Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 57



Thương Phạt đã mở mắt từ trước khi Bạch Ngôn Lê mở cửa bước vào.

Bộ dạng y ôm cái gối hết sức khả nghi, sững sờ một giây trước ánh mắt thẳng tắp của hắn, nhưng ngay sau đó liền bẽn lẽn gọi.

"Phu...phu quân."
"Ngươi đang làm gì?" Thương Phạt mặt không cảm xúc, vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn trăng treo ngoài cửa sổ.

"Khụ khụ." Bộ dạng tạm coi như bình tĩnh, chỉ có những ngón tay ôm cái gối hơi xoắn vào nhau cho thấy chủ nhân đang chột dạ, Bạch Ngôn Lê dè dặt nói, "Việc ngoài kia ta thu xếp xong rồi."
Suốt cả ngày, trừ lúc đầu còn năm trên nóc nhà xem kịch vui, thời gian còn lại Thương Phạt đều rúc trong phòng của mình.

Cắm yêu kỳ đã hao phí của hắn không ít yêu lực.

Tuy nói Hoang Phục gần như chẳng có chút lính khí nào nhưng dẫu sao tu luyện một chút vẫn hơn.

"Cho nên?" Hắn lạnh nhạt lên tiếng, ngồi xếp bằng trên giường.

Chuyện nhỏ này đâu cần phải giữa đêm đến báo cáo?
Bạch Ngôn Lê thấy hắn không dễ bị dụ, bèn dấu cái gối ra sau lưng, bước lên mấy bước, ra vẻ tội nghiệp nói, "Ta không có chỗ ngủ."
"Ngụy biện." Lời này mà cũng tin thì hắn không phải yêu quái năm mươi tuổi nữa mà là năm tuổi.

"Thật mà, sắp xếp chỗ ở cho ba vị yêu soái xong, những gian còn lại đều bị đám Tư Vĩ chiếm hết."
Yêu quái không nhất thiết phải ở trong phòng.

Ngày trước khi còn ở Bạch gia thôn, Đào Bão Bão thường cắm rẽ ngoài sân, còn Tư Vĩ giăng tơ trên xà nhà.


"Không phải mới lập yêu phủ sao?" Bạch Ngôn Lê thấy hắn không tin, bèn giải thích, "Ta nghĩ bắt đầu từ hôm nay, nên lập ra quy củ, sau này trong phủ có nhiều yêu quái như thế, không thể để họ tự ý đi đâu thì đi."
Cái này thì nghe hợp lý hơn một chút.

Thương Phạt hờ những nhịp ngón tay trên đùi mình, lạnh nhạt nói, "Còn nhà bếp?"
"Sao cơ?" Bạch Ngôn Lê bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Thương Phạt không chút thương tiếc, bỡn cợt nói, "Chẳng phải vẫn còn nhà bếp để ngủ đấy sao?"
"..."
"Không tự sắp xếp được cho bản thân thì phải chịu."
"Phu quân còn chưa ngủ mà." Bạch Ngôn Lê thấy bí nước, bèn ném cái gối xuống, chạy thẳng về phía giường, "Để ta đấm bóp cho phu quân."
"...." Lời cự tuyệt còn chưa nói ra miệng, Bạch Ngôn Lê đã ngang nhiên ngồi xuống cạnh hắn.

Thương Phạt bị y kéo nằm, theo thói quen thả lỏng hai tay.

Bạch Ngôn Lê đặt đầu của hắn lên đùi mình, ngón tay linh hoạt luồn vào chân tóc.

"Mạnh một chút." Thương Phạt lật mặt như lật bánh tráng, híp mắt, thoải mái ngáp một cái.

"Phu quân lằm lùi vào trong một chút." Bạch Ngôn Lê thuận tiện bỏ giày ra.

Thương Phạt nghe theo, nằm lùi vào trong, nghĩ bụng lát nữa quăng y ra ngoài sau cũng không muộn.

"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê vừa xoa bóp cho hắn vừa nhẹ giọng nói, "Đan bảo Nam phủ có năm mươi vạn yêu quân, chúng ta chỉ mới có bằng đó."
"Ngươi sợ à?" Nhắm mắt lại, Thương Phạt bỗng nhiên lại có cảm tưởng mình đang ở Bạch gia thôn.

"Không phải sợ, mà là lo lắng."
"Đan không nói với ngươi sao?" Thương Bạch nhấc hai chân lên, "Cái gọi là yêu quân của Nam phủ, đa số là yêu quái ở kỳ yêu thú."
"Vẫn chưa hóa hình sao?"
"Ừ, giống lũ hạc này trước tấn công làng các ngươi ấy."
"Nhưng số lượng đông như vậy cũng rất phiền phức." Nhiều yêu thú thân hình khổng lồ, nhấc chân mấy cái có khi còn san bằng được cả Phù Dung trấn.

"Khi tới kỳ hóa hình còn hoặc tiểu yêu, sau lưng luôn có cả bộ tộc đông đúc.

Bọn họ gia nhập yêu phủ thì đồng nghĩa với việc kéo cả bộ tộc theo." Thương Phạt nhớ đến thái độ phấn khích của người này khi nói với Đan rằng sẽ về hỏi mình, bèn kiên nhẫn giải thích, "Trong một tộc yêu, số yêu quái có thể hóa hinh rất ít, sau lưng bọn họ có vô số yêu thú kỳ yêu.

"Cho nên có dù liệt kê vào nhưng thực chất sức mạnh chẳng có là bao?"
Bạch Ngôn Lê rất thông minh, phản ứng cũng nhanh, "Nhưng ta vẫn chưa hiểu", động tác trên tay không chậm lại, y hỏi tiếp, "Nếu sau lưng còn có bộ tộc, sao họ còn nương tựa vào chúng ta? Nếu là ta, vì tương lai của tộc, ta nhất định sẽ thận trọng tránh né hiểm nguy.

Huống hồ bây giờ chúng ta sắp giao tranh với Nam phủ."
"Cắm yêu kỳ không phải chuyện đùa giỡn." Mở mắt ra, Thương Phạt nhìn cặp mắt mở lớn của y, "Nếu đã năm trong phạm vi ta phát tán yêu khí, không đến thần phục thì đồng nghĩa với phản kháng, cho nên tám chín phần cả tộc sẽ bị tàn sát."
"..."
"Thấy bạo ngược quá à?" Thương Phạt hiểu vẻ mặt Bạch Ngôn Lê, cười nói, "Cách hành sự của yêu quái khác con người các ngươi.

Bọn ta suy nghĩ rất đơn giản, mạnh được yếu thua, theo thì sống chống thì chết."
"Vậy...." Xoa xoa hai tay, Bạch Ngôn Lê bắt đầu bóp vai cho hắn, "Chúng ta có thể thu được bao nhiêu yêu quân?"
"Chưa biết." Thương Phạt không quá để tâm, "Đan nói sẽ không dưới ba mươi vạn."
"Ba mươi vạn..." Bạch Ngôn Lê ngửa đầu thở dài, "Còn thiếu hai mươi vạn nữa.

"Ngươi tưởng đây là trận đánh của con ngươi các ngươi chắc?" Thương Phạt lại ngáp, lười biếng nói, "Thực lực quan trọng hơn số lượng, chớ lầm tưởng."
Bảo hắn một mình đối phó Nam phủ thì hơi khó khăn, nhưng giơ đã tập trung được nhiều thủ hạ như vậy, hắn hoàn toàn có thể rảnh tay đi giết đám gia thần của đối phương.


"Vâng." Bạch Ngôn Lê gật đầu tràn đầy tin tưởng, như thể Thương Phạt nói bất cứ lời gì y cũng xem đó là chân lý mà nghe theo, dù bảo y đi chết.

Nghĩ vậy, tâm trạng hắn tốt hơn chút, thuận miệng dặn dò, "Phải mau xây thêm nhà cửa."
"Vâng, Đan đã ban chức vị cho mấy gia thần kia, người vẫn nên ra gặp chúng một lần." Gia thần có thể xem là thân tín của gia chủ, chiếm vị trí quan trọng trong yêu phủ.

"Không cần chuyển lời thay hắn." Thương Phạt xưa nay đều biểu hiện ra vui giận ra mặt, Bạch Ngôn Lê lập tức nhận sai.

"Vâng, sau này không thế nữa."
Thương Phạt giận thật ra cũng chẳng có lý do gì, nhưng bởi vì Bạch Ngôn Lê nuông chiều hắn đến không có giới hạn nên ít khi hắn để ý đến cảm nhận của y.

"Có gì thì bảo hắn tự đến nói với ta." Thương Phạt nằm nghiêng, quay mặt ra ngoài, cáu kỉnh, "Chẳng lẽ ta còn không ra được chỉ thị cho hắn."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê nhấc tay, chờ hắn nằm yên vị mới giúp hắn đấm lưng.

Thấy Bạch Ngôn Lê vâng lời như thế, cơn giận nho nhỏ của Thương Phạt mới xuôi xuống, bèn hỏi, "Hôm nay gặp nhiều yêu quái như vậy, không có gì muốn nói à?"
"Đã mở mang tầm mắt." Nói đến đây, Bạch Ngôn Lê có chút phấn khởi.

"Nào là nồi bát niêu chậu, cả dao và mắc áo biết đi, tấm binh phong biết nói dăm ba câu nữa.

Ha ha, thú vị quá, không phải lúc trước ta nói muốn nuôi cá sao?"
"Ừm." Thương Phạt qua loa đáp.

"Có mấy con cá mặt người nho nhỏ nhao nhao đòi ăn." Bạch Ngôn Lê bật cười, "Chờ xây xong yêu phủ, ta sẽ đào một cái ao lớn, nuôi chúng trong đó."
"Không gặp yêu quái đáng sợ à?"
"Có." Bạch Ngôn Lê nuốt nghẹn một hơi, "Một đám lông bò trên mặt đất, hay một kẻ mọc mắt toàn thân, một yêu quái ba chân lông tóc dựng đứng, một kẻ mặt người thân chim....Mà sợ nhất là một người lúc trước nhìn vẫn bình thường, quay đi quay lại đã mọc ra thêm năm sáu cái đầu nhìn ta chằm chằm."
"ha ha." Thương Phạt cười trên sự đau khổ của y.

Bạch Ngôn Lê bất đắc dĩ nói, "Ta biết bọn họ cố ý dọa ta sợ."
"Hù dọa còn là tử tế chán." Thương Phạt thờ ơ nhắc một câu, "Buổi tối đừng đi lại lung tung."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng đẩy vai hắn.

Thương Phật ngầm hiểu, nhấc đầu lên để Bạch Ngôn Lê rút chân của mình ra.

Hắn ngồi dậy, tưởng là y định xuống giường, ai ngờ....!
Bạch Ngôn Lê nhanh như chớp lăn vào bên trong, ôm chặt lấy cái chăn xếp ở góc.

"...." Thương Phạt chưa từng thấy ai xấu nết như thế, khoanh tay trước ngực, nhìn y chằm chằm, "Ta không vứt được ngươi ra ngoài chắc?"
"Phu quân bảo ta đừng đi lung tung mà."
"Tức là bảo ngươi ở yên trong phòng của mình." Làm gì có chuyện không có chỗ để ngủ.

"Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến phủ.

Ta là con người, bọn họ vốn không phục.

Nếu đêm nay ta không ngủ cùng người thì...." Bạch Ngôn Lê nhắm chặt mắt, "Ngày mai bọn họ xé xác ta ra mất."
"..." Đúng là hắn chưa từng nghĩ xa đến thế.

"Xuống đất mà ngủ." Thương Phạt thỏa hiệp.

"Xin người đó!" Bạch Ngôn Lê không thức thời như trước kia, y buông chăn ra, nhẹ nhàng kéo ngón tay hắn, ra vẻ làm nũng, "Ta mệt lắm, cho ta nằm chút thôi, một chút thôi."

"Ngươi..." Thương Phạt mềm lòng mới được vài giây, Bạch Ngôn Lê đã im lìm hít thở.

"..." Không tin nổi vào mắt mình, Thương Phạt chống tay vươn người ra xem, quả nhiên Bạch Ngôn Lê đã ngủ đến không biết trời đất.

Do dự một hồi, hắn nhớ tới nét mệt mỏi được che giấu sau vẻ hào hứng ban nãy.

Ban nãy hắn hỏi Bạch Ngôn Lê có gặp yêu quái đáng sợ không, y trả lời như không có vấn đề gì, nhưng ai cũng biết một con người lâm vài tình cảnh như y thì khó mà ứng phó được.

Lũ yêu quái kia dùng những chiêu trò ngầm để gây khó dễ, nhìn y như thể tỉnh bơ, nhưng chẳng lẽ y không sợ hãi bất an chút nào sao?
Y vẫn gồng mình chống đỡ, mãi đến khi chạy tới trước mặt hắn, hai mắt mới sáng trở lại, bấy giờ thả lỏng được nên mới nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hắn không muốn bắt nạt y quá mức, dù sao hiện giờ y vẫn có quan hệ bạn lữ với hắn.

Mới hơn năm mươi tuổi, trước kia quả thật Thương Phạt chưa từng nghĩ tới vấn đề bạn lữ.

Giờ bỗng nhiên xuất hiện một bạn lữ, nếu như y không phải con người, nếu y là đối tượng do đích thân hắn chọn, thì chắc chắn hắn sẽ đối xử thật tốt.

Nhưng mà năm năm kia....!Vô thức nhìn gương mặt đang say ngủ của Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt vươn tay ra khẽ chạm vào gò má y.

Nếu như một bạn lữ chung sống yên ổn với mình suốt năm năm bỗng nhiên thức tỉnh, thay đổi thái độ hoàn toàn, liệu y có tưng cảm thấy uất ức hay không? Ít nhất bề ngoài nhìn vẫn rất bình thường.

"Giỏi thật." Khen ngợi một câu từ tận đáy lòng, Thương Phạt có chút phức tạp, kéo chăn đắp cho Bạch Ngôn Lê.

Người kia dường như đang mơ một giấc mơ đẹp, khóe miệng cong cong nét cười.

Thương Phạt trông thấy nụ cười kia, liền đảo mắt sang chỗ khác.

Đôi chân Bạch Ngôn Lê đang thò ra bên ngoài chăn.

Hắn duỗi tay, định kéo chăn đắp kín cho y thi bất ngời xoay lại, vung tay về phía cửa.

Ngoài cửa có kim quang chợt lóe lên, cánh cửa không mở nhưng lại xuất hiện một yêu quái thân chuột đầu chó.

"Gia chủ." Sau khi bị ép hiện nguyên hình, yêu quái kia mở miệng lắp bắp nói tiếng người.

Ánh mắt Thương Phạt rất tàn nhẫn nhưng giọng điệu lại bình thản, "Ai cho ngươi vào đây?"
"Có chuyện gấp muốn hồi báo với ngài." Yêu quái kia to gan nhìn lên giường, lập tức cụp đầu xuống.

Thương Phạt đã che kín Bạch Ngôn Lê, người đang chìm trong mộng đẹp không bị tiếng động này đánh thức.

"Ồ?" Đứng dậy, hắn mình đầy sát khí, thong thả bước tới..


Bình Luận (0)
Comment