Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 193



Bạch Ngôn Lê chưa cảm thấy có yêu khí mạnh, đoán dù có yêu quái tấn công cũng không phải loại nguy hiểm.

Nhưng nghe tiếng động trong thôn càng lúc càng lớn, y vẫn quyết định ra ngoài xem sao.

Giữa đám đông đang chen chúc, mấy cây đuốc chiếu sáng khoảng trống ở giữa, nơi một con thú nhỏ đang nằm bò.

Thương Phạt bò lên vai Bạch Ngôn Lê, thấy chân sau của con thú bị thương, đang rên rỉ xin tha.

"Đánh chết nó đi! Đánh chết nó đi!" Trong đám người có cả nam lẫn nữ, mấy thanh niên trẻ cầm binh khí trong tay, hai mắt hung tợn.

Con thú giãy dụa mấy lần muốn đứng lên nhưng lại ngã gục xuống.

Bạch Ngôn Lê nhíu mày, trừ vết thương ở chân sau, lưng con thú cũng có vài vết chém lớn, máu chảy không ngừng.

"Yêu quái tấn công đây ấy hả?" Giọng Thương Phạt vang bên tai Bạch Ngôn Lê, vừa lạnh lùng vừa chế nhạo.

Bạch Ngôn Lê đi thêm vài bước, thấy đội thủ vệ trong làng cầm dao cầm rìu định khoét mắt con thú, y vừa định mở miệng can ngăn thì một nhúm khói bốc lên, khiến mọi người kinh ngạc.

Sau khi làn khói tan đi, không thấy con thú đâu cả, chỉ còn một đứa bé trai chừng bảy tám tuổi kéo lê cái chân đau, gương mặt tái mét vô cùng tội nghiệp.

Đám người nín lặng được một lúc thì lại có người hô lớn lên, "Là yêu quái kia biến hình đấy."
Yêu thú biến thành đứa trẻ, nhìn bề ngoài không khác gì đứa bé loài người thông thường.

Đám nữ nhân trong làng không dám lên tiếng, đám nam nhân thì càng hung ác hơn.

"Dùng lưới bọc nó lại trước." Nam nhân đi đầu bước lên.

Thương Phạt ngúc ngắc cái đầu dẹt, nhìn đám người hung dữ như quỷ thần hùng hổ xông tới, cầm trong tay cái lưới dính đầy gai nhọn hoắt.

Nếu bị cái lưới này trói thì e là mạng cũng chẳng còn.

"Khoan đã." Bạch Ngôn Lê đi tới trước.

Y vừa lên tiếng, dân làng liền yên lặng.


Ban ngày, khi y đưa Thương Phạt vào làng, nhiều dân làng đã thấy họ cho nên khi y bước ra, họ cũng chịu nể mặt khách.

"Là vị khách du đãng kia!"
Vài tiếng xì xào vang lên.

Vị đội trưởng cau mày, "Ngươi muốn nói gì?"
"Nó chỉ là đứa bé thôi." Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng, Thương Phạt quấn trên cổ tay y rõ ràng đang bực.

Bạch Ngôn Lê trong lòng phức tạp, nhìn "đứa bé" đang thút thít ngước cặp mắt to tròn ướt át đầm đìa lên nhìn y.

"Ngươi thấy rồi đấy, nó là yêu quái!"
"Đúng là yêu quái." Chuyện này Bạch Ngôn Lê không phủ nhận.

"Nhưng chân thân của nó là Đoàn Lộc.

Đoàn Lộc không ăn thịt người."
Yêu quái đủ mọi chủng tộc, trong đó cũng có những loài hiền lành không hại người.

"Chúng ta không biết cái gì mà Đoàn Lộc với không Đoàn Lôc, nó là yêu quái!" Người nọ vung tay quất cho Đoàn Lộc một roi.

Roi đã ngâm nước bùa, quất vào da thịt khiến đứa bé khóc lớn.

Một mảng da tróc xuống, thịt bên dưới lộ ra, bắt đầu lở loét.

Dù là yêu quái nhưng lúc này lại mang diện mạo của trẻ con loài người, những vị mẫu thân, nữ nhân trong làng đều không đành lòng, quay mặt đi.

"Yêu quái là yêu quái, gì có yêu quái không hại người!" Trong làng có người bất mãn hô to.

Bạch Ngôn Lê lui lại.

Qua ánh đuốc, y nhìn thấy rõ nhừng gương mặt kia: độc ác, tàn nhẫn, trong cái sợ sệt lại có thù hận khôn cùng.

Trong lúc y suy nghĩ phải làm sao, một giọng nói phía xa vang lên, "Trần lão gia tử tới!"
Đám người vây quanh xôn xao, tách ra một đường.

Từ bên ngoài, bảy tám người cầm đuốc đi tới.

Đoàn Lộc đang nằm trên đất rất thông minh, nhân lúc Bạch Ngôn Lê lùi về phía nó, nó vội vàng ôm chặt lấy chân y.

"Lão gia tử." Vị đội trưởng ban nãy còn hung dữ với Bạch Ngôn Lê, bây giờ cũng cung kính khom lưng chào ông cụ.

Những dân làng khác cũng làm như thế.

Bạch Ngôn Lê nhìn kỹ, hóa ra chính là ông lão đã nói chuyện phiếm với mình ngoài sân lúc nãy.

"Sao lại vây quanh khách nhân vậy?" Ông lão thong thả lên tiếng.

Những người xung quanh nhốn nha nhốn nháo, mỗi người một câu kể lại sự tình.

Thương Phạt phì lưỡi vào cổ Bạch Ngôn Lê trêu ghẹo, ung dung nhìn trò khôi hài.

"Dù thế nào đi nữa cũng là khách ghé thăm làng chúng ta!" Ông cụ nói với đội trưởng một câu rồi quay sang Bạch Ngôn Lê.

"Cậu đừng để bề ngoài của yêu quái lừa gạt!" Ông cụ híp mắt nhìn đứa bé run bần bật dưới chân Bạch Ngôn Lê, "Mấy năm nay có rất nhiều yêu quái dùng chiêu này, biến thành người để chúng ta thương xót, sau đó quay lại giết cả làng."
(Editor: Muộn rồi cụ, cháu nó bị bề ngoài của con rắn nhí nào đó khiến cho mụ đầu lâu rồi.)
Bạch Ngôn Lê không tiện lên tiếng.

Y đương nhiên chẳng phải người ngây thơ, nhưng đối với làng này, y chỉ là người ngoài.

Dù lúc trước họ coi y là khách nên tử tế tiếp đãi, nhưng về vấn đề bảo vệ an toàn của người dân, không đến lượt y lên tiếng.

"Cứu ta với, cầu xin ngài!" Thấy y không nói gì, đứa bé ôm chân y, ngửa mặt lên khóc, máu và nước mắt hòa lẫn, chảy ròng ròng.

"Có thể giao nó cho Hạo Nguyệt không?" Bạch Ngôn Lê đề nghị.

Ban nãy, khi nói chuyện với ông cụ, đối phương cũng nhắc đến các thành thị lớn có những người liên lạc do Hạo Nguyệt bố trí.

Những người đó thường dạy kiến thức về yêu quái cũng như cách điều khiển năng lực giúp người dân tu hành.

"Người của Hạo Nguyệt hơi đâu mà để tâm đến lũ tiểu yêu này!" Ông cụ còn chưa mở miệng, đội trưởng đã lớn tiếng quát.


Bạch Ngôn Lê không nói nữa.

Những ánh mắt đầy niềm nở, thân thiết lúc trước giờ đã ngập tràn sát khí hung bạo.

Cả ông cụ vô cùng hiền từ khi tiếp chuyện y hồi chiều nữa, cũng đang nhìn y với vẻ đề phòng.

"Ngươi đùng lo chuyện bao đồng nữa." Thương Phạt quay sang phun lưỡi với đám người trước mặt.

Bạch Ngôn Lê có thể thấy trong mắt hắn những cảm xúc tương tự với mình.

Những người dân này như có hai bộ mặt, đối với người và đối với yêu quái.

Với người, dù là kẻ không xu dính túi lang bạt đi qua, họ cũng sẽ mang thứ tốt nhất trong nhà ra để nhiệt tình tiếp đãi, còn đối với yêu quái....Thương Phạt tin chắc, nên Bạch Ngôn Lê tiếp tục ra sức ngăn cản, chỉ e kẻ chịu tai ương không chỉ có Đoàn Lộc kia.

"Chẳng lẽ phu quân không để ý sao?" Bạch Ngôn Lê không mấp máy môi nhưng âm thanh vẫn truyền đến tai Thương Phạt.

Thương Phạt muốn nhún vai, nhưng cái thân này gì có vai mà nhún.

Con rắn nhỏ chỉ quay mặt đi.

Bạch Ngôn Lê lại nói, không ngăn những người dân kia đến lôi "đứa bé" đi, "Ta đề nghi các vị nên mang nó vào thành.

Đoàn Lộc bán rất được giá."
"Bán được giá?" Đám dân làng nhìn nhau hoang mang.

Ông cụ mở miệng dò hỏi.

"Đúng vậy." Bạch Ngôn Lê lạnh nhạt nói, "Sừng của Đoàn Lộc có thể chế thành thuốc, chữa được rất nhiều chứng bệnh.

Máu của chúng cũng quý."
"Làm sao ngươi biết?" Có người nửa tin nửa ngờ.

Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Ta đi qua nhiều nơi, thấy người ta nói vậy.

Thật hay giả, các vị cứ mang nó vào một thành thị nào đó, tìm một hiệp hội buôn bán hỏi là biết."
Đứa bé bị trói kia vốn đang ngước mắt nhìn Bạch Ngôn Lê cầu cứu, nhưng nghe y nói vậy, nó cứng đờ, bất động.

Dân làng đồng loạt nhìn ông cụ.

Ông cụ gật đầu vuốt râu.

Bạch Ngôn Lê biết ý, khom lưng cáo từ, "Ta cũng không tiện dừng chân lại, muốn nhân lúc trăng sáng lên đường."
Lúc trước, người làng tha thiết giữ y lại ngủ qua đêm, giờ cũng không ngăn cản.

Bạch Ngôn Lê quay người rời khỏi làng.

Dưới ánh trăng vằng vặc, y một mình bước đi trên cỏ.

Bỏ lại ngôi làng sau lưng, trăng soi bóng y đơn độc, lặng lẽ không nói lời nào.

Đi thêm một đoạn đường, trên mặt cỏ bỗng xuất hiện thêm một bóng người khác.

Thương Phạt lắc lắc cổ tay, ngửa đầu nhìn trăng, chủ động mở miệng, "Hình như ngươi không vui."
"Ta chỉ sợ người không vui." Bạch Ngôn Lê nhìn về phía trước, bước chân không chậm lại.

Thương Phạt giờ có thể nhún vai.

Hắn quay đầu quan sát sườn mặt y, lạnh nhạt nói, "Ta có gì mà phải không vui?"
"Ta không biết." Bạch Ngôn Lê trầm giọng.

Thương Phạt nhún vai cái nữa, bỗng nói, "Thay vì nói là không vui, chủ yêu là không quen thôi."
Không phải không quen với cảnh yêu quái bị con người đàn áp, mà là vì những lời nói và thái độ thay đổi hoàn toàn của đám dân làng kia với Bạch Ngôn Lê.

Thật nực cười làm sao, nghĩ mà lạnh lòng.

"Dừng lại đi." Đi thêm một đoạn.

Thương Phạt nói.

Bạch Ngôn Lê không nhiều lời.


Y nhón nhẹ mũi chân, nhảy lên cành cây rồi nằm xuống chợp mắt.

Thương Phạt ngồi xổm ngắt cỏ chơi, buồn chán đi lòng vòng.

Bọn họ chờ ở đó hai ngày, cuối cùng mới thấy đoàn người trong thôn áp giải đoàn lộc kia ra.

Bạch Ngôn Lê dễ dàng đánh ngất mấy thủ vệ, cướp chiếc lồng sắt đi.

Thương Phạt vẫn một tay chống cằm, dựa lưng vào tảng đá.

"Các ngươi....các ngươi muốn làm gì?" Tiểu Đoàn Lộc run rẩy trợn mắt.

Bạch Ngôn Lê lấy ra một bình thuốc.

Tiểu Đoàn Lộc gần như phát điên, định nhào đến cướp, nhưng Thương Phạt chỉ búng một cái, nó đã bắn răng ra ngoài.

"Còn lộn xộn nữa là ta ăn thịt ngươi." Thương Phạt nhếch miệng cười đe dọa.

Đoàn Lộc có bề ngoài của đứa trẻ lập tức ngoan ngoãn, run rẩy cầm nhận lấy thuốc.

Thương Phạt và Bạch Ngôn Lê chờ nó tự bôi thuốc xong, Bạch Ngôn Lê mới hỏi, "Tộc của các ngươi sống trong núi sâu, vì sao lại lạc tới làng của con người?"
Đoàn Lộc là loài yêu tộc quần cư, thú nhỏ như thế mà lang thang bên ngoài thì ắt hẳn là gặp tai nạn nào đó.

Đúng như y nói, Đoàn Lộc không ăn thịt người.

Để mặc cho nó bị loài người chém chết, y cũng không đành lòng.

"Nói cho thành thật!" Thương Phạt lạnh lùng lên tiếng.

Có hắn ở đây, Đoàn Lộc không dám chạy.

Lúc trước, nó bị nhốt trong lồng sắt, thấy hai người này đánh gục hết dân làng chỉ trong nháy mắt.

"Ta sống trên núi Bạch Vân.

Cách đây ít lâu, nước lũ trên núi tràn xuống, ta không may bị cuốn đi.

Mẫu thân ta cũng nhảy xuống cứu, cả hai bị trôi dạt ra ngoài này..." Tiểu Đoàn Lộc nức nở kể lại chuyện bi thảm đời mình.

Bạch Ngôn Lê trầm giọng, "Ngươi bất cẩn lạc đến gần làng này à?"
"Ta đói quá." Trước khi tìm đường về núi muốn tích trữ chút đồ ăn, nào ngờ bị con người phát hiện, suýt chút nữa mất mạng."
"Yêu nô?" Thương Phạt lại chú ý đến chi tiết khác.

"Vâng, mẫu thân ta bị loài người bắt đi làm yêu nô." Tiểu Đoàn Lộc nói đến đây, nhìn bình dược trong tay, nó nhào đến ôm đùi Bạch Ngôn Lê, "Xin các ngài giúp ta cứu mẫu thân.

Chúng ta chưa từng làm hại một con người nào.

Khi ở trên núi, mẫu thân ta còn từn g cứu người nữa."
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê quay đầu.

"Đi đâu mà chẳng là đi chơi." Thương Phạt hờ hững nói.

Hắn vốn không để ý đến chuyện cứu mẫu thân của tiểu Đoàn Lộc, có điều nghe đứa bé này nói có hiệp hội loài người chuyên mua bán yêu quái để làm trò biểu diễn, hắn muốn xem cho mở mang tầm mắt.

"Ngươi biết vị trí không?" Thành trấn không nhỏ, cứ lang thang tìm thì mất thời gian.

"Có!" Nghe bọn họ có ý giúp đỡ, Lộc Nhung vui sướng nhảy nhót, "Ta có thể đánh hơi mùi của mẫu thân! Các vị mang ta đi tìm bà ấy với!".


Bình Luận (0)
Comment