Thê Khống

Chương 144

Editor: minhngocvt20

“Thật sao?” Phương Cẩn Chi không để ý lắm hỏi tiếp một câu: “Vậy Ẩn Tâm còn biết cái gì nha?”

Lục Ẩn Tâm suy nghĩ một chút, nói: “Con biết Tam bá phụ là người cực kỳ giỏi! Ai cũng không dám chọc giận người, nếu người không thích người nào, nhìn ai không vừa mắt, cho dù đối phương là người như thế nào! Tuyệt đối sẽ không cho kẻ đó một chút sắc mặt tốt. Nếu người thích người nào, sẽ đối tốt với người đó! Tam bá phụ còn đặc biệt thích sạch sẽ, không phải là đang tắm, chính là bên ngoài không dính tí bụi nào!”

Một đứa bé nhỏ như vậy, nghiêm túc nói ra lời như thế, làm cho Phương Cẩn Chi cảm thấy thú vị. Phương Cẩn Chi lại hỏi hắn: “Chà, con biết nhiều chuyện của Tam bá phụ như thế, vậy con có sợ hay không một lát gặp người ở Thùy Sao viện, không chừng người thấy con không vừa mắt sẽ ném con ra ngoài đấy?”

“Sẽ sao?” Lục Ẩn Tâm nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt vô tội, trong giọng nói không khỏi lộ ra mấy phần lo lắng. Bước chân của hắn cũng chậm lại, nhìn ra được có chút sợ hãi và do dự.

Phương Cẩn Chi nhìn bộ dáng này của hắn trông cực kỳ đáng yêu, vuốt vuốt đầu nhỏ của hắn, tiếp tục dắt hắn về phía trước, nhưng cũng không giải thích điều gì với hắn.

Nhập Phanh hầu hạ ở bên người Lục Vô Nghiên nhiều năm như vậy, hiển nhiên hết sức rõ ràng chuyện ở Thùy Sao viện, Phương Cẩn Chi cũng không cảm thấy bất ngờ đối với việc Lục Ẩn Tâm biết những chuyện về Lục Vô Nghiên.

Nhưng mà……..

Đợi một chút………..

Phương Cẩn Chi đột nhiên cảm giác được có cái gì đó không đúng. Hiện tại Lục Ẩn Tâm mới hơn hai tuổi, làm sao hắn có thể biết được nhiều chuyện vể Lục Vô Nghiên như vậy? Lại nói, coi như những chuyện này đều là do Nhập Phanh nói, nhưng tại sao Nhập Phanh lại muốn nói với Lục Ẩn Tâm những chuyện này?

Dù sao trước kia Nhập Phanh cũng là người làm trong Thùy Sao viện, bây giờ có thể ngồi lên vị trí cửu thiếu nãi nãi này, cũng không hề dễ dàng. Cho dù trong lòng nàng nghĩ như thế nào, ở bên ngoài chắc chắn không có khả năng nhắc lại chuyện đã từng làm nha hoàn.

Mà Lục Ẩn Tâm còn nhỏ như vậy, lại biết nhiều như thế, vậy khẳng định là Nhập Phanh nói rất nhiều rất nhiều………..

Phương Cẩn Chi bỗng nhớ lại chuyện lần trước Lục Ẩn Tâm đi lạc. Cuối cùng thế nhưng lại tìm được Lục Ẩn Tâm ở trong rừng mai phía sau núi của Thùy Sao viện, lúc đầu Phương Cẩn Chi kinh ngạc thật lâu tại sao Lục Ẩn Tâm lại xuất hiện ở nơi đó.

Hôm nay liên kết hai chuyện lại với nhau, trong lòng Phương Cẩn Chi lại càng nổi lên nhiều nghi ngờ, nàng giống như nghĩ tới điều gì, lại giống như không nghĩ ra được, vẫn như cũ không hiểu.

Phương Cẩn Chi cúi đầu, nhìn đứa bé bên cạnh mình, ánh mắt nàng lóe lóe, dịu dàng hỏi: “Ẩn Tâm, lần trước sao con lại bướng bỉnh chạy đến trong rừng mai chơi vậy?”

Nhắc tới chuyện lần trước, đôi vai nhỏ của Lục Ẩn Tâm chợt run lên một cái. Động tác nhỏ này của hắn cũng không tránh được ánh mắt của Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi cũng biết tại sao Lục Ẩn Tâm lại có phản ứng này, lúc trước sau khi tìm được Lục Ẩn Tâm, Nhập Phanh hung hăng khiển trách hắn một bữa, còn đánh hắn hai cái để hắn nhớ thật lâu không chạy loạn nữa. Chuyện này, trong phủ rất nhiều người biết, mẫu thân dạy dỗ con cái bướng bỉnh cũng là chuyện thường tình.

Lục Ẩn Tâm le lưỡi nói: “Mẫu thân không cho con nhắc lại chuyện xảy ra lần trước, cũng không cho con chạy đến rừng mai nữa………”

Nhìn dáng vẻ vẫn còn sợ hãi đáng thương của Lục Ẩn Tâm, trong lòng Phương Cẩn Chi mềm nhũn, dịu dàng khuyên hắn: “Ẩn Tâm nên nghe lời, không thể ham chơi chạy loạn, nếu không cha mẹ của con sẽ rất lo lắng.”

“Ẩn Tâm vì muốn mẫu thân vui vẻ!” Lục Ẩn Tâm cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẫu thân nói hoa mai đẹp nhất thiên hạ đều ở trong rừng mai phía sau Thùy Sao viện! Mẫu thân thích hồng mai, mỗi lần đi ngang qua rừng mai phía sau núi của Thùy Sao viện đều phải dừng lại đứng nhìn một lát!”

[i]***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***[/i]

Nhập Phanh thích hồng mai? Cái này……Phương Cẩn Chi thật đúng là lần đầu nghe nói.

Hơn nữa, Lục Ẩn Tâm nói rõ ràng có một chỗ sơ hở rất lớn. Thùy Sao viện vốn là một nơi vắng vẻ ở một góc trong Ôn quốc công phủ, rừng mai phía sau núi càng thêm vắng người qua lại. Cho dù Nhập Phanh tính toán tới đâu cũng không có lý do đi ngang nơi đó…..

Phương Cẩn Chi không khỏi rơi vào trầm tư, giống như có một chút hiểu rõ.

Bởi vì Phương Cẩn Chi đang có chuyện trong lòng, cho nên lúc Tần Vũ Nam đi tới, suýt chút nữa nàng không nhìn thấy, cũng sắp va vào nhau, lúc này nàng mới nhìn thấy Tần Vũ Nam.

Ở trong ấn tượng của Phương Cẩn Chi, Tần Vũ Nam là một cô nương sáu bảy tuổi ngồi ở trên ghế chân không chạm đất, thích cười ngọt ngào, còn thích trái cây ngọt. Hôm nay dáng vẻ của Tần Vũ Nam bất quá chừng mười tuổi, nhưng dung mạo trổ mã càng thêm điềm đạm khéo léo, bớt đi chút ngây thơ của tiểu hài tử, nhiều thêm mấy phần xinh đẹp của tiểu cô nương. Không đến mấy năm, sẽ là một đại mỹ nhân.

Hai bên chào hỏi nhau, Tần Vũ Nam nói là đến đón chị dâu về nhà.

Trò chuyện mấy câu, Phương Cẩn Chi dẫn theo Lục Ẩn Tâm trở về Thùy Sao viện. Trong lòng nàng cũng hiểu Tần gia làm cách này có chút cổ quái, thật là lần đầu tiên nhìn thấy để cho tiểu cô tới đón chị dâu giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ.

Phương Cẩn Chi mơ hồ đoán được Lục Giai Nhân ở Tần gia là đã gây ra họa gì.

Có điều tạm thời Phương Cẩn Chi cũng không tính trông nom chuyện của Lục Giai Nhân, nàng cùng nhau cười nói dắt Lục Ẩn Tâm trở về Thùy Sao viện.

Sở dĩ Phương Cẩn Chi không chút cố kỵ dẫn Lục Ẩn Tâm trở về Thùy Sao viện đó là vì hôm nay Lục Vô Nghiên không có ở trong phủ, mấy ngày gần đây tuyết ngừng rơi, công việc của Lục Vô Nghiên cũng bắt đầu nhiều lên, mỗi ngày đi sớm về trễ. Buổi sáng hôm nay trước khi hắn đi còn nói buổi tối chắc chưa chắc sẽ trở về, kêu Phương Cẩn Chi không cần chờ hắn.

“Oa! Cái này đẹp mắt! Cái đó nhìn cũng đẹp!” Lục Ẩn Tâm lần đầu đi tới Thùy Sao viện, bộ dáng hiếu kỳ mở to hai mắt nhìn khắp nơi.

Lục Tử Cảnh cũng không phải là người phô trương lãng phí, chỗ ở của Lục Ẩn Tâm cũng hết sức đơn giản. Mà Thùy Sao viện là nơi nào chứ? Chỗ ngồi nơi này là nạm vàng cẩn bạc, cho dù là đĩa đựng bánh ngọt, dưa và trái cây đều là đồ vật có giá trị không rẻ.

Lục Ẩn Tâm cẩn thận cầm lên một khối bánh ngọt, cái miệng nhỏ nhắn cắn ăn, hắn cong đôi mắt nhìn Phương Cẩn Chi, nói từng chữ không rõ ràng: “Thật ngon ăn thật ngon! Cám ơn Tam bá mẫu!”

Phương Cẩn Chi sờ sờ đầu của Lục Ẩn Tâm, dịu dàng nói: “Ngày thường mẹ con có hay làm bánh ngọt cho con ăn không? Bánh ngọt mà mẫu thân con làm ăn rất ngon đấy!”

Tài nấu nướng của Nhập Phanh tất nhiên là không cần phải nói, tay nghề của nàng so với tất cả đầu bếp trong Ôn quốc công phủ chính là số một. Bằng không thì không phải những năm trước kia, Lục Vô Nghiên chỉ ăn mỗi thức ăn mà nàng nấu.

“Có nha, mẫu thân cũng có làm bánh ngọt cho con ăn! Mẫu thân làm bánh ngọt tất nhiên ăn rất ngon nha! Mẫu thân nói, trước kia Tam bá phụ ăn rất kén chọn, nhưng rất thích người nấu đấy! Đương nhiên rồi……….bánh ngọt ở nơi này của Tam bá mẫu cũng ăn ngon! Ẩn Tâm cũng thích!” Đôi mắt to tròn như quả nho của Lục Ẩn Tâm cười vui vẻ nhìn Phương Cẩn Chi.

“Thích, nếm thử món này một chút.” Phương Cẩn Chi giật mình, thu lại suy nghĩ, cười đem một khối bánh hạt sen mềm đưa cho Lục Ẩn Tâm. Tiểu hài tử chính là như vậy, cho thức ăn ngon, liền dễ dàng lấy lòng.

Nói chuyện một hồi, Thước Bảo Nhi đã mua bánh táo sữa về.

“Bánh táo sữa!” Đôi mắt của Lục Ẩn Tâm lập tức sáng lên. Hắn cũng bất chấp bánh hạt sen ở trong tay đang ăn dở một nửa, mắt mong đợi nhìn túi bánh táo sữa ở trong tay Thước Bảo Nhi

Phương Cẩn Chi nhìn bộ dáng tham ăn của Lục Ẩn Tâm, cảm thấy thú vị, vội vàng phân phó Thước Bảo Nhi đưa bánh táo sữa vừa mua được cho Lục Ẩn Tâm.

Bánh táo sữa được gói trong giấy dầu, tổng cộng có mười khối. Phương Cẩn Chi để cho Thước Bảo Nhi lựa ra hai ba khối bày ra đĩa, còn dư lại đặt ở trong hộp gấm thật gọn gàng, để cho Lục Ẩn Tâm đem về ăn từ từ.

“Tam thiếu nãi nãi, Tam thiếu gia trở về!” Chước Chước chạy một mạch vào bẩm báo.

“Vô Nghiên trở lại ư?” Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc, sáng sớm hôm nay lúc đi không phải nói sẽ về trễ sao? Thế nào trở về sớm như vậy? Hiện tại mới giờ thân mà thôi.

Phương Cẩn Chi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng để cho Diêm Bảo Nhi đưa Lục Ẩn Tâm trở về trước. Lại để cho Nhập Huân gói những khối bánh táo sữa còn lại vào một hộp điểm tâm lớn, cho Lục Ẩn Tâm mang về.

Lục Ẩn Tâm vừa mới đi, Lục Vô Nghiên liền vào nhà.

Phương Cẩn Chi tính toán thời gian, sợ rằng lúc Lục Vô Nghiên vào sân đã nhìn thấy Lục Ẩn Tâm. Nàng vội vàng đứng dậy tiến lên đón, thân mật kéo tay hắn, cười hỏi: “Sao lại trở về sớm như vậy? Thiếp cứ nghĩ tối nay chàng không tính trở lại.”

[i]***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***[/i]

Phương Cẩn Chi len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, quả nhiên sắc mặt của Lục Vô Nghiên không tính là quá tốt.

Phương Cẩn Chi đoán không phải là bởi vì chuyện nàng dẫn Lục Ẩn Tâm đến Thùy Sao viện, dù sao mấy ngày nay Lục Vô Nghiên cũng có chút bận rộn, lúc trở về đều là một thân mệt mỏi.

“Chuyện xong xuôi, liền trở về trước.” Lục Vô Nghiên không hỏi chuyện của Lục Ẩn Tâm, hắn có chút mệt mỏi ngồi trong ghế mây, phân phó Nhập Trà mang lên một cốc trà nóng.

Thấy hắn như thế, Phương Cẩn Chi biết hắn nhất định là mệt mỏi, lúc hắn mệt mỏi ghét nhất là ồn ào, Phương Cẩn Chi liền kêu nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài.

Còn lại một mình nàng cầm một khung thêu, làm ổ ngồi trên ghế con nhỏ ở phía dưới cửa sổ hoa hồng thêu một chiếc khăn tay, thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Vô Nghiên ngồi ở đối diện.

Lục Vô Nghiên rũ mắt, như đang ngẫm nghĩ chuyện gì. Không lâu lắm, lại phân phó Nhập Trà ngày mai để cho Tống Tử và Nhập Độc cùng tới Thùy Sao viện một chuyến. Nhập Trà vừa châm trà vừa trả lời.

Phương Cẩn Chi không khỏi chuyển ánh mắt về phía Nhập Trà, nàng nhẹ nhàng nhíu mi, đột nhiên hỏi: “Nhập Trà, ngươi hầu hạ ở Thùy Sao viện đã rất lâu rồi sao?”

Nhập Trà không nghĩ tới Phương Cẩn Chi sẽ hỏi vấn đề này, nàng hơi suy nghĩ một chút, cung kính nói: “Hồi bẩm Tam thiếu nãi nãi, đã được mười hai năm.”

“Nga------” Phương Cẩn Chi kéo dài âm thanh, đáp lại một tiếng thật dài.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới chuyển ánh mắt dừng ở trên người Phương Cẩn Chi, mang theo chút ý tứ hỏi thăm, từ trước đến nay hắn hiểu rõ Phương Cẩn Chi, biết rõ nàng sẽ không vô duyên vô cớ hỏi ra vấn đề như vậy.

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi nhợt nhạt cười một cái, ngọt ngào nói: “Vô Nghiên, đây là sơ sót của chàng, Nhập Trà đã ở nơi này hầu hạ nhiều năm như vậy, tại sao chàng lại không suy tính cho tương lai của nàng chứ? Theo thiếp thấy, chàng chính là thiên vị, cho Nhập Phanh một mối hôn sự tốt, lại bỏ quên Nhập Trà.”

Phương Cẩn Chi lại nhìn về phía Nhập Trà đang châm trà, cười nói: “tuổi của Nhập Trà cũng không còn nhỏ nữa, nên cho ra phủ lập gia đình.”

Lúc Phương Cẩn Chi nói đến câu cuối cùng, cố ý nhấn mạnh giọng điệu.

Bất luận là Lục Vô Nghiên hay là Nhập Trà cũng không nghĩ tới Phương Cẩn Chi lại đột nhiên nói đến chuyện này.

Nhập Trà cầm ấm trà trong tay, có chút mờ mịt đứng tại chỗ, nàng có chút luống cuống nhìn sắc mặt Lục Vô Nghiên một chút, lại nhìn sắc mặt của Phương Cẩn Chi một chút.

Dư quang nơi khóe mắt của Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng quét qua Nhập Trà, hơi lạnh nhạt hỏi: “Làm sai chuyện gì?”

“Nô tỳ không biết.” Nhập Trà có chút hốt hoảng, nàng lập tức đặt ấm trà trong tay xuống, vội vàng quỳ xuống.

Phương Cẩn Chi cười nói: “Sao Nhập Trà có thể làm sai chuyện gì được chứ? Thiếp chỉ là suy tính cho nàng thôi, chàng nói như vậy, thật giống như là thiếp không hài lòng với nàng nên muốn đuổi nàng đi vậy. Thiếp thấy tuổi của nàng cũng không nhỏ, nên muốn làm mai cho nàng, không được sao?”

Đôi mắt sáng của Phương Cẩn Chi nhìn thẳng về phía Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên giương mắt, nhìn vào ánh mắt của nàng, chỉ chốc lát sau gật đầu, nói: “Tùy nàng.”

Hắn tiện tay cầm một quyển sách trên bàn nhỏ ở bên cạnh lên xem, hiển nhiên là không có xem chuyện của Nhập Trà coi là chuyện to tát gì, cũng không muốn nói thêm nữa, mặc cho Phương Cẩn Chi tự mình xử lý.

Chính là, hắn cũng không để ý đến ý nghĩ của người khác.

Nhập Trà lúng túng quỳ tại chỗ hồi lâu, nàng nghĩ lúc này tỏ rõ thái độ, hoặc là cầu xin tha, nói với Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi mình cũng không muốn gả cho người, nguyện ý luôn luôn ở Thùy Sao viện hầu hạ. Nhưng nàng là người làm bên cạnh Lục Vô Nghiên lâu nhất, nàng hiểu rõ tính tình của Lục Vô Nghiên. Hơn nữa hiểu bản thân mình ở trong lòng của Lục Vô Nghiên không tính là gì cả, sợ rằng ngay cả cái nghiên mực bằng sừng tê giác kia cũng không bằng.

Cho nên, nàng hiểu rõ lúc này không nên nói thêm gì nữa. Cho dù nàng đi hay ở, bất quá chỉ là một câu nói của Lục Vô Nghiên mà thôi. Không, bất quá là một câu nói của Phương Cẩn Chi mà thôi.

Nàng đứng dậy vô cùng nhẹ nhàng, sợ ồn ào đến Lục Vô Nghiên, tiếp theo đó châm trà, cuối cùng bưng trà nóng để lên trên bàn nhỏ phía trước người của Lục Vô Nghiên, lại dọn dẹp vật dụng quy củ lui ra.

Lúc đi ra ngoài, nàng không quên đóng cửa lại.

Ánh mắt của Lục Vô Nghiên trong nháy mắt nhìn vào bọt trà trắng như tuyết, sau đó giương mắt nhìn về phía Phương Cẩn Chi ở đối diện, nói: “Đến nơi này của ta.”

Phương Cẩn Chi không để ý tới hắn.

Lục Vô Nghiên liền cười đưa cánh tay ra, lại nói một lần: “Lại đây.”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới bỏ khung thêu khăn tay mới thêu được vài mũi xuống, có chút không tình nguyện đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên đưa tay, thuận thế nhẹ nhàng nắm lấy eo thon mảnh mai của nàng, ôm cả người Phương Cẩn Chi vào trong ngực.

“Thế nào? Nhập Trà không giống người có thể chọc nàng tức giận, vậy là ai chọc nàng mất hứng hả? Chẳng lẽ là ta ư?” Lục Vô Nghiên dùng giọng nói dụ dỗ hỏi nàng.

“Hừ,” Phương Cẩn Chi khẽ hừ lỗ mũi một tiếng, “Chàng ngược lại rất tự biết rõ......”

“Kia ngược lại hỏi Phu nhân một chút vi phu làm sai chuyện gì?”

Phương Cẩn Chi rũ ánh mắt suy nghĩ một lát, mới có chút không vui nói: “Bỏ đi, coi như là tự thiếp suy nghĩ lung tung khiến cho tính tình nóng nảy đi......”

Lục Vô Nghiên suy nghĩ chốc lát, mới nhớ lúc nãy trở về nhìn thấy Lục Ẩn Tâm, hắn cau mày, chợt nói: “Thì ra là Nhập Phanh.”

Giọng nói kiên định, giống như là khẳng định đúng.

Phương Cẩn Chi sửng sốt một chút, nàng muốn phản bác, lại nuốt lời nói trở vào.

Nhìn vẻ mặt này của Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên càng xác định. Hắn hỏi: “Biết rồi sao?”

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, lại lắc đầu. Nàng ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Chuyện chàng hỏi quả thực là thiếp đã biết, nhưng còn một chuyện khác thiếp nghĩ không ra.”

“Ừ, nói một chút xem.”

Đã biết chuyện của Nhập Phanh, Lục Vô Nghiên sẽ không tránh né nữa, sở dĩ lúc trước gạt Phương Cẩn Chi, là không muốn để cho chuyện vặt vãnh phiền đến nàng. Nhưng mà nếu nàng đã biết, cũng không sao. Lục Vô Nghiên lại cầm quyển sách lên, vòng tay ôm lấy eo của Phương Cẩn Chi, tiếp tục đọc.

“Lần đầu tiên thiếp biết trên cõi đời này ngoại trừ thiếp ra lại còn có người khác thích chàng!” Phương Cẩn Chi nhìn Lục Vô Nghiên bằng một đôi mắt to tràn đầy kinh ngạc và không dám tin.

Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười, hắn cuộn lại quyển sách trong tay, gõ vào đầu Phương Cẩn Chi một cái, cười hỏi: “Thì ra trong mắt của phu nhân ta lại kém cỏi như vậy, thế nhưng lại trở thành người khiến người khác chướng mắt như thế à?”

Phương Cẩn Chi ngắm nhìn Lục Vô Nghiên ở trước mặt, chậm rãi lắc đầu.

“Cũng không phải là…………Kém cỏi thì chắc chắc là không kém cỏi rồi……Chỉ là có chút ngoài ý muốn…….” Phương Cẩn Chi có chút mờ mịt nói.

“Này có gì ngoài ý muốn, có người ái mộ nàng, thì không thể có người ái mộ ta sao?” Ánh mắt của Lục Vô Nghiên vẫn nhìn vào trong quyển sách, không có ngẩng đầu, tùy ý nói.

“Hả?” Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc, “Còn có người ái mộ thiếp sao? Trừ chàng ra còn có người khác? Người nào?”

Lục Vô Nghiên ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng liền nảy lên một tia mừng rỡ, tia mừng rỡ này trong lòng hắn từ từ tràn ra, khóe môi của hắn rất nhanh liền gợi lên ý cười nhàn nhạt.

Trong lòng của Lục Vô Nghiên vui mừng.

[i]***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***[/i]

Hai người kia, một người bởi vì không thể nhẫn nhịn cả ngày đối mặt với Phương Cẩn Chi, càng không thể chịu được kêu nàng một tiếng “Tam tẩu”, rời nhà trốn đi.

Một người khác, bị Lục Vô Nghiên sắp đặt, cưới người không thích, lại thêm hiện tại đã có nhi tử.

Vậy mà Phương Cẩn Chi lại hoàn toàn không biết tâm tư của hai người bọn họ đối với nàng.

Thấy dáng vẻ hồn nhiên không biết gì của Phương Cẩn Chi, trong lòng Lục Vô Nghiên liền vui mừng, không nói nên lời.

“Chàng vui vẻ cái gì nha!” Phương Cẩn Chi đẩy Lục Vô Nghiên một cái.

“Không có gì……” Mặc dù miệng Lục Vô Nghiên nói như vậy, nhưng vẻ mặt vui mừng lại không chút che dấu.

Phương Cẩn Chi liền hơi cong thắt lưng, nghiêng đầu ngắm nhìn ánh mắt của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên chợt ngẩng đầu, cắn chóp mũi của Phương Cẩn Chi một cái, lại dời đi, nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm một cái.

Phương Cẩn Chi nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên, nàng sờ sờ lỗ mũi hơi đau của mình, mới chậm chạp phản ứng, nàng có chút thẹn quá thành giận cắn vành tai của Lục Vô Nghiên.

Nàng hung hăng cắn một cái, sau đó nhéo thắt lưng, nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên: “Đừng tưởng rằng chỉ có chàng biết cắn người!”

Cảm giác tê dại ở vành tai lan truyền đến toàn thân, ánh mắt Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi dần sâu hơn, hắn chậm rãi đặt quyển sách trên tay xuống, ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Có muốn hay không đổi chỗ khác cắn?”

Ánh mắt này của Lục Vô Nghiên…………

Phương Cẩn Chi thật sự là quá quen thuộc! Nàng cái gì cũng không muốn, vội vàng đứng dậy, trước hết muốn thoát khỏi lồng ngực của Lục Vô Nghiên.

Nhưng không nghĩ bản thân lại vướng phải bắp chân của Lục Vô Nghiên, trực tiếp ngã xuống.

Phương Cẩn Chi kêu lên một tiếng, đau đớn trong dự đoán không xảy ra, ngay sau đó, nàng lại ngã vào cái ôm quen thuộc trong ngực của Lục Vô Nghiên.

“Vì sao phu nhân lúc nào cũng lỗ mãng như thế, luôn để cho vi phu phải lo lắng.” Lục Vô Nghiên nói từ từ, hắn ôm Phương Cẩn Chi đứng dậy, xoay người đi lên lầu.

“Vô Nghiên! Vô Nghiên!” Phương Cẩn Chi khẽ đẩy lồng ngực của Lục Vô Nghiên hai cái, “Chàng có biết tại sao trong một ngày lại phân ra ban ngày và ban đêm không? Đó là bởi vì ban ngày có chuyện ban ngày cần làm, ban đêm có chuyện ban đêm cần làm, không thể đảo lộn ngày đêm!”

“Phu nhân nói rất đúng, vậy còn phải hỏi phu nhân chuyện ban đêm cần làm là chuyện gì?” Lục Vô Nghiên vừa hỏi, vừa ôm Phương Cẩn Chi đi lên lầu, đôi chân kia không có chút dấu hiệu dừng lại.

“Ban đêm………Ban đêm dĩ nhiên là phải đi ngủ……” Giọng nói của Phương Cẩn Chi càng nhỏ.

Lục Vô Nghiên cười đẩy cửa phòng ngủ ra, nói: “Nếu chuyện ban đêm nên làm là đi ngủ, thế thì  những chuyện khác chẳng phải là làm vào ban ngày sao?”

Này…..Đúng là cưỡng từ đoạt lý! Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn Phương Cẩn Chi không biết nên phản bác như thế nào!

Lúc Lục Vô Nghiên đặt Phương Cẩn Chi lên giường, thuận tay cởi bỏ nút thắt dây đai bằng gấm màu đỏ nhạt trước ngực nàng. Váy trắng trên người Phương Cẩn Chi thêu hoa văn thủy tiên màu trà gấp nếp đến thắt lưng, lộ ra lớp áo mỏng màu vàng phía trước ngực thêu một đôi chim tước sống động, làm cho người ghé mắt.

Màn che màu đỏ dầy cộm phủ xuống, làm cho ánh sáng bên trong giường ngầm tối, lại thêm rất nhiều ấm áp.

Khi Lục Vô Nghiên cởi hết y phục trên người Phương Cẩn Chi, nằm phủ lên người nàng, chợt dừng lại động tác, cúi đầu lẳng lặng nhìn Phương Cẩn Chi đang nhắm mắt.

Cảm giác được Lục Vô Nghiên thật lâu không có nhúc nhích, Phương Cẩn Chi nghi ngờ mở mắt, lập tức nhìn thấy tròng mắt đen của Lục Vô Nghiên đang ngắm nhìn nàng.

Không biết tại sao, nhất thời Phương Cẩn Chi có cảm giác chột dạ giống như kẻ trộm, giống như bị hắn phát hiện……..

Nhưng là……….Nàng không phải là kẻ trộm nha!

“Thật ghét như vậy sao?” Lục Vô Nghiên đột nhiên hỏi.

“Cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Phương Cẩn Chi không phản ứng kịp, không nghĩ ra Lục Vô Nghiên hỏi là có ý gì.

Lục Vô Nghiên lại hỏi một lần nữa: “Thật rất ghét rất kháng cự……Rất đau sao?”

“Thiếp…..”

Phương Cẩn Chi vốn là muốn nói theo bản năng: Đúng vậy! Đúng vậy! Chàng thật là phiền! Thật đáng ghét! Đau chết người! Chàng mau tránh ra!

Nhưng mà……..

Phương Cẩn Chi cũng không biết tại sao không nói như vậy, mà nhỏ giọng nói: “Cũng…..Cũng không phải là ghét như thế……”

“Thật ư?” Con ngươi màu đen của Lục Vô Nghiên từ từ trở nên vui vẻ.

Phương Cẩn Chi đưa tay kéo dây lưng bên hông Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng oán giận: “Nhanh lên một chút, sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, đừng chậm trễn thiếp ăn cơm!”

Lục Vô Nghiên cười cởi vạt áo, nói: “Nếu phu nhân đói bụng, có thể ăn vi phu trước.”


Bình Luận (0)
Comment