Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 189



Không đúng.

Đó là suy nghĩ đồng loạt hiện lên trong đầu bọn họ.
Lương Hậu định xông đến cứu Lương Cát, nhưng hai vị tinh chủ bị lão tóm được ban nãy bỗng nhiên vùng lên.

Lão trúng một chưởng, buộc phải lui về nửa bước, nhận ra con ngươi của vị tinh chủ Hạo Nguyệt bên trái đã đổi màu.
"Tùy Vân!" Hỏa Cảnh Trừng lúc này không có tâm trí mà để ý đến hai Lương Quy.

Thấy muội muội của mình bị vây sát, hắn liều mạng xông lên, nhưng Hảo Tùy Vân lại kêu thét lần nữa khiến hắn buộc phải dừng lại.

Không biết con người khống chế nàng đã dùng thủ đoạn nào, khiến cho làn da nàng bỗng nhăn nheo như bị rút cạn.
"Thả muội ấy ra!" Hỏa Tâm cũng quát lên.
Thương Phạt lẳng lặng quan sát, trong lòng đã có vài suy đoán.

Hắn đảo mắt nhìn Bạch Ngôn Lê, y đang giao chiến với hai Ứng Long.

Một bên khác, Hỏa Khải cũng đang theo dõi trận chiến.
"Bé con!" Lương Cát bị Thiên Cơ đạp dưới cahan, cố gắng khôi phục chân thân nhưng lại bị một sợi xích vàng khóa chặn cổ.
"Dạ!" Bạch Ngôn quay lại, dường như không thèm để tâm đến hai Ứng Long đang nhắm vào mình, gât đầu với Thiên Cơ.
"Cái trụ trời này." Thiên Cơ sờ sờ cằm, tay cứng đờ vì đột nhiên nhận ra lúc này mình đã không còn bộ râu, "Có vấn đề."
Lương Cát và Hỏa Tùy Vân bị khống chế, những vị con cháu yêu thần còn lại chỉ có thể chờ thời cơ.
Bạch Ngôn hết sức cung kính nói chuyện với "thuộc hạ".

Thiên Quyền đứng bên cạnh cũng lên tiếng, "Quanh trụ trời này có kết giới."
Ban nãy bọn họ cũng ở bên trong.

Nghe hắn nói vậy, Bạch Ngôn sửng sốt, vẻ mặt có chút đau thương, "Sao người cũng ra đây?
"Chúng ta đã chết lâu rồi." Thiên Cơ dùng gương mặt trẻ tuổi để nói những lời của một ông lão.

Hắn vuốt ve tóc của Hỏa Tùy Vân tựa như con búp bê.

Nàng Ly Chu vẫn không ngừng giãy dụa.
"Phải đó bé con, con mau nghĩ cách gì đi." Bị cả Hỏa Tâm và Hỏa Cảnh Trừng vây đánh, Thiên Tuyền nhẹ nhàng phất tay, khiến cho cả hai Ly Chu đều bị tường băng chặn lại.
Kết giới....Bạch Ngôn chưa từng nghe bên trong Quy Vô có kết giới.

Y ngập ngừng quay đầu liếc nhìn Thương Phạt.
Thương Phạt vẫn ngồi trên ghế.

Ban nãy, mấy vị tinh chủ Hạo Nguyệt đều gọi Bạch Ngôn là bé con, hắn cũng nghe thấy.

Đối diện với ánh mắt của bạn lữ, Thương Phạt nhíu mày, nói, "Ta cũng chưa nghe bao giờ."
Hắn chỉ biết trụ trời được giấu trong Quy Vô ở Đế Kỳ, gõ chuông Bàn Thiên là mở được Quy Vô, những trưởng bối trong nhà chỉ dặn hắn mấy điều cần lưu ý khi lên đỉnh núi, chứ không nói trụ trời ở đó ra sao.
"Xem ra." Ứng Liên không quan tâm đến Lương Quy và Ly Chu bị bắt làm con tin.

Đối với hắn, bị con người đánh bại thì sống chi cho chật đất, "Ngươi tính trăm phương ngàn kế đều uổng phí rồi, ha ha ha!"
Bọn họ cũng chưa từng nghe đến kết giới quanh trụ trời nào hết, nhưng đám người kia loay hoay hồi lâu vẫn không phá hủy được, chứng tỏ không sai.
"Là do tên điên kia." Thương Phạt nghĩ ngợi một hồi rồi nhẹ giọng than thở.
Bạch Ngôn đảo mắt nhìn Lương Hậu và các vị con cháu yêu thần khác, có vẻ như bọn họ cũng giống mình, không biết bên trong Quy Vô vẫn còn kết giới.

Nếu như Thương Phạt đoán đúng, có lẽ kẻ bày ra trò này chính là tên điên đã lập ra kế hoạch Hồng Nguyệt.

Hắn đã bố trí tất cả ngay từ khi bắt đầu.
Năm đó, trước khi tiêu tan, kẻ điên đó từng nói với bốn vị gia thần, nếu như có ngày nhất định phải mở Quy Vô thì cần đánh đổi yêu châu để gõ vang chuông Bàn Thiên, nhưng không dặn lại rằng hắn vẫn còn một cửa ải nữa.

Có lẽ hắn cố tình làm thế, để ngàn vạn năm sau, lỡ có yêu quái hay con người nào đó tìm được cách mở ra Quy Vô, bất kể mục đích của họ là gì, mở ra bằng cách nào, thì ngay khi ngỡ rằng mình sắp thành công sẽ phát hiện ra đều là dã tràng xe cát.
Khắp đại lục Hồng Nguyệt, chỉ có duy nhất kẻ điên ấy tùng chạm đến thần cách.

Ngay cả với bốn thuộc hạ thân tín nhất, hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Bạch Ngôn bỗng nhiên vọt vào trong khe nứt Quy Vô tựa như một mũi tên.

Ứng Tuyên và Ứng Liên vẫn luôn quan sát y cẩn thận.

Tốc độ của Bạch Ngôn dù nhanh nhưng hai Ứng Long đồng thời hiện chân thân vẫn có thể cản y lại.
"Phí công vô ích thôi!" Ứng Tuyên há rộng miệng, định đớp trọn con người kia.
Thấy Bạch Ngôn hành động, những vị tinh chủ Hạo Nguyệt hiện giờ đã thay đổi khí chất hoàn toàn.

Bọn họ một lần nữa càn quyets đỉnh núi, giết những yêu quái gia thần đang xông lên.
Thiên Cơ đá văng Lương Cát duwosi chân.

Bên cạnh hắn, Hỏa Khải chặt đứt một cánh tay của Thiên Quyền.
Người kia mất tay nhưng chẳng kêu một tiếng.

Thiên Quyền nhìn chằm chằm Hỏa Khải, mặt không cảm xúc, cẩn thận phán một câu, "Nhóc này lợi hại đấy."
Cảnh hỗn chiến một lần nữa diễn ra.

Hỏa Khải hành động, Hỏa Vịnh Ca cũng lên theo.

Sức chiến đấu của hắn hơn Hỏa Cảnh trừng không chỉ một bậc.
Thương Phạt là khó chịu nhất.

Hắn chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn Bạch Ngôn Lê giao chiến trên không.

Nhuyễn kiếm của y đâm bị thương Ứng Tuyên, nhưng y cũng bị chặn lại, không có cơ hội xông qua khe nứt.

Trong lúc hỗn loạn, có vài yêu quái đã vào được Quy Vô.
Dù mạnh đến mấy, năm vị tinh chủ Hạo Nguyệt cũng khó mà vừa giao chiến với đám con cháu yêu thần, vừa ngăn trăm ngàn yêu quân tiến vào Quy Vô.

Được cái này mất cái kia, bên trong Quy Vô cũng bắt đầu hỗn chiến.
Thiên Cơ cố gắng tìm cách xông vào khe nứt để hỗ trợ, nhưng sau khi lão Lương Quy Lương Hậu biến về chân thân thì rất khó chơi.
Thương Phạt lo lắng, nghe tiếng chém giết.

Thấy cảnh máu chảy thành sông trên đỉnh núi mà mình không nhúc nhích nổi, hắn hít sâu một hơi, quan sát bạn lữ nhà mình,
Bạch Ngôn sắp vào được Quy Vô.

Khai Dương nhảy vào giúp y ngăn cản Ứng Liên, bỗng hô to một tiếng, "Tần lão!"
Một mình đối đầu hai Ứng Long, lại còn phải quan sát tình huống, Bạch Ngôn không ngừng nghĩ cách.

Nếu hôm nay không phá được trụ trời, như Ứng Long nói, công sức ngàn năm của họ đều phí hoài, mà hơn cả là hậu quả sau đó sẽ vô cùng tàn khốc.
Ký ức lại khôi phục vào lúc không nên khôi phục nhất, vừa chiến đầu vừa dung hợp cảm xúc, khiến y không thể tập trung, thậm chí trong lúc hỗn chiến lại cứ vô thức liếc nhìn Thương Phạt.
Y lo có yêu quái nhân lúc hỗn loạn rat ay với Thương phạt, nhưng lại không phát hiện mình sơ hở sau lưng.

Một móng vuốt của Ứng Long giáng tới, nếu trúng thì e rằng cả lục phủ ngũ tạng của y đều bị móc ra ngoài.
Khai Dương giúp y ngăn chặn, không màng đến bản thân, trường mâu đâm xuyên thân thể hắn.

Hỏa Vịnh Ca thu tay về, cố gắng lôi người đến trước mặt.

Bạch Ngôn lại vung nhuyễn kiếm, hào quanh hình lá trúc bỗng trở nên sắc bén như lưỡi dao, theo tay y chỉ, bắn về phía Hỏa Vịnh Ca.
Bạch Ngôn nhân cơ hội đó cứu Khai Dương về.

Người nọ nằm trong tay y, thoi thóp ho ra máu, khó nhọc nói, "Bé con, cứ bình tĩnh."
Mỗi chữ thốt ra, máu lại tuôn ồng ộc.

Trường mâu bình thường chẳng thể lấy mạng một tinh chủ Hạo Nguyệt, nhưng tiếc rằng trên trường mâu của Hỏa Vịnh Ca có lửa Ly Chu.

Khai Dương đâu đớn, nhắm mắt buông tay.
Bạch Ngôn gào tan nát cõi lòng, "Sư phụ!"
Y gọi thuộc hạ của mình là sư phụ.


Hỏa Vịnh Ca quan sát y, lạnh lùng nói, "Quỳ xuống xin tha, may ra có đường sống.
Bạch Ngôn buông thi thể trong lòng xuống, không dám nhìn lồng ngực thủng một lỗ trống hoác của đối phương.

Bị mấy vị con cháu yêu thần đồng loạt vây công, Thiên Cơ bị đâm mù đôi mắt, máu chảy ròng ròng.
Hít sâu một hơi, Bạch Ngôn bỏ qua Hảo Vịnh Ca, nhìn sang Hỏa Khải.

So với những con cháu yêu thần khác, kẻ này lạnh lùng ác liệt hơn nhiều.

Ban nãy Ngọc Hoành suýt bị hắn giết chết, cũng may Thiên Cơ chỉ mù chứ vẫn còn sức chiến đấu, dùng phù khí của mình ngăn cản đối phương.
Bên trong Quy Vô, số lượng Linh Đang quân giảm bớt.

Dưới núi, số yêu quái đuổi đến không ngừng tăng lên.
"Các ngươi xong đời rồi." Hỏa Vịnh Ca bình tĩnh nói, "Ta không thể không thừa nhận, các ngươi suýt nữa đã thắng, nhưng bây giờ...."
Hắn chậm rãi đảo mắt qua đỉnh núi.

Thây xếp thành đống, máu chảu thành sông.

Tuy nói trong đó có cả xác yêu quái, nhưng cũng chẳng nghĩ lý gì.

Núi Quy Vô đã bị yêu tộc bao vây toàn bộ.

Trên đỉnh nùi, càng lúc càng có nhiều yêu quái xông vào khe nứt mới mở ra.

Dù con người ra sức chống cự, nhưng bọn họ liên tục bị đẩy vào đường cùng.
Trụ trời còn sừng sững đứng đó, không chút thương tổn.

Các vị tinh chủ Hạo Nguyệt tuy bùng phát sức mạnh khó hiểu.

Nếu đối đầu với một nhà hậu duệ yêu thần, có lẽ họ đã thắng.

Nhưng lúc này đây, không chỉ có Ly Chu, mà còn cả hai Ứng Long cùng nhập trận.
Còn đường sống ư? Bạch Ngôn không chút cảm xúc, nhếch miệng.
"Không sai!" Một người chết, hai người trọng thương, năm tinh chủ Hạo Nguyệt đều lui ra sau lưng bạch Ngôn, giống như trước lúc giao chiến.

Các vị con cháu yêu thần bây giờ đã đắc ý hơn nhiều.

Lương Hậu biến về hình người, dìu Lương Cát.

Lão bước đến vuốt chòm râu, "Lũ gia súc các ngươi lợi hại hơn ta tưởng nhiều đấy."
Được hai vị con cháu yêu thần khen ngợi, đáng lẽ Bạch Ngôn phải cảm thấy tự hào.
Nhưng y vẫn đứng đó, quần áo trên người rách nát, cánh tay phải bị thương, máu nhỏ từ đầu ngón tay xuống mặt đất.
"Nếu không có kết giới này, có lẽ các ngươi đã thành công rồi."
Trong Quy Vô chỉ còn lại mười vị Linh Đang quân cuối cùng.

Bọn họ chống trả một cách bi tráng, mặc kệ đoàn yêu quân cuồn cuộn nhấn chìm.

Họ chỉ mong kéo dài được vài phút vài giây trước khi chết, một bước cũng không rời khỏi trụ trời.
Lương Hậu không biết tộc Ly Chu có ý định gì.

Có vẻ họ muốn bắt sống vị thủ lĩnh Hạo Nguyệt này vì y cất giữ quá nhiều bí mật.

Mà quan trọng hơn, bọn họ phải tìm hiểu điều gì đã xảy ra với các tinh chủ Hạo Nguyệt kia.
Thần thái thì tạm thời không nói, nhưng thực lực đạt đến ngang với Yêu Hoàng kỳ chỉ trong nháy mắt.

Nếu toàn bộ nhân loại đều làm được như thế thì bất kể có mở được kết giới Hồng Nguyệt hay không, yêu tộc vẫn lâm nguy.
Không thể không thừa nhận, những vị con cháu yêu thần ngông cuồng này đều cảm thấy có chút may mắn.

Nếu kết giới này không tồn tại, đột nhiên phải đối mặt với mấy người có thực lực ngang Yêu Hoàng kỳ thì rất có thể trụ trời sẽ bị hủy trong chốc lát.
"...." Thương Phạt mấp máy môi, lặng lẽ gọi Bạch Ngôn.
Tuy không muốn nói, nhưng dường như thế cuc đã định.

Chứng kiến những nỗ lực suốt ngàn năm của loài người lại phải dừng chân tại đây, mọi hy vọng đều đổ bể, hắn không dám hình dung tâm trạng của Bạch Ngôn.

Nhưng hết cách rồi, hắn không giúp được y.

Để mở ra Quy Vô, tuy nói đã được các trưởng bối trong nhà ngầm cho phép, nhưng chủ yếu vẫn là quyết định đơn phương của hắn, gia tộc không thể ngăn cản.

Điều duy nhất hắn làm được chỉ là mở ra Quy Vô mà thôi.
Thành bại đã ở ngay trước mắt, Thương Phạt không giấu được sự hụt hẫng.

Trước đó, hắn cũng rất mong chờ kết quả.
Nhưng mà kết thúc thật rồi.

Bạch Ngôn sẽ phải đối mặt với một kết cục tàn khốc.

Thương Phạt không đành lòng.
"Các ngươi thất bại rồi." Thôi nhìn các tinh chủ Hạo Nguyệt, Lương Cát nhìn chằm chằm Bạch Ngôn, quan sát những ngón tay thon dài của y, "Nếu như ngươi thành thật phối hợp thì có lẽ nhiều người ngoài kia sẽ thoát chết đấy."
Hai Ứng Long hóa về hình người, đáp xuống đất.


Bạch Ngôn dường như không nghe thấy những yêu quái kia nói gì.

Y mở con hạc giấy trong tay.
Trong Quy Vô, những Linh Đang quân kia không chết vô ích.

Trước khi người cuối cùng ngã xuống, con hạc giấy truyền tin này bay vào tay y.
Hàng mi dài buông xuống, máu Bạch Ngôn nhuộm đỏ cả trang giấy.

Y nhẹ giọng nói, "Hóa ra vẫn cần yêu lực của một vị con cháu yêu thần nữa."
Những thành viên của Linh Đang quân là tinh anh về mọi mặt của Hạo Nguyệt.

Trước khi chết, họ đã tìm hiểu được cách phá kết giới của trụ trời này.
Bạch Ngôn khẽ nói, ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Đám con cháu yêu thần ngơ ngác nhìn nhau.

Ứng Liên chủ động lên tiếng, "Theo ta về Hoàng Thành.

Ngươi chắc cũng biết, không chỉ ngươi, quân của ngươi cũng không thắng được."
15 vạn người đánh tới hôm nay chỉ còn lại hơn 6 vạn.

Bây giờ Ứng Liên cũng hiểu ra vì sao gần đây loài người lại phát cuồng như thế.

Nếu là kế dương đông kích tây thì kế này cũng hỏng rồi, "Lẽ nào ngươi định quyết chết chung với cả tổ chức của mình?"
"Ha ha!" Bạch Ngôn nở nụ cười, từ ánh mắt đến giọng điệu đều chế nhạo, "Thật thú vị.

Yêu quái thống trị đại lục, coi con người là gia súc, mà cũng quan tâm đến sống chết của loài người sao?"
Ứng Liên sinh ra lớn lên ở Hoàng Thành, quan niệm từ trong xương tủy chẳng khác gì những Ứng Long còn lại.

Sở dĩ hắn biểu hiện chút thiện ý với Bạch Ngôn chỉ vì mong y sẽ rơi vào tay tộc mình.
Chưa kể hơn sáu vạn người có khả năng giết yêu quái kia cũng có rất nhiều giá trị lợi dụng.

Lần này, Hạo Nguyệt đánh một trận lớn như thế, hắn nghe trong tộc có trưởng bối lên tiếng bàn rằng từ nay nên để con người quản lý con người.
Nếu muốn dùng người trị người thì còn ai thích hợp hơn thành viên của Hạo Nguyệt? Dù không có chuyện xảy ra ở núi Quy Vô hôm nay, Ứng Long cũng không có ý định giết sạch Hạo Nguyệt mà sẽ thu phục họ.

Sau khi lên núi Quy Vô, Ứng Liên và Ứng Tuyên càng cảm thấy điều này chí lý.

Như Thương Phạt đã nói ban nãy, bọn họ sẽ phải cạy miệng thủ lĩnh Hạo Nguyệt này bằng mọi giá, bắt y khai ra kẻ đã phản bội lại yêu tộc.
"Ngươi là người thông minh." Ứng Tuyên nói lời đầy ám chỉ, vừa cưỡng ép lại vừa dụ dỗ, "Ngươi chắc hẳn phải hiểu làm thế nào mới bảo tồn được sinh mạng của nhiều người."
"Lời này không đúng." Hỏa Khải dẫn đầu nhóm Ly Chu không lên tiếng, Hỏa Cảnh Trừng lại cau mày, bực bội nói, "Cả đại lục đều biết, tộc Ứng Long nhất định sẽ không tha cho đám người dám to gan phá vỡ quy tắc.

Giết nhiều người của Hạo Nguyệt nhất chẳng phải chính là các ngươi hay sao?"
Hắn nói thế để gây hiềm khích giữa Bạch Ngôn và tộc Ứng Long.
Hỏa Tùy Vân đã được cứu về nhưng đi đứng rất khó khăn.

Hỏa Tâm đỡ lấy nàng, luôn miệng thủ thỉ.
Bạch Ngôn nở nụ cười chế nhạo, mảnh giấy trong tay tan thành bột phấn.
"Có lẽ..." Lương Hậu ngẫm nghĩ rồi nói, "Ngươi có thể nói luôn tại đây cho chúng ta, ai là kẻ đã hợp tác với Hạo Nguyệt các ngươi.

Chỉ cần ngươi nói ra, tộc Lương Quy ta có thể bảo đảm cho ngươi và tính mạng của những kẻ đi theo ngươi."
Lão vừa dứt lời, bốn bề yên tĩnh.
Bạch Ngôn lại bật cười.

Y thở dài một hơi, thấp giọng nói, "Ta đã nói sẽ đầu hàng chưa nhỉ?"
Cho rằng y đang định liều chết, Ứng Liên mở miệng, "Ngươi nghĩ cho kỹ, ngươi chết không có nghĩa mọi chuyện sẽ kết thúc.

Trên khắp đại lục này vẫn còn hàng trăm triệu con người nữa.

Ngươi không nghĩ cho họ một chút sao?"
"Ta có nói mình sẽ chết ư?" Bạch Ngôn mỉm cười, hít thật sâu.
Hỏa Tâm trợn mắt, "Lẽ nào ngươi nghĩ mình vẫn tìm được thêm một con cháu yêu thần nữa dám làm chuyện điên rồ?"
"Các ngươi cho rằng loài người dễ dàng khuất phục như vậy?" Ánh mắt Bạch Ngôn chói sáng.

Y gằn từng tiếng một, "Vĩnh viên không bao giờ!".


Bình Luận (0)
Comment