Thê Khống

Chương 176

Editor: minhngoc20vt

Khoảnh khắc Đoàn Y Lăng đặt hộp thức ăn thật cẩn thận lên bàn Lục Vô Nghiên, trong một mảnh yên tĩnh bỗng nhiên vang lên âm thanh rút đao.

Cho dù là người Liêu quốc hay là người Kinh quốc, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Lục Thân Cơ.

Lục Thân Cơ rút đao giơ lên, lưỡi đao màu bạc chỉa về phía trăng tròn vừa lên. Hắn từ từ nheo mắt lại, khóe miệng thoáng nhếch lên nụ cười lạnh khát máu.

Bàn tay của Ngũ vương gia Kinh quốc đặt ở trên bàn từ từ nắm chặt lại, ngay cả thân thể hắn cũng không tự chủ mà trở nên căng thẳng. Con của hắn chết trong tay Lục Thân Cơ, hắn cũng từng bị Lục Thân Cơ bắt giữ. Một cuộc giao dịch, Lục Thân Cơ bắt giữ mấy vị Thân vương và Đại tướng của Kinh quốc, dùng để trao đổi Lục Vô Nghiên.

Nhìn thanh đao trong tay Lục Thân Cơ, thân thể Ngũ vương gia Kinh quốc không khỏi tràn ra một cỗ lãnh ý. Giống như lưỡi dao lạnh băng kia đang đặt trên cổ của hắn vậy.

Trưởng Công chúa nghĩ phái người lặng lẽ đến bên cạnh Lục Thân Cơ bảo hắn không nên lỗ mãng, nhưng mà nàng nhìn thoáng qua hộp đựng thức ăn trên bàn Lục Vô Nghiên liền nuốt trở lại lời muốn nói.

“Lục tướng quân đây là có ý gì?” Nụ cười lạnh tàn bạo trên mặt Ngũ vương gia Kinh quốc một khắc trước đã từ từ tiêu tán.

Lục Thân Cơ lạnh lùng liếc hắn một cái, cười nói: “Rút đao đối nguyệt, vui thay.”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Ngũ vương gia Kinh quốc miễn cưỡng cười, “Bổn vương còn tưởng rằng Tướng quân là có ý kiến với việc liên minh. Nếu chỉ là tìm thú vui, vậy Bổn vương cũng an tâm.”

Hắn lại đưa mắt nhìn về phía Đoàn Y Lăng đang đứng trước bàn Lục Vô Nghiên, “Còn phiền Quận chúa mở hộp thức ăn ra.”

Đôi mắt xinh đẹp linh động của Đoàn Y Lăng rốt cục lộ ra thần sắc tực giận.

“Ta cũng không phải cung tỳ! Ngũ Hoàng thúc nên mời người khác đi!” Đoàn Y Lăng nói xong, kéo váy dài bước nhanh về chỗ ngồi, nàng cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Ngũ Vương gia Kinh quốc dường như liếc mắt cảnh cáo Đoàn Y Lăng, mới cười cười nói: “Là Bổn vương nhất thời hồ đồ rồi!”

“Người tới, Lục Tam lang vẫn chưa động đũa, còn không mau mở hộp thức ăn ra!” Hắn lại phân phó thị nữ của Kinh quốc đứng ở phía sau.

“Dạ.” Tỳ nữ đứng ở phía sau Ngũ Vương gia Kinh quốc đi ra, cúi đầu bước nhỏ đi về phía Lục Vô Nghiên.

Sở Hoài Xuyên vẫn hạ mí mắt nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay hai lần, hắn từ từ ngẩng đầu lên.

“Xuy.” Sở Hoài Xuyên mang theo chút không vui nói, “Vương gia ngàn dặm xa xôi mang theo đặc sản của Kinh quốc đến, lại có thể vượt qua Trẫm tặng cho cháu ngoại trai của Trẫm. Chẳng lẽ không để Trẫm vào mắt sao?”

Hắn đập mạnh ly rượu trong tay xuống, làm cho ly rượu tràn ra ngoài hai giọt.

Ngũ Vương gia và Lục Vương gia Kinh quốc liếc nhìn nhau, cảm thấy ngoài ý muốn. Ở trong mắt bọn họ, hay là nói ở trong mắt mọi người Sở Hoài Xuyên chẳng qua chỉ là một Hoàng đế bù nhìn, hiện giờ chủ nhân chân chính của Liêu quốc chính là Trưởng Công chúa đang ngồi ở đối diện. Vì vậy, bọn hắn lấy chuyện Lục Vô Nghiên khi còn bé đánh vào mặt Trưởng Công chúa. Bọn hắn gần như đã xem nhẹ Sở Hoài Xuyên.

Đừng nói là người Kinh quốc, ngay cả Lục Vô Nghiên và Trưởng Công chúa đều có chút kinh ngạc. Lần này chuyện hai vị Vương gia Kinh quốc tới Liêu quốc, Sở Hoài Xuyên hoàn toàn không có tham dự vào mưu kế bí mật của Lục Vô Nghiên và Trưởng Công chúa. Chẳng qua hắn chỉ xuất hiện ở một vài trường hợp trọng yếu, hơn nữa gần như là ít có quyết định.

Ngũ Vương gia Kinh quốc phản ứng kịp, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, Bổn vương nào dám không để Bệ hạ ở trong mắt. Thực sự món ăn này đều là khẩu vị của Lục Tam lang quý quốc, có lẽ Bệ hạ sẽ không thích …….”

“Đưa tới cho Trẫm!”

Tỳ nữ kia vừa mới đi tới bàn Lục Vô Nghiên ngẩn người, quay đầu nhìn Ngũ Vương gia Kinh quốc, muốn nhận được chỉ thị kế tiếp.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Thấy Ngũ Vương gia Kinh quốc do dự một hồi lâu mới gật đầu, tỳ nữ kia mới bưng hộp thức ăn trên bàn lên, chậm rãi đi về phía Sở Hoài Xuyên. Nàng cung kính đặt hộp thức ăn ở góc bàn của Sở Hoài Xuyên, sau đó muốn mở hộp thức ăn ra.

Sở Hoài Xuyên đưa tay ngăn cản động tác của nàng.

Tiểu tỳ nữ vội vàng cúi người thi lễ, lặng yên không một tiếng động lui trở lại về phía sau Ngũ Vương gia Kinh quốc.

Sở Hoài Xuyên cười như không cười nhìn chằm chằm hộp thức ăn ở trước mặt một hồi, mới kéo hộp thức ăn đến trước người.

“Bệ hạ…..” Thấy hắn muốn mở, Trưởng Công chúa ngồi ở bên cạnh hắn nhíu nhíu mi nghĩ muốn ngăn cản động tác của hắn.

Nhưng Sở Hoài Xuyên không có nghe lời Trưởng Công chúa nói, hắn vẫn mở hộp thức ăn ra. Sau khi mở hộp thức ăn ra, liền có một mùi hư thối nhẹ nhàng bốc ra.

Thịt bị cắt tan nát, dính với bùn đất cỏ khô. Những miếng thịt này thật sự đã bị cắt nát, lại cố ý làm cho người ta có thể nhìn ra là thứ gì. Chuột kiến trùng rắn, còn có thịt người trắng bệch.

Sở Hoài Xuyên thấy rõ đồ vật ở trong hộp thức ăn, Trưởng Công chúa ngồi bên cạnh hắn cũng đã thấy rõ. Ánh mắt Trưởng Công chúa nhìn thật lâu vào hộp đựng thức ăn không dời. Mặc dù nàng đã sớm điều tra được hai năm kia Lục Vô Nghiên đã trải qua là dạng ngày gì, nhưng mà đột nhiên nhìn thấy những thứ thịt nát này, nhớ lại Lục Vô Nghiên khi còn bé chịu đựng những khổ sở này, trái tim của Trưởng Công chúa như bị xé nát, máu tươi đầm đìa.

Vị trí ngồi của Phương Cẩn Chi hơi xa, nàng hơi hơi duỗi thẳng cổ muốn nhìn thấy rõ hộp thức ăn đựng thứ gì. Lục Vô Nghiên kéo tay của nàng một chút, đợi nàng quay đầu lại, lắc lắc đầu với nàng.

Phương Cẩn Chi cắn môi một cái, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt của Lục Vô Nghiên. Trên mặt Lục Vô Nghiên cũng không có biểu cảm gì, giống như cũng không bị ảnh hưởng bởi việc người Kinh quốc mấy lần làm khó dễ. Nhưng mà Phương Cẩn Chi vẫn có chút lo lắng, không khỏi nắm chặt tay Lục Vô Nghiên.

Xem người Kinh quốc diễn trò, triều thần trong nước tức giận không dám nói. Trong một mảnh yên tĩnh, Sở Hoài Xuyên “Ha” bật cười một tiếng. Hắn đầy hộp thức ăn về phía trước, làm vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người Kinh quốc, cười nói: “Thì ra khẩu vị của người Kinh quốc lại là như vậy. Chậc, đáng tiếc đầu bếp trong cung tỉ mỉ chuẩn bị yến hội mà lại hoàn toàn không hợp với khẩu vị của các ngươi rồi!”

“Tới tới tới,” Sở Hoài Xuyên vẫy tay với thái giám ở phía sau, “Đi dẫn đầu bếp trong cung đến xem đồ ăn của người Kinh quốc, một lần nữa làm bữa cơm cho khách quý Kinh quốc.”

Tiểu Chu tử đứng ở phía sau Sở Hoài Xuyên nhìn thoáng qua đồ vật bên trong hộp đựng thức ăn, sắc mặt hắn kinh hãi trắng xanh, vội vàng run giọng tuân lệnh.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới mở miệng: “Chỉ là thịt người của người Kinh quốc thế nhưng khó tìm được tốt.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua một loạt người Kinh quốc ngồi đối diện, hỏi: “Đại Liêu ta không tìm được thịt người Kinh quốc, không biết hai vị Vương gia liệu có chủ ý gì không?”

Hai vị Vương gia Kinh quốc còn chưa lên tiếng, Lục Thân Cơ cười to một tiếng, hắn quơ quơ thanh đao trong tay, nói: “Lần này người Kinh quốc tới Đại Liêu ta không ít, tùy tiện bắt mấy cái là được!”

“Không sai,” Trưởng Công chúa cười lạnh, “Không biết hai vị Vương gia có thể từ trong nhóm tùy tùng chọn ra vài người có chất thịt ngon nhất!”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Sắc mặt của hai vị Vương gia đều      đã không tốt, bọn hắn không biết Sở Hoài Xuyên có phải hay không thật sự phân phó đầu bếp chuẩn bị một loạt “Món ngon” chuột trùng rắn kiến như vậy hay không. Bọn hắn nhìn thanh đao trong tay Lục Thân Cơ, cũng không xác định lắm Lục Thân Cơ có thể hay không liền như vậy xông đến giết người của bọn hắn.

Lục Vương gia kéo ra nụ cười nói: “Bệ hạ nói đùa, trong này làm gì có thịt người nào, chẳng qua chỉ là thịt mèo thôi.”

Ngũ Vương gia Kinh quốc vội vàng tiếp lời, hắn cười nói: “Lại nói, Đại Kinh ta lần này đến quý quốc một là vì định ra hiệp nghị ngừng chiến, hai là dẫn theo Quận chúa đến hòa thân, để củng cố tình hữu nghị giữa hai nước.”

Hắn nhìn thoáng qua Đoàn Y Lăng ngồi ở một bên: “Quận chúa, người không phải nói lần này đến để tìm về thứ thuộc về mình sao?”

Đoàn Y Lăng không thèm để ý đến hắn.

Ngũ Vương gia Kinh quốc liền ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Đoàn Y Lăng ý tứ cảnh cáo chứa trong ánh mắt càng đậm.”

Mặt của Đoàn Y Lăng trắng bệch, nàng ngồi tại chỗ do dự một hồi, mới không tình nguyện đứng dậy, chậm rãi đi đến trước bàn Lục Vô Nghiên.

“Ngươi giết chết mèo của ta, bản Quận chúa là tới đòi đền bù.” Giọng điệu nàng lạnh lùng, giống như là vì nhiệm vụ nói lời kịch vậy.

“Mèo?” Trưởng Công chúa nheo mắt lại nhìn chằm chằm Đoàn Y Lăng, “Vô Nghiên, ngươi thật sự giết chết mèo của Quận chúa ư?”

Lục Vô Nghiên gật đầu, “Đúng, bị ta ăn rồi.”

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Vô Nghiên, giống như hiểu rõ nguyên do trong đó. Lục Vô Nghiên khi còn bé hẳn là đói bụng, sau đó có thể bắt được cái gì liền ăn cái đó, cho nên mới ăn mèo của Đoàn Y Lăng?

Trưởng Công chúa khẽ cười một tiếng, “Quận chúa cần gì vì một con mèo mà lưu tâm? Loại mèo nào? Bản cung đưa cho ngươi trăm ngàn con cũng không thành vấn đề.”

“Ha ha ha ha, trong chuyện tình của con mèo này, chẳng lẽ Trưởng Công chúa không cảm thấy Quận chúa Kinh quốc ta và lệnh lang vô cùng có duyên sao?” Vẻ mặt khó lường của Ngũ Vương gia Kinh quốc nhìn Lục Vô Nghiên một cái.

Phương Cẩn Chi hơi hơi nhíu mi, thầm nghĩ đây là bắt đầu thương nghị chuyện hòa thân rồi.

Lục Vô Nghiên ung dung thản nhiên vỗ vỗ tay nàng, Phương Cẩn Chi quay đầu sang nhìn hắn một cái, hơi yên tâm.

Hôm nay là lần đầu tiên Phương Cẩn Chi nhìn thấy trận thế thương lượng như vậy của hai nước, này cùng với sinh hoạt ngày thường trong hậu trạch, hay là chuyện buôn bán hoàn toàn khác biệt.

Cái loại cảm giác giương cung bạt kiếm xuyên suốt từ đầu đến cuối làm cho nàng có một loại khẩn trương không hiểu được, nàng liên tục nghe mọi người nói chuyện đối thoại gay gắt, dường như không để ý một chút, sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Nàng hơi hơi suy nghĩ liền hiểu rõ lần này Kinh quốc cố ý đề xuất gả Quận chúa Kinh quốc cho Lục Vô Nghiên, e rằng cũng là có thâm ý. Ở trong thế cục hôm nay, chỉ sợ một câu nói sai liền đánh mất mặt mũi của nước mình. Nguyên nhân này làm cho không khí khẩn trương, trong lòng Phương Cẩn Chi cũng không khỏi khẩn trương trở lại.

Chỉ có điều, thái độ của nàng vẫn không thay đổi.

Nàng không cho phép.

Tuyệt đối không cho phép Đoàn Y Lăng kia gả cho Lục Vô Nghiên. Tuy nhiên, lúc này nàng cũng hiểu rõ sợ là phải trắc trở một phen, nhưng là Lục Vô Nghiên đã đồng ý với nàng không phải sao?

Nàng cũng phải tin tưởng hắn chứ!

Lục Vô Nghiên từ từ lên tiếng: “Quận chúa của quý quốc quả thực quốc sắc thiên hương, đã có tầng này duyên phận, vậy ta đây liền theo một đoạn.”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Đoàn Y Lăng kinh ngạc đánh giá Lục Vô Nghiên, đối với việc hắn nói chuyện như vậy vô cùng ngoài ý muốn.

“Trước khi bắt đầu yến hội, Vệ Thân vương Đại Liêu đã kéo ta đến nói chuyện riêng, muốn cầu Quận chúa cho trưởng tử của hắn.” Lục Vô Nghiên quay đầu nhìn về phía Sở Hoài Xuyên, cung kính nói: “Trưởng tử của Vệ Thân vương dáng vẻ khí phách, Quận chúa Kinh quốc lại là nữ tử tuyệt sắc như vậy. Thật đúng là ông trời tác hợp, kính xin Bệ hạ tác thành cho hai người.”

Ánh mắt Đoàn Y Lăng phức tạp nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên một hồi, mới tức giận quay đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Đê tiện!”

“A….? Lại có chuyện vui như thế.” Sở Hoài Xuyên nhìn về phía bàn tiệc chỗ Vệ Thân Vương.

Vệ Thân vương bị nhắc đến kiên trì đứng lên, hắn đi ra giữa, cung kính cúi người thi lễ với Sở Hoài Xuyên, mới nói: “Khởi bẩm Bệ hạ, Quận chúa Kinh quốc có tri thức hiểu lễ nghĩa. Thần……Nghĩ muốn thay trưởng tử thỉnh cầu cưới Quận chúa.”

“Trẫm thấy cũng tốt…….”

“Đợi đã!” Ngũ Vương gia Kinh quốc trực tiếp lên tiếng ngắt lời Sở Hoài Xuyên.

Can đảm cắt ngang lời nói của Thánh thượng, đã là chuyện bất kính đối với Bệ hạ. Các quan lại trong bữa tiệc không vui nhăn mày lại, chỉ trích nhìn về phía Ngũ Vương gia Kinh quốc.

Chỉ có điều, tại thời điểm này các quan lại của Đại Liêu quốc cũng chỉ có thể dùng ánh mắt chỉ trích như vậy mà nhìn hắn. Cũng không thể nói thẳng ra, lại càng không thể giáng tội.

Ngũ Vương gia Kinh quốc bất chấp những ánh mắt không thiện cảm này, hắn cười cười, chậm rãi nói: “Quận chúa Kinh quốc ta đương nhiên là quốc sắc thiên hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, vì giai nhân tuyển chọn người. Nhưng lần này chất nữ của Bổn vương thực là đã có đối tượng rõ ràng.”

Hắn lại nhìn về phía Đoàn Y Lăng, hỏi: “Quận chúa, người nói có phải hay không?”

Trong mắt Đoàn Y Lăng lộ ra vài phần không tình nguyện, lại như cũ do dự một hồi, mới nói: “Từ nhỏ bản Quận chúa gặp qua Lục Vô Nghiên liền vừa gặp đã thương, ngoài hắn ra thì không gả.”

Giọng điệu của nàng vô cùng miễn cưỡng, so với trước càng giống như đang nói lời kịch.

“Hừ, “ Trưởng Công chúa cười lạnh, “Nếu như Bản cung nhớ không lầm, thời điểm Quận chúa nhìn thấy Lục Vô Nghiên cũng chỉ mới bảy tám tuổi. Hài tử bảy tám tuổi liền biết vừa gặp đã thương, ngoài hắn ra thì không gả sao?”

Có thể nói chất vấn của Trưởng Công chúa không chừa lại một chút mặt mũi nào cho Đoàn Y Lăng.

Đoàn Y Lăng giận.

Nàng vốn không muốn gả tới đây làm cái Quận chúa hòa thân đồ bỏ! Tình huống hiện giờ của hai nước Kinh quốc và Liêu quốc là như thế nào trong lòng người đều biết rõ! Nàng gả tới đây làm Quận chúa hòa thân là đồ bỏ đi của Kinh quốc, tương lai khi hai nước giao chiến, nàng nhất định trở thành vật hi sinh. Cho dù hai nước không giao chiến, một mình nàng ở nơi dị quốc, cũng chắc chắn không dễ chịu!

Lấy lòng một người nam nhân cầu sinh tồn? Còn là một nam nhân của địch quốc? Nghĩ tới tình cảnh tương lai một mình ở lại địch quốc, trong lòng Đoàn Y Lăng muốn mắng chửi người.

Trưởng Công chúa không lưu chút tình nào mà chất vấn như vậy, khiến cho cơn tức của Đoàn Y Lăng bị đè ép thật lâu muốn nổ tung, trong lòng nàng cũng là một Quận chúa tâm cao khí ngạo, bị chọn tới đây làm Quận chúa hòa thân đã đủ để cho nàng phải bực tức, bây giờ lại bày sắc mặt cho nàng xem!

Khuôn mặt dị tộc của nàng thâm thúy nhìn lại Trưởng Công chúa, khóe miệng nhếch lên vài phần nét cười yêu mị, “Như thế nào? Chẳng lẽ quý quốc muốn đuổi Quận chúa hòa thân đi, phá hoại quan hệ hai nước sao?”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Trưởng Công chúa liền hiểu rõ mục đích của Kinh quốc. Mục đích của bọn hắn là khiến cho Liêu quốc trước tiên xé rách quan hệ hữu nghị bên ngoài, sau đó dùng để tìm một lý do khai chiến.

Lục Vô Nghiên là một người ít nói.

Bởi vì những chuyện đã trải qua khi còn bé Lục Vô Nghiên chắc chắn sẽ không cưới nữ nhân Kinh quốc, Trưởng Công chúa cũng sẽ không bằng lòng để con trai của mình cưới một nữ nhân Kinh quốc. Mà còn vì bệnh yêu thích sạch sẽ quá mức của Lục Vô Nghiên mọi người đều biết.

Lúc này người Kinh quốc gần như đoán Lục Vô Nghiên sẽ cự tuyệt.

Vệ Thân vương đứng ở một bên rất lâu khẽ cắn môi, lại mở miệng: “Quận chúa, Lục Tam lang đã sớm cưới vợ. Người thật sự không nghĩ gả cho trưởng tử của Bổn vương sao?”

Vệ Thân vương không muốn nhận lấy cục diện rối rắm này. Nhưng đây là mệnh lệnh ở phía trên! Ai bảo tuổi của con trai hắn thích hợp nhất chứ!

Đoàn Y Lăng có thể gả cho người nào cũng không thể do nàng định đoạt được, cho nên đối với lời này của Vệ Thân vương, nàng liền miễn cưỡng qua loa.

Quả Thân vương trong yến hội cũng đứng dậy, hắn hành lễ với Sở Hoài Xuyên, mới cung kính nói: “Bệ hạ, khuyển tử vô dụng kia của thần vừa nhìn thấy Quận chúa Kinh quốc, liền nhất kiến chung tình. Mong rằng Bê hạ cùng hai vị Vương gia Kinh quốc thành toàn.”

Hắn vừa mới nói xong, một vị công tử trẻ tuổi ở sau lưng hắn liền đứng dậy đi tới. Hắn chưa tới hai mươi tuổi, mặt như quan ngọc, cùng với một cỗ phong lưu phóng khoáng của nam nhi Sở gia.

Hắn khom lưng cúi người thật sâu hành lễ với Sở Hoài Xuyên và Trưởng Công chúa, mới chắp tay với Đoàn Y Lăng, “Tại hạ Sở Hoài Trầm, ái mộ Quận chúa, muốn cầu hôn Quận chúa!”

Nói xong, hắn xoay người cúi thật sâu bái Ngũ Vương gia và Lục Vương gia Kinh quốc, “Mong hai vị Vương gia thành toàn.”

Lúc này Đoàn Y Lăng sợ nhất là hai vị Hoàng thúc tốt của nàng muốn đá lại vấn đề khó khăn cho nàng, nhưng là không như suy nghĩ……..

“Ha ha ha ha,” Lục Vương gia Kinh quốc cười to, “Không nghĩ tới Quận chúa thế mà lại bị tranh giành, chẳng lẽ nữ nhân Liêu quốc đều vừa xấu vừa ngu dốt, cho nên vừa nhìn thấy Quận chúa Đại Kinh ta mới tranh giành cầu hôn như vậy?”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Trong mắt Lục Vương gia Kinh quốc cố ý lộ ra vài phần thần sắc hèn mọn.

Hắn nói như vậy, vẻ mặt của Sở Hoài Trầm đứng ở một bên không khỏi hiện lên vài phần xấu hổ. Chẳng lẽ hắn nguyện ý cưới nữ nhân Kinh quốc dị tộc lớn tuổi này sao? Dựa theo tuổi tác này của Đoàn Y Lăng, đúng là không gả được ra ngoài cho người nào tốt sao?

Còn không phải đều là do mệnh lệnh ở phía trên……..

Sở Hoài Trầm há miệng thở dốc, muốn giải thích rõ. Nhưng Lục Vương gia Kinh quốc này tìm lý do thoái thác, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc hắn trống rỗng, cuối cùng không biết nên phản bác như thế nào.

Có phần bực tức…….

Phương Cẩn Chi thu lại ánh mắt nhìn Sở Hoài Trầm, nửa người trên của nàng khẽ nghiêng áp sát Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: “Vô Nghiên, chàng tìm hai Thân vương này dường như không có tác dụng gì……”

“Bọn hắn không phải người ta tìm.”

“Là mẫu thân đại nhân tìm sao?” Phương Cẩn Chi vừa nghi hoặc hỏi. Đúng là lần này Kinh quốc đến đây, Lục Vô Nghiên và Trưởng Công chúa rõ ràng đã cùng nhau chuẩn bị, người nào tìm thì có khác gì nhau đâu?

“Không phải,” Lục Vô Nghiên dừng một lúc, “Những Thân vương này hẳn là người của Bệ hạ…..”

Lục Vô Nghiên căn bản hoàn toàn không tính toán cưới Đoàn Y Lăng, kế hoạch ban đầu của hắn là sau khi yến hội chấm dứt trực tiếp giết nàng.

Nhưng mà, sự tình phát triển dường như có phần ngoài dự kiến của hắn……..

Phương Cẩn Chi có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Hoài Xuyên đang ngồi.

Sở Hoài Xuyên đang cười như không cười xoay xoay ly rượu ba chân bằng ngà voi trong tay, hắn từ từ đặt ly rượu xuống, mới ngẩng đầu lên, đầy hứng thú nhìn về phía Đoàn Y Lăng vẫn đang đứng đối diện với Lục Vô Nghiên như cũ.

“Chị sợ là Vương gia hiểu lầm, cũng không phải là dáng vẻ của nữ nhân Đại Liêu ta không đủ xinh đẹp thanh tú. Nhưng vật hiếm có mới là quý, Hoài Trầm tuổi còn nhỏ, chẳng qua là lần đầu tiên nhìn thấy người dị tộc thôi.” Con ngươi của hắn chuyển động từ trên xuống dưới đánh giá Đoàn Y Lăng, “Ừm, theo như Trẫm thấy, dung mạo của Quận chúa khác hẳn với người Trung Nguyên quả thực là người hết sức hấp dẫn…….”

Bị Sở Hoài Xuyên nhìn đánh giá, Đoàn Y Lăng cảm thấy toàn thân sợ hãi , nàng có một loại dự cảm vô cùng chẳng lành.

Sở Hoài Xuyên đứng dậy, nhàn nhã lững thững đi về phía Đoàn Y Lăng.

“Cả Trẫm cũng bị hấp dẫn rồi……” Sở Hoài Xuyên đi đến trước mặt Đoàn Y Lăng, Đoàn Y Lăng chỉ cảm thấy sợ nổi da gà!

Nháy mắt tiếp theo, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu của Đoàn Y Lăng nhất thời trợn to hoảng sợ, Sở Hoài Xuyên duỗi thẳng cánh tay ra, trực tiếp nắm lấy eo nàng, bắt lấy nàng.
Bình Luận (0)
Comment