Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 97



"Sao có thể thế được?" Tư Vĩ cảm thấy rõ hoang đường, "Con người có thể giết hại yêu quái sao?"
"Đúng thế, dù có bảo là do bán yêu làm ta cũng nửa tin nửa ngờ." Đương Bạt cười lớn, mạnh dạn nói, "Hay là ngươi trốn tránh công việc ở phủ, cố tình kiếm cớ đến Tuy Phục hỏi tin tức linh tinh."
"Ngươi nói vớ vẩn gì thế?" Thư Như tức đến trợn mắt, "Ta có thể nói một chuyện vô căn cứ thế sao?"
"Gần đây có yêu quái ở vài nơi bị giết là sự thật." Thanh Canh bình tĩnh nói.

"Thế thì không thể là do người, nói là mãnh thú nghe còn hợp lý hơn." Đương Bạt vẫn không thể tin, "Hoặc là bọn họ bay trên không bất cẩn ngã chết chẳng hạn."
"Ngươi thấy yêu quái ngã chết bao giờ chưa?" Thư Như vẫn tức xì khói, bề ngoài hắn như một đứa trẻ, vì muốn mạnh miệng nên phải trèo lên ghế gân cổ quát.

"Đều là tin tức vô căn cứ." Đương Bạt không muốn cãi nhau tay đôi với hắn, bèn lảng sang chuyện khá, "Quan tâm đến mấy chuyện này, chi bằng nghĩ xem làm sao đối phó với Đại Túc phủ."
"Đại Túc phủ?"
Bạch Ngôn Lê vẫn luôn ngồi bên trên không nói lời nào, bỗng nhiên, một câu hỏi cất lên bên cạnh y như vọng về từ nơi nào xa xôi lắm.

Đương Bạt là người đầu tiên quay sang, chẳng hiểu sao bỗng cảm thấy giọng nói này nghe rất quen.

Không sững ra như nhắn, Tư Vĩ và Đan là những người đầu tiên phản ứng, đứng dậy khom lưng hành lễ.

Trên chiếc ghế cao nhất, có một bóng hình chầm chậm hiện ra.

Thương Phạt ngáp một cái, vung tay.

"Đại Túc phủ làm sao?"
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê cũng đứng lên.

Thương Phạt xua tay, "Được rồi, nói nghe xem nào."
"Ngài đã xuất quan rồi sao?" Tư Vĩ quan tâm hỏi.

Thương Phạt nhìn sang Bạch Ngôn Lê.

Sau khi đứng dậy, con người này vẫn luôn đăm đăm nhìn hắn.

Thấy ánh mắt hắn, y tiếp tục nói, "Mấy ngày trước xảy ra trận xung đột."
"Ta đang hỏi." Thương Phạt trầm giọng, "Lý do tại sao?"
Mới bế quan được mấy ngày đã không yên tĩnh rồi.

"Để thuộc hạ nói đi." Ngoài cửa có một giọng nói khác vọng vào.

Chu Yếm từ ngoài về, nhanh chóng tiến vào sảnh, khom lưng hành lễ.

"Vừa đi đâu về?" Thương Phạt nhìn chằm chằm thuộc hạ, trên người hắn dính không ít vết máu.


"Ha ha." Chu Yếm cười hào sảng, "Vừa mới giết mấy tên chướng mắt."
Đại Túc phủ là một yêu phủ khác trong Yếu Phục, Thương Phạt rất tò mò chuyện gì khiến chúng nóng lòng như vậy.

Thấy ánh mắt hắn, Chu Yếm liền nói, "Sau khi ngài đến, con người bị nuôi nhốt trong các phủ khác liền tìm cách trốn sang đây.

Bao gồm cả gia súc...." Liếc sang Bạch Ngôn Lê, Chu Yếm vội vã đổi lời, "...Người sống dưới sự quản lý của tên Túc Tí."
"Cho nên..."
"Đại Túc phủ phái đại diện đến gặp chúng ta." Chu Yếm hơi khó nói, bởi chính hắn cũng từng làm những việc như thế này, "Bắt chúng ta bồi thường, hoặc là đưa hết những người đã trốn kia trả lại."
"Lớn lối thật." Thương Phạt lạnh nhạt nói, nhưng không hề có vẻ nóng giận.

"Vâng, phu chủ không bằng lòng, không ngờ tên sứ giả kia...."
"Dám đến thôn làng do chúng ta quản lý, tàn sát con người." Bạch Ngôn Lê chốt lại vấn đề.

Không thương lượng được, ngoài đánh ra thì còn thế nào nữa.

"Không xảy ra chiến tranh quy mô lớn, chỉ mấy cuộc xung đột nhỏ thôi." Y thấp giọng nói tiếp.

Thương Phạt lập tức quay sang, vẫy tay gọi bạn lữ của mình đến gần.

Bạch Ngôn Lê rất nghe lời, đến bên chân hắn, ngồi xổm xuống.

Thương Phạt tư trên cao nhìn xuống cặp mắt y, nhẹ nhàng nói, "Ngươi nên biết rõ, ta không có hứng thú làm thêm một cuộc cách mạng ở phục nào nữa."
"Ta biết." Bạch Ngôn Lê đặt hai tay lên đầu gối hắn, "Chúng ta đâu cố ý mở rộng địa bàn, đều là những người kia tự mình chạy tới.

Chẳng lẽ người có thể dung thứ cho yêu phủ khác làm loạn trong lãnh địa của chúng ta sao?"
Sự tồn tại của con người không hề vô nghĩa, nhìn sự phồn vinh của Hoang Phục hiện nay là hiểu.

Yêu quái rất mạnh nhưng không phải cái gì cũng làm được.

Bọn họ không hiểu về kinh thương buôn bán trao đổi, không biết cách sản xuất chế tạo.

Tất cả những vật dụng nho nhỏ như nồi niêu bát đũa, to lớn như nhà cửa cầu đường, tất cả đều nhờ bàn tay con người.

Bao gồm cả quần áo trên người nữa, không phải yêu quái nào cũng tự làm ra được.

Cho nên con người tuyệt đối không chỉ là thức ăn cho yêu quái.

Về mọi phương diện, yêu quái có thể sống thoải mái, an nhàn như vậy là bởi chúng đã giết hại con người để cướp bóc thứ họ làm ra.

Nhìn bề ngoài, yêu quái dùng cách nô dịch để dẫm đạp lên con người, nhưng thực tế họ không thể sống tách rời khỏi con người.

Tiếng tăm từ Hoang Phục đã lan cả ra ngoài.

Tuy nhiên, có lẽ nguyên nhân Đại Túc phu gây hấn lần này không chỉ có thế.

"Ngươi cho rằng Đại Túc phủ chỉ vì mấy con người nhỏ mọn mà đối đầu với chúng ta sao?" Thương Phạt hỏi.

Bạch Ngôn Lê thẳng thắn đáp, "Không phải, mà bởi vì chúng ta đã phá vỡ quy tắc của bọn họ.

Ban đầu ở Hoang Phục, họ có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng bây giờ, chúng ta đã đặt chân đến Yếu Phục.

Chúng ta còn tồn tại ngày nào, con người ở Yếu Phục sẽ không chịu yên ngày đó.

Bọn họ không thể chăn nuôi con người một cách thoải mái như trước đây được."
Xem ra y hiểu rất rõ.

Thương Phạt giơ tay ôm trán, cảm thấy thật đau đầu.

Cũng vì thông minh chết người cho nên Bạch Ngôn Lê mới chẳng vì mấy câu của hắn mà bị thuyết phục.

"Ngươi nghĩ sao?" Thương Phạt hỏi, xem như từ bỏ.

"Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để phát động chiến tranh." Bạch Ngôn Lê dừng lại, "Loạn bên trong vẫn còn chưa yên.

"Các thế lực cũ của Chu phủ thi thoảng vẫn gây ra náo động, "Bên ngoài, các yêu phủ khác còn như hổ rình mồi." Một khi chiến tranh nổ ra, bọn họ cũng sẽ nhảy vào đánh hôi.

"Cho nên?" Thương Phạt hiểu ý, không phải không đánh, chẳng qua Bạch Ngôn Lê cảm thấy không phải lúc mà thôi.

Đúng như hắn đoán, con người kia bình tĩnh nói, "Chờ đến khi chúng ta vững vàng rồi, đổi thế bị động thành chủ động."
"Còn trước mắt?"
Bạch Ngôn Lê ngồi xổm hơi lâu, có chút khó chịu.

Y nhúc nhích người một chút, cắn răng nói, "Nhẫn nhịn."
"Túc Tí kia làm cái trò nướng ngàn người kia, đó chẳng phải là tát vào mặt chúng ta sao?" Chu Yếm cau mày.

Thua phải nhận chủ, dâng cả yêu phủ lên, tất cả đều là quyết định của hắn, mặc kệ cấp dưới phản đối.


Kỳ thực, nếu là yêu phủ khác thì có lẽ sóng gió đã không lớn như vậy.

Nhưng Đông phủ đặc biệt ở chỗ phu chủ của họ là con người.

Nếu chỉ như vậy thôi thì cùng lắm chỉ nghe như một câu chuyện hài.

Đằng này, con ngươi kia rất có quyền lực, dám đưa ra quy định yêu nhân bình đẳng, mà kỳ lạ hơn là vị đại yêu phu quân của y cũng tán thành.

Dù sao không phải yêu quái nào cũng nghĩ thoáng được như Chu Yếm.

"Nướng ngàn người?" Thương Phạt nghe được mấy từ trọng điểm.

"Vâng, chúng cướp người tại địa bàn của ta, cùng với người do chúng nuôi nhốt." Đan lên tiếng, "Túc Tí chọn ra năm trăm nam giới khỏe mạnh, năm trăm thiếu nữ trinh nguyên, lập đàn đốt lửa, mời toàn bộ yêu quái từ tiểu yêu kỳ trở lên trên khắp Yếu Phục đến để cùng hưởng lạc."
Cái gọi là lập đàn đốt lửa đó nói đơn giản là một bữa tiệc nướng thịt người.

Các yêu phủ thường hay tổ chức mấy năm một lần.

Chu Yếm tức giận như thế chẳng qua vì trong số ngàn người kia có hơn nửa là người sống trong địa bàn của hắn, thế có khác nào đánh vào mặt hắn một cú.

"Bởi vì phu chủ không cho phép ăn thịt người." Đan bất đắc dĩ nói, "Đối phương mới cố ý làm thế để trêu tức chúng ta."
"Mời toàn bộ yêu quái từ tiểu yêu kỳ trở lên trên khắp Yếu Phục." Cừu Dư vẫn luôn im lặng nghe, bỗng mở miệng nói, "Không chỉ khiêu khích chúng ta, có lẽ đây cũng là thông điệp của chúng muốn truyền bá ra bên ngoài, nói cho tất cả mọi người và yêu quái, kể cả bán yêu biết rằng thế giới không hề thay đổi, trước đây như thế nào thì sau này như thế đó, đừng tưởng một mình Đông phủ có thể lật trời."
"Phiền toái hơn chính là, một khi hắn làm thế...." Chu Yếm thở dài, "Khắp Phục đều chấn động, số yêu quái tụ tập về phe hắn sẽ đông hơn."
Nếu đánh thì chưa phải thời cơ để đánh, tối thiểu cũng phải dẹp xong hỗn loạn nội bộ đã, hơn nữa chủ động đánh vào địa bàn đối phương hoàn toàn không phải ý hay.

Nhưng nếu không đánh, Đông phủ sẽ mất mặt.

Bạch Ngôn Lê càng nghĩ trong lòng càng rối.

"Nghe nói Túc Tí chuẩn bị một ngàn cột sắt.

Khi bữa tiệc bắt đầu, bọn họ sẽ chất củi quanh cột, trói người nên trên, nướng chín từ từ.

Những yêu quái khác vây xung quanh, cầm dao xén từng miếng để ăn." Tư Vĩ nói, cứ như ngửi thấy mùi thơm ngay bên mũi, lặng lẽ nuốt nước bọt.

"Thế thì tàn nhẫn quá." Đào Bão Bão vốn không có tư cách chen chân vào chuyện đại sự, chẳng qua y theo hầu Bạch Ngôn Lê.

Nghe mô tả thế, y không nhịn được mà cảm thán một câu.

Thương Phạt nhìn bạn lữ của mình.

Thấy y cúi đầu vò xiết lòng bàn tay, trầm giọng nói, "Ngươi vẫn quyết định nhịn sao?"
"Ta không muốn đưa ra quyết định cảm tính." Bạch Ngôn Lê cắn răng, mỗi một chữ nói ra đều khiến thân thể y run lên.

Y chậm rãi nói, "Nếu bây giờ ra tay, e rằng Đông Phủ không chống đỡ nổi."
Không thể vì mình muốn cứu những người kia mà khiến cả yêu phủ gặp tai vạ.

Lời y nói như thấm đẫm máu và nước mắt, ai nấy đều cảm nhận được sự đau thương nhưng không yêu quái nào lên tiếng.

"Thế cứ quyết định vậy đi." Quá yên tĩnh, Thương Phạt miễn cưỡng chốt hạ.

Bạch Ngôn Lê run bắn, ngửa đầu lên nhìn.

.

ngôn tình hay
"Ta tôn trọng quyết định của ngươi." Đứng dậy, Thương Phạt nhắm mắt, một giây sau đã không còn bóng dáng trong sảnh.

...!
Nói đến thế rồi, trong phủ không còn ai nhắc đến nữa tiệc nướng thịt người xa hoa mà Đại Túc phủ đang chuẩn bị nữa.

Mãi đến ngày diễn ra lễ đốt lửa trại, mới sáng sớm, Bạch Ngôn Lê đã rón rén rơi giường, ra khỏi phòng.

Thương Phạt nhìn như vẫn còn say ngủ, nhưng người kia vừa đi, hắn đã mở mắt.

Dựa lưng vào gối, hắn ngẩn ra một hồi.

Đến khi trời đã sáng choang, hắn hờ hững vỗ tay một cái.

Lão nhện Tư Vĩ nhanh chóng xuất hiện.

"Tôn chủ." Tư Vĩ khom lưng hành lễ, nhìn vị đại yêu đang ngồi tựa đầu giường.

"Thế nào rồi?" Thương Phạt hỏi một câu cụt lủn.

Tư Vĩ lập tức nói, "Mấy ngày nay, phu chủ cứ như đầu óc trên mây, phạm sai lầm mấy lần." Người cũng tiều tụy đi, tuy rằng không nhìn rõ, nhưng buổi tối ôm nhau ngủ, tôn chủ chắc phải biết hơn ai hết.

"Ừ."
"Y vẫn luôn che giấu nhưng ai cũng nhận ra, y đau lòng vì chuyện ở Đại Túc phủ." Quan sát vẻ mặt Thương Phạt, Tư Vĩ cân nhắc từng lời, "Ngài thật sự mặc kệ sao? Phu chủ trông rất tội nghiệp."

Mấy ngày nay, có nhiều yêu quái động lòng trắc ẩn, biết rõ Bạch Ngôn Lê buồn khổ trong lòng những vẫn dốc sức quản lý yêu phủ.

"Thứ ta bảo ngươi chuẩn bị đâu?"
"Đây ạ." Tư Vĩ móc một cái hộp nhỏ trong ngực ra, cúi đầu dâng lên.

Thương Phạt ngồi thẳng dậy trên giường, lấy miếng ngọc bội màu đen trong hộp ra ngắm nghía.

Tư Vĩ cả gan liếc nhìn, kinh ngạc nói, "Đó là vong ngọc."
Thứ gọi là vong ngọc xuất phát từ thi thể của một đại yêu thuộc chủng tộc đặc biệt nào đó có thể ngưng kết được một thứ đá trong người.

Để tạo được viên đá nhỏ thôi cũng mất sáu trăm năm, vô cùng quỳ giá.

Đối với yêu quái khác, nó không có bao nhiêu tác dụng, chẳng qua là hiếm thấy.

Thứ này do Thư Như tìm về, Tư Vĩ chỉ phụ trách đến lấy nên không rõ bên trong có gì, lúc này lão khá bất ngờ.

"Chuẩn bị cho ta cái mặt nạ." Thương Phạt lạnh nhạt ra lệnh.

Ty cái đuôi mặc dù không rõ, nhưng vẫn là lùi về sau nói: "Là."
Tư Vĩ không hiểu lắm nhưng vẫn lui lại đáp, "Vâng."
...!
Bạch Ngôn Lê cố gắng vùi mình vào núi việc, hòng quên đi được sự kiện nào đó sắp diễn ra.

Khi mặt trời lên cao rồi dần dần hạ xuống, y càng đứng ngồi không yên.

Nắm chặt cây bút lông, nửa ngày qua, trừ một giọt mực rơi xuống trang giấy, y vẫn chưa viết được chữ nào.

Đến lúc chạng vạng, y thật sự không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy đi tới đi lui trong căn phòng, cắn chặt hàm răng.

Không biết từ lúc nào y đã cắn rách cả da, máu mảy qua khóe miệng, nhỏ xuống áo mà y cũng không biết.

Cuối cùng, sau khi đâm đầu vào cây cột trong phòng, y dường như tỉnh táo lại, không nghĩ ngợi nhiều nữa, quay người đi ra cửa.

Thương Phạt vừa mới mở cửa, thấy người kia xông ra như một cơn gió.

Hắn đưa tay ra đón, lại thấy có máu dính trên đầu ngón tay mình.

Hắn nhíu mày, đẩy vai y ra, trầm giọng quát, "Bạch Ngôn Lê!"
Duờng như choang váng trong chốc lát, Bạch Ngôn Lê ngơ ngác đỏ mắt nhìn lên hắn.

Thương Phạt lắc đầu, "Ngươi định đi đâu?"
"Ta xin lỗi." Bạch Ngôn Lê chỉ nức nở lặp lại câu này, "Ta xin lỗi, ta phải đi."
"Đi làm người thứ 1001 à?" Thương Phạt lạnh nhạt hỏi, "Lúc đó không biết Túc Tí còn cây cột sắt nào dự phòng không?"
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, đầu óc choang váng.

Với y mà nói, mỗi giây ở trong này đều như dày vò.

Thương Phạt không đành lòng nhìn, đưa miếng ngọc bội đen cho y, "Mang theo."
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê khàn giọng, dường như hiểu được điều gì.

"Muốn đi thì dù thế nào cũng phải che giấu thân phận con người của ngươi." Thấy Bạch Ngôn Lê sững sờ, Thương Phạt tiện tay giúp y đeo ngọc lên cổ, thở dài, nói.

"Hẳn là ta nợ ngươi năm năm kia." Yêu phủ không thể ra tay, nhưng cá nhân hắn thì có thể đến đập phá một trận.

Bạch Ngôn Lê cầm lấy miếng ngọc, nhắm mắt rồi lại mở mắt.

Thương Phạt lại lấy ra một chiếc mặt nạ, nói.

"Đeo lên."
Bạch Ngôn Lê nhìn hắn, vưa chậm rãi mang mặt nạ lên.

Thương Phạt nắm lấy cổ tay y, dửng dưng nói, "Đi thôi."
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê theo sau y, một lúc lâu mới thì thầm, "Vì sao người tốt với ta như thế?"
Thương Phạt siết chặt ngón tay, tức giận nói, "Vì ta tốt tính.".


Bình Luận (0)
Comment