Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 63



Thương Phạt gần như chạy trối chết, ném lại bạn lữ ánh mắt mơ màng trên giường, hắn xông ra ngoài trời đêm gió lạnh mới thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Tư Vĩ vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, chẳng biết lại có nguồn sức mạnh ở đâu cuốn bay vèo ra sân.

Lão muốn gào um trời đất, giãy dụa tìm đường thoát, nghĩ chắc đêm nay không giữ được cái mạng nhỏ này rồi, cho nên ngay sau khi ngã xuống đất, phản ứng đầu tiên của lão là lăn về phía sau.

Nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu dậy, một tiếng "hừ" rất chi cao lãnh phía trên khiến cho lão thở phào nhẹ nhõm.

Dưới ánh trăng đỏ như máu, tôn chủ đang đứng quay lưng về phía lão, sắc mặt tối sầm.

"Là ngài ư...." Hù chết lão.

Lau mồ hôi trên trán, ông lão nhỏ thó chống gối đứng lên.

Thương Phạt cau mày.

Rõ ràng chính hắn lôi Tư Vĩ ra đây nhưng giờ lại chẳng biết nói gì.

Tư Vĩ dè dặt chờ đợi, đoán chắc có chuyện gì xảy ra.

Hẳn không phải Nam phủ đánh tới.

Chỗ hai người đang đứng cách yêu phủ không xa, thấy hiện giờ Phù Dung trấn vẫn còn yên tĩnh.

Cho nên nửa đêm nữa hổ....! Trong đầu biến hóa bảy mươi hai phép thần thông đoán ý chủ, Tư Vĩ vận dụng hết ba sáu kế, rón rén đi về phía trước, rất chú ý khoảng cách, "Ngài không ngủ được à?"
Mỗi chủng tộc yêu quái lại có lối sống khác nhau.

Có tộc ngủ ngày săn đêm, có tộc ngủ đêm săn ngày.

Tư Vĩ vốn là loại trước, nhưng vì có một phu chủ loài người nên dần dần bọn họ cũng đành phải làm quen với tập tục của con người.

Bản thân lão lại không có ý thưc về điểm này.

Sau khi lập quan hệ chủ tớ, ít nhiều lão cũng cảm nhận được tâm tình của chủ.


Ừm....Tôn chủ lão bây giờ đang rất khó chịu thì phải.

Vì sao nhỉ?
"Ngài có dự định gì sao?" Tỷ như đánh lén Nam phủ hay giết yêu quái cấp cao nào đó?
Tưởng tượng đủ hướng nhưng Tư Vĩ vẫn cảm thấy không cái nào sát thực.

Bây giờ bọn họ không còn là nhóm yêu quái đơn lẻ như trước, mà có tổ chức hẳn hoi.

Nếu thật sự cần ra tay thì đâu đến lượt đích thân gia chủ xuất trận.

Trừ khi là hành động bí mật.

Hành động bí mật? Thế thì sao chỉ gọi lão? Đan và Đào Bão Bão đều không xuất hiện?
Quả nhiên, mình mới là tâm phúc hàng đầu....Cho nên nhất định không thể để tôn chủ thất vọng.

Tư Vĩ càng nghĩ càng kiên định, thẳng lưng đứng dưới trăng, trung thành bất khuất.

Ai ngờ Thương Phạt lại vung chân đá cái cây bên cạnh.

Cây đại thụ ầm ầm đổ xuống.

Chim ngủ đêm bị dọa sợ, bay lên táo tác, buộc Tư Vĩ phải nhảy sang chỗ khác đứng.

"Bạch Ngôn Lê!" Thương Phạt nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

Đang trào dâng tinh thần cách mạng bừng bừng thì bỗng nghe thấy tên phu chủ, Tư Vĩ ban đầu ngây người, sau đó lúng túng, rồi dần dần há ngoác mồm ra vì kinh hãi.

Hóa ra giữa đêm giữa hôm lão bị lôi từ yêu phủ ra đây là bởi vì...." Ngài bị phu chủ đuổi ra khỏi phòng?"
Không thể! Không thể nào!
"Đuổi?" Thương Phạt nheo mắt nhìn lão, cười mà như không cười.

Lão nhện chỉ nhận không thể kiếm hố bùn chui xuống, liền nuốt miếng nước bọt, uyển chuyển nói, "Ngài và phu chủ xảy ra mâu thuẫn gì sao?"
Hóa ra lão xui xẻo nên mới bị xách ra đây, đang yên đang lành lại lãnh ngay cú giận lôi đình này của gia chủ.

Tư Vĩ hối hận rồi, trước lúc trời tối, hoa yêu kia có gọi lão vào trong nhà ngủ.

Nếu lão chịu nghe thì không chừng giờ đã tránh được kiếp nạn này.

Nhưng từ góc độ khác mà nghĩ, tôn chủ không tìm ai lại tìm lão, thế cũng có nghĩa lão rất được tín nhiệm đấy chứ?
Dù sao mâu thuẫn giữa vợ chồng nhà người ta, mình là người ngoài mà lại được nghe tâm sự, vinh hạnh biết bao.

Tư Vĩ thoát khỏi nỗi bi an than thân trách phận, trở nên phấn chấn bừng bừng, mất tổng cộng có mấy giây.

Thương Phạt không biết trong đầu lão nhện ngàn năm này đã diễn ra vô số cảm xúc đủ cho học sinh làm bài phân tích diễn biến tâm lý nhân vật.

Chẳng qua ban nãy hắn rời khỏi phòng là không muốn để cho đối phương thực hiện được kế gian, nhưng giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy mình thất bại cực kỳ.

Chạy mất dép như thế, Bạch Ngôn Lê sẽ nghĩ sao?
Y từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, còn mình thì....mình thì lại....! Càng nghĩ càng điên tiết.

"Ngài có lời gì không tiện nói với phu chủ ư?" Thấy vẻ mặt uất nghẹn của hắn, Tư Vĩ rất chu đáo đề nghị, "Thuộc hạ có thể thay ngài chuyển lời."
Chắc bây giờ Bạch Ngôn Lê không phải đang ở trong phòng ôm bụng cười chứ? Thương Phạt nhìn về phía Phù Dung trấn, gân xanh nổi thình thình, "Trong phủ có động tĩnh gì không?".

Truyện Bách Hợp
Sau khi Bạch Ngôn Lê nói ra những lời kia trước buổi tiếp đón đoàn người, lại định ra quy củ khác lạ, chắc hẳn đêm nay sẽ là một đêm phong ba.

Quyết định dẹp mấy việc riêng tư sang một bên, Thương Phạt hỏi chính sự.

Tư Vĩ cũng nghiêm túc trở lại, "Quả thật có nhiều tiểu yêu cảm thấy bất mãn, nhưng ba vị yêu soái không ý kiến gì.

Bởi Nam phủ lúc nào cũng có thể tấn công cho nên bọn họ tạm thời không làm loạn."
Ngoài còn cường địch, bên trong thì do hắn chưa tỏ rõ ý kiến nên bọn họ vẫn nén lửa giận trong lòng, không dám trút ra.

"Ngươi." Lạnh giọng, Thương Phạt nhấc chân bước đi.

Tư Vĩ liền lẽo đẽo theo sau, chờ hắn sai bảo.


"Bảo vệ Bạch Ngôn Lê tử tế."
Chỉ có Tư Vĩ mới biết khế lữ giữa hắn và Bạch Ngôn Lê có nhiều điều chưa rõ, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng tới việc sai bảo lão.

Lúc thu Tư Vĩ làm người hầu, hắn cũng chấm lão ở cái tính thức thời.

Nói thẳng ra, lũ yêu quái trong phủ đối xử với Bạch Ngôn Lê ra sao, đều dựa vào thái độ của hắn.

"Vâng." Tư Vĩ mặc dù phẫn hận vì không được phép ăn thịt người nữa nhưng lão sẽ không dám trái lệnh tôn chủ.

"Nếu y xảy ra chuyện." Thương Phạt điềm tĩnh bổ sung, "Bỏ ngươi vào trong yêu đăng, xem có thể cháy được mấy năm."
Nghe những lời dọa nạt đáng sợ như thế, Tư Vĩ mặt trắng như sáp, vội vàng thề, "Thuộc hạ nhất định không để phu chủ xảy ra chuyện gì."
...!
Thương Phạt quay về yêu phủ, ngay lập trốn vào một phòng khác, giam mình suốt mười ngày.

Trong thời gian ấy, Bạch Ngôn Lê đến gõ cửa mấy lần, hắn nói phải bế quant u luyện, không được đến quấy rầy.

Lời này cũng không xem là giả.

Gần đây yêu lực khôi phục giá nhanh, Thương Phạt phạt tu luyện thường xuyên mới kiểm soát được.

Ngày thứ mười một, Đan đến tìm.

"Ngài không ra ngoài thì đến lúc xảy ra chuyện lại không kịp đâu."
Dù bế quan nhưng yêu lực của Thương Phạt vẫn bao trọn cả yêu phủ, nếu thật sự xảy ra động tĩnh lớn, hắn chắc chắn sẽ biết ngay.

"Nhiều yêu quái trong phủ thích nói lung tung." Đan lại cao giọng.

Trên giường, Thương Phạt từ từ mở mắt.

Ánh vàng kim trong con ngươi biến mất, quay về màu đen như mực.

Bạch Ngôn Lê sợ hắn bị quấy rối nên nghiêm khắc hạ lệnh không cho yêu quái nào khác đến gần, cho nên thật ra khi lão điểu mới đến, hắn cũng đã cảnh giác.

"Bọn họ lén bàn luận sau lưng, nói ngài bỗng dưng không xuất hiện nữa là tại hôm ấy...." Giọng Đan đầy ám muội, đã nói đúng lại còn nói to, "Phu chủ mang rượu đến tìm ngài...."
"..."
"Suốt đêm cũng không rời khỏi phòng."
Thương Phạt chẳng hiểu sao lại thấy căng thẳng, nhảy xuống khỏi giường.

Đan dựa vào khung cửa, không biết người trong phòng đang làm gì, tiếp tục nói, "Nhưng hôm sau, phu chủ khỏe mạnh phấn chấn ra khỏi phòng, suốt ngày chỉ huy đôn đốc, chạy đông chạy tây, tinh lực dồi dào."
"...." Thương Phạt siết chặt nắm đấm.

Đan điếc không sợ súng, lại ba hoa, "Còn ngài thì bế quan im lìm...."
Đại khái đoán được nội dung, Thương Phạt tức đến nỗi đầu óc trống rỗng.

"Mọi người hăng say bàn luận, liệu có phải ngài...." Dừng chốc lát, Đan hắng giọng, cố gắng để cho lời tự thuật của mình hết sức thản nhiên như bàn chuyện mây bay gió thổi, "Phương diện kia không được khỏe mạnh cho lắm."
"?" Thương Phạt dồn hết sức lực tích góp năm mươi lăm năm, kiên nhẫn lắng nghe.

"Thế thì không ổn rồi.

Bạch Ngôn Lê chỉ là một con người, thế mà ngài lại..." Đan thở dài, "Có mấy tên còn bàn nhau đi núi Phú Dư kiếm thuốc để cải thiện cho ngài."
Cửa phòng bật mở, bóng dáng lão điểu nháy mắt đã biến mất khỏi hành lang.

Trong Phòng, Thương Phạt ngồi trên ghế, trước mặt là lão điểu đã bị biến về nguyên thân đang đập cánh, quang quác kêu to.

Thương Phạt thong thả nhấc chén trà, hơi mím môi, nở nụ cười vặn vẹo, "Tìm cái gì?"
"Ngài?" Con chim há mỏ nói tiếng người, vô cùng hoảng sợ.

Nhưng mà trừ vỗ cánh phành phạch, khiến cho lông rụng tả tơi thì con chim màu tím biếc chỉ có thể bấu cặp móng đẹp xuống sàn, nằm bẹp dí.

"Các ngươi định đến núi Phú Dư tìm thuốc gì?" Cốc trà tan thành bột phấn, Thương Phạt lại phe phẩy cây quạt trong tay.

Con chim bự ngẩng đầu lên, dù dùng hết yêu lực nhưng sức mạnh trói chặt toàn thân vẫn không thả lỏng chút nào.

Dường như đây mới là lần đầu tiên Đan biết Thương Phạt.

Hắn liên tục lắc đầu, mắt chim suýt trào hai hàng lệ, "Gia chủ, ta sai rồi.

Gia chủ, ta không dám nữa."

"Nào." Thương Phạt ngoài cười trong không cười, lặp lại, "Tìm thuốc gì?"
"TA sai rồi!" Thế này thì còn gì mà không hiểu được đẳng cấp chênh lệch giữa hai người nữa.

Ban đầu Đan còn tưởng, tuy thân làm gia thần nhưng hắn cũng là bán yêu, còn sở hữu giới chất không gian đặc biệt nên nếu phải so kè thì chưa chắc đã dưới cơ.

Mới có mười ngày ngắn ngủi, tại sao lại khác biệt lớn thế này?
Tuy đã sớm đoán được đối phương mang trong mình huyết thống mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu đi nữa, ở cái nơi linh tực mỏng manh như Hoang Phục thì đâu thể tu luyện vượt bậc trong thời gian ngắn như thế?
Thực sự không nghĩ ra, chỉ đành rớt nước mắt cầu xin đối phương rộng lòng tha thứ, "Không phải ta.

Đều do bọn họ nói."
Đâu phải hắn nói dối.

Yêu quái trong phủ có đồn đại linh tinh thật mà, chẳng qua hắn chỉ xâu ghép lại, phóng đại lên chút thôi.

"Ồ." Thương Phạt vốn chẳng nhìn hắn, hai chân tréo nguẩy, ngọt ngào nói, "Ngươi nghĩ xem ta có tin không?"
"Gia chủ...." Run như cầy sấy, lông rụng mất mấy mảng, vốn là đại yêu uy phong lừng lững mà giờ đã sắp thành con chim hói rồi.

Đan thở không nổi, cái đầu duy nhất ngẩng lên được cũng bị đè xuống đất.

Thương Phạt bẻ cổ mấy cái, cầm cây quạt gõ gõ cằm mình, nhẹ nhàng à một tiếng.

Đến khi cách Đan đang thoi thóp còn nửa bước thì sức mạnh đèn nén kia cũng biến mất không còn dấu vết.

Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, con chim lớn trên sàn biến mất, hóa thành một thanh niên dở sống dở chết bò dậy.

Hai đầu gối quỳ trên đất, Đan không khống chế được nước bọt chảy khỏi miệng, thân còn run bần bật.

Hắn không quỳ vững được, đành phải chống tay lên mặt đất để ổn định.

"Bên ngoài thế nào rồi?" Thương Phạt lạnh nhạt hỏi, như thể không thấy bộ dạng của hắn.

Đan không dám tiếp tục làm càn.

Hắn vốn tới là để nói cho Thương Phạt về tiến độ xây dựng yêu phủ.

"Ngài nên ra xem, yêu quái và con người cùng nhau hăng say làm việc." Không đề cập tới chuyện ban nãy, Đan ra vẻ bình thường đáp, "Chắc chắc ngài không thấy cảnh này ở bất cứ nơi nào khác đâu."
Phất tay, tấm bản đồ mới vẽ xuất hiện, lơ lửng trên không trung.

Thương Phạt nhìn một chút, trầm ngâm nói, "Nhanh đấy."
Tốc độ quả thực là nhanh, gần phân nữa Phù Dung trấn đã dọn dẹp xong rồi.

"Đều là công của phu chủ." Nghe lời đoán ý, Đan nhìn đống lông tím lả tả trên sàn mà khó chịu.

Hắn không nghi ngờ, nếu ban nãy Thương Phạt thật sự có ý giết mình thì giờ mạng hắn đã chẳng còn.

Không phải hắn không nghĩ tới việc triệu hoán không gian giới chất, nhưng mà thất bại.

Thế mà lại thất bại! Ngay cả lúc bị lão bất tử Tu Cẩn kia truy đuổi, hắn cũng chưa từng rơi vào thế hạ phong.

Không dám nghĩ nhiều, hắn thấp giọng nói, "Ngài muốn ra ngoài xem không?" Dù thế nào đi nữa cũng không nên ở lì trong nhà.

Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng, thái độ lập tức thay đổi, trở nên cẩn thận lễ phép.

Thương Phạt nhếch miệng, "Không vội.

Trước tiên kể cho ta vài chuyện ngươi thấy thú vị đi.".


Bình Luận (0)
Comment