Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 8



Cuối cùng chậu quần áo vẫn phải đến tay Bạch Ngôn Lê giặt.

Y lại mất thêm nửa ngày đun nước xách nước, đợi Thương Phạt tắm xong, định ngang nhiên giúp hắn mặc quần áo thì mới bị ngăn lại.

Dù sao cũng phải sống với nhau một thời gian, Thương Phạt phải phân rõ giới hạn.

"Ta không phải là ta ngày trước."
Hắn đứng cách một tấm rèm, tự mặc quần áo, quả thật vẫn không quen với việc xỏ quần.

"Ta biết rồi." Lần này, giọng Bạch Ngôn Lê có chút mất mát.

Thương Phạt nhắc nhở, "Không cần biết trước kia ngươi thường làm gì với ta, sau này đều bỏ hết."
Cho nên đừng có động tay động chân vào người ta nữa!
Cảm giác kích thích khi Bạch Ngôn Lê ngồi xổm xuống giúp cởi quần, Thương Phạt vẫn chưa quên.

"Ta biết rồi." Bạch Ngôn lê chờ bên ngoài, Im lặng hồi lâu rồi hỏi, "Người bao nhiêu tuổi?"
Bao nhiêu tuổi? Có ý gì?
"Ta biết sinh mệnh yêu quái dài đằng đẵng, số tuổi không quan trọng." Ngập ngừng một lát, Bạch Ngôn Lê lại rụt rè nói, "Nhưng nếu có thể thì ta muốn biết."
Chuyện này cũng chẳng có gì đáng giấu.

Thương Phạt thắt dây buộc bên hôn, thuận miệng đáp, "Năm mươi lăm tuổi."
"Năm mươi lăm à?" Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thấp giọng nói, "Vẫn còn con nít."

"...." Lửa giận lại bốc lên, Thương Phạt tung rèm ra, "Chứ ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Dạ?"
"Tuy rằng tuổi tác của nhân loại cũng chẳng nghĩa lý gì." Vì quá ngắn ngủi nên gần như không yêu quái nào để tâm đến chuyện này.

"Năm nay ta hai lăm."
"Vậy mà còn nói ta là trẻ con?" Thương Phạt bất mãn.

Bạch Ngôn Lê cười giòn, "Nghe các ông lão trong thôn nói yêu quái sống mấy trăm tuổi."
"Ý ngươi là ta chẳng khác gì trẻ sơ sinh?"
"Có thể xem như vậy, cho nên...." Cầm một chiếc khăn sạch, Bạch Ngôn Lê vươn tay giúp Thương Phạt lau mái tóc ướt, "Ta chăm sóc người là hợp lý rồi."
Lười cãi cọ qua lại, Thương Phạt ngồi xổm xuống, mặc cho y làm gì thì làm.

Bạch Ngôn Lê thấy vậy, bèn kéo tay dắt hắn ngồi vào mép giường.

Thương Phạt bắt chéo chân, thoải mái tận hưởng cảm giác được hầu hạ.

Bạch Ngôn Lê rất yên tĩnh, nhẹ nhàng lau mái tóc dài, khiến Thương Phạt hừ hừ hai tiếng, "Lúc nào thì ta có thể ra bên ngoài làng quan sát?"
"Người muốn ra khỏi làng ư?"
"Ừ." Cứ ở trong thôn mãi thì chẳng tìm ra đầu mối gì.

"Ngày mai ta phải sang thôn bên cạnh uống rượu mừng."
"Tiệc cuới?" Thương Phạt quay đầu lại, Bạch Ngôn Lê lập tức thả lỏng tay, sợ kéo đau tóc hắn.

"Con nhà A Phương vừa đầy tháng, người muốn đi cùng không?"
"Ừ." Lúc giặt quần áo, tuy mất khống chế yêu lực nhưng dù sao cũng đã xuất hiện trở lại.

Năm năm trước, trước khi mất đi ý thức, hắn nhớ mình đã đặt chân đến Hoang Phục, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì? Thương Phải cảm thấy nguyên nhân vấn đề chắc chắn ở quanh Bạch gia thôn.

Theo lời của Bạch Ngôn Lê, lúc được y phát hiện, có lẽ hắn đang bị thương nghiêm trọng.

"Người phải hứa với ta sẽ không dùng yêu thật bên ngoài."
"Yêu thuật?" Thương Phạt không quen nổi với cách dùng từ này, nhưng giờ hắn đang sống cuộc sống của loài người, đành phải thỏa hiệp, "Đương nhiên, ta hứa với ngươi."
"Vậy người đi nghỉ trước đi." Cảm thấy tóc hắn tạm khô rồi, Bạch Ngôn Lê mới thu dọn khăn khố.

Thương Phạt rồi rung đùi trên giường, bâng quơ hỏi, "Ngươi còn làm gì nữa."
"Ta vẫn còn cả núi việc." Bạch Ngôn Lê không oán giận, động tác nhanh nhẹn thu dọn đồ tắm sạch sẽ.

Lúc y cúi xuống, để lộ cả mảng da thịt trắng nõn sau lưng.

Thương Phạt đang nhìn, bỗng nhiên không kịp chuẩn bị, đập thẳng vào mắt là mấy dấu đỏ lốm đốm.

"...." Tuy chưa trải nghiệm thực tế nhưng cảnh hoan lạc thì cũng thấy mấy lần rồi, Thương Phạt nuốt nghẹn một hơi, lúng lúng xoay vào trong giường.

Hắn cứ yên tâm thoải mái để con người này "nuôi dưỡng", hôm sau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.


Bạch Ngôn Lê không dựng hắn dậy sớm nữa, chờ hắn tỉnh thì bưng đồ ăn lên.

Thương Phạt nhàn rỗi kéo một cái ghế ra cửa tắm nắng, tiện thể quan sát cái người bận rộn ngoài sân.

Thật là một con người kỳ lạ.

Lúc trước, khi hắn để lộ sát ý, tuy rất sợ sệt nhưng sau này vẫn dùng thái độ như xưa để đối đãi với mình, cực kỳ vô tư thoải mái.

Hơn nữa, chắc do ký ức sâu xa âm thầm quấy phá nên hắn cũng mau chóng thích nghi với sự tồn tại của đối phương.

Nếu không....giải trừ được khế lữ thì có khi không cần giết con người nhỏ bé này.

Mang y về để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày như hắn cũng ổn nhỉ? Nhưng mà....Ánh mắt hắn tối lại khi nhớ đến những vết tích trên thân thể y.

Con người này từng ngủ với hắn, dám làm vấy bẩn hắn, nhất định phải xóa sổ.

Bạch Ngôn Lê không biết yêu quái đang lười biếng híp mắt kia nghĩ cái gì.

Bận rộn một hồi xong, y còn không quên mang mứt quả cho Thương Phạt.

Vừa mải nghĩ xem làm sao để đối phương chết, Thương Phạt vừa lơ đễnh nhón một miếng mứt, vừa bỏ vào miệng đã nhăn nhó, "Ngọt quá!"
"Vậy để lần sau ta mua loại khác."
Tối đến, Thương Phạt vẫn bị sai vài việc vặt.

Hắn ngồi xổm bên cạnh giếng nước, để hai chiếc thùng rỗng.

Sau đó, hắn cử động ngón tay, đáy giếng yên tĩnh bỗng nhiên cuồn cuộn.

Dưới ánh trăng đỏ rực như máu trên đỉnh đầu, nước giếng bay lên một cách quỷ dị, sau đó rơi xuống một trong hai chiếc thùng.

Bạch Ngôn Lê bận rộn trong bếp, không thấy được cảnh này.

Đến khi nhận thấy mấy thùng nước đã đầy ắp, y kinh ngạc thốt lên, "Người làm việc nhanh quá."
"Hừ." Thương Phạt không tiết lộ mình đã khôi phục chút yêu lực, làm ra vẻ không kiên nhẫn, quay về phòng.

Bạch Ngôn Lê hơi ngẩn ra, không hiểu hắn cáu cái gì.

Móng tay màu đen lại lần nữa mọc ra, khiến ngón tay càng trắng nõn như tuyết.

Thương Phạt nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình.

Hắn có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang chầm chậm chảy trôi trong cơ thể.

Không nghi ngờ gì, đó là dấu hiệu tốt.


Không biết vì sao, hắn cảm thấy tạm thời nên che giấu với con người kia.

Hắn lên giường nghỉ ngơi từ sớm, còn Bạch Ngôn Lê vẫn bận bịu đến tối khuya.

Tới lúc y ôm chăn trải ra đất nằm nghỉ, Thương Phạt mới ung dung trở mình.

Hắn vừa định mở miệng thì tay lại mò thấy vật gì đó, "....Cái gì đây?"
Có thứ cộm lên dưới chăn đệm.

Thương Phạt lật lên, tìm thấy một vật hình trụ dài cỡ một bàn tay.

Đó là một khối đá màu xanh thẫm hình thù gọt đẽo rất quái dị.

Thương Phạt ngắm nghía một hồi, ngờ vực nói, "Thanh ngọc?"
"Người...." Không nghĩ sẽ có lúc Thương Phạt tỉnh táo lại nên Bạch Ngôn Lê quên giấu vật này đi.

Lúc thấy vẻ ngây thơ ngơ ngác của vị yêu quái trên giường, mặt y đỏ như sắp trào máu.

Thương Phạt vốn không để ý, nhưng thấy sắc mặt y như vậy, liền hiểu ra.

"Không phải là...." Ngón tay thon dài đùa giỡn miếng ngọc hình trụ, đầu óc Thương Phạt bỗng chốc nổ vang, "Dùng cho ngươi đấy chứ?"
"Ta...." Bạch Ngôn Lê chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất cho xong, "Người mau đưa cho ta!"
Thấy Thương Phạt cầm cái vật kia mà khám phá, Bạch Ngôn Lê vô cùng kích động, liều mạng xông đến cướp.

Thương Phạt còn đang nằm nghiêng, không ngờ Bạch Ngôn Lê lại đột kích như thế, đồ vật trong tay bị cướp đi nhưng hắn cũng không giành lại.

Bạch Ngôn Lê mau chóng giấu thanh ngọc đi.

Thương Phạt bỗng nhiên cảm thấy vui sướng, dựa vào cây cột đầu giường, cười như không cười, bình phẩm, "Nhỏ quá, không giống của ta."
"Người đúng là không biết xấu hổ." Bạch Ngôn Lê nổi đóa.

"Sao lại không biết xấu hổ?" Từ khi gặp con người này, Thương Phạt luôn cảm thấy mình chịu thiệt thòi nhiều lắm, giờ mới có cơ hội khoái trá trả thù.

"Chính người muốn ta mua nó mà!"
"Ồ, lúc ta mất trí cũng rất là biết chơi!" Trước tiên tán dương mình một câu, Thương Phạt còn không quên công kích, "Nhưng mà tự dùng nó để vui vẻ, thế thì ai mặt dày hơn ai.".


Bình Luận (0)
Comment