Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 144



Không có ý định phá lồng nữa, Thương Phạt quay người lại, nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê, vẫy vẫy tay.
Người kia đã thu kiếm lại, giống như ngày xưa, chăm chú nhìn hắn.
Thương Phạt đã nghĩ y sẽ kháng cự, nhưng Bạch Ngôn Lê ngoan ngoan chạy đến.

Thương Phạt túm lấy cổ y, nhấc bổng lên cao.
"Phu quân..."
Ngón tay dùng sức siết chặt, Thương Phạt tàn nhẫn nói, "Mở ra."
Tuy hắn không thoát được cái lồng giam này, nhưng con người này thì sao? Thương Phạt nhất tay lên.
Bạch Ngôn Lê không vung vẫy, hai chân từ từ rời mặt đất, gương mặt cũng đỏ ửng, không nói chuyện được trôi chảy nữa, "Ta...khụ khụ..."
"Mở lồng ra." Hắn xách cổ y, quay sang bên kia, dùng sức đè y lên song sắt.
Bạch Ngôn Lê vùng vẫy hai chân, những bùa chú mày vàng không gây tổn hại cho y, nhưng nước mắt sinh lý bắt đầu chảy xuống.
"Mở lồng ra!" Móng tay màu đen của Thương Phạt mọc dài, đâm vào da thịt trên cổ người nọ.
Bạch Ngôn Lê giữ lấy bàn tay đang siết vào cổ mình, không dùng sức cạy ra, chỉ nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay ấy, vẻ mặt thống khổ nhưng ánh mắt lại thâm tinh.
Thương Phạt không nghi ngờ gì, chỉ cần hắn dùng thêm chút sức thì có thể khiến y đầu lìa khỏi cổ.

Nhưng bộ dạng không nhúc nhích, im lìm như con cá chết, không oán không giận của Bạch Ngôn Lê lại khiến hắn buồn nôn.
"Dù chết ngươi cũng không mở cái lồng này ra đúng không?"
Bạch Ngôn Lê cố hít mấy hơi, có máu từ trên cổ chảy xuống xương quai xanh.

Y mở to mắt, há miệng không thốt nên lời.
Thương Phạt do dự một lát, thấy y sắp tắt thở.

Hắn nhìn bên ngoài lồng giam dưới lòng đất này, trừ những bùa trú trên song sắt ra, trên mấy giải lụa hồng cũng vẽ đồ án, mà ngay cả những cánh hoa sen biết chuyển động kia cũng chẳng phải thứ tầm thường.
Vì sao Diễm Uyên lại bị phong ấn nhiều năm, là bởi thủ đoạn của Hạo Nguyệt đều là những thứ xa lạ với yêu quái, không ai nắm rõ.
Cũng như ngày hôm nay, nếu hắn thật sự giết Bạch Ngôn Lê trong này thì còn có cơ hội thoát ra không? Thương Phạt thầm tính toán, buông tay, đồng thời ném người ra xa.
Bạch Ngôn Lê rơi xuống đất, thật lâu mới có thể bò dậy được.

Y chống cánh tay, không quan tâm đến máu và nước miếng chảy xuống, chỉ hổn hển hít thở.
Thương Phạt chậm rãi tới gần, biến cây quạt trong tay thành con dao găm, ngồi xổm xuống bên cạnh y.
Bạch Ngôn Lê thở được mấy hơi, giương mắt mỉm cười khẽ gọi, "Phu quân."
"Ngươi đã biết trước ta không dám giết ngươi." Thương Phạt nhận ra, Bạch Ngôn Lê chật vật thế thôi chứ thực sự rất bình tĩnh.

Ban nãy, khi hắn dùng dao găm tấn công, y còn dùng phù khí ngăn cản, nhưng lúc hắn bóp cổ y, y lại sững sờ không kháng cự, "Ngươi cho rằng bị giam trong cái lồng này, ta sẽ ném chuột sợ vỡ đồ."
"Ta tin phu quân không đành lòng." Bạch Ngôn Lê ngồi dậy, cứ như nói cho mình nghe, vô cùng chắc chắn, "Phu quân sẽ không nỡ giết ta."
"Không phải ngươi luôn tự nhận là rất hiểu ta sao?" Thương Phạt đến rất gần, nhìn chằm chằm vào mắt y, sát ý chưa giảm, "Sao không thấy được, lão tử thật sự muốn làm thịt ngươi?"
"Nhưng không được đâu." Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng nói, "Ban nãy ta bảo rồi, giờ không phải lúc giết ta?"
"Thế tra tấn thì sao?" Thương Phạt ngồi xổm xuống, vô cùng hòa thuận nói, "Ngươi cũng mới bảo sẽ để cho ta đánh đấy thôi.

So với đánh, ta thất chặt từng ngón tay ngươi sẽ vui hơn."
"...."
"Ta cắt một ngón sẽ hỏi ngươi một lần, cho đến khi ngươi chịu mở cái lồng ra thì thôi."
Bạch Ngôn Lê mím môi.
Thương Phạt như cười như không, gật đầu một cái, "Không phải ngươi hay diễn trò thâm tình với ta sao? Nếu vậy thì ngươi đưa tay ra đây."
"Ta sẽ không mở cái lồng này, dù phu quân giết ta cũng thế thôi." Tránh né ánh mắt Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê lảo đảo đứng lên.
Thương Phạt đi theo, yêu khí bùng phát ra ngoài.

Hắn muốn thăm dò xem trong phòng này còn ai khác hay không.

Nhưng không dùng yêu lực thì thôi, vừa mới đụng tới là bùa chú trên cao lại sáng lên, tiếng nước chảy càng lớn.

Một người sức mạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, suýt chút nữa đè hắn nằm rạp ra.
"Chỉ với sức của người ở bên trong thì không thể mở lồng ra đâu." Bạch Ngôn Lê đứng im lặng nhìn hắn, trong mắt cũng không có sự hả hê chế nhạo.

Thương Phạt cắn răng, nghĩ bụng ông đây éo quan tâm, lại một lần nữa dùng yêu lực khuếch đại ra bốn phương tám hướng.

Nhà hoa cùng rãnh nước bị kích động, tựa như thủy triều mà dâng lên ầm ầm.
Bạch Ngôn Lê nhíu mày, vì đứng giữa Thương Phạt và song sắt nên nước đều bắn cả lên người y.
Thương Phạt không từ bỏ, vẫn tiếp tục sử dụng yêu lực.

Nhưng dù hắn cố gắng đến mấy, ngoại trừ bùa chú càng chơi sáng ra, căn phòng vẫn không mảy may suy chuyển, mà ngay cả mấy cây nến chiếu sáng cũng không lung lay tí nào.
"Ngươi định tự giam mình trong này với ta?" Dừng nghỉ một chút, lửa giận của Thương Phạt lại trút lên người Bạch Ngôn Lê.
"Không." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Sắp tới sẽ phải tấn công Anh Chiêu phủ, rất bận rộn.

Ta không thể nào ở lại đây chăm sóc người được."
Cho nên y có cách ra ngoài.
Thương Phạt hít sâu, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn một chút, nỗ lực thuyết phục Bạch Ngôn Lê.
"Ngươi nhốt ta cũng vô ích, Anh Chiệu phủ lớn như thế, ta không ra khỏi đây, ngươi nghĩ sẽ đánh thắng sao?"
"Mọi người cũng quen với việc phu quân không quản chuyện phủ rồi."
"Dù có quen đi nữa." Thương Phạt cực lỳ hối hận vì trước giờ không quản việc gì.

Bạch Ngôn Lê nói chẳng sai, dù Đông phủ không có hắn quản lý thì vẫn hoạt động như thường.

Có thể nói cả quá trình xây dựng và phát triển phủ, hắn không đóng góp bao nhiêu.

Khác với những nhà khác, ngoại trừ là người cắm yêu kỳ xuống, mang ý nghĩa tượng trưng ra thì hắn không có tác dụng gì, "Không có lý do chinh đáng, ngươi nghĩ họ sẽ không nghi ngờ sao?"
Dù gì cũng là yêu phủ xưng bá Hầu Phục, thế lực Đông Phủ tuy lớn nhưng tùy tiện khai chiến sẽ chết rất nhiều yêu quân, chẳng lẽ những gia thần kia không thắc mắc.

Chí ít cũng phải thấy hắn một lần mới dám tiến hành.
"Dù ngươi thuyết phục được các gia thần khai chiến, nhưng ta thì sao?" Thương Phạt trầm giọng nói, "Ngươi định giải thích về tung tích của ta thế nào?"
"Ta nói với họ rằng phu quân bế quan." Bạch Ngôn Lê bình thản nói, "Chuyện chúng ta đến Hầu Phục chơi, mọi người đều biết."
Mà ai không biết thì cũng nghe nói đến rồi.
Thương Phạt cau mày.
"Lúc ở Hầu Phục, phu quân bị Anh Chiêu phủ đánh lén, trọng thương, cho nên sau khi về cần bế quan tu dưỡng."
"Ta bị đánh lén lúc nào?" Nếu không phải biết rõ bản thân mình đầu óc hoàn toàn bình thường, khi nghe Bạch Ngôn Lê nói chắc nịch như thế, Thương Phạt suýt chút nữa tưởng mình mất trí nhớ.
"..." Bạch Ngôn Lê không lên tiếng.
Thương Phạt sực tỉnh,"Ngươi bịa đặt?"
"Vâng."
Còn vâng nữa cơ?
Thương Phạt giận sôi gan, "Con mẹ nó lần trước ngươi rủ ta đi Hầu Phục thăm thành Tử Thủy, không chỉ là để phá sông Duy giết Độc Nhãn?" Mà còn là vì ngày hôm nay nữa, y đã tính trước hết rồi.
"Vâng."
"Nhưng một mình ngươi nói thì vô ích." Thương Phạt trợn mắt, hai tay siết chặt đến vang thành tiếng, "Lần đó còn có Tư Vĩ đi cùng nữa."
Đúng rồi, trước khi xuống đây, Tư Vĩ đã tận mắt chứng kiến hắn và Bạch Ngôn Lê nảy sinh mâu thuẫn.

Bạch Ngôn Lê đột nhiên nói hắn phải bế quan, lý do là vì bị Anh Chiêu phủ đánh lén, dù lão nhện có ngu đến mấy thì cũng sẽ ra mặt đính chính.
"..." Bạch Ngôn Lê không lên tiếng.
Thương Phạt bỗng nhiên căng thẳng, "Không phải ngươi định giết luôn cả lão đấy chứ?"
Chỉ có kẻ chết mới kín miệng, Bạch Ngôn Lê điên rồ như thế, có gì mà không dám làm.
"Không thể." Y mở miệng trấn an, "Phu quân yên tâm, ta không giết lão đâu."
Thương Phạt cau mày, cố gắng suy xét ý nghĩa từng lời y nói.
"Nếu như Tư Vĩ chết thì..." Bạch Ngôn Lê cân nhắc một chút rồi bổ sung, "Không, chỉ cần lão mất tích thôi cũng sẽ khiến các gia thần hoài nghi."
Thương Phạt vốn không quan tâm đến tính mạng của vị thuộc hạ kia.

Lão nhện luôn đi theo hắn mà không phát hiện ra Bạch Ngôn Lê có vấn đề thì chết là đáng.

Nhưng trong tình cảnh này, lão là yêu quái duy nhất biết mình có khả năng đã gặp chuyện không may.
Hơn nữa, còn có khế ước chủ tớ, lão nhất định sẽ đứng về phía hắn.
"Thời điểm then chốt này, lão phải sống mới chứng minh được lời của ta là sự thật." Sửa lại quần áo, Bạch Ngôn Lê nhấc cổ tay.
Thương Phạt cau mày nhìn, Bạch Ngôn Lê làm như không có chuyện gì xảy ra, đi tới đầu giường hỷ, cầm lấy chiếc gương soi cổ của mình.
Thương Phạt càng cau có hơn.
Bạch Ngôn Lê thở dài, cong mông lạt giường lên.

Thương Phạt nhìn y tìm một mảnh khăn lụa đỏ quấn quanh cổ, che kín dấu bầm tím do ngón tay hắn để lại.
"Ngươi giở trò quỷ gì vậy?" Hắn hỏi câu này quá nhiều lần trong ngày hôm nay, nhưng lúc này mới thật sự không hiểu Bạch Ngôn Lê đang làm gì.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê chỉnh trang bản thân sạch sẽ rồi ngẩng lên nhìn hắn, "Ngực còn đau không?"
Đúng là vẫn đau.

Ban nãy hắn dùng yêu lực để phá lồng giam, bị phản phệ lại, đau mà không nói.
"Có muốn ngồi xuống một lúc không?" Bạch Ngôn Lê đứng ở đầu giường, sửa sang chăn đệm.
Trong chiếc lồng này, trừ giường ra thì không có gì khác, muốn ngồi chỉ có thể ngồi ở đó.
Thương Phạt chán ghét đến buồn nôn, dù đau vẫn đứng thẳng.
Bạch Ngôn Lê không nài ép, lại gần mấy bước, mở miệng hỏi, "Tối nay người muốn ăn gì?"
"..."
"Lát nữa ta sẽ làm cho."
"Ta ăn ngón tay ngươi!" Thương Phạt nghiến răng đáp, sát ý vừa mới nén xuống được đa bùng lên.
"Phu quân cho ta giữ lại mấy ngón tay này đi." Bạch Ngôn Lê nung nịu như mọi khi, "Chặt mất rồi sẽ không làm việc cho người được đâu."
"Ngươi xong chưa!" Thương Phạt quát lớn một tiếng.

Trong lúc họ nói chuyện, dông nước chảy quanh đã yên tĩnh trở lại.
Bạch Ngôn Lê đi tới một vị trí nào đó, bóng dáng mờ dần.

Môtk giây sau, y bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài lồng giam, đứng trên cánh hoa.
Thương Phạt tưởng mình hoa mắt.
Bạch Ngôn Lê vỗ tay mấy cái, những bông hoa chuyển động, chậm rãi tiến sát vào lồng giam ở chính giữa.
"Ngươi bày trò gì vậy?" Thương Phạt phiền não vô cùng, "Ngươi cho rằng Thư Vĩ sẽ phải bội ta sao?"
Có cho mười lá gan, lão nhện cũng không dám làm chuyện đó.
"Vâng." Bạch Ngôn Lê đáp/
Thương Phạt từng bước từng bước đến gần song sắt, trước tiên ngước đầu nhìn đỉnh lồng.

Hắn muốn hỏi gì đó, nhưng chợt có tiếng bước chân vang lên ở phía cầu thang bằng đá.
Thương Phạt nheo mắt, thấy bóng người chầm chậm hiện ra từ lối đi tối om.
"Gia chủ?" Lão nhện nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà kinh sợ, ngã lăn từ trên bậc thang xuống.

Đan từ bên cạnh lão bước ra, lạnh lùng nhìn Tư Vĩ lăn lông lốc.
"Ngươi..." Thương Phạt nhìn thấy vị thuộc hạ này của mình, thấy vẻ mặt khiếp sợ vô tích sự của lão, chỉ hận không thể tiến đến dìm chết lão trong rãnh nước.
"Gia chủ?" Tư Vĩ chớp chớp cặp mắt lồi, chậm rãi đi đến.

Lão nhảy lên một cánh hoa, quan sát lồng giam kỳ quái này.
"Ngươi tới làm gì?" Thương Phạt nghiến răng, hận sắt không mài được thành thép.
Tư Vĩ bay lên không, vươn tay tóm lấy lồng sắt ngăn cách lão và gia chủ, nhưng vừa mới chạm vào thì như chạm phải sắt nung, lão hét toáng lên một tiếng, lăn lăn lộn lộn, suýt nữa rơi xuống rãnh nước.
"Đây là thứ gì?" Trên tường dán đầy chữ hỷ đỏ, sau lưng gia chủ còn có chiếc giường cưới, trên đầu treo đầy lụa hồng lả lơi, góc phòng lung linh ánh nến.
Đáng lẽ cảnh tượng phải rất lãng mạn, nếu như gia chủ không bị giam trong chiếc lồng chính giữa căn phòng.
Tư Vĩ lại đáp lên cánh hoa trên ranh nước, Thương Phạt bấy giờ mới quay mắt sang nhìn kẻ đã đưa lão tới.
Đan nghiêng đầu nhìn hắn, mãi đến khi hắn liếc sang mưới đứng tại chỗ, khom lưng hành lễ, trên môi vẫn là nụ cười ngả ngớn mọi khi, "Xin chào ngài."
"Ngươi cũng thế?" Trong lúc này lại mang Tư Vĩ đến đây, dùng thai độ xa lạ đó nói chuyện với hắn.

Thương Phạt không ngu, chẳng qua hắn lười động não.


Hắn vốn không thích dăm ba thứ mưu ma chước quỷ, "Các ngươi..."
Nếu như sự phản bội của Bạch Ngôn Lê khiến hắn khó chịu thì khi lão điểu bước chân vào đây, Thương Phạt phải tâm phục khẩu phục.
Nghĩ kỹ lại, kẻ đã dụ hắn rời khỏi làng, tham gia vào trận chiến với Nam phủ rồi dụ hắn lập ra Đông phủ chính là Đan.

Nếu lúc trước, hắn không bắt cóc Bạch Ngôn Lê đến Áo thành thì có lẽ hắn vẫn đang nằm phơi nắng đâu đó, chứ không lún sâu vào kế hoạch này.
Hóa ra mỗi sự kiện nhỏ đều là một bước đã được tính toán trong kế hoạch.
"Còn ai nữa?" Tư Vĩ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thương Phạt hung dữ đạp vào chấn song.
Bùa chú màu vàng sáng lên, dù cách đế giây nhưng ngón chân hắn vẫn đau nhức.
"Ngài đừng nổi giận." Đan cười, nhún vai, "Nghĩ cho thân thể mình một chút."
"Cho nên tất cả những chuyện ngươi nói đều là dối trá?" Cái gì mà được một cặp vợ chồng loài người đem về nuôi nấng, bố mẹ nuôi bị yêu quái giết chết, nảy sinh tình cảm với loài người, tất cả đều vô nghĩa.
"Đó đều là sự thật." Đan thôi cười ngả ngớn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Nhận ra mọi chuyện không bình thường, Tư Vĩ quay lưng về phía Thương Phạt, cảnh giác nhìn Đan, "Ngươi đang làm gì?"
"Gia chủ phải bế quan." Đan ngoắc ngón tay với Tư Vĩ.

Lão nhện phất tay biến ra linh khí chắn trước người, không động đậy.
"Phu chủ quyết định tấn công Anh Chiêu phủ." Đan nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ trước thái độ thù địch của Tư Vĩ.
"Phu chủ?" Đến lúc này, sao Tư Vĩ có thể không nhận ra tình hình bất ổn nữa.

Lão quay đầu nhìn gia chủ, rồi lại ngước lên nhìn Bạch Ngôn Lê, "Ngài định..."
"Phu chủ muốn lão ra ngoài nói với các gia thần khác, khi gia chủ ghé chơi Hầu Phục đã bị yêu quái Anh Chiêu phủ bao vây tấn công, vết thương nghiêm trọng, cần phải bế quan." Đan dụ dỗ, "Cho nên Đông phủ sẽ báo thù cho ngài."
"Các ngươi điên rồi." Tư Vĩ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thương Phạt đang cau mày, lại trừng mắt nhìn Đan, "Ngươi điên rồi."
"Nếu lão không nói..." Đan vỗ tay một cái, những cánh hoa lần nữa chuyển động.

Tư Vĩ lập tức nhảy lên không quan sát.

Trong căn phòng, Thương Phạt bỗng nhiên ngã xuống.
Bùa chú màu vàng sáng lên, trong lồng vang lên những tiếng leng keng kỳ quái.

Âm thanh này chấn động, khiến lồng ngực Thương Phạt đau đớn.
"Đừng!" Tư Vĩ lần nữa xông vào phòng.

Lão há miệng phun tơ bạc, nhưng cuộn tơ mưới chạm vào song sắt, lửa vàng đã cháy lên.

Sấm sét bỗng từ đâu giang xuống, suýt chút nữa đánh lão ngã lăn ra.
Đan cũng không đứng đó thảnh thơi nhìn.

Hắn phất tay, vô số chim lửa bay đến vây chặt lão nhện.

Dù thân không ở trong trận pháp, thảnh thơi bên ngoài lồng giam, Tư Vĩ cũng không phải đối thủ của Đan.
Sau lần thứ hai công kích, lão nhện đã rơi tõm xuống nước.

Thứ nước nhìn rất bình thường kia bỗng sền sệt như đầm lầy, kéo Tư Vĩ chìm xuống.
Âm thanh trong lồng vẫn tiếp tục.

Bạch Ngôn Lê chợt đi tới, tóm lấy cổ tay Đan.
"Ngài?" Đan lập tức thu tay về.
Tiếng động dừng lại, Thương phạt mới thở dài một tiếng.

Bạch Ngôn Lê đứng bên kia rãnh nước nhìn hắn.
"Khụ khụ!" Tay ôm ngực, Thương Phạt cảm thấy trong miệng đầy mùi máu tanh.
"Hắn còn muốn giết ngài." Đan lắc đầu, "Để hắn chịu khổ một chút cũng có sao?"
"Có chịu hợp tác không?" Bạch Ngôn Lê không để tâm, tay vẫn túm chặt cổ tay Đan, chân bước lên cánh hoa, một lần nữa đi tới gần Tư Vĩ đang được kéo lên khỏi mặt nước.
"Khụ khụ khụ!" Ngã vật trên mặt lá sen ho ra đầy nước, đôi mắt lão nhện đỏ ngầu, nhìn chằm chằm người áo trắng trước mặt.
"Tinh chủ." Một con người bước đến hành lễ với Bạch Ngôn Lê, đảo mắt nhìn Tư Vĩ.
Bạch Ngôn Lê gật đầu một cái, rồi bước tới nói với Tư Vĩ, "Ngươi không có lựa chọn nào khác ngoài phối hợp đâu, nếu không cả ngươi và ngài ấy." Nhắc đến Thương Phạt trong chiếc lồng giam, giọng Bạch Ngôn Lê lạnh nhạt, "Đều phải chết."
"Ngài là người của Hạo Nguyệt?" Tư Vĩ nghe rõ ràng, không biết con người kia xuất hiện khi nào, lại còn hành lễ với Bạch Ngôn Lê và gọi y là tinh chủ."
"Sau khi thống trị Hầu Phục." Lời này như thể nói với Tư Vĩ nhưng thực chất Bạch Ngôn Lê lại cao giọng để cho Thương Phạt cũng có thể nghe, "Ta sẽ để cho các ngươi tự do."
"Ta..." Tư Vĩ còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Ngôn Lê đã xoay người.

Đám người vừa tới bước đến đè Tư Vĩ xuống, ép lão mở miệng ra, rót vào một thứ chất lỏng nào đó.
"Ọe!" Sau khi được thả, lão nhện luôn miệng nôn khan, nhưng không sao nôn ra được, "Các ngươi vừa cho ta uống cái gì?"
Trong tiếng gầm rống giận dữ của lão nhện, Đan liếc mắt nhìn vị gia chủ Đông phủ sau song sắt.

Hắn khẽ vung tay, mấy người Hạo Nguyệt lại đi ra ngoài.
Thương Phạt nhắm hai mắt, biết Bạch Ngôn Lê còn chưa đi.
"Trong phủ này có bao nhiêu người của Hạo Nguyệt?" Hắn không hỏi là đã trà trộn vào từ khi nào.

Bây giờ nghĩ lại, trong đám người hầu và quản sự kia, có lắm kẻ thân phận đơn giản một cách bất ngờ.
Hắn thật sự bị đùa bỡn như khỉ trong chuồng xiếc.
Thương Phạt rút ra kinh nghiệm xương máu, giờ cũng bình tĩnh lại rồi.
"Nhiều lắm." Bạch Ngôn Lê buông tay bên hông, mắt lại nhìn đi nơi khác, không dám đối diện với Thương Phạt.
"Còn yêu quái thì sao?"
"Cũng nhiều."
"Ồ." Thương Phạt đáp một tiếng, đi đến bên giường hỉ ngồi xuống.
Bạch Ngôn Lê đứng đó, muốn mở miệng mà không dám.
Thương Phạt hỏi, "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần sẽ diệt được Anh Chiêu phủ?"
Từ khi bắt đầu ngả bài, Bạch Ngôn Lê tỏ vẻ như thấp hèn nhưng vẫn luôn kiểm sóat được, kể cả khi nhận sai, suýt nữa bị hắn giết.

Chỉ đến bây giờ y mới thoáng mất tập trung.
"Người...."
"Làm sao?" Thương Phạt ngẩng lên nhìn y, "Ta là chủ Đông phủ, ngươi còn không cho ta quản?"
"..." Bình tĩnh một chút, Bạch Ngôn Lê mới đàng hoàng nói, "Mười phần chắc chắn."
"?"
"Nhất định phải diệt Anh Chiêu phủ."
Bạch Ngôn Lê thấy vẻ mặt hắn đã ôn hòa hơn, bèn chủ động nhảu lên cánh hoa, đến gần song sắt như không vào trong lồng.
"Ngươi dựa vào đâu mà nói thế?" Đông phủ tuy rằng đông quân, có thể huy động đến trăm vạn yêu, nhưng khi vào đến Hầu Phục, thứ họ phải đối mặt không chỉ là một mình Anh Chiêu phủ.
Số lượng yêu quái khổng lồ vượt qua các phục để tấn công vào phục trong sẽ khiến cho những yêu quái ở trung ương cảm thấy bị mạo phạm, cho nên trận này chỉ có thể tuyển ra yêu quân tinh nhuệ để ứng chiến.

Về mặt này, bọn họ không chiếm ưu thế số lượng.

Thương Phạt lấy làm tò mò, không biết Bạch Ngôn Lê lấy tự tin đó đâu ra.
"Quan hệ giữa yêu tộc với nhau không phải luôn bền chặt." Bạch Ngôn Lê nhìn Thương Phạt, mọi tâm tình trong mắt lắng xuống.

Y nói, "Phu quân không thắc mắc vì sao Độc phủ bị tiêu diệt nhanh như thế sao? Dù vô hiệu hóa trận phòng hộ cũng không thể đánh thắng dễ dàng được."
"Ý ngươi là có thế lực khác ở Hầu Phục trợ giúp ngươi sao?" Cho nên cái chết của Độc Nhãn cũng không đơn giản.

Ở Hầu Phục không có mấy nhà sở hữu thế lực mạnh, cho nên rất dễ đoán, "Là Anh Chiêu phủ? Bọn họ cũng tham gia? Chúng hợp tác với các ngươi?"
"Không phải hợp tác, chỉ là lợi dụng thôi.

Anh Chiêu phủ kia tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, phát hiện ra kế hoạch và hành động của Hạo Nguyệt thì cố ý nhả tuồn tin tức cho chúng ta."
"Phát hiện?" Thương Phạt chọn đúng từ khoa.
Bạch Ngôn Lê mỉm cười.


"Phu quân thật thông minh, đương nhiên việc để lộ cho chúng biết kế hoạch là cố ý.

Hai yêu phủ ở Hầu Phục đối đầu nhau đã ngàn năm, mà các nhà ở Điện Phục không muốn bọn họ gây thêm mâu thuẫn.

Có điều, tên Độc Nhãn kia tính tình hẹp hòi, tiếc rằng đầu óc không thông minh bằng Anh Chiêu.

Anh Chiêu muốn lấy lòng các yêu quái ở trung ương nên mấy năm nay cố gắng nhẫn nhịn nhiều năm, dẫu muốn ra tay với Độc Nhãn thì cũng không thể trực tiếp hành động.

Cho nên ta mới tặng cho gã cơ hội này."
"Cuối cùng là các ngươi lợi dụng hắn?"
"Yêu phủ mà cấu kết với Hạo Nguyệt thì có kết cục gì?" Bạch Ngôn Lê nói lời đầy thâm ý, "Nếu chuyện liên lạc ban đầu là cố tình dụ dỗ thì đương nhiên chứng cứ cũng phải gom đủ rồi."
"Ý ngươi là sẽ cố gắng tung ra bằng cớ?"
"Dù Điện Phục không để tâm." Bạch Ngôn Lê gật đầu, "Thì lúc tấn côn thành Tử Thủy, ta đã cố tình thả cho nhiều tâm phúc của Độc Nhãn chạy thoát.

Ta tin rằng khi biết chuyện này, bọn họ sẽ rất kích động."
"..."
"Cho dù có đại yêu ở Điện Phục chú ý đến Hầu Phục thì cũng tập trung vào Hạo Nguyệt.

Còn những thủ hạ tâm phúc may mắn sống sót của Độc Nhãn thì có nhiều người đã mất cả gia tộc trong trận chiến.

Cho nên nhất định bọn họ sẽ nhắm đến Anh Chiêu phủ."
Tâm kế thâm sâu biết nhường nào....!Thương Phạt hỏi, "Ngươi định đục nước béo cò?"
"Vâng."
"Dù ngươi nhân cơ hội này đánh bại Chiêu Anh phủ, ngươi cho rằng Đông phủ có thể cầm cự bao lâu?" Điện Phục sẽ chờ tới khi trời yên biển lặng, giải quyết Hạo Nguyệt xong thì nhất định sẽ tiến hành điều tra.

Đông phủ mạnh lên quá nhanh, lại còn chuyện Bạch Ngôn Lê che giấu mở ngôi mộ ở Hoang Phục nữa, tất cả sẽ thành mầm họa.
"Dù Đông phủ chiếm được Anh Chiêu phủ thì chúng ta cũng không thể kiểm soát Hầu Phục quá lâu." Bạch Ngôn Lê biết rõ điều này, bình tĩnh nói, "Dù sao cũng đã tiến vào trung ương rồi mà."
"Ngươi biết mà vẫn cứ làm?"
"Vâng."
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
"Tuy phu quân chịu bằng lòng nói chuyện với ta, ta rất vui." Bạch Ngôn Lê đứng lên, cúi xuống nhìn Thương Phạt, "Chuyện cá nhân, người hỏi ta cái gì ta cũng nói, nhưng chuyện liên quan đến tổ chức....Ta không muốn lừa người nữa, cho nên ta sẽ lựa chọn nói hoặc là không nói cho người."
Ý là, chuyện cơ mật của tổ chức thì không thể nói.
"Phu quân đưa tay cho ta nhìn một chút." Bạch Ngôn Lê nhanh chóng đổi đề tài.
Thương Phạt vẫn dúi tay vào đệm cưới, không màng đến thỉnh cầu của y.
Y cau mày, vẻ mặt lo lắng.
"Ngươi nói sau khi chiếm được Anh Chiêu phủ sẽ thả ta ra.?" Không cứng rắn được, Thương Phạt tỏ vẻ mềm lòng.
Bạch Ngôn Lê ừ một tiếng, nói chắc nịch, "Ta đảm bảo."
"Ngươi nói là được hay sao?" Thương Phạt nhíu mày.
"Phải."
"Ban nãy chúng gọi ngươi là tinh chủ." Thương Phạt bước lên một bước, "Hạo Nguyệt có thất tinh, ngươi là..."
"Thiên Xu." Không chờ hắn hỏi hết câu, Bạch Ngôn Lê đã thẳng thắn nói ra thân phận mình.
Thương Phạt nghĩ một hồi, đùa cợt nói, "Ui cha, là phó chỉ huy cơ đấy?"
Đi lòng vòng một hồi, hóa ra Bạch Ngôn Lê không chỉ là một thành viên bình thường của Hạo Nguyệt.

Ban đầu Thương Phạt còn không tin, bởi vì dựa theo thứ tự của thất tinh, trừ người tổng chỉ huy cao nhất thì Thiên Xu là đứng đầu.

Bạch Ngôn Lê là người có địa vị cao trong tổ chức thần bí đó.
Cảm giác càng lúc càng kỳ quái phức tạp, Thương Phạt không nhịn được mà chế giễu một câu, "Các ngươi chu đáo với ta thật đấy, dâng cả phó chỉ huy đến giường hầu hạ ta."
Nếu thoát được khỏi cái nơi quỷ quái này, sau khi ra ngoài, hắn nhất định sẽ tìm giết tên điên lãnh đạo tổ chức.

Không vì lợi ích của yêu tộc chó má gì hết, chuyện bị đùa bỡn cũng xem như thôi đi.

Quan trọng là, hắn bỏ nhà đi chơi một chuyến, lúc về dinh phải một đống phân, lỡ bị trưởng bối trong nhà biết....
Khắp đại lục có trăm triệu người, chơi ai thì chơi, sao lại chơi đúng tên trùm phản động cơ chứ? Mà thôi, chơi cũng chơi rồi, đá đi là được, đằng này hắn lại theo người ta tổ chức lên một đội quân phản động khác, giờ giải thích làm sao? Giải quyết không khéo thì có khi cả gia tộc cũng bị liên lụy vào.
"Ban nãy phu quân không phải chỉ vì giận dữ đến mất bình tĩnh mới liều mạng dùng yêu lực công phá đung không?" Bạch Ngôn Lê lại chuyển đề tài nói, "Bên ngoài nhìn như thế thô lỗ nhưng thật ra phu quân đã tính, dẫu không phá được trận pháp này, không hủy được lồng giam này thì cũng phát ra được chút yêu lực làm tín hiệu, dẫn cứu binh tới đây phải không?"
Nếu đã biết rồi thì sao không nói từ nãy?
Thương Phạt cắn răng nhưng không phẫn nộ khi bị vạch trần.
Bạch Ngôn Lê khẽ thở dài, "Không ích gì đâu, phu quân đừng thử nữa.

Những bùa chú này phản phệ sẽ khiến người bị thương đấy."
Thương Phạt buồn bực, luôn cảm thấy mình trước mặt Bạch Ngôn Lê cứ như trần truồng không mặc quần áo, cái gì cũng bị nhìn thấu, ngay cả bàn tay chảy máu ròng ròng mà hắn cố giấu xuống tấm đệm hỉ đỏ rực kia mà cũng bị y phát hiện ra.

Khi cố phá song sắt, tay hắn bị bỏng không nhẹ.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê lại gọi một tiếng.

Thương Phạt nhìn y tháo một chiếc chuông nhỏ bên hông, giống hệt như chiếc lục lạc y tặng mình.

Y cầm trong tay khẽ lắc, chuông bên hông hắn lại vang tiếng leng keng.

Bạch Ngôn Lê đứng ngoài nói, "Có việc gì thì dùng nó gọi ta."
"..." Hóa ra cách dùng như thé này.

Thương Phạt nắm chiếc lục lạc, đoán là phải cách nhau một khoảng nhất định mới có tác dụng.
"Ta phải đi lên có việc." Giống như trước kia, Bạch Ngôn Lê dịu dàng căn dặn trước khi đi làm.
Thương Phạt ồ một tiếng, thấy y bước lên thang đá, liền quơ chiếc lục lạc bên hông mình.
Quả nhiên có tiếng kêu đinh đang phát ra từ người Bạch Ngôn Lê.

Y dừng bước, quay lại nhìn hắn.
"Ta gọi là ngươi sẽ đến sao?"
"Vâng."
"Không được đâu, dù gì cũng là cấp lãnh đạo của Hạo Nguyệt." Thương Phạt độc ác nói, "Sao lại như con chó của ta thế."
"Nếu phu quân bằng lòng." Bạch Ngôn Lê nói, "Thì thế cũng được."
"Ồ." Thương Phạt như thể phát hiện ra món đồ chơi thú vị, lại lắc chiếc lục lạc, dặn dò, "Thế thì như vầy đi, lần sau ta rung chuông, ngươi từ trên kia bò xuống đây gặp ta.

Phải rồi, chó không được mặc quần áo đâu nhé.".


Bình Luận (0)
Comment