy rồi khu dân cư. Tiếp đó thì chúng tôi mất liên lạc nhưng theo như quy định phản ứng khi có dịch là sẽ rút hết người về các phân khu còn lại rồi phong tỏa toàn bộ khu vực.  Đến 3 giờ thì hải pháo từ tàu chiến bắn tới tấp vào, tôi nghĩ là ở phân khu trung tâm đã hoàn toàn mất kiểm soát.

-Còn lực lượng bảo vệ vành đai thì sao?

-Ngoài vành đai có lực lượng phản ứng nhanh khá mạnh nhưng không tiếp cứu được do dịch bùng từ trong ra,người thường lẫn người bệnh lẫn lộn nên họ chỉ biết co cụm phòng thủ tránh vỡ vành đai. Đến 3 giờ thì pháo bắn vào khiến lũ người bệnh tràn vào đông hơn, đầu cầu Rồng bị mất, họ chiến đấu tới sáng rồi rút đi đâu không rõ. Từ đây anh có thể thấy mấy lớp cổng đã bị xô đổ ngả nghiêng, chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ tràn được vào trong.

-Vậy giờ còn cách nào vào bên trong không? Tôi hấp tấp.

-Không, chỉ có 2 cây cầu là đường độc đạo từ đây và cửa ngõ từ hướng Nam nhưng đều bị chúng vây kín rồi. Đến bờ sông cũng không được nữa là….

-Vậy chúng ta đi về hướng Bắc rồi dùng thuyền vượt qua Vịnh rồi đổ bộ lên bờ biển? Tay Hòa đề nghị

-Không, bờ biển nhìn đơn giản nhưng chôn mìn dày đặc. Toàn đáp

-Bên mình có Công binh không? Tôi quay qua hỏi Luân.

-Không! Hắn lắc đầu.

Vậy là phương án đổ bộ vào đường biển cũng không được, tôi nhìn ra ngoài thấy bên kia sông Hàn gần chân cầu có 1 cầu cảng với mấy chiếc xuồng cao su để tuần tra liền lóe lên 1 ý.

-Hay chúng ta vượt sông sang bên đó bằng xuồng ?

-Không, địch ở dọc bờ sông quá đông rất dễ bị lộ. Toàn đáp.

-Chúng ta không cần ra bờ sông! tôi đáp rồi nheo mắt nhìn quanh, ở góc đường xa xa có 1 cái công trường nhỏ đang xây dang dở đầy ống cống, bên trong vẫn còn 1 chiếc taxi, cửa mở toang ra. 1 cảnh tượng quen thuộc mà tôi đã nghe kể hiện ra.

-Ý anh là sao ? Hòa nhăn tráng hỏi.

-Hôm nay mấy giờ thủy triều xuống ?

-Khoản 11 giờ.

Bây giờ đã gần 9 giờ, đồng chí Hòa xuống trước gọi 2 tiểu đội thạo sông nước chuẩn bị bộc phá, cưa sắt. Phía xa kia có 1 đường cống lớn ngầm dưới đất chạy thẳng ra sông. 1 toán sẽ bơi dưới gầm cầu qua cầu cảng rồi lấy xuồng đưa mọi người sang.

-Sao cậu biết ở đó có cống ngầm ?

-Anh không phải lo.

Nói xong tôi tức tốc lên đường, vì khu vực này khá sát vành đai nên rab dày đặc, có mấy trăm mét mà di chuyển khá khó khăn, chúng tôi phải nhờ bắn tỉa liên tục dọn đường. Giữa đêm tối 2 chục mạng âm thầm lách người qua mấy con phố, vừa đi vừa đợi dấu hiệu từ phía trên, gặp rab thì đợi họ bắn hạ mới đi tiếp. Vất vả 1 hồi cũng đã tới cái miệng cống tối thui.

-4 người ở lại chốt miệng cống, số còn lại theo tôi.

Tôi rọi đèn pin đi xuống trước, phía dưới cống lâu ngày khá bí bách nhưng hoàn toàn trống không vì chưa từng được sử dụng. Đúng như lời ông Hưng phi công kể, đường cống này khá to và dài, cả trăm người ẩn nấp dưới này cũng không bị phát hiện. Chúng tôi lầm lũi đi chừng 800 mét thì đã thấy miệng cống đổ ra sông ở trước mặt, từ đây có thể nhìn thẳng  sang cầu cảng bên kia.

Vì đường thông ra bị gắn chục cái song sắt cố định nên chúng tôi phải phá ra, thanh nào thanh nấy to bằng cổ tay cách nhau gần gan tay nên chui không lọt, ban đầu tôi cho cưa nhưng quá khó, định đánh thuốc nổ thì sợ bị lộ nên phải nghĩ cách khác.

-Có ai đem dây thừng theo không ? Tôi hỏi với ra sau.

-Có !

-Đem lên đây, mang theo vài thanh gỗ ngoài công trường nữa.

Thằng Hoàng nãy giờ ngồi cưa nên mồ hôi nhễ nhãi chưa hiểu tôi định làm gì nên lầm bầm chửi thách tôi phá được.

Dây với gỗ được mang đến, tôi nhúng nước cho ướt sợi dây rồi cột vào 2 thanh chắn song, xỏ thanh gỗ vào giữa rồi bảo 2 cậu lính xoắn thanh gỗ hết cỡ. Mới vài vòng sợi dây đã căng lên kéo 2 thanh chắn song vào nhau.

-Mạnh nữa ! tôi nhắc.

2 cậu lính gồng mình hết sức giữ thanh gỗ rồi tiếp tục xoắn, cứ mỗi vòng 2 cái chắn song lại cong đi rồi bỗng có tiếng nứt vang lên, 2 thanh chắn song bị lực kéo quá mạnh nên đã bung chân ra khỏi miếng bê tông. Tôi dùng tay lay thêm mấy cái thì nhổ hẳn được nó ra.

-Thay người ! Tôi gọi người khác lên tiếp tục công việc rồi bảo thằng Hoàng quay về công trường gọi lực lượng xuống hết đây.

Chừng nửa tiếng sau đường đi đã thông thoáng, toàn bộ anh em đã cũng xuống hết dưới cống ngầm.

Bên kia có 3 chiếc xuồng nên phải chục người sang mới chèo về được, mấy anh em giỏi bơi lội nhanh chóng cởi đồ, chỉ mang theo súng với 2 băng đạn lận lưng và dây thừng lò dò xuống nước rồi âm thầm bơi sang sông. 2 Bờ khá xa nên bơi sang không phải dễ, để tránh bị phát hiện họ phải bơi dưới gầm cầu trong khi vừa bơi phải vừa thả dây nối cửa cống với cầu tàu bên kia.

Chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi, 1 lúc sau đã thấy đèn laze nháy sang báo đến nơi sau đó họ ngồi lên xuồng nắm lấy dây rồi kéo xuồng về, mặc dù là xuồng máy nhưng nổ máy sẽ bị lộ nên chúng tôi phải giăng dây, cứ theo sợi dây mà đi đỡ phải chèo, vừa ồn ào lại nhọc sức.

Trong lúc chờ đợi tôi đứng ở lòng cống quan sát lên cầu Rồng, ở trên đám rab đang tụ lại đến tắc nghẽn chèn ép vào dãy hàng rào B40 trên cầu đến cong vênh chỉ chờ đồ sập. 4 lớp rào đã sập 3, lớp cuối cùng đã ngả ra hở 1 khúc vừa đủ vài con rab chui lọt. Cả đàn chúng nó cứ đùn đẩy dẫm đạp lên nhau xô vào lớp rào, chẳng mấy chốc nữa là đổ.

Trong đêm tối mù mờ 3 chiếc xuồng đen trùi trũi như cá quả rẽ nước chạy đến miệng cống, vì không có cầu cảng gì sấc nên anh em phải bơi ra để lên xuồng, vì là xuồng tuần tra nên có trang bị hỏa lực mạnh như trung liên, pháo sáng, đèn pha, mỗi chiếc dài 5 mét, rộng 2 mét nên chuyên chở được mười mấy hai chục người với 3 chiếc thì 2-3 chuyến sẽ chuyển quân xong.

Xuồng vừa dừng lại tay Luân đã khoát tay bảo anh em: Lên! Nhưng tôi lập tức cản lại:

-Đưa trước 1 tiểu đội vào trinh sát đã ! Đưa vào hết chết cả nút thì sao. Nói xong tôi nhảy xuống nước bơi ra. 2 anh em trên xuồng lập tức đưa tay kéo lên, mấy tay sĩ quan cũng bì bõm lội xuống, có cả thằng Hoàng.

2 chiếc xuồng còn lại được lệnh tấp vào gầm cầu chờ đợi để chuyển quân lên, chúng tôi trinh sát xong sẽ báo hiệu đưa sang.

Cứ mỗi người trèo lên chiếc xuồng lại thêm tròng trành, tôi ra mũi xuồng ngồi xuống không thôi quan sát trên cầu. Loáng 1 cái chiếc xuồng đã nêm chật người vũ trang đầy đủ. Mấy anh em níu lấy sợi dây và kéo, chiếc xuồng chầm chậm di chuyển qua bờ bên kia. Ở trên cầu tiếng rên hừ hừ, ú ớ rồi tiếng hàng rào sắt thép xô vào nhau làm cả bọn nghe muốn rợn tóc gáy, tưởng như bọn chúng chỉ cần lao xuống là có thể thộp cổ được bọn tôi.

Từ lúc lên xuồng không ai nói với nhau 1 câu, tất cả đều im lặng chỉ nghe tiếng rẽ nước mà thôi, không khí thật căng thẳng. Vài người lo sợ nên cứ chỉa súng lên trên làm tôi phải bảo hạ xuống rồi đóng chốt an toàn vì chỉ cần ai sơ xảy mà nổ súng thì cả kể hoạch sẽ bại lộ.

Sau 1 hồi căng thẳng chúng tôi cũng đến nơi, chiếc xuồng cập vào cái cầu cảng bằng thép thì hơn chục cái bóng đen đã nhanh chóng nhảy phóc lên rồi áp mình vào bờ kè của con sông. 2 người ở lại trên xuồng cũng lấy tăng đắp lên nằm chờ đợi để chúng tôi còn đường lui. Tôi khe khẽ bước lên mấy bậc tam cấp để lên lòng đường. Vừa ló đầu lên đã thấy dăm ba con rab đi lại ngáo ngơ trên quãng đường vào khu an toàn.

-Sao? Tay Hòa hỏi khẽ

-Không đông lắm! Tôi đáp

-Vào được không?

-Được!

Tôi nói đoạn rồi quay lại dặn mọi người khẽ di chuyển và móc dao với lưỡi lê ra phòng thân vì tuyệt đối không được bắn.Từ đây về tới trung tâm khu an toàn còn những 5 kilomét, nếu di chuyển theo cách trên mái nhà và trong hẻm nhỏ cũng phải mấy tiếng mới đến nơi nên trước hết cần kiểm tra xem có chỗ nào để cả đại đội đóng quân an toàn hay không đã.

Lòng đường trống trải, xa xa có mấy con rab nên tôi hạ người di chuyển nhanh qua bên kia đường áp người vào 1 cái cổng nhà 2 tầng rồi vẫy anh em qua, cả toán đã biết trò cũ nên 1 người nữa vừa tới đã nhanh tay bẩy tôi nhảy lên cổng rồi leo lên lầu 2 căn nhà, tôi bám vào lỗ thông gió trên cửa sổ rồi trèo lên nóc để lấy tầm quan sát. Đêm tối mịt mùng căng mắt ra nhìn xung quanh thấy toàn khách sạn và dự án treo khắp nơi, tôi lựa 1 bãi đất trống gần đó, xung quanh có rào bằng tôn như lô cốt rồi trèo xuống dẫn cả toán chạy sang.
Bình Luận (0)
Comment