Thề Không Làm Thiếp

Chương 8

Edit: Lăng Mộ Tuyết

Phiền lão gia tìm được quan ấn, cũng không nói thêm gì, khi quay về chủ ốc mắng Kha thị hai câu thì vội vội vàng vào cung.

Một lượng lớn hạ nhân đi theo hai chủ tử rời khỏi, không có khí thế hung hổ như lúc tới, nháy mắt trả lại cho Mai Trinh viện sự yên lặng vốn có.

Dương Như Tuyên có vẻ đăm chiêu xử lý mảnh nhỏ trên mặt đất, trong nháy mắt xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến nàng đánh thắng một trận mà ngay từ lại đầu không biết gì thật sảng khoái.

Nghĩ kĩ, đột nhiên thoáng nhìn Phiền Bách Nguyên được Mặc Ngôn đỡ đứng dậy, nàng vội hỏi: "Hầu gia, muốn lên kia?"

Phiền Bách Nguyên không tiếp lời, chỉ sợ mới mở miệng tiếng cười sẽ bật ra.

Nhìn bóng lưng Mặc Ngôn đỡ hắn đi xa, Dương Như Tuyên không biết tại sao mà tâm đau xót.

"Thiếu phu nhân, thực xin lỗi, ta không nên làm hỏng những bảo bối đáng giá này." Đợi Phiền Bách Nguyên đi xa, Hạnh Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, mở miệng: "Nếu hết bán những bảo bối này, khẳng định sẽ được rất nhiều tiền, có thể mua nhiều thuốc trị mắt cho Hầu gia, thật sự là quá đáng tiếc rồi."

Dương Như Tuyên nghe vậy, thu lại cảm xúc, cười liếc nàng: "Ai bảo ngươi nôn nôn nóng nóng như vậy?"

Hạnh Nhi mấp máy miệng, xác định Phiền Bách Nguyên và Mặc Ngôn cũng không trốn ở ngoài phòng nghe lén, mới nhỏ giọng mà nói: "Thiếu phu nhân, ngươi thật sự tin ta đến phòng hạ nhân xử lý sao?"

"Đương nhiên không, cho nên?" Nàng đang chờ đáp án.

Hạnh Nhi quét mảnh nhỏ thành một đống, cầm lấy cái hốt rác hốt mảnh nhỏ vào trong giỏ trúc, rồi kể lại sơ lược mọi chuyện đã trải qua một lần.

Dương Như Tuyên nghe, chợt thấy bên trong mảnh nhỏ có viên trân châu, cầm xẻng trong tay Hạnh Nhi lây vật đó ra.

Đó là hạt châu long lanh, nàng nhớ đã từng thấy Dương Trí Vũ chơi, nghe nói một số quan gia tử đệ Địch Dương thành có lưu hành một trò chơi đạn châu.

Nhưng thứ này không nên xuất hiện trong phòng Phiền Bách Nguyên.

Hai mắt Phiền Bách Nguyên không tiện, cho nên trong phòng đều là vật hình vuông, khi rơi xuống, bị hắn vô ý giẫm lên cũng sẽ không trượt chân, viên châu này, nàng xác định trong bách bảo không có.

"Cho tới bây giờ ta còn không rõ vì sao ta lại đột nhiên ngã sấp xuống, giống như là giẫm lên cái gì đó, chân trượt... Nhưng càng khó tin chính là, Hầu gia vậy mà sẽ nói giúp ta."

"... Quả thật rất kỳ quái."

"Nhưng, ta cảm thấy lợi hại hơn chính là, thiếu phu nhân vừa nghe ta nói đã biết nên phản kích như thế nào, còn khiến cho phu nhân hà khắc phải lập tức lấy phân lệ ra." Về điểm ấy, đương nhiên Hạnh Nhi lấy tiểu thư nhà mình làm vinh dự.

"Đấy cũng chỉ là chút tài mọn thôi, diều ta muốn làm thật sự lại không thực hiện được." Thở dài, nàng vứt đạn châu vào trong giỏ trúc, vỗ vỗ làn váy đứng dậy.

"Thiếu phu nhân?"

Dương Như Tuyên không lên tiếng, chỉ đi đến cạnh cửa nhìn bóng dáng sớm đã không thấy.

Hầu gia ra tay tương trợ, đây là chuyện tốt, chứng tỏ Hầu gia ít nhiều đã đặt nàng ở trong lòng, nhưng nàng nghi hoặc chính là, vì sao thái độ Hầu gia vẫn trấn tĩnh như vậy, lại nói nếu Hạnh Nhi không trượt chân và không đụng vào bình cổ bách bảo, lại càng sẽ không nhìn thấy quan ấn trong đống mảnh vỡ.

Giống như, Hầu gia đã sớm biết quan ấn ở bên trong, nếu hắn đã biết vì sao không nói? Chẳng lẽ quan ấn là do hắn kêu Mặc Ngôn đi trộm?

Nhưng Kha thị một mực chắc chắn quan ấn là nàng trộm, chuyện này chứng tỏ quan ấn là do Kha thị phái người đặt ở trong bình cổ bách bảo, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nàng lại không thể truy xét tiếp.

Chỉ vì từ khi bước vào cửa đến khi rời đi, lmt.lqd, từ đầu tới cuối phụ thân đều không liếc nhìn Hầu gia lấy một cái!

Liếc mắt một cái, liếc mắt một cái cũng không có... Phụ tử tương kiến, cũng không có ân cần thăm hỏi, đây là phụ tử gì chứ?

Cho dù Hầu gia không nhìn thấy, nhưng ít ra vẫn nghe thấy, vì sao không chịu nói lời hỏi han ân cần? Dù cho hư tình giả ý, ít nhất cũng có, nhưng phụ thân lại không.

Hầu gia đi ra Mai Trinh viện, khẳng định là vì trong lòng hắn khó chịu, đúng không?

Nhưng nàng có thể làm gì?

Đối tượng là cha chồng của nàng, nàng thật sự không thể...

Gió nhẹ mang theo vài phần thời tiết nóng phất vào má, cũng gợi lên mặt hồ, tràn đầy ánh sang màu vàng, khiến Phiền Bách Nguyên hơi híp mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, chưa từng cảm thấy sung sướng mà tự tại như vậy, lồng ngực đã từng không thở nổi, giống như trong nháy mắt cởi bỏ bao quần áo không cần thiết, khiến hắn vô cùng vui.

Tại sao lại như vậy?

Rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến đã từng để ý, bây giờ lại không?

Hắn không có cảm giác chính mình có bất cứ thay đổi gì, nhưng trên thực tế phụ thân xuất hiện không khiến hắn bị trói buộc nữa, hắn không cần, có lẽ là không chờ mong nữa, có lẽ là bởi vì trong lòng trống rỗng đã được cái gì đó lấp đầy, Khiến hắn không rảnh mà quan tâm đến phụ thân đạm mạc. Hắn không vội mà tìm đáp án, nhưng nhìn kỹ bên cạnh khiến hắn có chút không được tự nhiên.

"Không cần lo lắng thay ta, ta không sao." Hắn tức giận khẽ nói.

Hắn và Mặc Ngôn quen biết nhau khi còn trẻ, đều là đệ tử quan gia, lại cùng dựa vào thân phận đệ tử quan gia nhảy tới trước mặt hoàng thượng tỷ thí, sắc phong quan hàm, lãnh binh xuất chinh, chẳng qua Mặc Ngôn thấp hơn hắn một bậc, là phó tướng dưới trướng hắn, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với hắn (bọn xấu thường chơi chung với nhau), là bạn tốt của hắn, so với Phiền Bách Văn lại càng giống đệ đệ ruột hơn. 

Chính là bởi vì như vậy, lần này sau khi bị thương ở Tây Đột, hắn mới hỏi Mặc Ngôn có đồng ý theo hầu ở bên cạnh hay không, bởi vì hắn cần một người dùng mắt để phân biệt người đáng tín nhiệm.

Mặc Ngôn không nói hai lời đã đáp ứng, nghe nói vị phụ thân Uy Vũ Tướng Quân kia của hắn bởi vậy mà nổi trận lôi đình, trục xuất hắn ra khỏi gia môn. Cũng đúng, vì hắn chôn vùi con đường làm quan, quả thật là tương đương với làm chuyện ngu xuẩn, nhưng bởi vì như vậy, tương lai hắn nhất định khiến quan hàm của Mặc Ngôn cao hơn Uy Vũ Tương Quân, báo đáp Mặc Ngôn.

"Lo lắng thay Hầu gia?" Mặc Ngôn ngược lại sửng sốt.

Phiền Bách Nguyên khẽ nhếch mày rậm: "Chẳng lẽ ta đã đoán sai?"

"Tiểu nhân thật không nghĩ tới Hầu gia lại giúp thiếu phu nhân."

"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?" Tiểu tử này chỉ nhìn thấy hắn giúp Dương Như Tuyên, lại quên hắn đối với phụ thân của mình có bao nhiêu phẫn hận và bất mãn?

Mặc Ngôn vụng trộm lui ra phía sau hai bước, bảo đảm khoảng cách an toàn, mới chỉ vào mắt mình: "Hai mắt này."

Phiền Bách Nguyên lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu: "Ta không phải giúp nàng." Nói giúp nàng, chẳng bằng nói giúp bản thân: "Nếu như nàng bị đuổi ra khỏi phủ, sau này Dương Trí Nghiêu sẽ không thể thường xuyên ra vào Phiền phủ."

"Nhưng kế hoạch của Hầu gia trong tương lai, không phải nên bảo trì một  khoảng cách nhất định với Dương Trí Nghiêu hay sao? Nếu thừa dịp lần này, không phải càng thêm thuận lý thành chương (hợp lý) hay sao?" Tuy Mặc Ngôn có chút nghi hoặc, nhưng ý cười vẫn thủy chung đặt trên bờ môi. 

"Mặc Ngôn, ngươi đang nói ta suy nghĩ không đủ chu đáo?"

"Không, tiểu đích chưa bao giờ hoài nghi suy nghĩ của Hầu gia, nhưng có đôi khi con người cũng nên có điểm mù." Mà hắn mắt nhìn tứ phía, tai nghe tám hướng, tuyệt không góc chết.

"Nhưng thời cơ chưa đến, ít nhất phải đợi qua năm nay." Kế hoạch là như vậy, hắn nói đúng lý hợp tình, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Lúc trước, bởi vì mắt hắn mù mà rơi vào vận mệnh bị độc chết, lmt.lqd, mà sau khi hắn sống lại, phát hiện có một số việc cho dù trước đó đã có phòng bị vẫn không thể hoàn toàn tránh được, giống như mắt của hắn vậy, vẫn bị thương, dù điều dưỡng tốt, cũng chỉ có thể khôi phục tám phần nhãn lực.

Cho nên hắn làm bất cứ chuyện gì cũng nhất định phải xem xét cân nhắc, giảm khả năng ngoài ý muốn xuống thấp nhất, huống chi bây giờ hắn bắt đầu tiến hành một chuyện kinh thiên động địa, đương nhiên phải hết sức cẩn thận.

Quá khứ, hắn đối với quyền thế không chút nào ‘ngựa nhớ chuồng’, nhưng hôm nay đã khác, muốn đánh đòn phủ đầu, hắn phải có thế lực, mà cách nhanh nhất, chính là đứng ở phe mạnh nhất trong triều đình.

"Nhưng, tiểu đích lại cho rằng thiếu phu nhân là cô nương thông minh lại một lòng vì Hầu gia, tiểu đích nghĩ Hầu gia cũng cho rằng như vậy."

"Mặc Ngôn, hôm nay ngươi nói thật nhiều." Dương Như Tuyên người như thế nào, sớm chiều ở chung với nàng, hắn sẽ không biết?

"Hầu gia, ta luôn luôn nói nhiều, hôm nay coi như là ít đi." Không phải hắn muốn nói, nếu hắn thật sứ nói đến sảng khoái, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn.

Phiền Bách Nguyên tức giận liếc hắn một cái, lại thoáng nhìn Kha thị và mấy người nha hoàn bà tử chậm rãi đi tới, trong đó một bà tử trên tay ôm một hộp gỗ nhỏ.

Hắn nhướng mày, tay bám vào cổ tay Mặc Ngôn, ý bảo quay về Mai Trinh viện.

Đáng tiếc, đã muộn một bước - -

"Bách Nguyên." Kha thị cười lạnh gọi.

"Nhị nương." Phiền Bách Nguyên nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi đáp lại.

"Nhị nương đưa phân lệ đến cho ngươi đây, ngươi qua đây một chút."

"Mặc Ngôn." Phiền Bách Nguyên buông tay Mặc Ngôn ra, ý bảo muốn hắn mang tới.

"Bách Nguyên, ngươi đây là thế nào? Không chịu thân cận với Nhị nương như vậy sao? Cũng chỉ là vài bước đường, mắt ngươi mù, chân cũng không đi được hay sao?" Kha thị đứng ở bên hồ lời lẽ châm biếm, vẫn cứ muốn hắn tiến lên.

Phiền Bách Nguyên nhếch môi: "Lâu rồi chưa vấn an Nhị nương, là lỗi của ta." Nói đến cùng, cũng chỉ muốn khi dễ hắn bị mù, diễn trò để hắn vô ý rơi vào trong hồ thôi.

Loại tạp kỹ này, khi hắn quay về phủ Nhị nương vẫn thường hay chơi, lúc đầu là vì xác định rốt cuộc hắn có bị mù thật hay không, sau này là chơi đến hứng thú, ba ngày hai bữa lại tới một lần, nếu không có Mặc Ngôn ở bên, không cẩn thận đùa chết hắn cũng có khả năng.

Nếu muốn chơi, hắn chơi cùng có gì không được.

Bởi vì hắn ghi nhớ, ngày sau sẽ đòi lại, không chút lưu tình!

Đương nhiên Mặc Ngôn đoán ra tám phần là Kha thị bị Dương Như Tuyên làm cho tức giận, cho nên lấy Hầu gia trút giận, bây giờ Hầu gia đã đi về phía trước, chứng tỏ hắn không cần ra tay, hắn cần phải trơ mắt nhìn Hầu gia rơi vào trong hồ, đối với hắn mà nói đây không phải là loại dày vò bình thường.

Ngay khi Phiền Bách Nguyên bước được hai bước, hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy tới, cùng với tiếng gọi sốt ruột.

"Hầu gia!"

Chân hắn dừng lại, không dự đoán được Dương Như Tuyên lại chạy tới, mà nàng chẳng quan tâm mà chạy đến thở hồng hộc, đứng trước mặt hắn tay nhỏ nắm chặt tay hắn.

"Nương đang làm gì vậy? Chẳng lẽ nương không biết hai mắt Hầu gia không tiện sao?" Ánh mắt Dương Như Tuyên sắc bén, không thể tin được Kha thị lại nhẫn tâm đến đây: "Nếu như Hầu gia đi lại bên hồ mà không có người đỡ, vô ý rơi xuống hồ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nương phụ trách được không?!"

Nếu không phải nàng vẫn luôn nhìn xung quanh sân, chỉ sợ thật sự hại hắn bị khi nhục rồi!

Là nàng cố ý đối đầu với Kha thị, nếu bà ta bất mãn, nên nhằm vào nàng.

"Sao, một tên Hầu gia bị mù lại là bảo bối của ngươi?"

Phiền Bách Nguyên nhíu mày, phát hiện tay nhỏ của nàng nắm chặt tay hắn, hắn khẽ vén lông mi dài lên, thấy nàng cũng chỉ cao đến ngực hắn, lại kiên định bảo vệ trước mặt hắn, nắm tay hắn giống như đang trấn an hắn, không hiểu, cảm thấy lực đạo kia giống như trói chặt tâm của hắn, bất giác khó chịu, thậm chí chó chút ấm áp, khiến người ta an tâm.

Dương Như Tuyên nhếch môi, khẽ cười nói: "Đương nhiên là bảo bối của ta, một tướng lãnh vì nước chinh chiến sa trường, vì bảo vệ quốc thái dân an mà bồi đền bằng một đôi mắt, Hầu gia như vậy, chỉ cần đọc qua chút sách thánh hiền mọi người đều biết nên tôn kính, mà không phải dùng giọng điệu mỉa mai đi thương tổn."

Giọng nói hữu lực, tiến thẳng vào trong lòng hắn, khiến tâm hắn khẽ rung động.

"Ngươi đang nói ta không đọc sách thánh hiền?!" Bà ta xuất thân là thiên kim quan gia, nên đọc tất cả nàng đều đọc thấu rồi.

"Ta có chỉ tên nói họ hay sao? Hay là Nhị nương tự cảm thấy mình nói chuyện không nên nói, như thế có phải nên giải thích với Hầu gia hay không?"

Kha thị bị tức đến mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng chỉ có thể căm hận nói: "Đưa đồ!" Dứt lời, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.

Bà tử ôm hộp gỗ vội vàng đưa hộp gỗ ra, rồi cũng rời khỏi.
Bình Luận (0)
Comment