Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 50



Nói là hai ngày nữa có nghĩa là bọn họ phải loanh quanh trong căn hầm bé xíu suốt hai ngày.

Việc cứu Bạch Ngôn Lê đã kinh động cả Nam phủ.

Vì an toàn, bọn họ cũng không đi lại trong thành nữa.

Thương Phạt chẳng hề cảm thấy buồn chán, tuy nhiên.....Hắn nằm trên ghế, ngoắc ngón tay.

Bạch Ngôn Lê đứng dậy, có vẻ mệt mỏi, chậm chạp đến bên cạnh hắn.

"Phu quân?" Gian phòng không quá lớn nhưng đốt đến mấy chục ngọn nến, có hơi ngột ngạt.

Thương Phạt là yêu quái, không hít thở mấy giờ cũng không sao, cho nên sắc mặt hắn nhìn vẫn bình thường, "Theo ta ra ngoài."
Vươn mình ngồi dậy, hắn bước lên bậc thang đá.

Đan dựa vào lan can, hơi ngẩng đầu nhìn.

Bạch Ngôn Lê đi theo hắn, trước khi đứng dậy còn lắc đầu với đứa bé đang định đứng lên theo.

"Phu quân." Lên trên bậc thang là một căn phòng rách nát.

Đây là ngôi nhà cũ ở một khu dân cư vô cùng hẻo lánh, yêu quái của Nam phủ rất ít khi ghé đến.

Thương Phạt đẩy cửa bước ra.

Tro bụi ập và mặt, hắn che miệng ho khẽ.

Bạch Ngôn Lê cảm thấy bầu không khí hơi lạ lùng nên thấp thỏm bất an, không dám phát ra âm thanh nào.

Thương Phạt bước chậm rãi mấy bước trong sân rồi quay lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời.

Bạch Ngôn Lê buông hai tay, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt như bối rối như đứa trẻ làm sai đang sợ bị đòn.


"Thằng nhóc kia." Lắc lắc cổ tay, Thương Phạt nhìn xuống đỉnh đầu y, "Ngươi định xử lý thế nào?"
Trong không gian chật hẹp như vậy, có muốn không nhìn cũng buộc phải thấy.

Nếu nói lúc mới phát hiện ra địch ý của thằng bé, hắn còn hơi hứng thú thì giờ đã phát chán rồi.

Nếu không phải Bạch Ngôn Lê cầu xin thì Thương Phạt chắc đã bẻ gãy cổ nó lâu rồi.

"Xử lý?" Bạch Ngôn Lê nhíu mày, hiển nhiên không thích nói như vậy, "Với tình cảnh Áo thành bây giờ, nếu bỏ nó lại thì không sống nổi mất."
Thương Phạt đanh mặt.

Bạch Ngôn Lê cụp mắt, "Nếu giờ bỏ rơi nó thì thà rằng từ đầu ta không cứu nó."
"Đó là chuyện của ngươi." Thương Phạt lạnh lùng nói, "Có ta thì không có nó."
"Người...." Bạch Ngôn Lê vì thái độ của hắn mà cảm thấy khó xử, "Phu quân không thích nó đến thế sao?"
"Ngươi thấy thế nào?" Thương Phạt cau có.

Bạch Ngôn Lê im lặng một hồi, chủ động nắm lấy tay hắn.

Thương Phạt chán ghét phẩy ra, đối phương lại không bỏ ý định, đi lên níu lấy lần nữa.

Thương Phạt nổi cáu, định dứt khoát vung tay đẩy ra thì Bạch Ngôn lại nhỏ nhẹ nói, "Thật ra ta cũng không định đưa nó theo luôn."
"?"
"Theo chúng ta quá nguy hiểm." Bạch Ngôn Lê nhón mũi chân, đưa tay phủ bụi sót trên vái hắn, thấp giọng "Ngay từ đầu ta đã nghĩ vậy, sau khi gặp lại người thì càng chắc chắn hơn."
"Hả?"
"Cảm ơn người đã vì ta mà nhẫn nhịn đến giờ." Bạch Ngôn Lê không thèm để ý sắc mặt hắn, nói khẽ, "Cha mẹ đứa bé đó....chắc là đều không còn nữa rồi.

Nó căm hân yêu quái cũng là chuyện bình thường thôi.

Nó vẫn còn nhỏ, không phân biệt được thị phi."
Thương Phạt không chịu nổi sự thân mật quá mức này.

Hắn lui về phía sau, tay vẫn bị Bạch Ngôn Lê nắm lấy.

Y tiếp tục nói, "Dù với lý do gì đi nữa, thấy phu quân bị người ta ghét, ta cũng rất khó chịu.

Ta nghĩ kỹ rồi, ngày mai lúc ra khỏi thành thì đưa nó theo."
"Đưa đi đâu?" Thương Phạt nghe vậy thì lòng thoải mái hơn không ít.

Tuy hắn không quá để tâm đến người bạn lữ này, nhưng Bạch Ngôn Lê lúc nào cũng leo lẻo rằng coi hắn là trời là biển, là nhất trên đời.

Nếu y không thực sự làm được như thế thì hắn vẫn khó chịu.

Giờ nghe y bày tỏ thái độ, vẻ mặt hắn cũng ôn hòa hơn.

"Ta có người họ hàng xa ở Lương trấn, họ luôn mong có một đứa con mà không được.

Lúc ấy ta đưa nó tới gửi cho họ." Bạch Ngôn Lê dừng một lát, nói tiếp, "Chỗ nó khá yên bình, cũng là nơi tốt để nó dung thân."
Miễn không dắt bên người hay đem về Bạch gia thôn thì vứt đi đâu Thương Phạt cũng không cần biết.

"Bỏ ra."
"Dạ?" Bạch Ngôn Lê quan sát hắn, thấy sắc mặt hắn đã bình thường trở lại thì bắt đầu dính nhão toàn thân lên cánh tay hắn.

Thương Phạt càng rũ ra, Bạch Ngôn Lê càng dính chặt.

Thương Phạt chỉ có thể nhích ra xa một chút.

Bạch Ngôn Lê kéo tay hắn, vòng tới trước mặt hắn, tươi cười đổi đề tài, "Phu quân, hôm nay trời đẹp quá."
"Vậy à?" Thương Phạt chẳng hiểu sao lại có chút lúng túng, không chịu nổi nụ cười của Bạch Ngôn Lê, lạnh lùng nói, "Nếu đám người và bán yêu kia kéo quân đến phản công, máu chảy thành sông, chói lọi dưới ánh mặt trời thì càng đẹp hơn."
Quả nhiên nghe xong câu này, nụ cười trên mặt Bạch Ngôn Lê chậm rãi biến mất, bỗng nhiên chẳng biết đáp lại thế nào.

Sau đó, bàn tay vẫn luôn quấn lấy hắn như con bạch tuộc dần dần buông lỏng ra.

Thương Phạt tự nhiên lại hơi khó chịu, nhìn khóe miệng cứng đờ của y, hai tay siết chặt, hắn định mở miệng nói gì đó mà không biết phải nói gì.

Bạch Ngôn Lê cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không nhúc nhích.


Thương Phạt hít thật sâu, khóe mắt liếc thấy lão điểu Đan đã bò lên khỏi hầm ngầm.

Sau khi hóa thân hình người, lão điểu lúc nào cũng mặc áo tím biếc, giờ đang dựa vào khung cửa, cười trên sự đau khổ của người khác.

"Ngươi....." Nín nhịn thật lâu, Thương Phạt chỉ có thể nói ra một chữ.

Dù chưa thấy vẻ mặt Bạch Ngôn lê, nhưng đang ở khoảng cách gần, mà cũng có thể do quan hệ khế lữ nên hắn bỗng nhiên cảm nhận được chút tuyệt vọng, bất lực của y.

Thương Phạt đột nhiên hiểu được nụ cười miễn cưỡng của y ban nãy.

"Phu quân thích nhìn thấy cảnh đó sao?" Một lúc lâu sau, thấy Thương Phạt tiến không được mà lùi không xong, Bạch Ngon Lê cuối cùng mới lên tiếng.

Khi nói chuyện, y vẫn cúi gằm mặt như cũ.

Thương Phạt lặng lẽ thở phào, không nhận ra mình vừa mới căng thẳng, "Cảnh gì?"
"Ngươi vui vẻ khi thấy con người chết đi sao?" Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy lặng lẽ nhìn hắn.

Vẻ mặt này....Thương Phạt lần đầu tiên trông thấy.

Không có đau lòng cùng phẫn nộ, thậm chí còn chẳng coi là tra hỏi, chỉ là bình tĩnh, bình tĩnh lạ thường.

"Sao ta phải vui?" Thương Phạt khó chịu."Ngươi cho rằng ta cũng như lũ yêu quái hạ đẳng lấy việc tàn sát làm thú vui à?"
"Ngài không như thế." Bạch Ngôn Lê đổi cách xưng hô, "Ngài chỉ đơn giản là không cần biết đến sự sống cái chết của loài người."
Thương Phạt vốn rất kiêu ngạo, hắn không giống lũ yêu quái đam mê đàn áp nô dịch, hay là tàn sát con người.

Hắn không làm thế chẳng phải vì hắn thương xót, mà vì ngay từ đầu hắn đã chẳng hề để loài người trong mắt.

"Ngươi nghĩ cho kỹ." Thấy bầu không khí thay đổi, Thương Phạt híp mắt, giọng nói rầm hơn, "Bây giờ ngươi đang nói chuyện với ai.

Đây không phải lần đầu hắn thấy sự sắc bén của Bạch Ngôn Lê, nhưng khi bị mũi nhọn của y hướng vào mình, hắn cũng khá ngạc nhiên.

"Phu quân không thể an ủi ta sao?" Bạch Ngôn Lê không ngừng chút nào, giọng điệu lại mềm xuống.

Thương Phạt theo không nổi suy nghĩ của y, "Cái gì?"
"Ban nãy phu quân mới nói những lời xem thường con người." Bạch Ngôn Lê lên án, "Ta cũng là con người đó."
"...." Đây là cái thời điểm nào mà hắn lại bị một con người dạy dỗ? Tạm thời không có cách giải trừ khế ước, Thương Phạt vẫn đối xử với Bạch Ngôn Lê tương đối đặc biệt, đặc biệt ở chỗ nếu y co mạo phạm thì hắn cũng kiềm chế không giết chết y.

Nhưng đánh cho ngắc ngoải gần chết thì không nói chắc được.

"Ta không vui khi phu quân xem thường ta." Bạch Ngôn Lê không bận tâm đến việc có người ngoài nhìn vào.

Y lại vươn tay ra, bẽn lẽn níu vạt áo Thương Phạt, hít sâu một hơi, nhỏ nhẻ nói, "Ta yêu người.

Ta mong phu quân đối xử với ta bình đẳng, đừng xem ta là thứ thấp hèn."
"....Ta không nói thế." Thương Phạt rút tay ra, gần như chạy trốn mà nhanh chân quay về căn phòng.

Hắn không có lời nào để nói, cái kiểu lật mặt như lật bánh tráng của Bạch Ngôn Lê thật sự khiến hắn đau đầu.

Nếu không phải có câu ta yêu người đi trước mở đường thì giờ hắn đã cáu lắm rồi đấy.

"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê đuổi theo.

Thương Phạt đi sát qua Đan rồi quay về căn hầm dưới lòng đất.

"Lợi hại lợi hại." Ngồi thẳng dậy, yêu quái vẫn luôn quan sát nãy giờ vỗ tay nể phục.

Bạch Ngôn Lê đã theo đến cửa, vì lời bỡn cợt của đối phương mà dừng bước.

"Một kẻ khó xơi như thế mà ngài vần vò đến là dẻo tay." Ánh mắt Đan lộ vẻ sùng bái, "Nhưng mà thủ đoạn như vậy thì dùng được mấy lần."
"Ta chẳng hiểu ngươi nói gì hết." Thương Phạt đi rồi, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn ngượng ngùng của Bạch Ngôn Lê cũng biến mất theo.

"Lần sau chắc hắn sẽ không dễ dàng buông lời miệt thị nữa." Đối tượng được nói đến là Thương Phạt, "Nhưng dùng cách này một lần, hắn có thể thương tiếc, dùng hai lần hắn sẽ nghĩ ngài quá mức nhạy cảm, dùng ba lần, bốn lần, ngài đoán xem với tính cách của người đó thì sẽ phản ứng ra sao."
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Bạch Ngôn Lê không cảm xúc đáp.


Phản ứng của y khiến cho Đan khá bất ngờ, "Con người này thật sự không sợ ta chút nào sao?"
"Sao phải sợ?" Bạch Ngôn Lê bước qua hắn, nói nhẹ bẫng, "Ngươi sẽ hại ta sao?"
"Có thể đấy." Đan vỗ tay một cái, con chim lửa tím biếc dừng trên đầu ngón tay hắn, giọng điệu vô cùng nham hiểu, "Giết một con người còn dễ hơn hít thở."
"Ngươi không làm thế đâu." Bạch Ngôn Lê cười mà như không cười, quay lưng về phía hắn, trở về phòng.

Thương Phạt ngồi xuống cái ghế ban nãy liền nhắm mắt lại, Bạch Ngôn Lê cũng im lặng ngồi bên.

Đan đứng ngây như phỗng trong sân, vẻ mặt phức tạp.

"Tán gẫu gì thế?" Tuy nhắm mắt nhưng nghe tiếng động bên cạnh, Thương Phạt vẫn miễn cưỡng hỏi.

Bạch Ngôn Lê ngồi sát bên chân hắn, không hề che giấu, "Hắn nói muốn giết ta."
"?" Thương Phạt mở mắt.

Bạch Ngôn Lê nhìn đôi mắt hắn, nở nụ cười tỏa nắng, "Hắn hỏi ta có tin không."
Khoảng cách không quá xa, Thương Phạt vốn dĩ có thể nghe thấy hết cuộc trò chuyện bên trên nhưng năng lực của Đan lại đặc biệt.

Sau khi hắn xuống, chắc lão điểu kia lại dùng giới chất không gian để bày trò gì đó, giống như lúc bắt cóc Bạch Ngôn Lê, khiến hắn không thể nghe thấy.

"Ta nói không tin." Không chờ Thương Phạt hỏi lại, Bạch Ngôn Lê chủ động khai báo, "Ta nói phu quân ta ở ngay bên dưới, trừ khi hắn không tiếc mạng mới đụng vào ta."
"...." Thương Phạt ngửa đầu ra, không giấu nét cừoi bên khóe miệng, làm bộ nghiêm túc nói, "Ngươi không sợ chọc giận hắn à?"
"Chẳng phải có người đây ư?" Bạch Ngôn Lê thong thả lấy một chiếc lược trong ngực áo, dịu dàng nói, "Ta chải đầu cho phu quân nhé."
Đây là loại phục vụ mà Thương Phạt thích nhất, hắn không hỏi thêm nữa, hừ một tiếng xem như đồng ý.

Về sau, ngoại trừ những lúc Đan ra ngoài tìm đồ ăn thì bọn họ vẫn luôn ẩn mình trong mật thất dưới lòng đất.

Mãi đến sáng ngày thứ hai, trong thành vang lên những tiếng nổ tung trời.

An Ổn tỉnh giấc, việc đầu tiên là đi tìm Bạch Ngôn Lê.

Bạch Ngôn Lê cũng bị đánh thức, y theo bản năng níu lấy bàn tay Thương Phạt.

Trước khi có tiếng nổ, Thương Phạt đã mở mắt.

Đan cũng như thế, dậy sớm từ vài phú trước.

"Đến rồi." Đan duỗi vai, vẻ mặt rất phấn khởi, "Cuối cùng cũng có thể ra khỏi thành."
"Tiếng động này...." Thương Phạt chờ Bạch Ngôn Lê hoàn toàn tỉnh ngủ, thử giật tay ra.

Bạch Ngôn Lê vẫn ngơ ngác kinh hoảng, nhưng vì động tác của hắn mà thả tay ra.

Không vướng víu nữa, Thương Phạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trên như đang suy nghĩ, "Quả nhiên chúng có dựng kết giới."
"Có người sẽ thay chúng ta phá hủy, đến lúc ấy hãy nhân cơ hội rời khỏi thành." Dứt lời, Đan nhìn về phía Bạch Ngôn Lê và đứa bé nấp sau lưng y, "Lại đây."
An Ổn không chịu, níu áo Bạch Ngôn Lê.

"Đi đi." Bạch Ngôn Lê đẩy nó tới, dặn dò, "Phải nghe lời."
Thương Phạt không kiên nhẫn, ngoắc một cái.

Bạch Ngôn Lê kinh hãi thốt lên, một giây sau đã rơi vào lồng ngực hắn.

"Phu quân?" Thân thể bỗng nhiên lơ lửng trên không nhưng Bạch Ngôn Lê cũng mau chóng bình tĩnh lại.

"Ngươi thành thật chút cho ta." Ôm ngang người lên, Thương Phạt cau mày cành cáo, "Cấm sờ lung tung.".


Bình Luận (0)
Comment